Kiếm Lai

Chương 391: Trong vỏ ốc có đạo trường



Phần lớn ẩn sĩ du hiệp trên thế gian tính tình đều quái gở, không thể suy đoán theo lẽ thường.

Trần Bình An cũng không tò mò về vị khách áo xanh giấu tài kia. Giống như lúc trước Ma Đao Nhân Lưu Tông đã nói, con đường dưới chân mọi người rộng như vậy, không phải đường hẹp quanh co, càng không phải cầu độc mộc, mọi người đường ai nấy đi, không có chuyện gì.

Bên ngoài nhà trọ, nam tử áo xanh nhếch nhác chán nản cũng không đi xa, chỉ ngồi ở cửa nhà trọ, bên cạnh là con chó gầy kia. Hắn quay đầu nhìn chó, cảm thấy mình còn không bằng nó. Hắn nhất thời muốn ngâm một bài thơ, nhưng vét hết bụng dạ, cũng không thể làm ra một bài thơ hay bị thiếu niên cà nhắc chế nhạo là “thơ xoàng” (1). Trong lòng hắn tự an ủi mình, không sao, văn chương vốn có, ngẫu nhiên linh cảm, không cần cưỡng cầu.

Trên tầng hai nhà trọ, Trần Bình An đang do dự có nên mời Chu Liễm ra ngoài hay không. Nguyên nhân là hắn muốn ở lại vương triều Đại Tuyền thêm một thời gian, bên cạnh chỉ có một Ngụy Tiện, nhiều nhất là bảo vệ Bùi Tiền, rất khó trợ giúp mình. Một khi rơi vào hiểm cảnh giống như ở đất lành Ngẫu Hoa, khắp nơi đều là địch, hắn lo lắng sẽ phạm sai lầm.

Từ khi thành công mời Ngụy Tiện ra ngoài, hắn lại không động đến bức tranh cuộn thứ hai. Không phải hắn tiếc tiền cốc vũ, dù sao mười một đồng tiền cốc vũ đổi lấy một vị hoàng đế khai quốc của nước Nam Uyển, vạn nhân địch trong lịch sử, đã từng là người đứng đầu thiên hạ, Trần Bình An không cười thầm đã xem như kiềm chế lắm rồi.

Lúc trước sở dĩ đặt ra giới hạn là mười đồng tiền cốc vũ, không phải Trần Bình An cảm thấy người như Ngụy Tiện chỉ đáng với cái giá này. Mà là trong lần gặp mặt cuối cùng, tâm tình của lão đạo nhân dường như không tốt lắm, đưa mấy bức tranh cuộn này, hắn sợ mình sẽ không nuôi nổi. Như vậy lão đạo nhân đã không làm trái quy củ, lại có thể khiến người ta bực tức.

Trần Bình An không thể vẫn luôn đánh cược. Dù sao tiền cốc vũ cũng quý hiếm nhất trong ba loại tiền thần tiên, một đồng tương đương với trăm vạn lượng bạc, một ngọn núi bạc nhỏ. Vương triều Đại Ly sau khi thôn tính vương triều họ Lư, được xưng là quốc lực siêu việt bắc bộ Đông Bảo Bình Châu, một năm thu thuế mới được bao nhiêu? Sáu ngàn vạn lượng bạc trắng. Đương nhiên đây chỉ là bạc trên bề nổi của họ Tống Đại Ly.

Những ngày qua án binh bất động, là vì từ trong lời nói của đạo đồng nhỏ đeo hồ lô nuôi kiếm màu vàng ánh kia, Trần Bình An đã nhận ra ý tứ không bình thường. Tên kia rõ ràng là muốn gài bẫy mình, hơn nữa còn nằm ở bức tranh của võ nhân điên Chu Liễm này. Lão đạo nhân có lẽ là ngại mặt mũi, chỉ đào một cái hố nhỏ cho Trần Bình An, vì vậy đạo đồng nhỏ đã ra sức đào một cái hố lớn.

Trần Bình An đặt tất cả tiền cốc vũ còn dư ở bên tay, nhón lấy một đồng, nhẹ nhàng ném vào trong tranh cuộn.

Mây mù bốc lên, nhìn trăm lần cũng không chán.

Trong sảnh chính ở tầng trệt, ông lão lưng gù gõ gõ tẩu thuốc, đứng dậy đi tới quầy, liếc nhìn ra ngoài cửa:

- Thư sinh chán nản kia thật không đơn giản.

Phu nhân lơ đãng gảy bàn tính:

- Tam Gia, ông đã lải nhải bao nhiêu lần rồi. Trong lòng tôi hiểu rõ, sẽ không thật sự chọc giận hắn.

Ông lão lưng gù chống khuỷu tay lên quầy, nuốt mây nhả khói, trầm giọng nói:

- Nếu thật sự thích, cứ tái giá là được. Nếu cha cô không đồng ý, ta sẽ nói giúp cô.

Phu nhân giậm chân một cái, thẹn quá hóa giận nói:

- Tam Gia, ông nói vớ vẩn gì đó. Tôi làm sao lại thích hắn?

Ông lão lưng gù hờ hững nói:

- Không phải rất tốt sao. Mặc dù không biết lai lịch xuất thân, nhưng ở biên cảnh Đại Tuyền này, có được mấy người trẻ tuổi mà ta cũng không nhìn ra sâu cạn? Cạo sạch râu rồi, không chừng diện mạo có thể chấp nhận được.

