Kiếm Lai

Chương 363: Nhìn xa xem gần



Trần Bình An nhìn con bé gầy gò ánh mắt lạnh giá này. Cho dù nó chỉ là một đứa trẻ, tuổi tác kém xa Chu Lộc, nhưng trong lòng Trần Bình An vẫn rất chán ghét.

Hắn không nhìn con bé nữa, quay đầu nhìn về cửa sau phủ đệ. Lão quản gia nhìn như hòa nhã yếu đuối, vừa lúc dắt tay tiểu chủ nhân bước qua ngưỡng cửa, cũng quay đầu nhìn về phía Trần Bình An.

Ánh mắt giao nhau, Trần Bình An khẽ gật đầu chào hỏi. Người kia hơi do dự, cuối cùng cũng gật đầu đáp lễ. Tất cả đều không cần phải nói.

Nếu hôm nay Trần Bình An không xuất hiện, đứa trẻ gầy gò này đã sớm chết trong âm thầm rồi. Hơn nữa đối diện với một người đồng đạo không nhìn ra sâu cạn, ông lão này hiển nhiên cũng muốn bày tỏ thiện ý, không trừng phạt tiểu tạp chủng nghèo khổ vô ơn kia, mặc cho Trần Bình An xử lý.

Trần Bình An dời mắt đi, nói với đứa trẻ:

- Sau này đừng tới nữa, nếu không ngươi sẽ chết.

Cô bé nhếch miệng, không nói gì. Trần Bình An xoay người rời đi.

Cô bé gầy gò nhìn theo hướng Trần Bình An biến mất, nhổ một ngụm nước bọt, còn không quên nhổ một ngụm nữa về phía cửa lớn tường cao. Nhưng sau khi làm xong hành động lén lút tràn đầy oán hận này, bụng đã đói ùng ục lại càng đói hơn, hơi choáng đầu hoa mắt. Cô theo đường cũ trở về, cố gắng tránh khỏi giữa đường, đi dọc theo chân tường. Cô thậm chí không để xe ngựa và người đi đường nhìn mình lâu, chọc giận bọn họ mới là chết thật.

Còn về gã trai mặc áo bào trắng như tuyết kia, cô không sợ. Từ khi còn nhỏ bắt đầu hiểu chuyện, cô đã có một trực giác nhạy bén với ác ý. Ai có thể chọc, ai không thể chọc, cô đã cân nhắc một cách rõ ràng.

Thực ra Trần Bình An cũng không đi xa, vẫn âm thầm quan sát con nhóc cả người đầy gai này.

Cô bé đi rồi lại dừng, cẩn thận nhìn quanh, chờ đợi môt lúc rồi thành thạo leo tường. Nó trộm dưa muối của một gia đình, ăn như hổ đói, sau đó chạy nhanh ra ngoài ngõ nhỏ. Nó cảm thấy khát nước, lại lén trèo vào tường, rón ra rón rén múc nước trong lu. Trước khi đậy nắp, nó nhanh chóng vốc một nắm đất rải vào lu nước, sau đó mới lặng lẽ rời đi.

Trần Bình An nhìn ra, chân của con nhóc hơi khập khiễng, còn thường xuyên đưa tay dụi sườn, có lẽ trước đây làm những chuyện xấu này đã phải chịu khổ.

Lúc Trần Bình An định rời đi, cô bé đã đi tới một khu vực ngõ hẹp gà gáy chó sủa, đầy phân và bùn. Có một nhóm trai tráng đứng nghiêng ở đó, giống như đang chờ cô đến. Những người này tuổi tác đều không lớn, nhỏ thì khoảng mười ba mười bốn tuổi, lớn nhất cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, tác phong tản mạn, dáng vẻ như lưu manh.

Một người trong đó nhìn thấy cô bé gầy gò đang chạy chầm chậm về phía bọn họ, không chần chừ đá tới một cái, không nặng không nhẹ. Nếu là đá mạnh, đoán rằng có thể đá bay đối phương.

May mà cô bé giống như đã sớm đoán trước, cũng không tránh né, đang trên đường chạy không biết vô tình hay cố ý chậm lại một chút, mặc dù bị đá trúng nhưng không mạnh bao nhiêu. Sau đó cô không hề sơ hở ngã về phía sau, giãy dụa một phen, sắc mặt bi thảm đứng lên. Ánh mắt và thần thái của cô đầy vẻ nịnh hót nhìn những người kia, giống như trời sinh đã biết.

Một tên lưu manh cường tráng giống như thủ lĩnh, không muốn lãng phí thời gian, bèn bảo cô bé dẫn đường. Nhóm người vòng tới vòng lui, tốn không ít thời gian mới tìm được một ngôi nhà đổ nát hoang phế đã lâu.

Cô bé lặng lẽ đưa tay chỉ vào bên trong. Tên đầu sỏ lưu manh kia cười gằn nói:

- Nếu chỉ đường sai, ta sẽ đánh gãy chân của ngươi.

Cô bé gắng sức lắc đầu, sau đó rụt rè vươn hai tay ra nâng trước ngực.

Tên đầu sỏ lưu manh trước tiên làm một động tác của chợ đen giang hồ, mọi người bên cạnh bắt đầu bao vây ngôi nhà này. Nhưng hắn lại không tham gia, chỉ ném bảy tám đồng tiền vào tay cô bé, lạnh lùng nói:

- Con nhóc ti tiện, nửa số tiền đồng còn lại, không may trên người ca không mang theo, cho thiếu trước nhé? Có cần sau khi xong việc theo ca về nhà lấy không?

