Kiếm Lai

Chương 376: Xuất kiếm mà thôi



Đinh Anh giơ tay lên, mũ hoa sen màu bạc trên đầu lại nở rộ giống như vật sống, cánh hoa vốn khép lại bỗng duỗi ra ngoài, hình dáng nhu hòa. Lão bỏ thanh phi kiếm nhỏ nơi ngón tay vào trong đó, mũ đạo khôi phục nguyên dạng, cánh hoa màu bạc lần lượt khép lại.

Hai tay lão đặt sau người, cúi đầu nhìn chăm chú vào dòng chảy kiếm khí gần trong gang tấc, cảm thấy đây là cảnh đẹp bình sinh khó gặp.

Đinh Anh nhìn dòng suối trắng như tuyết lơ lửng giữa nhân gian, cười hỏi:

- Trần Bình An, là thuật ngự kiếm của kiếm sư đúng không? Lúc trước ngươi và Phùng Thanh Bạch đều từng sử dụng. Là ta đã xem thường rồi, không ngờ ngươi có thể điều khiển kiếm xa như vậy. Nhưng không sao, đại cục đã định. Hơn nữa một thanh kiếm tiên nhân như vậy, ngươi thân là chủ nhân lại không thật sự cầm lấy chuôi kiếm, chỉ dùng thủ đoạn che mắt nắm hờ mà thôi, có phải quá đáng tiếc không?

Lão dời mắt đi, xoay người nhìn Trần Bình An:

- Hay là nói, thực ra ngươi cũng không thể hoàn toàn nắm giữ thanh kiếm này? Đáng tiếc, đáng tiếc. Những thứ như sương không phải sương, như nước không phải nước này, chẳng lẽ đều là kiếm khí? Kiếm khí phải tiêu tan rất nhanh mới đúng.

Trần Bình An không ngờ ánh mắt của Đinh Anh lại lợi hại như vậy, đã nhanh chóng nhìn ra mình và thanh kiếm này “bằng mặt chứ không bằng lòng”.

Lúc trước ở bên ngoài trấn Phi Ưng, hắn đã từng rút Trường Khí ra một lần. Khi đó máu thịt cả cánh tay hắn đều bị kiếm khí đốt sạch, lộ ra cả xương. May nhờ Lục Đài dùng linh đan diệu dược của họ Lục Âm Dương gia, mới khiến cho xương trắng mọc thịt.

Lần này điều khiển Trường Khí bay tới bên cạnh, đương nhiên không phải do cảnh giới kiếm sư của Trần Bình An xuất thần nhập hóa, có thể điều khiển trường kiếm xa như vậy. Mà là hắn và Trường Khí sớm chiều chung sống, kiếm khí thấm vào cơ thể, thần hồn lại dẫn dắt kiếm khí, cho dù hai bên tách ra, lại giống như ngó sen đã đứt vẫn còn vương tơ.

Đinh Anh chỉ vào mũ hoa sen của mình:

- Bây giờ ngươi đã lấy được kiếm, còn ta thì tạm thời mất đi thần thông của chiếc mũ đạo tiên nhân này. Một đến một đi, tiếp theo có tính là giao thủ công bình hay không?

Năm ngón tay Trần Bình An nắm hờ chuôi kiếm, hơi tăng thêm sức lực. Dòng sông kiếm khí bắt nguồn từ ngôi viện trong ngõ nhỏ, dừng lại ở lòng bàn tay của hắn, trong nháy mắt bỗng nhiên thu về. Kiếm khí một lần nữa hội tụ trên thân kiếm, Trường Khí kiếm trong tay lại không còn sự khác thường.

Trần Bình An “đánh giá” trọng lượng của Trường Khí kiếm, cảm thấy vừa tay, nặng hơn Si Tâm kiếm bên trong phi kiếm Mười Lăm. Từ khi lấy được bộ “Kiếm Thuật Chính Kinh” ở thành Lão Long, hắn bắt đầu luyện kiếm trên thuyền đảo Quế Hoa tới nay, vẫn luôn cảm thấy quá nhẹ. Lúc này mặc dù chỉ nắm hờ Trường Khí, nhưng lại cảm thấy rất phù hợp... như vậy thì tốt.