Phu nhân không để ý tới câu nói phía sau, ngẩng đầu nhìn về gian phòng của Trần Bình An trên lầu:

- Có được mấy người? Tam Gia, thanh niên xứ khác mặc áo bào trắng đeo hồ lô đỏ kia, kể cả tùy tùng bên cạnh hắn, ngài có nhìn ra cao thấp sâu cạn không? Không chứ gì? Trong tiệm ngoài tiệm, không phải trong thoáng chốc đã có ba người rồi sao?

Ông lão lưng gù xụ mặt, bỏ lại một câu phải trở vào nhà bếp tìm một ít thức ăn để khao cái bụng của mình:

- Lòng tốt lại bị xem là lòng lang dạ thú, thảo nào phải ở góa nhiều năm như vậy.

Phu nhân đã sớm quen với tính tình của ông ta, nhẹ giọng gọi ông ta lại:

- Bất kể thế nào, ba người trên lầu kia đều là ân nhân, ông cũng đừng tự tiện đánh thuốc người ta. Lần trước hai du hiệp kia bị ông l.ột sạch quần áo, ban đêm ném ở cổng lớn trấn Hồ Nhi. Hai đại lão gia như vậy, lại biến thành giống như hoàng hoa khuê nữ, thiếu chút nữa đã treo cổ rồi.

Ông lão lưng gù nhếch miệng nói:

- Không phải kẻ tội ác tày trời, ta đánh thuốc người ta làm gì. Ta lại sợ cô đánh thuốc chàng trai kia, bất tỉnh rồi muốn làm gì tùy thích.

Phu nhân ra vẻ vung tay một cái:

- Miệng chó không mọc được ngà voi.

Ông lão lưng gù là một người thích tranh cãi:

- Cô đi hỏi con Vượng Tài ngoài cửa kia, xem nó có mọc được ngà voi không?

Phu nhân cãi lại một câu:

- Ta không phải chó, không thể nói chuyện với Vượng Tài được, không giống như ông.

Ông lão lưng gù dùng tẩu thuốc chỉ vào phu nhân:

- Sau này ai nhìn trúng cô, quan tài của lão tổ tông nhà hắn cũng không đậy nắp được.

Phu nhân cũng không quan tâm đến những lời này. Lăn lộn trong dân gian, kinh doanh nhà trọ nhiều năm như vậy, chiêu đãi khách tám phương, người nói năng t.hô tục, người đeo đao, người ghen tuông, có loại nào mà chưa từng nhìn thấy?

Cô thấp giọng nói:

- Con đại yêu kia không phải bị người này đánh chết đấy chứ?

Ông lão lưng gù lắc đầu:

- Nếu thật là đại tướng số một dưới tay thủy thần hồ Tùng Châm, ha ha, cũng chỉ địa tiên mới có bản lĩnh thông thiên như vậy. Tuy người đọc sách tác phong không chỉnh tề kia chắc chắn không đơn giản, nhưng còn không đến mức mạnh như vậy. Lại không phải mấy vị lão phu tử học vấn cao trong thư viện. Những thánh hiền Nho gia kia làm việc chính nghĩa, sẽ không giấu đầu giấu đuôi, cũng không cần cố ý che đậy, đúng không?

Phu nhân lâm vào trầm tư. Ông lão lưng gù cuối cùng khuyên nhủ:

- Được rồi, lời hay không nói hai lần. Lảm nhảm với cô một lần cuối, ta cảm thấy người đọc sách chán nản kia ngoại trừ nghèo một chút, xấu một chút, miệng mồm bỉ ổi một chút, tính tình không chính trực một chút, thực ra cũng chấp nhận được, dù sao cũng là đàn ông trai tráng...

Phu nhân sầm mặt lại, từ trong kẽ răng rít ra một chữ:

- Cút!

Ông lão lưng gù sắc mặt như thường, xoay người rời đi. Gương mặt từng trải giống như vỏ cây già sần sùi, nếu có con muỗi chích vào, đoán rằng ông ta chỉ hơi nhíu mày là có thể kẹp chết nó.

Hai tay ông ta đặt sau người, tay trái nắm lấy cổ tay phải, tay phải cầm tẩu thuốc cũ, giống như lẩm bẩm:

- Đã tối rồi, đang là mùa đông, tiếng mèo gọi xuân từ đâu ra vậy, thật là kỳ quái. Hôm nay thằng nhóc cà nhắc còn hỏi ta.

Sắc mặt phu nhân ửng đỏ, nghiến răng nghiến lợi mắng:

- Già mà không đứng đắn, đáng kiếp cả đời độc thân!

Thiếu niên cà nhắc vừa thu dọn bàn cơm xong, nghe được đoạn nói chuyện cuối cùng giữa ông lão lưng gù và cô chủ, vẻ mặt hiếu kỳ nói:

- Cô chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhà trọ chúng ta không nuôi mèo, là mèo hoang từ bên ngoài chạy vào sao? Nếu bị tôi bắt được, nhất định sẽ đánh cho một trận. Tôi đã nói rồi, nhà bếp thường xuyên mất đùi gà bánh bao gì đó, chắc là do nó ăn vụng. Cô chủ yên tâm, tôi nhất định sẽ lôi nó ra...

Phu nhân từ sau quầy lấy ra một cây chổi lông gà, đánh vào đầu thiếu niên cà nhắc một trận:

- Lôi ra, ta cho ngươi lôi ra!

Cô còn chưa hả giận, vòng qua quầy, tiếp tục truy sát thiếu niên đi đứng không nhanh nhẹn, đánh cho hắn cũng phải chạy nhanh như bay.