Cô bé lắc đầu, run rẩy bỏ tất cả tiền đồng vào trong một bàn tay, tay kia cầm lấy ba đồng đưa cho tên đầu sỏ lưu manh.

Tên đầu sỏ lưu manh vui vẻ, con nhóc này cũng xem như biết điều. Hắn phất phất tay, không có hứng đùa giỡn đối phương nữa.

Cô bé đi giật lùi, cúi đầu khom lưng với tên đầu sỏ lưu manh mấy lần, sau đó mới quay đầu chạy đi. Trong ngôi nhà phía sau, có người phát ra tiếng gào thét rung trời. Cô vừa chạy nhanh vừa mở rộng lòng bàn tay nhìn mấy đồng tiền kia, gương mặt non nớt và gầy gò bỗng nhiên tươi cười.

- --------

Động tiên rơi xuống, quận Long Tuyền trời đất tiếp giáp giống như một mảnh đất lành linh khí dồi dào, khiến người ta thèm thuồng. Hàng vạn yêu tinh quỷ quái xung quanh, trải qua hơn hai năm di dời, dần dần bắt đầu nương tựa vào các ngọn núi lớn, tình hình có chiều hướng ổn định.

Trong đó chỉ riêng đại yêu cảnh giới Kim Đan đã có ba con, đều từng là bá chủ một phương hô mưa gọi gió. Còn như có đại yêu Nguyên Anh ẩn náu bên trong, không muốn bại lộ quá sớm hay không, tạm thời vẫn chưa biết được.

Trong số những yêu tinh quỷ quái này, tổng cộng có gần một ngàn con vì các nguyên nhân khác nhau mà nửa đường chết yểu, cùng với không tuân theo quy củ bị triều đình Đại Ly trấn áp chém giết. Có điều số lượng yêu quái năm cảnh giới trung tử vong không lớn, những kẻ bị chết phần lớn là yêu tộc vừa mới bước vào tu hành, chỉ hành động dựa theo bản tính hung hãn.

Trong đám yêu tộc, những kẻ có tư cách được triều đình Đại Ly ban cho lệnh bài thái bình vô sự, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Những yêu tộc nương tựa vào các ngọn núi lớn làm cung phụng hoặc hộ pháp sơn môn, một là tự móc tiền túi lo lót quan hệ với quan phủ, hai là khẩn cầu chủ nhân phủ đệ biểu thị hữu hảo với Đại Ly. Nói chung vẫn là có tiền thì có thể sai khiến quỷ thần.

Lợi nhuận này khiến Hộ bộ Đại Ly không kịp chuẩn bị, mặt mày rạng rỡ, theo đó quan hệ với Binh bộ vốn hơi cứng nhắc cũng bắt đầu hòa hoãn. Dù sao hai họ lớn thượng trụ quốc Viên Tào, thế lực bè phái của từng người cũng nằm ở Binh bộ và Hộ bộ. Mà hai nhà Viên Tào đối đầu gần trăm năm qua, trong ngoài triều đình đều biết.

Là thánh nhân của vùng trời đất nhỏ này, Nguyễn Cung xuất thân từ miếu Phong Tuyết đã thành lập Long Tuyền kiếm tông. Địa bàn cực lớn, thâu tóm rất nhiều ngọn núi gồm cả núi Thần Tú, nhưng đệ tử thân cận vẫn ít đến đáng thương.

Một đồ đệ bị vứt bỏ của miếu Phong Tuyết tên là Từ Tiểu Kiều, phụ trách cửa hàng kiếm bên ngoài trấn nhỏ, rất ít khi đi vào ngọn núi tông môn. Một thanh niên Đổng Cốc trầm mặc ít nói, quanh năm chỉ mặc quần áo màu đen. Một thiếu niên mày dài Tạ Linh xuất thân từ động tiên Ly Châu. Cho dù cộng thêm con gái một Nguyễn Tú, hương hỏa của Long Tuyền kiếm tông vẫn rất thưa thớt.

Thế nhưng Nguyễn Cung dường như không để ý chuyện này. Ngoại trừ đi đến vách đá trảm long đài ở núi Long Tích, giao tiếp với miếu Phong Tuyết và núi Chân Vũ, ông ta cũng không quan tâm tới những việc thường ngày. Dù là quận chủ Long Tuyền Ngô Diên hay thần Bắc Nhạc Ngụy Bách, ông ta cũng gần như phớt lờ. Ông ta càng không để tâm tới việc truyền đạo cho mấy tên đệ tử, bình thường đều do con gái Nguyễn Tú phụ trách.

Hôm nay núi Thần Tú biển mây cuồn cuộn, mặt trời lớn lơ lửng trên không, chiếu rọi trời biển một màu đỏ tươi.

Thiếu nữ áo xanh cột tóc đuôi ngựa, thực ra đã không thể gọi là thiếu nữ. So với khi mới vào động tiên Ly Châu, hôm nay vóc dáng của nàng thon dài, cao hơn một chút, dung mạo đã trưởng thành, trổ mã duyên dáng yêu kiều.