Đinh Anh vốn chỉ xem Trần Bình An giống như đám người Lục Phảng, Chủng Thu. Cho đến giờ phút này, lão mới đề cao hắn lên ngang với Du Chân Ý đã tu luyện tiên thuật.

Khác biệt giữa hai bên, đó là mặc cho Lục Phảng ngươi kiếm thuật huyền diệu, Chủng Thu ngươi quyền pháp vô địch, ở trước mặt Đinh Anh ta, vẫn chỉ là một đứa trẻ chơi đùa nhành liễu, một lão già vung vẩy nắm tay mà thôi. Thiên hạ này chỉ có Du Chân Ý công thủ đều đỉnh cao, mới có cơ hội thương tổn được ta.

Trần Bình An thở ra một hơi. Điểm tốt duy nhất ở nơi này, đó là võ nhân tranh đấu sẽ không nhằm vào hắn lúc đổi hơi.

Tại thế giới Hạo Nhiên, võ phu hoàn toàn đi ngược với luyện khí sĩ. Trước tiên cần phải tản đi tất cả linh khí trong cơ thể, tinh luyện ra một hơi chân khí thuần túy. Khí như giao long, dạo qua lục phủ ngũ tạng, xương cốt kinh huyệt. Giống như một đội kỵ binh biên thùy tinh nhuệ đang mở rộng lãnh thổ, mở ra từng con đường thích hợp cho chân khí vận chuyển. Như vậy mới xem là từ nông đến sâu, chân chính bước lên võ đạo.

Nhưng trong thế giới này, có lẽ vì linh khí mỏng manh, võ nhân cũng không coi trọng chuyện này. Thiếu đi sự rèn luyện kia, cho nên ngay từ đầu cơ sở đã không vững chắc. Trên giang hồ có rất nhiều tông sư võ học theo đuổi trở về bản chất, thực ra là do con đường võ học đi tới một độ cao nhất định sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, bắt đầu đi ngược dòng.

Nhưng cho dù như vậy, giang hồ trăm năm nay vẫn xuất hiện những kỳ tài trời phú như Đinh Anh, Du Chân Ý và Chủng Thu. Trong lịch sử còn có Ngụy Tiện, Lư Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên tài hoa kinh người.

Đinh Anh mỉm cười nói:

- Ngoại trừ chiếc mũ hoa sen trên đầu này, kiếm trong tay Trần Bình An ngươi là đồ vật thứ hai mà Đinh Anh ta muốn lấy.

Trần Bình An nắm hờ Trường Khí, dùng sáu bước đi thế của Hám Sơn quyền tiến tới, trong đó còn ẩn chứa chân ý quyền thế Đỉnh phong của Chủng Thu.

Mỗi bước có biên độ lớn nhỏ khác nhau, nhưng sau khi luyện quyền một triệu lần, tất cả đều hoàn thành một cách tự nhiên, quyền ý đã sớm thấm vào xương tủy Trần Bình An. Cộng thêm trước đó Chủng Thu giả vờ đánh giết, thực ra là âm thầm truyền thụ thế quyền “Đỉnh Phong” vốn có chân ý nước chảy mây trôi, hai thứ kết hợp không có kẽ hở.

Với ánh mắt của Đinh Anh, lại không ra nhìn một chút sơ hở nào trong sáu bước của Trần Bình An, đó là người trời hợp nhất thật sự, phù hợp với đại đạo.

Bản thân lão là một kỳ tài luyện võ trăm năm khó gặp, sáu mươi năm qua lại trắng trợn thu gom võ học thiên hạ, dung hợp thông suốt, muốn biên soạn ra một bộ bảo điển chỉnh lý võ học thiên hạ thành tuyệt học. Nhìn thấy sáu bước đi thế bình thường này, ánh mắt của lão sáng lên, xem ra bộ bí tịch kia của mình còn có chỗ để bổ sung.