Phu nhân tiện tay ném chổi lông gà, do dự một thoáng, rón ra rón rén lên lầu. Bước chân của cô chậm lại, đi tới đi lui một chuyến, không nghe ra động tĩnh gì. Cô trở lại sảnh chính ở tầng trệt, ngơ ngẩn một lát, sau đó đi tới địa bàn của lão lưng gù phía sau màn, lấy một miếng thịt khô lớn bằng bàn tay, lại xách một bình rượu mơ nhỏ ủ nửa năm.

Cô đi ra ngoài nhà trọ, thấy người đọc sách chán nản kia đang ngồi bên cạnh con chó, bèn gọi một tiếng. Sau khi đối phương ngẩng đầu lên, cô liền ném rượu thịt cho hắn, lạnh lùng nói:

- Một lượng bạc, đã ghi vào sổ, không phải tặng miễn phí cho ngươi.

Chờ phu nhân bước qua ngưỡng cửa đi vào sảnh chính, nam tử áo xanh mới dời mắt đi, thổn thức nói:

- Vượng Tài à, ngươi biết đây gọi là gì không? Đây gọi là rất khó tiêu thụ ơn mỹ nhân.

Hắn xé một miếng thịt nhỏ đưa cho Vượng Tài bên chân, sau đó sờ sờ râu mép của mình:

- Nếu bây giờ cạo râu, liệu có ổn không?

Lúc phu nhân đi lên tầng hai, Trần Bình An đã nhẹ nhàng ấn tranh cuộn, quay đầu nhìn về phía cửa. May mà phu nhân không gõ cửa quấy rầy. Đợi đến khi cô đi xuống thang lầu, Trần Bình An mới bắt đầu tiếp tục đập tiền.

Hắn một hơi đập mười hai đồng tiền cốc vũ vào trong tranh cuộn, vẫn không thể khiến Chu Liễm hiện thân. Hắn cầm hồ lô nuôi kiếm bên tay lên, mới nhớ trước khi vào nhà trọ đã không còn rượu nữa, đành phải nhẹ nhàng bỏ xuống.

Âm thần họ Tống ở thành Lão Long đã mua thẻ trúc, đổi lấy mười đồng tiền cốc vũ. Lục Đài chia của ở trấn Phi Ưng, đưa cho Trần Bình An hai mươi đồng. Cộng thêm ra vào trong chuyến đi tới núi Đảo Huyền, Trần Bình An tổng cộng có hai mươi chín đồng tiền cốc vũ. Bị tranh cuộn của Ngụy Tiện ăn mất mười một đồng, còn dư mười tám đồng, lúc này trên bàn chỉ còn lại sáu đồng.

Võ nhân điên Chu Liễm trong tranh tạm thời vẫn “ra vẻ cao quý”, không chịu đi ra. Như vậy hai bức còn lại phải tốn thêm bao nhiêu? Trần Bình An thở dài, liếc nhìn lão già cười híp mắt trong tranh.

Tiếp tục ném vào, mình sẽ thật sự khuynh gia bại sản. Tuy nói tiền hoa tuyết và tiền tiểu thử tích góp không ít, nhưng đó chỉ là con số mà thôi, sau khi quy thành tiền cốc vũ sẽ co lại rất nhiều. Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải cất tranh cuộn vào trong phi kiếm Mười Lăm, mở cửa đi xuống lầu uống rượu giải sầu.

Lúc trước vì cõng Ngụy Tiện lên lầu, hắn đã quên chứa rượu vào hồ lô nuôi kiếm. Lắc “Khương Hồ” trống rỗng, hắn lại nghĩ đến đạo đồng nhỏ đeo hồ lô to lớn màu vàng ánh kia, trong lòng oán thầm. Đã biết sáu hồ lô nuôi kiếm còn lại trên thế gian “nhất” như thế nào, còn cái mà đạo đồng nhỏ đeo, chắc không phải là có thể chứa rượu nhiều nhất đấy chứ?

Lúc này Trần Bình An cũng không biết, hắn đã vô tình đoán trúng, trên thực tế chỉ xem như đoán trúng một nửa. Cái hồ lô nuôi kiếm vàng ánh kia tên là “Đẩu Lượng”, đúng là có thể chứa nước nhiều nhất trên đời, đó là nước Đông Hải. Vì thế mà cả mặt nước Đông Hải đã hạ xuống vài thước.

Cho nên có một tú tài nghèo không nhịn được tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cuối cùng nịnh bợ một câu: “Hồ lô nho nhỏ, có thể nuôi trăm ngàn giao long, Đạo Tổ thiện, rất thiện, quá thiện rồi”.

Đương nhiên cũng có thể là vì ngồi luận đạo với lão đạo nhân, đã hủy hoại rất nhiều lá sen của động tiên Liên Hoa, mới nói câu này để lấp liếm.

Trung Thổ Thần Châu, bên trong Văn miếu được khen là “văn hóa chính tông” của Nho gia, những thánh nhân mà tượng đất vẫn còn sừng sững trên thần đài, chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này. Phá hư đồ vật của người ta, lại còn muốn khoe mẽ chơi xấu. Nhưng lão tú tài tượng thần đã bị mang ra khỏi Văn miếu, lại làm một cách tự nhiên, thật sự còn tự nhiên hơn cả đám tiên nhân Đạo gia trong Bạch Ngọc Kinh.

Đi xưống dưới lầu, nhìn thấy cô chủ tươi cười như hoa.

Anh tuấn, có tiền, khí chất hoàn hảo, phu nhân càng nhìn Trần Bình An càng thuận mắt.

Trần Bình An mua một cân rượu mơ ủ năm năm, đổ vào hồ lô nuôi kiếm ngay trước mặt cô chủ.