Từ Tiểu Kiều, Đổng Cốc và Tạ Linh đứng bên cạnh nàng, bọn họ hiếm hoi tụ tập với nhau. Trong ba người, Từ Tiểu Kiều xưng hô Nguyễn Tú là “đại sư tỷ”, Đổng Cốc thì gọi là “Nguyễn cô nương”, nhưng lộ ra tôn kính từ đáy lòng, còn Tạ Linh thì vẫn luôn thích gọi nàng là “chị Tú Tú”.

Có một con chó bản địa nằm bên chân Nguyễn Tú. Con chó già vốn đau yếu nằm ở ven đường trấn nhỏ chờ chết, hôm nay lại biến thành sức sống dồi dào, cặp mắt tràn đầy linh tính. Chuyện này phải quy công cho Nguyễn Tú thường ném cho nó mấy viên thuốc, đều không phải thứ bình thường, mỗi viên giá trị ngàn vàng. Đã từng có luyện khí sĩ đi qua nhìn thấy cảnh đó, lập tức sinh lòng thê lương, cảm thấy mình lăn lộn còn không bằng con chó, chỉ muốn nhào qua tranh đồ ăn với nó.

Trong biển mây rực rỡ, có mấy ngọn núi lớn thưa thớt xuyên qua biển mây, giống như những hòn đảo.

Nguyễn Tú chỉ vào một ngọn núi:

- Cha ta đã nói, chỉ cần các ngươi bước vào cảnh giới Kim Đan, ông ấy sẽ tặng cho một ngọn núi. Sau khi tuyên bố với thiên hạ, sẽ giúp các ngươi cử hành nghi thức mở núi.

Nàng nhìn sang Đổng Cốc:

- Ngươi tuy xuất thân là yêu tinh quỷ quái, đột phá cảnh giới khó hơn ba người chúng ta, nhưng dựa vào sống lâu, cơ sở không tệ, đã sớm là cảnh giới Long Môn, cũng nên thử xem.

Đổng Cốc muốn nói lại thôi, hiển nhiên không tin tưởng lắm. Trong năm cảnh giới trung, Kim Đan là cảnh giới mà tu sĩ khó nhìn thấu nhất, đã ngăn cản không biết bao nhiêu luyện khí sĩ cảnh giới Long Môn.

Hắn rời khỏi quê hương, từ bỏ thân phận ngụy trang thái sư một nước, vứt hết tất cả phú quý nhân gian. Chẳng qua là muốn mượn linh khí dồi dào của động tiên Ly Châu, gia tăng khả năng bước vào cảnh giới Kim Đan. Còn như thành tựu Kim Đan phẩm chất cao thấp, tranh trong buồng đan nhiều hay ít, hắn cũng không dám hi vọng xa vời.

“Kẻ kết thành kim đan, mới ngang hàng với ta", câu này không biết đã hấp dẫn bao nhiêu luyện khí sĩ trên thế gian, năm này qua năm khác không hỏi thế sự, chỉ siêng năng tu hành vấn đạo.

- Trong quá trình ngươi đột phá cảnh giới, ta sẽ dùng một ít thủ đoạn, mượn khí vận của mấy ngọn núi nhà mình giúp ngươi áp trận.

Nguyễn Tú nói xong, lại chỉ vào Tạ Linh:

- Lúc trước sư đệ của ngươi đã lấy được một món bảo bối gần như tiên binh. Đó là một ngọn tháp Linh Lung, do một vị cao nhân ban cho, có thể giảm bớt nguy hiểm khi ngươi đột phá cảnh giới.

Vẻ mặt Tạ Linh như đưa đám, thiếu điều muốn nhảy xuống vách núi tự sát. Chị Tú Tú tốt bụng của tôi, đây là bí mật mà tôi ẩn giấu, sao chị lại tùy tiện nói ra như vậy.

Vẻ mặt của Đổng Cốc giống như quanh năm không đổi, lúc này lại lộ ra vẻ kích động, cúi người cảm ơn tiểu sư đệ Tạ Linh:

- Tạ sư đệ, đại ân này Đổng Cốc cả đời không quên, tương lai nhất định sẽ báo đáp.

Nguyễn Tú chỉ nói vài câu đã xua tan ánh mắt u oán của Tạ Linh:

- Đã có đồ tốt như vậy thì phải tận dụng, đừng cứ nghĩ đến chuyện giấu giếm cười thầm. Tu hành đại đạo, suy cho cùng là tu “chính mình”. Quá dựa vào vật bên ngoài, dù là đối địch hay trên tâm linh, đều sẽ có phiền toái rất lớn. Vì sao rất nhiều lão Nguyên Anh bế quan lại yên lặng chết đi? Là vì trong quá trình tu hành quá coi trọng pháp bảo đồ vật.

Nguyễn Tú nói một hơi giống như học thuộc lòng. Tạ Linh liền bật cười.

Ánh mắt Từ Tiểu Kiều và Đổng Cốc cũng hơi khác thường.

Nguyễn Tú thở dài một tiếng, hơi chán nản:

- Những đạo lý này đều là cha ta bắt học thuộc lòng, làm khó ta chết được.

Tạ Linh cười đến không khép miệng được, Từ Tiểu Kiều và Đổng Cốc cũng hiểu ngầm cười.

Nguyễn Tú dặn dò:

- Đổng Cốc, sau này ngươi hãy chọn một nơi có phong thủy tốt và ngày lành, đến lúc đó ta và Tạ Linh sẽ xuất hiện đúng giờ.