Đã không có cơ hội một kích lấy mạng, cộng thêm muốn chiếm được một ít võ đạo bên ngoài từ Trần Bình An, Đinh Anh liền dứt khoát tránh né mũi nhọn. Nhưng lão rất nhanh ý thức được, lùi lại như vậy có hơi thất sách.

Sau bước thứ sáu, khí thế trên người Trần Bình An đã lên tới đỉnh cao. Quyền ý dày đặc đến mức ngưng tụ như nước, từng giọt lăn trên lá sen. Ngày này qua ngày khác lưng đeo Trường Khí kiếm rèn luyện thần hồn, những kiếm ý chậm rãi thấm vào thân thể hắn chính là gân của lá sen.

Nhảy lên thật cao, chém xuống một kiếm.

Hai tay Trần Bình An cầm kiếm, mũi kiếm từ dọc biến thành ngang, nhoáng lên rồi biến mất. Con đường lớn bị kiếm khí chia làm hai nửa, nếu có người đứng ở ven đường, sẽ phát hiện cảnh tượng bên kia đường trong nháy mắt trở nên mơ hồ vặn vẹo.

Đinh Anh đã lui ra ngoài ba trượng, gót chân xoay một cái, nghiêng người qua. Gió kiếm trắng như tuyết gào thét lướt qua trước người. Giống như một du khách quan sát sóng lớn vỗ bờ.

Lão nghiêng người đối diện với kiếm thứ hai, đánh ra một chưởng. Hai chân rời đất, thân hình bồng bềnh trên không, tránh khỏi kiếm khí dào dạt chém ngang đến. Một bàn tay vừa lúc đánh vào trên thân Trường Khí kiếm, nghiền ép lẫn nhau giống như mài đá.

Đinh Anh nhíu mày, lòng bàn tay máu thịt đầm đìa. Lão đột nhiên phát lực, gập ngón tay ấn vào Trường Khí kiếm, thân hình mượn thế lộn một vòng lướt về phía sau.

Có điều Đinh Anh đã mất tiên cơ, muốn thoát khỏi Trần Bình An cũng không dễ dàng. Trần Bình An tiếp tục sáu bước đi thế, bước đầu tiên đạp lên không trung cách mặt đất hơn một tấc, bước thứ hai lại cách mặt đất một thước, từng bước lên trời. Cùng lúc này hắn buông Trường Khí kiếm ra, thanh kiếm hóa thành một vệt cầu vồng trắng truy sát Đinh Anh.

Đây đương nhiên không phải Trần Bình An đã bước vào cảnh giới võ đạo thứ bảy Ngự Phong, mà là dùng tiểu xảo, mượn thế của Trường Khí kiếm, dựa vào khí tức của một người một kiếm dẫn dắt, lúc này mới có thể ngự gió bay bổng.

Trước đó đánh với Chủng Thu một trận, sau khi “kiểm tra rồng lớn”, hắn đã đột phá cảnh giới, bước vào cảnh giới thứ năm. Lúc đó hắn dùng mấy bước lên trời, thành công vượt qua khe nứt trên đường bị Lục Phảng chém ra, nhưng khí tức còn chưa hoàn toàn vững chắc, giống như nước lũ trút ra ngoài mà thôi. Cho nên Chủng Thu nhìn ra đầu mối, mới xuất quyền giúp Trần Bình An rèn luyện võ đạo.

Một chân Đinh Anh đạp xuống, dưới chân ầm ầm nổ tung. Lão nghiêng người vọt lên cao hơn, lại đạp một cái, vẫn là cảnh tượng như trước. Khí tức mạnh mẽ phát ra ngoài ngưng tụ thành đá kê chân, trước khi lão đặt chân xuống lại “kê” giữa không trung, khiến cho lão có thể túy ý đi bất cứ nơi đâu.

