Một nhà trọ nho nhỏ ở biên thùy, tối nay vàng thau lẫn lộn.
Sau khi năm người kia rời khỏi phòng, hô hấp của Diêu Lĩnh Chi liền trở nên nặng nề, chuyện này khiến cô cảm thấy khó tưởng tượng.
Sự sợ hãi khi đối diện với tùy tùng trẻ tuổi kia, phần lớn là một loại trực giác pha trộn rất nhiều tâm tình phức tạp. Chẳng hạn như một cô gái yếu đuối đứng trước một gã đàn ông lòng dạ khó lường, người địa vị thấp kính sợ quyền thế vô hình, người tính tình lương thiện bẩm sinh sẽ tránh xa những kẻ nham hiểm.
Nhưng khi Diêu Lĩnh Chi nhìn về năm người ở cùng một tầng kia, cảm giác nghẹt thở lại rất trực quan. Giống như cùng một ngọn núi, thỏ hươu nhìn thấy hổ gấu; cùng một con sông, cá tôm gặp phải giao long.
Cô đảm nhiệm trinh sát biên quân đã ba năm, từng hai lần chiến đấu sinh tử vô cùng nguy hiểm, không lần nào có ý định lùi bước. Theo lý mà nói, không nên có cảm giác này mới đúng.
Diêu Lĩnh Chi là thiên tài võ học nổi bật nhất thế hệ này của Diêu gia, chỉ mười bốn tuổi đã bước vào cảnh giới thứ tư, hơn nữa còn có hi vọng đột phá cảnh giới. Võ phu cảnh giới thứ năm mười lăm tuổi, cho dù là mười bảy tuổi, đều xứng với hai chữ “thiên tài”.
Nhìn khắp vương triều Đại Tuyền, dù là quân ngũ hay giang hồ, Diêu Lĩnh Chi đều là ngọc thô hàng đầu, chỉ cần điêu khắc một chút là có thể tỏa sáng. Không ai hoài nghi tương lai cô có thể thuận lợi bước vào cảnh giới Ngự Phong, trở thành tông sư võ đạo trấn giữ một phương.
Nhất là cao thủ xuất thân quân ngũ sát lực càng lớn, điểm này không cần nghi ngờ. Trên giang hồ, tông sư thường là một đấu một, phần nhiều là so đấu giữa những người ngang sức ngang tài. Còn trên sa trường lại coi trọng một người giữ ải, một địch một trăm, một địch một ngàn.
Lòng bàn tay Diêu Lĩnh Chi nắm chặt một thứ như nén bạc, đó là một bộ giáp viên Binh gia giá trị liên thành. Hơn nữa so với giáp Cam Lộ bị luyện khí sĩ trên núi chế nhạo là “giáp vũng nước”, bộ giáp Kim Ô được gọi là “giáp ao nước” này phẩm chất còn cao hơn một bậc, là pháp bảo tiên gia danh xứng với thực. Có thể thấy biên quân họ Diêu kỳ vọng vào Diêu Lĩnh Chi như thế nào.
Tùy tùng trẻ tuổi nhìn năm người trên tầng hai, vỗ bàn một cái, giả vờ tức giận nói:
- Ỷ đông người hù dọa ta sao?
Lúc hắn nói lời này, mặt mày lại tươi cười. Trong nhà trọ đầy người, bên ngoài còn có mấy trăm kỵ binh tinh nhuệ. Có lẽ là cảm thấy bản thân hơi vô sỉ, hắn không nhịn được cười thành tiếng.
Những binh sĩ tinh nhuệ dáng vẻ như tùy tùng ngồi ở hai bàn cũng cười theo, hoàn toàn không quan tâm tới động tĩnh ở tầng hai. Tuy những kẻ trên lầu kia khí thế dồi dào, thậm chí có phần rung động lòng người, nhưng vậy thì thế nào? Chỉ là một đám l.ỗ mãng giang hồ mà thôi.
Người giang hồ của vương triều Đại Tuyền đã sớm bị bẻ gãy xương sống, chỉ là một đám chó săn nằm ở cửa triều đình, vẫy đuôi mừng chủ. Mà người tự tay bẻ gãy đánh vỡ xương sống của cả giang hồ, hiện giờ vừa lúc đang ngồi ở bàn rượu trong nhà trọ.
Người thiện không tới, người tới không thiện.