Đổng Cốc gật đầu, tâm tình kích động.

Nguyễn Tú từ trong tay áo lấy ra một cái gói bằng khăn thêu, cũng không mở ra, nói với ba người:

- Trở về hết đi.

Tạ Linh ở trên núi, Đổng Cốc lại dựng nhà cỏ tu hành dưới chân núi, Từ Tiểu Kiều thì ở cửa hàng kiếm bên bờ sông Long Tu. Nguyễn Cung đã lập ra quy củ, không cho phép tu sĩ tùy tiện ngự gió đi xa, cho nên Từ Tiểu Kiều và Đổng Cốc đáng thương đều phải đi bộ xuống núi.

Nguyễn Tú thuận miệng nói:

- Đệ tử của Long Tuyền kiếm tông, muốn ngự gió thì ngự gió, muốn ngự kiếm thì ngự kiếm. Địa bàn nhà mình, ai quản những chuyện này của các ngươi? Cha ta à? Ông ấy sẽ không quản, chỉ quan tâm các ngươi có thể bước vào cảnh giới Kim Đan, sau này có thể trở thành tu sĩ năm cảnh giới cao hay không mà thôi.

Nàng lại bổ sung:

- Những lời này là do ta nói, không phải cha ta dạy.

Ba người đều tản đi.

Nguyễn Tú ngồi xuống, nhón một miếng bánh hoa đào ném vào trong miệng, cười đến cặp mắt híp lại thành hình trăng non. Sau đó nàng mở mắt, cố gắng khiến cho mình nghiêm túc một chút, nhìn con chó kia.

Má của nàng phồng lên, nói hàm hồ không rõ:

- Phải quý trọng những ngày tháng tốt lành hiện tại, đừng cứ ồn ào với người khác trên đường. Diễu võ dương oai, thú vị lắm sao? Nghe nói có lần còn thiếu chút nữa cắn người đi đường bị thương. Bảo ngươi ngoan ngoãn giữ nhà, sao lại tự tiện chạy đến ngọn núi này? Muốn ta bảo vệ ngươi à?

Nàng giơ một tay lên:

- Có tin ta một chưởng đánh chết ngươi không?

Con chó kia lập tức nằm rạp xuống đất, nức nở cầu xin.

Ánh mắt Nguyễn Tú vẫn lãnh đạm:

- Nếu không phải vì hắn, ta có thể ăn thịt chó mấy ngày rồi.

Sống lưng con chó run rẩy.

Nguyễn Tú đứng lên, chỉ về con đường xuống núi:

- Ngay cả những luyện khí sĩ kia cũng phải cúp đuôi làm người. Ngươi vốn là một con chó, muốn tạo phản à? Xuống núi canh cửa đi!

Con chó lập tức liều mạng chạy đi. Trước đó linh trí của nó mở mang một chút, chỉ cảm thấy nàng thân thiết đáng yêu. Đến lúc này nó dựa vào bản năng mới phát hiện, thực ra nàng chưa bao giờ có ý thương tiếc và thân cận với mình.

Nguyễn Tú nhai miếng bánh hoa đào thứ hai, một tay đỡ dưới cằm, tránh cho những mảnh vụn bánh ngọt rơi xuống đất.

Ăn đồ ngon như vậy, đúng là bao nhiêu cũng không ngại. Không biết tương lai ăn những thần linh sông lớn kia, mùi vị có ngon như bánh hoa đào hay không. Nghe cha nói kim thân của bọn họ rất có ích cho tu vi của nàng, chắc là sẽ rất giòn.

Vị Tú Tú cô nương này cảm thấy thèm ăn, vội vàng lau khóe miệng.

- --------

Đại Ly từng là một trong số nước lệ thuộc vương triều họ Lư, trước khi quật khởi đã mang theo vô số khuất nhục và ẩn nhẫn. Sau khi tiêu diệt vương triều họ Lư nhìn như vô địch, Đại Ly dù là quốc lực hay lòng tin đều gia tăng rõ rệt, đây mới là sức mạnh lớn nhất để kỵ binh Đại Ly xuôi nam chinh phạt.

Nhưng trong thời gian này lại xuất hiện một số bất ngờ, khiến đại tướng biên quan đã quen tử chiến khổ chiến, cùng với các lão đại Binh bộ ở kinh thành bày mưu lập kế, đều cảm thấy dở khóc dở cười.

Binh sĩ tầng thấp trong biên quân Đại Ly, thậm chí là tướng lĩnh trung tầng, dựa vào kinh nghiệm nên rất cẩn thận với chuyến xuôi nam này. Nhưng đầu tiên là đại địch số một phương bắc họ Cao Đại Tùy rụt đầu trốn tránh, sau đó là hoàng đế mấy nước lệ thuộc gồm cả nước Hoàng Đình, chủ động ra khỏi thành, giao ngọc tỷ truyền quốc cho võ tướng Đại Ly ngồi trên lưng ngựa. Các nơi chỉ có phản kháng lác đác, khiến cho biên quân Đại Ly sở trường chinh phạt tác chiến cảm thấy hơi mông lung, giống như không có đất dụng võ.