Đây gần như là hình thức ban đầu của cảnh giới Ngự Phong thế giới Hạo Nhiên. Nếu như Đinh Anh có thể phi thăng rời khỏi đất lành Ngẫu Hoa, thành tựu sẽ cao đến mức không thể tưởng tượng.

Trong lồng giam đất lành Ngẫu Hoa này, ngoại trừ Đinh Anh, mười chín người thiên hạ khác dù là võ nhân bản địa hay trích tiên nhân, đều xem người trời hợp nhất là đỉnh cao. Đi tới một bước đó đã rất tốn sức, phải hao phí vô số tâm huyết.

Nhưng Đinh Anh thì khác, bởi vì đỉnh cao nhất của đất lành Ngẫu Hoa chỉ là cảnh giới người trời hợp nhất, cho nên năm này qua năm khác lão vẫn đứng yên tại chỗ, chờ người khác từng bước lên núi. Lão đã sớm ở nơi cao nhất nhiều năm, nhìn xuống thế gian, không còn hứng thú, vì vậy lão muốn đối đầu với quy củ và đại đạo của vùng trời đất này.

Trận chiến kinh hãi thế tục trên bầu trời, Trần Bình An dùng thủ đoạn ngự kiếm của kiếm sư, chiêu thức thì dùng Tuyết Băng Thức trong “Kiếm Thuật Chính Kinh”, vẫn luôn không để Đinh Anh kéo giãn khoảng cách, đồng thời cũng không để lão sáp đến gần, tiến vào khoảng cách hai cánh tay.

Hai người quấn lấy nhau phía trên kinh thành nước Nam Uyển, không ngừng di chuyển về hướng thành nam. Kiếm khí và gió quyền va chạm kêu lên ầm ầm, giống như tiếng sấm chấn động, khiến dân chúng cả kinh thành đều không nhịn được ngẩng đầu nhìn lên.

Người trẻ tuổi mặc một bộ trường bào trắng như tuyết, điều khiển một thanh trường kiếm như cầu vồng trắng. Hình ảnh tráng lệ động lòng người đó, giống như một trận tuyết lớn rơi xuống nhưng không chạm đất.

Trong số người xem, có hoàng đế nước Nam Uyển được ngự lâm quân bảo vệ trùng trùng, có lão đầu bếp ở phủ thái tử mặc tạp dề chạy ra ngoài nhà, có Ngụy Diễn và Phàn Hoàn Nhĩ, có Chu Phì và Lục Phảng đứng kề vai bên ngoài quán rượu ở góc đường.

Cô gái tỳ bà đã định trước sẽ không tới được nơi ở của thư sinh họ Tưởng, vô lực ngồi xuống dưới chân tường, liếc nhìn cảnh tượng siêu nhiên trên đầu. Cô tràn đầy nuối tiếc, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Thật sự hơi mệt rồi, cho dù gặp được thư sinh yêu thích, gõ cửa viện nhỏ thì thế nào, để hắn nhìn thấy mình cả người đầy vết máu sao?

Hay là bỏ đi, không gặp mặt lần cuối. Cho dù hắn đã nghe người khác nói, cảm thấy cô là người xấu, dù sao vẫn là một cô gái xinh đẹp. Thế là cô nghiêng đầu, mỉm cười thiếp đi.

Hoàng hậu Chu Xu Chân nước Nam Uyển không trở về hoàng cung, lại lẻn vào phủ đệ thái tử, trên người có thêm một chiếc gương đồng.

Tào Tình Lãng trong viện nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, vứt dao chẻ củi, ngồi xuống đất ôm đầu khóc lóc.

Xung quanh không người, cô bé gầy gò xách một chiếc ghế đẩu nhỏ, lảo đảo rẽ vào ngõ nhỏ, nhìn sang trái phải, tràn ngập tò mò.

Phía trên thành nam nước Nam Uyển, Trần Bình An ngự kiếm càng lúc càng thành thạo tự nhiên.