Trong mắt phu nhân, hồ lô nuôi kiếm chỉ là một bầu rượu màu đỏ thẫm mà thôi, mài bóng loáng sáng ngời, không đáng giá. Nhưng vừa nhìn đã biết là vật yêu thích của ít nhất hai thế hệ, cho nên mới dùng lâu như vậy.

Một tay cô chống cằm, nghiêng người ngồi trên ghế dài, quay đầu nhìn người trẻ tuổi lúc rót rượu tay rất vững. Hai má cô ửng đỏ, giống như men rượu còn chưa tan đi, cười hỏi:

- Công tử dùng chén uống rượu không phải tiện hơn sao? Nếu ngài uống hết một cân rượu này, chẳng lẽ lại phải chứa vào hồ lô lần nữa?

Nhưng cho dù như vậy, cô vẫn tự mình xách bầu rượu đến, tự rót tự uống. Cô còn không quên mang tới ba đĩa thức ăn nhắm rượu, đương nhiên còn có hai đôi đũa.

Trần Bình An cười nói:

- Ta chỉ có một chút tửu lượng, uống xong thì thôi, không cần đựng thêm.

Phu nhân cười nói:

- Bằng hữu kia của ngài tửu lượng thật tốt.

Trần Bình An hơi xấu hổ, nghĩ thầm Ngụy Tiện ngươi dù sao cũng là một hoàng đế khai quốc, đúng là quá mất mặt rồi.

Hắn giống như tùy ý hỏi:

- Biên quân Diêu gia ở biên quan đã có thanh danh lớn như vậy, cô chủ có biết hôm nay Diêu gia có nhân vật lớn nào không?

Phu nhân nhướng mày:

- Ấy, công tử, ngài chắc không phải là gián điệp của nước Bắc Tấn đấy chứ?

Trần Bình An chỉ chỉ lên lầu:

- Có gián điệp như ta sao? Bên cạnh mang theo một bằng hữu biết uống rượu như vậy, còn dẫn theo một đứa trẻ.

Phu nhân gật đầu:

- Cũng phải. Nếu gián điệp nước Bắc Tấn đều như công tử, nào có nhiều trận chiến như vậy, thiên hạ đã sớm thái bình rồi.

Cô uống hơi nhiều, duỗi tay tới, gắp hai lần vẫn không gắp được thịt muối trong đĩa. Trần Bình An nhẹ nhàng đẩy cái đĩa qua một chút. Cô liếc mắt quyến rũ, dứt khoát bỏ đũa xuống:

- Nói với ngài một chút cũng không sao, để cho dân phương nam các người hiểu được sự lợi hại của biên quân Đại Tuyền chúng ta.

Cô nấc một cái, không hề cảm thấy xấu hổ:

- Vị Diêu lão tướng quân kia nửa đời sống trên lưng ngựa, là một trong số đại tướng quân có chữ “chinh” của Đại Tuyền chúng ta. Ông ấy có ba con trai và hai con gái, đáng tiếc con trai đã chết hai người, con gái chết một người. Con gái nhỏ tuổi nhất đã gả đến kinh thành, đó là một gia đình tốt hiếm thấy, mọi người đều khen là trời đất tác thành, nhân duyên thần tiên.

- Cháu trai cháu gái thì một đống, trong đó có hai người tiền đồ sáng nhất. Cháu trai tên là Diêu Tiên Chi, nghe nói mười tuổi đã nhập ngũ. Cháu gái tên là Diêu Lĩnh Chi, càng lợi hại hơn, thiên phú tập võ tốt đến mức cả biên cảnh đều nghe nói.

Trần Bình An tò mò hỏi:

- Sao đều đặt tên có chữ “Chi”?

Phu nhân cười nói:

- Thế hệ chữ “Chi” mà.

Trần Bình An càng nghi hoặc:

- Cái chữ phân biệt thế hệ kia, không phải nên ở chính giữa sao. Chẳng lẽ Đại Tuyền các người không giống?

Phu nhân tức giận nói:

- Ta nào biết quy củ tổ tông của Diêu gia giàu có kia. Không cho phép người có tiền kỳ quặc một chút sao?

Trần Bình An thử dò hỏi:

- Kỵ binh Diêu gia thanh danh lớn như vậy, Đại Tuyền các người nhất định có không ít kẻ đỏ mắt đúng không?

Phu nhân liếc một cái:

- Ngài hỏi ta thì ta hỏi ai đây? Hỏi hoàng đế bệ hạ à?

Cô thản nhiên cười lên, toát ra vẻ quyến rũ:

- Vậy cũng phải chờ hoàng đế lão nhi nhìn trúng tư sắc của ta, nạp ta vào cung. Tuổi tác lớn thì có lớn, nhưng dù sao cũng là hoàng đế, không chừng khung giường đều làm bằng vàng...

Có lẽ cuối cùng đã nói đến chuyện khiến người ta vui vẻ, phu nhân giơ chén rượu lên, cao giọng nói:

- Nhân gian đường hẹp chén rượu rộng, Cửu Nương ta bồi công tử đi một chén.

Ánh mắt Trần Bình An sáng lên, giơ chén cười nói:

- Câu này ta phải ghi nhớ, nói rất hay! Đi một chén!

Hai người uống cạn rượu trong chén.

Vị khách áo xanh ngồi ở ngưỡng cửa lén lút nhìn hai người bọn họ, vẻ mặt u oán lẩm bẩm.

- Chó ngoan không cản đường!

Một giọng nói lớn bỗng vang lên. Thư sinh chán nản bị người ta đá một cái lảo đảo.