Lại đi về phía nam, chiến sự dần xảy ra thường xuyên hơn. Bắt đầu có những đội nhân mã quân địch số lượng đáng kể, tập kết tinh nhuệ ở khu vực rộng rãi, chủ động quyết một trận tử chiến với biên quân Đại Ly. Hoặc là dựa vào cửa ải hiểm yếu và thành cao trấn lớn, cố thủ không ra. Còn có mấy nước nhỏ kết thành liên minh, cùng đối kháng với biên quân Đại Ly thế như chẻ tre.

Đối với chuyện này, Đại Ly ngoại trừ đại chiến mấy trận lấy cứng chọi cứng, phần nhiều là dùng kế xua sói nuốt hổ. Trong thời gian này, vô số tử sĩ gián điệp Đại Ly ẩn nấp ở các nước đã phát huy tác dụng cực lớn. Rất nhiều thân nhân trở mặt thành thù, hảo hữu tri kỷ vung đao đối mặt. Thế lực giang hồ trong lãnh thổ dựng cờ tạo phản, chen chúc nổi lên. Những vị trọng thần văn võ trụ cột đất nước, đột nhiên lại chết bất đắc kỳ tử.

Thế là Đại Ly xuôi nam đã lập vô số chiến công. Công lao diệt quốc từng khiến người ta cảm thấy không thể với tới, lúc này lại dễ như trở bàn tay. Từng đội tinh nhuệ Đại Ly lộ ra sự sắc bén, từ phía bắc Đông Bảo Bình Châu tiến về phía nam, lấy chiến nuôi chiến, thế không thể cản.

Hoàng đế Đại Ly Tống Chính Thuần đã ban bố một mật chỉ, đồng thời truyền đến lều của từng đại tướng quân: “Trước khi đánh tới biên giới nước Thải Y ở trung bộ Đông Bảo Bình Châu, binh mã Đại Ly công thành chiếm đất, chư vị tướng lĩnh dẫn binh đều có thể tùy cơ ứng biến, không cần văn thư quyết định của Binh bộ.”

“Chư vị, vó ngựa cứ đạp về phía nam đi! Chuyện mừng công, trước tiên dùng đầu của kẻ địch làm chén, dùng máu tươi làm rượu, uống cho thỏa thích!”

Hoàng đế bệ hạ luôn rất ít khi thể hiện chân tình, lại dùng từ ngữ xúc động như vậy trên thánh chỉ. Những võ tướng Đại Ly vốn đã giết đến đỏ mắt, làm sao có thể không máu nóng sôi trào?

Từng trận vó ngựa Đại Ly giống như tiếng sấm, tiếp đó là phiên vương Tống Trường Kính dẫn theo một đội quân chính quy, không gấp không vội chậm rãi tiến lên. Quốc sư Thôi Sàm cũng âm thầm xuôi nam, sắp xếp quan văn Đại Ly vào những thành trì đã thay đổi lá cờ. Các nước ở phía bắc Đông Bảo Bình Châu giống như một vũng bùn, bị người đạp đến nát bét.

Sau ba tháng, một thành trấn tinh nhuệ quan trọng ở phía bắc nước Tây Hà cuối cùng đã bị phá. Trận chiến này biên quân Đại Ly đánh rất vất vả, chỉ riêng binh mã nước khác gia nhập đội ngũ dọc đường, cộng thêm thế lực hỗn tạp phía bắc nước Tây Hà quy phục, mười phần đã không còn được ba. Nhưng công phá được thành trấn biên cương có thể gọi là hùng vĩ của nước Tây Hà này, vận mệnh của họ Hàn nước Tây Hà xem như đã đứt, đây chính là sự thật.

Một trận khổ chiến vất vả thắng lợi, không khí của đội binh mã Đại Ly này lại có phần nặng nề. Không chỉ vì chuyện thương vong, mà là bọn họ nghe nói lúc mình đang gặm khúc xương cứng nhất nước Tây Hà này, một đội binh mã Đại Ly khác do một vị thượng trụ quốc thống lĩnh, đã thừa cơ vượt biên giới tiến vào, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tiêu diệt mười mấy thành trì trống rỗng, nghe nói còn sắp lao thẳng tới kinh thành nước Tây Hà.

Làm mướn không công cho người khác, ai cũng không cao hứng nổi. Không ít võ tướng cả người đầy máu, chạy đến bên cạnh chủ tướng kể khổ oán trách. Chủ tướng chỉ nghe bọn họ càu nhàu, cũng không bày tỏ thái độ.

Một nam tử mặc giáp nhẹ của kỵ binh bình thường, được mấy chục tùy tùng tinh nhuệ hộ vệ, chậm rãi tiến vào thành. Nhìn cảnh tượng thành trì khói lửa khắp nơi, sắc mặt của hắn kiên nghị, cũng không vì thuộc hạ xúc động phẫn nộ mà ảnh hưởng đến tâm tính.

Người này tên là Tống Phong, là hoàng thân quốc thích, tuổi gần ba mươi. Thực ra huyết mạch của hắn cách xa dòng chính của đương kim hoàng đế Đại Ly, nhưng danh tiếng rất tốt, đầu quân nhập ngũ đã gần mười năm, sau đó cũng rất ít khi trở lại kinh thành.

Tống Phong không phải là loại mãnh tướng tự mình xông vào trận địa, dù sao thân phận của hắn tôn quý. Cho dù hắn sẵn sàng mạo hiểm, người bên dưới cũng sẽ ngăn cản quyết liệt. Bởi vì một khi hắn chết, sẽ không ai chịu trách nhiệm nổi.