Mũi kiếm quá sắc, kiếm khí quá mạnh, kiếm chiêu quá quái.

Sáu mươi năm qua, lần đầu tiên Đinh Anh chật vật như vậy, chỉ có thể chuyên tâm phòng ngự. Lão hơi nổi nóng, nhưng trong thời gian ngắn lại không làm gì được, đành phải cố dằn lòng. Lão muốn xem thử, cảnh giới không tì vết của trích tiên nhân trẻ tuổi kia có thể chống đỡ tới khi nào. Chỉ cần lộ ra một sơ hở, lão sẽ khiến đối phương trọng thương.

Trong đó Đinh Anh cũng không nhàn rỗi, một thân võ học hỗn tạp tiện tay thi triển. Một quyền đánh lệch, không nhắm thẳng vào Trần Bình An, nhưng gió quyền lại nổ tung bên người đối phương. Có thể là ấn đường, vai, ngực, góc độ gian xảo khó tưởng tượng.

Đây là Đinh Anh áp dụng kỳ môn độn giáp và mai hoa dịch số (1) vào trong quyền pháp. Đứng trước mặt lão, thân pháp quái gở của Tiếu Kiểm Nhi Tiền Đường chỉ giống như làm trò cười cho thiên hạ.

Hai ngón tay Đinh Anh khép lại, gập ngón tay búng nhẹ, phát ra từng luồng khí tức như trường kiếm. Một tay lão bấm pháp quyết Đạo gia, thi triển thần thông dời núi lấp biển, kéo một mảng lớn nóc nhà và cây cối từ dưới đất lên, chống lại kiếm khí trắng như tuyết cuồn cuộn lưu chuyển

Cuối cùng hai người đáp xuống tường cao ở ngoại thành kinh sư. Trên con đường phi ngựa này, những gò thành chồng chất và cả bức tường đột nhiên vỡ nứt, bụi bặm tung tóe, tản ra trong và ngoài kinh thành.

Sau khi tới đây, Trần Bình An giống như đã bớt đi một chút ràng buộc cuối cùng, hoàn toàn thoải mái hành động, kỹ thuật ngự kiếm gần như pháp thuật ngự kiếm. Con đường phi ngựa thật dài bị kiếm khí như cầu vồng của Trường Khí tiêu hủy gần như toàn bộ. Thỉnh thoảng có khe hở lộ ra, Đinh Anh vừa muốn thoát khốn, lại bị Trần Bình An dùng một quyền đánh trở vào trong lồng giam kiếm khí.

Đinh Anh đường đường là người đứng đầu thiên hạ, từ khi lên đỉnh giang hồ sáu mươi năm tới nay, lần đầu tiên bị người ta vững vàng chiếm ưu thế, ép cho lão phải bị động phòng thủ. Mặc dù chưa bị thương nhưng hai ống tay áo đã xuất hiện mấy vết rách.

Thân hình Trần Bình An nhẹ nhàng linh hoạt, tại khoảng cách không xa không gần, giống như đang dạo chơi trên đường phi ngựa đổ nát.

Đinh Anh hiển nhiên cũng đã nổi lên một ngọn lửa vô danh. Trường Khí kiếm mấy lần bị đầu ngón tay của lão chấn vào thân kiếm hoặc chuôi kiếm, kiếm khí tan vỡ, không ngừng xao động. Nhưng kiếm khí của nó dồi dào, đủ hình thành khe suối chảy dài. Chút hao tổn này chỉ giống như đá lớn đập vào nước, làm văng lên bọt nước bên bờ mà thôi, hoàn toàn có thể bỏ qua.

Trần Bình An chợt nảy ra suy nghĩ, đứng trên một gò thành trơ trọi hai bên đổ nát, hai ngón tay khép lại theo thủ ấn đứng thế của Hám Sơn quyền. Trường Khí kiếm vốn đang điên cuồng lượn quanh Đinh Anh, bỗng nhiên bay lên không mười mấy trượng. Phi kiếm vốn đã nhanh đến cực điểm, lại dùng tốc độ trái với lẽ thường xé gió biến mất.