Ba người đàn ông bên hông đeo đao lần lượt đi vào sảnh chính. Người cầm đầu vóc dáng khỏe mạnh, giữa mùa đông còn cố ý lộ ra một chút cơ bắp ở ngực. Hắn ngồi xuống ghế dài bên trái Trần Bình An. Hai thuộc hạ của hắn quen cửa quen đường đi mang rượu và chén tới, ngồi xuống một cái ghế dài, trong nháy mắt đã ngồi đầy một bàn.

Gã đàn ông cường tráng không cầm chén trắng mà thuộc hạ đưa tới, lại đoạt lấy chén rượu mơ trước người phu nhân, khiến rượu bắn tung tóe. Hắn một hơi uống cạn, sau đó lau miệng. Đột nhiên một tay hắn ôm bụng, vẻ mặt sợ hãi, tay kia run rẩy chỉ vào phu nhân, run giọng nói:

- Rượu này không đúng... trong rượu có độc...

Hai người trẻ tuổi ngồi bên kia bàn lập tức ấn vào chuôi đao, sắc mặt hơi tái.

Phu nhân tức giận nói:

- Mã Bình, đầu óc ngươi có phân à? Có phải bữa trưa hôm nay ăn phân nhiều rồi, vừa lúc trong phân có độc, sau đó khiến đầu óc ngươi hỏng mất?

Mã Bình cười hì hì, sắc mặt khôi phục bình thường:

- Chỉ đùa một chút thôi, sao lại mắng người như vậy.

Hai đồng liêu trẻ tuổi bên cạnh hắn vội vàng uống rượu cho đỡ sợ.

Mã Bình liếc nhìn Trần Bình An đang làm vướng víu:

- Thằng nhóc, người phương nào? Lấy giấy thông hành ra đây!

Phu nhân đang định lên tiếng, Trần Bình An đã lấy giấy thông hành trong người ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn.

Mã Bình cầm lên, nhìn dấu đỏ lớn bé dày đặc trên đó, tấm tắc nói:

- Con dấu thật không ít, đi xa như vậy à?

Trần Bình An cười gật đầu.

Nhìn dáng vẻ của Trần Bình An, Mã Bình lại tức giận. Hắn đã quen nhìn dân chúng trấn Hồ Nhi khom lưng uốn gối và tươi cười nịnh hót, bây giờ lại xuất hiện một kẻ không cúi đầu nịnh nọt, mấu chốt là còn rất tuấn tú. Cho nên hắn muốn tìm biện pháp trừng trị một chút, để cho đối phương biết mình mới là cường hào ở khu vực trấn Hồ Nhi này.

Ngay cả hổ xuống núi gặp phải Mã Bình hắn cũng phải ngoan ngoãn ngồi yên, rồng qua sông cũng phải hiền lành, không ai được phép liếc mắt đưa tình với Cửu Nương ở nhà trọ này.

Phu nhân đột nhiên hỏi:

- Nghe nói trong trấn lại có ma quỷ lộng hành? Lần này là ai bị điên khùng rồi?

Nhắc đến chuyện xui xẻo này, Mã Bình lại mất hứng, ném trả giấy thông hành cho Trần Bình An. Hắn uống một ngụm rượu giải sầu, nói ồm ồm:

- Thật con mẹ nó tà ma, trước đây đều chỉ gây họa cho người xứ khác, lần này lại là người của trấn nhỏ gặp độc thủ. Cô biết Lưu lão nhi chỉ có một cánh tay chứ, cái lão già mở tiệm giấy tiền vàng mã, thường giúp người ta xem phong thủy ấy. Lão hoàn toàn phát điên rồi, trong thời tiết này, giữa ban ngày lại không mặc quần áo chạy lung tung trên đường lớn, còn nói là mình nóng quá.

- Mấy anh em đành phải xích lão ta lại. Mới vài ngày cả phòng đã đầy phân và nước tiểu, mùi hôi nồng nặc. Hôm nay lão mới tỉnh táo một chút, cuối cùng cũng không lải nhải những lời quái gở kia nữa. Cho nên các huynh đệ mới qua đây xin Cửu Nương cô mấy chén rượu mơ, bồi bổ dương khí, xua tan xui xẻo.

Phu nhân nhíu mày nói:

- Sao lại như vậy? Lần trước các ngươi dùng số tiền lớn mời đại sư từ quận thành đến đây, không phải đã cho các ngươi một xấp bùa chú thần tiên sao? Khi đó ngươi còn khoác lác với ta thế nào ấy nhỉ, nói là “một lá bùa tới, vạn quỷ tránh lui”.

Mã Bình quay đầu nhổ một ngụm nước bọt xuống đất:

- Đại sư chó má, chỉ là một tên lường gạt. Ông đây cũng bị hắn lừa thảm, trong thời gian này Hàn bộ đầu cũng hạn chế ta không ít.

Hắn nhổ ra một ngụm khí đục, nở một nụ cười, đưa tay muốn sờ bàn tay nhỏ của phu nhân. Phu nhân thản nhiên rụt tay về, không để hắn chạm vào. Hắn cười híp mắt nói:

- Cửu Nương à, cô cảm thấy con người ta thế nào? Ít nhiều cũng xem là người có máu mặt ở trấn Hồ Nhi đúng không? Kiếm tiền không ít, gia thế trong sạch, còn từng luyện võ, sức lực dùng không hết, cô không động lòng sao? Cửu Nương à, đừng ngại ngùng nữa. Mã đại ca của cô không phải loại người bảo thủ, không quan tâm đến quá khứ của cô.

Phu nhân cười ha hả. Sau đó Mã Bình mấy lần muốn mượn cớ say rượu để chấm m.út, đều bị cô tránh thoát.