May mà Tống Phong cũng không quan tâm chút hư danh kia, chưa bao giờ khiến tướng lĩnh dưới trướng khó xử. Chinh chiến mười năm, sớm chiều chung sống, những tướng lĩnh tay nắm quyền hành hôm nay, ban đầu có thể chỉ là ngũ trưởng. Nói bọn họ sẵn sàng rơi đầu đổ máu vì chủ tướng Tống Phong cũng không khoa trương.

Trận công thành chiến này, tu sĩ hai bên chém giết cực kỳ thảm thiết. Luyện khí sĩ dưới trướng Tống Phong, tu sĩ theo quân do triều đình Đại Ly an bài, cùng với cung phụng khách khanh do chính hắn mời chào, tổng cộng hơn ba mươi người đã chết gần nửa số. Loại chiến tranh hao tổn nặng nề này, gần như ngang với tất cả chiến sự xuôi nam trước đó.

Hiện giờ bên cạnh Tống Phong chỉ có hai người dáng vẻ như luyện khí sĩ hộ tống. Một gã đàn ông cường tráng phanh ngực lộ lưng, thân cao chín thước, tay cầm hai quả chùy phá thành. Vật cưỡi bên dưới còn lớn hơn chiến mã của kỵ binh nặng rất nhiều. Bên hông hắn đeo lệnh bài thái bình vô sự của Đại Ly rất chói mắt, ngoài ra còn treo hai chiếc đầu máu tươi đầm đìa. Đây là chiến lợi phẩm của công thành chiến, chủ nhân của chúng khi còn sống đều là luyện khí sĩ tiếng tăm lừng lẫy ở biên giới phia bắc nước Tây Hà.

So với gã đàn ông cường tráng oai phong lẫm liệt, một người khác lại không hề nổi bật. Đó là một nam tử thoạt nhìn còn trẻ hơn chủ tướng Tống Phong, mặc một bộ trường bào màu tối bằng vải bông. Hắn có một gương mặt hồ ly anh tuấn, gặp ai cũng cười híp mắt. Bên hông đeo hai thanh kiếm dài ngắn, vỏ kiếm một đen một trắng. Lúc này hai tay hắn khép trong tay áo, rụt cổ lại, dáng vẻ lười nhác.

Phía trước bên trái trong thành có ánh kiếm ngút trời. Gã đàn ông cường tráng cười ha hả, phóng ngựa chạy lên trước, quay đầu nói với Tống Phong:

- Đại cục đã định, hiếm hoi có cá lọt lưới, nếu chậm chân thì có thể canh thừa thịt nguội cũng không còn. Tướng quân hãy tự cẩn thận, đừng rơi xuống lưng ngựa nhé.

Người này là cao thủ gần đây mới gia nhập đội ngũ, nghe đồn từng là tâm phúc trực hệ của một đại nhân vật trong cung. Bởi vì đại nhân vật kia thất thế, cho nên hắn buộc phải rời khỏi kinh thành kiếm một chút quân công. Hắn đã thấy quen quyền quý kinh thành, cho nên cũng không tỏ vẻ tôn kính một thân thuộc họ Tống đã ra ngoài biên quan nhiều năm.

Hắn dời mắt đi, nhìn sang Tào Tuấn:

- Tên mặt trắng Họ Tào, chỉ cần ngươi rửa sạch cái mông tìm ta, ta sẽ tặng phần quân công sắp tới cho ngươi, thế nào?

Bị sỉ nhục như vậy, Tào Tuấn chỉ híp mắt cười, còn không quên phất phất tay với gã đàn ông cường tráng, ra hiệu cho hắn mau đến chiến trường, không nên trì hoãn thời gian nữa.

Gã đàn ông cường tráng cười ha hả, ngồi trên lưng ngựa nhấc cái mông lên cao, đưa tay vòng ra sau vỗ một cái, lại lắc lư mấy cái. Sau đó hắn mới ngồi xuống yên ngựa, thúc ngựa chạy nhanh về hướng ánh kiếm nổi lên.

Những kỵ binh tinh nhuệ bên cạnh Tống Phong đều nổi nóng, chỉ có Tống Phong và Tào Tuấn đều không để trong lòng.

Đội kỵ binh này chậm rãi đi đến phủ đại tướng quân trong thành.

Trong một cửa tiệm đơn sơ ở gần cổng thành, có ba người từ đầu đến cuối vẫn luôn ẩn giấu khí tức. Bọn họ không tham gia bất kỳ trận chiến nào, mặc cho cổng thành bị phá, mặc cho đám khốn kiếp vương triều Đại Ly xông vào trong thành, gi.ết chết tất cả những người dám cầm binh khí.

Trong số bọn họ, một người là tu sĩ mạnh nhất trấn lớn phía bắc này, một người cầm đầu môn phái tiên gia của nước Tây Hà, còn một người khác là cung phụng hoàng gia nước láng giềng, tu vi cảnh giới Kim Đan.

Một cảnh giới Kim Đan, hai cảnh giới Long Môn, ba người bí mật ẩn nấp ở đây, không phải vì muốn cứu thành trấn, trên thực tế cũng không cứu được. Sáu nước nhỏ phụ cận gồm cả nước Tây Hà, lần này bí mật lập kế hoạch, chính là để ám sát Tống Phong.