Sau đó một vệt cầu vồng trắng mang theo sấm sét từ trên trời giáng xuống. Trường kiếm xé tan đầu thành nước Nam Uyển, lại từ dưới chân tường bay ra, trong nháy mắt đi tới bên cạnh Trần Bình An trên đầu tường, kêu lên ong ong.

Bụi đất tiêu tan, Đinh Anh giơ tay lên, ống tay áo bên phải đã rách nát.

Trần Bình An đưa tay nắm hờ chuôi kiếm Trường Khí một lúc, sau đó lại buông ra.

Đinh Anh cười lớn nói:

- Sáu mươi năm qua, gân cốt chưa bao giờ thư giãn như vậy.

Trần Bình An hỏi một vấn đề tương tự:

- Có phải rất sảng khoái không?

Lần trước Đinh Anh có thể thờ ơ, nhưng lần này sắc mặt của lão lại có vẻ không kiềm chế được. Lão giậm chân một cái, thân hình trở nên hư ảo, loáng thoáng có thể thấy hai tay bày ra thức mở đầu của một thế quyền không biết tên.

Sau người Trần Bình An lại có bóng dáng mơ hồ của một lão già đội mũ hoa sen, mười ngón tay bấm quyết của một thiên quan cổ xưa.

Trên không trung phía bên phải nằm ngoài kinh thành nước Nam Uyển, hai cánh tay của Đinh Anh xoay một cái, giữa lòng bàn tay xuất hiện một chùm ánh sáng chói mắt.

Trên không trung phía bên trái ranh giới kinh sư, hai cánh tay Đinh Anh vươn ra, năm ngón tay như móc. Trên tường thành bỗng xuất hiện hai vết nứt dài đến mười mấy trượng.

Trần Bình An nắm hờ Trường Khí, kiếm khí dùng Tuyết Băng Thức phá trận, trường kiếm trong tay lại dùng Trấn Thần Đầu trong “Kiếm Thuật Chính Kinh” nghênh địch, phân tâm sử dụng.

Trong khoảnh khắc, cả một đoạn tường thành dài xuất hiện một lỗ thủng to lớn dài năm trượng, cao sáu trượng, bụi bặm che trời phủ đất.

Đinh Anh đứng ven rìa lỗ thủng, phong thái tông sư giống như núi cao vực sâu. Phía sau có mây mù cuồn cuộn, đây là kết quả khi lão không kiềm chế khí tức hùng hậu trên người nữa. Những mây mù kia không ngừng hợp tan, cuối cùng ngưng tụ thành đường nét một pho tượng thần, giống như có thần linh sắp giáng thế.

Vẻ mặt Trần Bình An vẫn như thường, đứng ở một bên khác, cũng không thèm nhìn cảnh tượng kỳ lạ do Đinh Anh tạo nên. Một tay hắn cầm chuôi kiếm Trường Khí, tay kia khép hai ngón lại, nhẹ nhàng vuốt qua thân kiếm từ trái sang phải. Đây là hắn đang bắt chước một kiếm trong tranh cuộn núi sông cùa lão tú tài Văn Thánh, cho dù chỉ có một phần tương tự.

Thanh Trường Khí kiếm ngạo mạn kia hơi rung lên, giống như đang cộng hưởng với Trần Bình An, lại giống như cuối cùng đã thừa nhận Trần Bình An, đang nói với hắn: “Ngươi có lời gì muốn nói với vùng trời đất này? Cứ cao giọng là được!”

Trước đó Trần Bình An còn không cầm được Trường Khí kiếm, cho nên chỉ có thể xem là kiếm khí gần, chứ không phải kiếm ở trong tay thật sự. Bây giờ mới thật sự là có một kiếm tới nhân gian này.