Mã Bình và hai đồng liêu gọi một bàn thức ăn, uống đến thất điên bát đảo, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, xem dáng vẻ rõ ràng là tới tống tiền. Cuối cùng lại còn không chịu đi, lên lầu ngủ một giấc, nói là ngày mai sẽ trở về trấn Hồ Nhi.

Trần Bình An đã sớm ngồi sang bàn kế bên. Lúc thiếu niên cà nhắc thu dọn, phu nhân cũng ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An, thở dài một hơi, giống như có phần mệt mỏi, cười khổ nói:

- Mã Bình này là bổ khoái của trấn Hồ Nhi. Nhà hắn nhiều đời làm chức vụ này, chỉ dính dáng một chút với quan phủ nha môn mà thôi. Một địa phương lớn bằng cái rắm như vậy, cái gọi là quan lão gia, mũ quan lớn nhất chức vị cũng rất thấp kém. Ngoài ra đều là một số tư lại, không xem là quan, nhưng tên nào dáng vẻ cũng lớn hơn trời.

Bùi Tiền nghe được động tĩnh bên ngoài, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, ngồi xổm xuống, chui đầu qua khe hở của lan can tầng hai, lén lút nhìn hai người bên dưới.

Kết quả vất vả lắm mới rút đầu ra được, chạy chầm chậm xuống thang lầu. Vừa đến gần bàn rượu, liền nghe được phu nhân đang than thở với Trần Bình An về đám chết tiệt khó dây trong quan trường. Cô nói những bổ khoái kia thường xuyên đến nhà trọ ăn uống miễn phí, cô chỉ có thể tiêu tiền mua bình an, nếu không còn làm gì được nữa.

Bùi Tiền lén cười, miệng há ra, kìm nén cả buổi. Cuối cùng cô thật sự không nhịn được nữa, ôm bụng cười lớn:

- Tiêu tiền mua bình an, mua bình an... ôi chao, không được rồi, ta cười muốn chết rồi, đau bụng...

Trần Bình An đứng lên, đi tới bên cạnh Bùi Tiền:

- Còn đau nữa không?

Bùi Tiền bị kéo tai lập tức ngưng cười, đáng thương nói:

- Bụng không đau nữa, tai đau...

Phu nhân ngơ ngác, không biết cô bé gầy gò gian xảo kia đang cười cái gì.

Trần Bình An tạm biệt phu nhân, kéo tai Bùi Tiền đi tới thang lầu. Bùi Tiền nghiêng đầu nhón chân, kêu la:

- Không dám nữa.

Sau khi lên thang lầu, Trần Bình An buông tai Bùi Tiền ra, đi đến cửa phòng, xoay người dặn dò:

- Không được tùy tiện ra ngoài.

Bùi Tiền xoa tai gật đầu. Chờ sau khi Trần Bình An đóng cửa lại, cô đứng bên cạnh lan can, vừa lúc đối mặt với phu nhân đang ngẩng đầu nhìn lên. Bùi Tiền hừ lạnh một tiếng, nhảy nhót trở về phòng mình, đóng sập cửa lại.

Mặt trời chiều ngả về phía tây, bên ngoài nhà trọ có người thúc ngựa chạy đến. Đó là một thiếu nữ trẻ tuổi cột tóc đuôi ngựa, dáng vẻ nhu hòa nhưng khí tức lại sắc bén, trên lưng đeo một chiếc cung, bên hông còn đeo một thanh đao. Cô tiện tay để tuấn mã ngoài cửa, hiển nhiên không lo lắng nó sẽ chạy mất.

Thư sinh chán nản vẫn đang ngồi ngoài cửa trêu đùa con chó kia. Thiếu nữ liếc nhìn hắn, cũng không để ý, đi vào sảnh chính, nhìn xung quanh một vòng. Sau khi nhìn thấy phu nhân đang kinh ngạc, thiếu nữ tỏ ra không vui, dừng bước nói với phu nhân:

- Ông nội bảo tôi nói cho bà biết, sắp tới đừng mở nhà trọ nữa, nơi này không yên bình.

Phu nhân đứng trước mặt thiếu nữ, lại không hề có vẻ quyến rũ, mà là đoan trang giống như tiểu thư khuê các dòng dõi thế tộc. Cô đưa ngón tay lên miệng, ra hiệu tai vách mạch rừng, sau đó nhẹ giọng nói:

- Lĩnh Chi, ta ở chỗ này quen rồi.

Diêu Lĩnh Chi tức giận nói:

- Không biết tốt xấu!

Phu nhân cười hỏi:

- Có muốn uống một chút rượu mơ không?

Diêu Lĩnh Chi đầy vẻ phẫn nộ:

- Uống rượu?

Phu nhân cũng tự biết lỡ lời, hơi ngượng ngùng.

Diêu Lĩnh Chi lạnh lùng nói:

- Cho tôi một gian phòng, ngày mai tôi sẽ đi. Bà hãy suy nghĩ kỹ càng.

Thiếu niên cà nhắc thấp thỏm bất an dẫn thiếu nữ lên tầng hai. Dưới ánh mắt gợi ý của cô chủ, hắn đã đặc biệt chọn một gian phòng sạch sẽ trang nhã nhất.

Sau khi tiếng bước chân nhẹ nhàng kia hoàn toàn biến mất, Trần Bình An chồng sáu đồng tiền cốc vũ còn lại lên nhau, ném từng đồng vào trong tranh cuộn. Khi đồng tiền cốc vũ thứ ba chui vào trong tranh, hắn liền đứng lên, chậm rãi lui về sau mấy bước.