G.iết chết một con cháu hoàng tộc họ Tống Đại Ly trên chiến trường, một khi thành công, cho dù đất nước bị tàn phá, cũng có thể khích lệ lòng người rất lớn. Ngay cả khi lãnh thổ sáu nước bị kỵ binh Đại Ly nghiền ép, cũng sẽ có vô số nghĩa sĩ hăng hái đứng ra. Nhất định có thể khiến cho đám súc sinh Đại Ly này mệt mỏi ứng phó, không được an bình một giây phút nào. Trong thời gian ngắn bọn chúng sẽ không thể thuận lợi tiêu hóa hết nội tình sáu nước, chuyển hóa thành tài nguyên xuôi nam.

Về phần có được như mong đợi hay không, ba người ở đây cùng với quân chủ sáu nước, có lẽ cũng không muốn suy nghĩ xa hơn.

Việc đã đến nước này, không quan tâm được nữa. Núi sông tan vỡ, sinh linh đồ thán, cũng phải làm một chút gì đó.

Một khi thành công tên tuổi sẽ vang lừng. Cho dù từ bỏ cơ nghiệp phía bắc, chạy trốn đến phía nam, giá trị bản thân chắc chắn sẽ tăng vọt, trở thành thượng khách của vương triều lớn có khó khăn gì?

Không có hi vọng đột phá cảnh giới, tuổi thọ sắp hết. Co mình trên núi ba trăm năm, trước khi chết cũng nên làm một hành động vĩ đại.

Ba người ở đây đều có tâm tư.

Trong đội ngũ, Tống Phong nhìn như nhàn hạ tùy ý, thực ra bàn tay nắm chặt roi ngựa đã đổ mồ hôi.

Tào Tuấn mỉm cười nói với hắn:

- Có ta ở đây, ngươi không chết được.

Hắn đột nhiên lại nói:

- Ta giúp ngươi lần này, ngươi cũng phải giúp ta một lần. Không khó, trong danh sách tổn thất báo cáo lên triều đình, cứ thêm vào một luyện khí sĩ là được, thế nào? Rất đơn giản, cứ nói hắn chết dưới tay những tu sĩ quân địch ẩn nấp kia, trung thành hộ chủ, hi sinh anh dũng.

Tống Phong gật đầu.

Tào Tuấn rút hai tay ra khỏi tay áo, phân biệt ấn vào hai chuôi kiếm dài ngắn, chậm rãi đẩy kiếm ra khỏi vỏ.

“Xoẹt” một tiếng, sống lưng vật cưỡi nứt ra, chết ngay tại chỗ.

Tào Tuấn đã lướt đi, thân hình trong nháy mắt biến mất, trên không trung vẫn lưu lại hai vệt cầu vồng chưa tan.

Mười lăm phút sau, một tên tu sĩ cảnh giới Kim Đan đã đứt tay đứt chân, cuối cùng bi phẫn buộc phải tự nổ kim đan. Trường bào vải bông của Tào Tuấn lại không dính một vết máu nào, tiêu sái ngự kiếm rời đi. Ngôi nhà phạm vi trăm trượng dưới chân trong nháy mắt bị san thành đất bằng, bụi bặm tung bay che phủ trời đất.

Tống Phong ngẩng đầu nhìn, giống như trút được gánh nặng, lúc này mới yên tâm phóng ngựa xông tới trước.

Hắn do dự một thoáng, cũng không đi tới phủ đệ đại tướng quân, mà là đi tới chiến trường lúc trước ánh kiếm ngút trời. Khi hắn đến đó, lại phát hiện gã đàn ông cường tráng kia trong đống đổ nát. Thi thể gã ta nằm trong vũng máu, gần mông bị một cây trường thương xuyên qua. Tào Tuấn đang đứng trên cây trường thương kia ngáp ngắn ngáp dài, nhìn thấy Tống Phong liền cười vẫy tay.

Sau hôm đó, Tào Tuấn lại chủ động gia nhập một đội ngũ trinh sát bình thường, không ở bên cạnh Tống Phong nữa.

Trong quân đội có một tên tu sĩ thiên tài cảnh giới Long Môn tuần tra xung quanh, chiến công nhỏ bé nhưng lại liên miên không dứt. Trên chiến trường ở một nước khác, hắn không ngừng âm thầm kết liễu tính mạng của trinh sát biên quân Đại Ly, mỗi lần ra tay đều chạm đến là dừng, cũng không tiết lộ thân phận của mình. Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, hắn đã g.iết chết một trăm sáu mươi trinh sát Đại Ly. Nên biết mỗi trinh sát biên quân Đại Ly đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.

Bởi vì lúc trước nhiều lần đánh giáp lá cà, cũng không tập trung ở một mảnh chiến trường, cho nên người này không bị tu sĩ Đại Ly để ý và vây quét. Nhưng phía Đại Ly đã dần dần cảnh giác, không ngừng gia tăng số lượng tu sĩ theo quân, muốn làm bọ ngựa bắt ve chim sẻ phía sau.

Sau đó có hai tên tu sĩ theo quân cảnh giới Quan Hải bị chém chết, cao tầng quân đội Đại Ly bắt đầu coi trọng người này. Kết quả hắn lại trực tiếp bỏ chạy, đi một vòng lớn, chuyển đến chiến trường nước Tây Hà do Tống Phong thống lĩnh.

Tào Tuấn gặp phải hắn là ngẫu nhiên, nhưng hắn gặp phải Tào Tuấn lại là tất nhiên. Thường đi ở bờ sông, nào có thể không ướt giày.