Trần Bình An đột nhiên nắm lấy chuôi kiếm, tại khoảnh khắc đó giữa kẽ ngón tay của hắn tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Giống như một vầng trăng sáng dâng lên, như thủy triều tràn về bốn phương tám hướng, chiếu khắp trời đất.

Vốn là ban ngày mặt trời lơ lửng trên không, nhưng lúc này cả kinh thành nước Nam Uyển lại sáng hơn mấy phần.

Sau khi cầm kiếm, trời trăng cùng tại.

Hiện giờ thanh Trường Khí này cũng không có vỏ kiếm, nhưng Trần Bình An vẫn làm ra động tác rút kiếm.

Đinh Anh kinh ngạc phát hiện mình lại không thể vượt qua lỗ thủng kia. Mặc dù rung động nhưng cũng không đến mức kinh hãi, khí tức sau người lão ngưng tụ thành một pho tượng thần tiên cao ba trượng, nhìn xuống một người một kiếm nhỏ bé kia.

Trong lòng Đinh Anh biết rõ mình không thể lui. Lão bất động như núi, nhưng lại biến ảo ra mấy chục cánh tay trước người, khiến người ta hoa cả mắt. Có Phật Gia ấn, Thuyết Pháp ấn, Thiện Định ấn, Hàng Ma ấn, Thi Nguyện ấn, Vô Úy ấn, mỗi pháp ấn đều có ánh sáng vàng rực rỡ. Có pháp quyết Đạo gia, Tam Thanh chỉ, Ngũ Lôi chỉ, Phiên Thiên ấn, Thiên Sư ấn, mỗi pháp ấn đều có gió mạnh thổi qua, tiếng sấm quanh quẩn.

Còn có Tụ Cương (gió trong tay áo) của Du Chân Ý, Băng Quyền (quyền sụp đổ) của Chủng Thu, Chỉ Kiếm (kiếm trên ngón tay) của nhà Kính Tâm, Ma Đao (mài đao) của Lưu Tông, Hồ Thương (thương vòng cung) của Trình Nguyên Sơn...

Thần linh kia cũng giống vậy, Đinh Anh có pháp ấn tư thế gì thì nó cũng có, hơn nữa thanh thế còn lớn hơn.

Một thân tu vi võ học của Đinh Anh đã tập hợp sở trường trăm nhà thiên hạ. Du Chân Ý đứng trên đỉnh đạo pháp ở thế giới này, Lục Phảng đứng trên đỉnh kiếm thuật, Chủng Thu đứng trên đỉnh quyền pháp, Lưu Tông đứng trên đỉnh đao pháp... Nhưng ở nơi cao hơn dãy núi, thực ra còn có một Đinh Anh đã sớm lơ lửng giữa trời, khiến cho lão giống như mặt trời giữa trưa ở đất lành Ngẫu Hoa này.

Điều này thật sự không nói lý.

Trần Bình An chỉ có một kiếm, xuất kiếm mà thôi.

Một kiếm qua đi, thần linh tan vỡ, vạn pháp đều phá, không thấy Đinh Anh.

- --------

Chú thích:

(1) Kỳ môn độn giáp: thuật ngữ kết hợp từ ba khái niệm “kỳ”, “môn” và “độn giáp”, đồng thời đại diện cho thiên, địa và nhân. “Kỳ” đề cập đến thời gian, “môn” xác định không gian, và “độn giáp” tượng trưng cho sự hòa trộn của thời gian và không gian. Trong đó các thuật toán số học và các phép đo tương ứng được áp dụng để rút ra các kết luận.

Mai hoa dịch số: một hình thức bói toán được xây dựng trên cơ sở triết lý kinh dịch với các thuyết can chi, âm dương, ngũ hành, bát quái. Dựa vào thời gian sự kiện hiện tượng mà dự đoán sự việc sự kiện diễn ra trong tương lai bằng cách lập quẻ, bao gồm nội quái thượng quái, hào động và biến quẻ dựa trên thuyết âm dương ngũ hành, bát quái, sinh khắc chế hóa mà luận. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.