Một lão già lom khom từ trong tranh cuộn loạng choạng đi ra. Lão nhảy xuống bàn, híp mắt cười với Trần Bình An, sau đó xoay người đưa tay sờ vào tranh cuộn, nhưng lại sờ vào khoảng không. Bùi Tiền đã từng lén sờ tranh cuộn một lần, nhưng đối với Chu Liễm thì lại là gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, hư vô mờ mịt, không thể chạm đến.

Chu Liễm cũng không thất thố, cười ha hả nói:

- Quả nhiên như thế. Thiếu gia, đây là pháp thuật tiên gia của thế giới Hạo Nhiên các người sao?

Trần Bình An gật đầu:

- Xem như là vậy.

Lão già đã quen khom người này, dường như hoàn toàn không giống võ nhân điên tẩu hỏa nhập ma trong lời đồn. Trên mặt lão luôn mang theo nụ cười, vẻ mặt hiền lành, nhưng ở đất lành Ngẫu Hoa, người này thiếu chút nữa đã lật tung cả giang hồ.

Đinh Anh hậu sinh khả úy, cũng là người đứng đầu thiên hạ, sở hữu khí thế tông sư rất rõ ràng. Đây có lẽ là do thân hình Đinh Anh cao lớn, không nói cười tùy tiện, lại đội một chiếc mũ hoa sen màu bạc. Còn võ nhân điên có tên Chu Liễm này thì kém rất xa.

So với Ngụy Tiện luôn giấu lời trong bụng, Chu Liễm dường như càng cam chịu và thẳng thắn, nói:

- Hôm nay đã đến quê nhà của thiếu gia, nhưng muốn thích ứng với khí tức lưu chuyển của thế giới Hạo Nhiên, phải tốn rất nhiều ngày, muốn khôi phục tu vi đỉnh cao khi còn sống lại càng không dễ. Ừm, dựa theo phân chia ở nơi này, hiện giờ ta chắc là võ phu thuần túy cảnh giới thứ sáu.

Nói đến đây, lão có phần tự giễu:

- Có thể sẽ một lần đột phá cảnh giới, cũng có thể sẽ dừng lại không tiến. Thậm chí có thể sẽ bị linh khí ở đây chảy ngược vào kinh huyệt, làm tiêu hao chân khí, tu vi giống như bị tằm ăn từng chút mọt. Nhưng ta lại có một cảm giác, ngoại trừ ngưỡng cửa cảnh giới thứ bảy, sau này trở thành võ phu cảnh giới thứ tám, thứ chín, sẽ không phải vấn đề quá lớn.

Chu Liễm nói rất trực tiếp, quả thật sảng khoái hơn nhiều so với Ngụy Tiện khó đoán kia. Lão đi tới cửa sổ, đẩy cửa ra, nhắm mắt lại hít sâu một hơi, lẩm bẩm nói:

- Cảnh giới thứ bảy này, có phần giống như võ nhân ở đất lành Ngẫu Hoa từ hậu thiên chuyển sang tiên thiên, là một bước khó vượt qua nhất. Một khi bước vào cảnh giới võ đạo thứ bảy, sau này muốn gia tăng tu vi, chỉ cần tích lũy năm này qua năm khác mà thôi. Không dám nói chắc chắn sẽ là cảnh giới thứ chín, nhưng cảnh giới thứ tám tuyệt đối không khó.

Lão quay đầu mỉm cười:

- Đương nhiên, chỉ cần thích ứng với sự tồn tại của linh khí dày đặc ở đây. Nếu chống lại một võ phu thuần túy cảnh giới thứ bảy cơ sở bình thường, tôi vẫn có cơ hội đánh ngang tay, không đến mức bị cảnh giới áp chế, gặp mặt là chỉ có thể chờ chết. Còn như tranh đấu cùng cảnh giới, chỉ cần không phải người giống như công tử, phần thắng sẽ rất lớn.

Trần Bình An lẩm bẩm nói:

- Cửa ải chỉ nằm ở cảnh giới thứ bảy sao?

Chu Liễm ngồi xuống bên cạnh bàn, một ngón tay gõ nhẹ vào mặt bàn:

- Tôi sẵn lòng bán mạng cho công tử ba mươi năm, hi vọng sau đó công tử có thể cho tôi được tự do, thế nào?

Trần Bình An cười lắc đầu:

- Ta cũng không biết làm thế nào khôi phục tự do cho ngươi.

Chu Liễm ngạc nhiên, lâm vào trầm mặc, nhìn chăm chú vào bức tranh cuộn kia.

Trần Bình An suy đoán, tranh cuộn này có lẽ giống như đồ sứ bản mệnh của động tiên Ly Châu, mặc cho ngươi là tu sĩ Ngọc Phác năm cảnh giới cao, cũng sẽ bị người ta bắt thóp. Vừa nghĩ đến đây, hắn lại cười cười.

Ngụy Tiện đã say khướt, nằm trên giường nói mớ:

- Thân không sát khí mà sát tâm tỏa ra khắp nơi, cũng là tư chất đế vương.

Tiếng gõ cửa vang lên. Trần Bình An cất ba đồng tiền cốc vũ cuối cùng và tranh cuộn, đang định đi mở cửa, Chu Liễm đã làm thay.

Bùi Tiền chớp mắt, sau đó nhanh chóng cách xa Chu Liễm, chạy đến sau người Trần Bình An.

Chu Liễm đóng cửa lại, xoay người cười ha hả nói:

- Tiểu nha đầu tố chất thật tốt, là khuê nữ của thiếu gia à?

Bùi Tiền ra sức gật đầu. Trần Bình An thì lắc đầu, sau đó quay lại hỏi:

- Tìm ta có việc?

Bùi Tiền nhìn Chu Liễm một chút, lắc đầu.