Tào Tuấn thản nhiên nhìn hắn gi.ết chết bảy tên trinh sát bên cạnh, sau đó g.iết chết hắn.

Tu sĩ tòng quân sở trường sát phạt, nhìn như muốn kiến công lập nghiệp, phong hầu bái tướng là chuyện dễ như lấy đồ trong túi, nhưng thực ra không phải. Núi cao còn có núi cao hơn.

Tào Tuấn học theo gã đàn ông cường tráng tay cầm chùy phá thành, cắt đầu tu sĩ cảnh giới Long Môn tiền đồ vô lượng kia, chỉ là không treo bên hông, mà là treo ở một bên yên ngựa. Sau đó hắn một mình xuôi nam, lại muốn học theo tên này, một người một ngựa đi ám sát những đại tướng trong quân nước Tây Hà.

Hắn không cảm thấy vận may của mình sẽ tốt hơn chủ nhân cái đầu bên yên ngựa. Nhưng khác biệt duy nhất giữa hai người, đó là Tào Tuấn hắn có người hộ đạo. Dùng thân mạo hiểm, không cần lo lắng an nguy, cứ sảng khoái chém giết, không cần nghĩ đến đường lui gì.

Hắn tươi cười cúi đầu, dùng tay vỗ vỗ chiếc đầu chết không nhắm mắt kia:

- Đáng tiếc là ngươi không có.

Một giọng nói vang lên, mang theo một chút bất mãn:

- Vì sao không cứu những trinh sát kia? Thân ở sa trường tức là đồng đội.

Tào Tuấn cười nói:

- Nếu ta không ở đây, bọn họ chết cũng là chết vô ích. Có ta ở đây, dù sao cũng có người giúp bọn họ báo thù. Chẳng lẽ bọn họ không nên cảm ơn ta sao?

Tiên gia vô tình. Tu đạo trên núi, cách xa nhân thế, thời gian quá lâu, khoảng cách quá xa. Lâu ngày rất nhiều tu sĩ sẽ vô tình với nhân gian, nhiều nhất là “ta không làm khó nhân gian này, nhưng đừng hi vọng ta đối xử tốt lành với nhân gian”.

- --------

Tại một nơi nào đó ở kinh thành nước Nam Uyển, có một cô bé quần áo lam lũ đứng trước cửa tiệm bánh bao thịt, chảy nước miếng nhìn chằm chằm vào lồng hấp nóng hổi. tầng tầng lớp lớp, hương vị lan xa.

Chủ tiệm thấy cô chướng mắt, liền tức giận đuổi người. Cô bé thẳng eo, mở rộng lòng bàn tay, ra hiệu mình có tiền, năm đồng tiền. Nhưng chủ tiệm vẫn không thèm nhìn thẳng, bảo cô cút đi. Thấy cô còn không muốn đi, ông ta liền xách một cái ghế đẩu muốn đánh, khiến cô sợ hãi vội vàng bỏ chạy.

Đến nơi xa, ánh mắt của cô bé âm trầm nhìn cửa tiệm kia, nhếch miệng, xoay người đi đến một quầy hàng bán bánh nướng áp chảo. Cô mua hai cái bánh nướng, còn thừa lại một đồng tiền.

Thực ra cô chỉ cần ăn một cái bánh là có thể đối phó qua hôm nay, lúc đầu cô cũng chỉ ăn một cái. Thế nhưng vừa bước đi, cô lại bắt đầu đấu tranh trong lòng. Cuối cùng cô tìm một nơi chân tường, ăn hết bánh nướng áp chảo vốn là cơm nước ngày mai.

Sau khi ăn xong, cô dường như hơi hối hận, liền nhéo mạnh cánh tay của mình. Nhưng cô bé hiếm hoi được no bụng, lại đứng dậy bắt đầu tung tăng, ba chân bốn cẳng chạy như bay. Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu nhìn những con diều phía trên kinh thành, tràn đầy hâm mộ.

Một đêm này, cô bé không trở về ổ nhỏ “nhà mình”. Đêm hè mát mẻ, ngủ ở đâu mà không phải ngủ, sẽ không chết người, chỉ là muỗi nhiều, hơi phiền phức mà thôi.

Có một ngôi nhà gia cảnh xem như sung túc, ngoài cửa đặt một đôi sư tử đá tay nghề vụng về, hơn nữa hình dạng kỳ quái, không phải tư thế ngồi xổm, mà là bốn chân chống đất, ngẩng đầu nhìn về nơi xa.

Sư tử đá không cao không thấp, vừa đủ để cô bé trèo lên lưng. Cô ngồi trên đó nhìn trời sao đêm hè một lát, lấy đồng tiền còn lại ra, xuyên qua lỗ vuông nho nhỏ nhìn trời sao mênh mông. Tại khoảnh khắc đó, gương mặt cô bé đầy vẻ tươi cười.

Sau đó cô cất kỹ tiền đồng, nằm xuống ngủ say, rất nhanh phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.

Trần Bình An ngồi xếp bằng trên con sư tử đá bên cạnh, quay đầu nhìn cô bé ngủ say, lông mày nhíu chặt, trong lòng không yên. Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, bắt đầu nhắm mắt lại, luyện tập thủ ấn đứng thế.

Cô bé nằm trên lưng sư tử đá, yên lặng ngủ ngon. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.