Chu Liễm biết điều, cười hỏi:

- Thiếu gia, có chỗ ở không?

Trần Bình An nói:

- Ra cửa, gian thứ hai bên tay phải. Có điều Ngụy Tiện đang ở chỗ đó, nếu ngươi không muốn ở cùng người khác, ta sẽ giúp ngươi thuê một gian phòng.

- Hành tẩu giang hồ, không quan tâm đến những chuyện này.

Chu Liễm xua tay, sau đó đưa tay xoa cằm, như có suy nghĩ:

- Thiếu gia trước tiên đã chọn hoàng đế khai quốc Nam Uyển kia?

Trần Bình An gật đầu, dặn dò:

- Hai người các ngươi cũng đừng tranh giành khí thế gì.

Chu Liễm cười nói:

- Vạn nhân địch Ngụy Tiện, tôi rất ngưỡng mộ, kính rượu hắn còn không kịp, nào lại chọc giận khiến cho hắn mất hứng.

Nói xong liền đi ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khi chỉ còn lại một khe hở, Chu Liễm đột nhiên hỏi:

- Dám hỏi thiếu gia đã tốn bao nhiêu tiền cho ta?

Trần Bình An đáp:

- Mười lăm đồng tiền cốc vũ.

Chu Liễm cười nói:

- Để thiếu gia tốn kém rồi.

Sau khi Chu Liễm rời khỏi, Bùi Tiền dường như vẫn không yên tâm, đi cài cửa phòng lại, lúc này mới giống như trút được gánh nặng.

Trần Bình An hỏi:

- Ngụy Tiện mỗi ngày đều nghiêm mặt, ngươi cũng không sợ. Chu Liễm ôn hòa như vậy, ngươi lại sợ hãi?

Bùi Tiền nhẹ giọng nói:

- Đúng là sợ.

Trần Bình An lại hỏi:

- Có chuyện gì?

Bùi Tiền nói:

- Ta cảm thấy cô chủ kia không phải người tốt, cộng thêm một thiếu niên cà nhắc, một lão già lưng gù, rất quái lạ. Nơi này có phải là hắc đi.ếm không? Nghe tiên sinh kể chuyện dưới cầu nói, hắc đi.ếm thích nhất là đánh thuốc mê khách, sau đó mang đi làm bánh bao thịt người.

Trần Bình An vừa bực vừa buồn cười nói:

- Đừng suy nghĩ lung tung, mau về đọc sách đi.

Bùi Tiền thở vắn than dài rời đi.

Trần Bình An không có tâm tư xem hai bức tranh cuộn còn lại nữa. Lư Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên, một người không dám mời xuống núi, chỉ sợ mời thần dễ dàng tiễn thần khó, một người khác lại càng không dám.

Nhớ tới cảm nhận của Bùi Tiền về hai người Ngụy Tiện và Chu Liễm, thực ra trực giác của cô không sai.

Ánh mắt Ngụy Tiện nhìn người là từ trên cao nhìn xuống, dù sao hắn cũng là vua của một nước lưu danh sử xanh. Còn ánh mắt Chu Liễm nhìn người, giống như người sống đang nhìn người chết, ánh mắt u ám, xa xăm như đầm sâu, nụ cười trên mặt càng đừng tin là thật.

Trên ngưỡng cửa nhà trọ, thư sinh chán nản quay lưng về phía sảnh chính, ngẩng đầu nhìn ráng chiều rực rỡ nơi chân trời. Hắn nhẹ nhàng phủi đầu gối, xách bầu rượu, mỗi lần uống một ngụm rượu mơ lại lảm nhảm một câu:

- Mây sâu mới thấy rồng, rừng sâu mới có hươu, mỹ nhân bên hoa đào, anh hùng trên sa trường, danh sĩ nơi ngõ hẹp...

“Phịch” một tiếng, hắn đột nhiên ngã sấp mặt, vẫn không quên nắm chặt bầu rượu. Hóa ra là thiếu niên cà nhắc đá vào sau lưng hắn một cái, nổi giận đùng đùng nói:

- Không biết tốt xấu, ngươi vẫn còn ghiền à? Nhịn ngươi rất lâu rồi!

Thư sinh chật vật đứng dậy, phủi bụi đất trên người, trầm giọng nói:

- Ngươi biết ta là ai không?

Thiếu niên cà nhắc thấy thư sinh nghèo giống như biến thành người khác, lập tức hơi chột dạ, lấy can đảm nói:

- Ngươi là ai?

Vị khách áo xanh kia nghiêm túc nói:

- Ngươi gọi Cửu Nương là gì?

Thiếu niên cà nhắc ngẩn người:

- Cô chủ.

Vị khách áo xanh kia lại hỏi:

- Vậy phu quân của cô chủ là gì của ngươi?

Thiếu niên cà nhắc thiếu chút nữa tức điên, vọt ra ngưỡng cửa, quyền cước đều dùng, truy sát tên khốn khiếp chỉ biết là họ Chung này. Nam tử giơ bầu rượu lên cao tránh né xung quanh, vừa chạy thục mạng vừa uống rượu, trúng mấy quyền mấy cước đều không đau không ngứa.

Mặt trời chiều ngả về phía tây.

Từng có lời sấm truyền về thư sinh này, đó là một câu ngay cả chính hắn cũng không xem là thật.

Trước khi Chung mỗ xuống núi, vạn quỷ thế gian không sợ.

- --------

Chú thích:

(1) Thơ xoàng: nội dung và ngôn ngữ bình dân, hài hước không câu nệ vận luật bằng trắc của thơ cổ. Trương truyền do Trương Đả Du thời Đường ở Trung Quốc sáng tạo ra. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.