Cô chủ nhà trọ tên là Cửu Nương, cũng không vì sự xuất hiện của Trần Bình An mà thả lỏng hơn, trái lại tâm tình càng nặng nề. Lúc trước Tam Gia đã báo danh hiệu, nhưng đối phương vẫn hùng hổ ép người như vậy, rõ ràng là muốn nhằm vào chữ “Diêu”. Một khi xảy ra tranh chấp, chỉ sợ đối phương sẽ cường điệu vấn đề, đến lúc đó người khó xử vẫn là Diêu gia.
Ông lão lưng gù nơi màn che gật đầu với phu nhân. Phu nhân khổ sở cười một tiếng. Đối phương vốn có dụng ý khác, không chừng chỉ lo thiên hạ không loạn, muốn kéo toàn bộ Diêu gia xuống nước.
Hiện giờ gió mây thất thường, biết rõ Diêu gia nên tĩnh chứ không nên động, cô và nhà trọ có thể nhịn được thì nhịn. Nhưng lúc này cô lại không tiện khuyên nhủ người ở tầng hai lui về. Người ta có ý tốt ra mặt giúp mình, mình lại bảo người ta làm con rùa rút đầu, cô thật sự không làm được.
Chung Khôi nghi hoặc hỏi:
- Những kẻ này là ai?
Phu nhân cười khổ nói:
- Quý nhân từ kinh thành tới, không chọc nổi.
Chung Khôi à một tiếng, do dự cả buổi, đang định lên tiếng, phu nhân đã bất đắc dĩ nói:
- Chung Khôi, xem như ta xin ngươi, đừng làm loạn nữa. Hiện giờ chuyện rất phiền phức, ta không có tâm tình để ý tới ngươi.
Chung Khôi thở dài một tiếng, quả thật im lặng.
Trần Bình An nhìn xuống sảnh chính ở tầng trệt, hỏi:
- Ức hiếp một phụ nữ, không được phúc hậu đúng không?
Tùy tùng trẻ tuổi cười hì hì nói:
- Ra ngoài làm ăn, rót mấy chén rượu cho khách, sao lại bảo là ức hiếp?
Trần Bình An chỉ vào ngực đối phương:
- Tự hỏi lương tâm.
Tùy tùng trẻ tuổi đầu tiên là ngẩn người, sau đó bưng chén uống một ngụm lớn, lau miệng cười nói:
- Lời này nếu là do Sở lão phu tử ở thư viện nói ra, ta nhất định sẽ cân nhắc. Còn như ngươi, xứng sao?
Trần Bình An cười nói:
- Đạo lý chính là đạo lý, còn phân biệt ai nói ra? Không phải ngươi là kẻ mềm nắn rắn buông sao? Tin rằng chỉ cần nắm tay cứng hơn ngươi, có đạo lý hay không ngươi cũng sẽ nghe theo, đúng không?
Tùy tùng trẻ tuổi gật đầu:
- Những lời này ta nghe lọt, quả thật có đạo lý.
Sau đó hắn tiện tay ném chén rượu kia, giơ tay lên cao, năm ngón tay mở ra, nhẹ nhàng nắm lại:
- Vậy thì so xem nắm tay của ai cứng hơn? Ta lại muốn xem thử, trong lãnh thổ Đại Tuyền này có mấy người dám đấu tay với ta.
Phu nhân lo lắng Trần Bình An trẻ tuổi bốc đồng sẽ ra tay trước, đến lúc đó vừa chịu thiệt vừa đuối lý, vội vàng lên tiếng nhắc nhở:
- Công tử đừng kích động. Những kẻ này phụng mệnh rời kinh, có thánh chỉ trên người. Nếu ngài ra tay trước, có lý cũng không nói rõ được.
- Câm miệng! Một quả phụ lẳng lơ, có tư cách gì nói chen vào? Biết ta là ai không?
Sắc mặt phu nhân tái xanh. Tùy tùng trẻ tuổi chỉ vào cô, lại chỉ vào đám người Trần Bình An trên tầng hai, cười lạnh nói:
- Cửu Nương họ Diêu âm thầm cấu kết với nhân sĩ giang hồ nước khác, muốn cướp xe tù, tội ác tày trời.
Diêu Cửu Nương bi phẫn tuyệt vọng, cuối cùng giận dữ nói:
- Con rùa nhỏ ngươi rốt cuộc là ai?
Tùy tùng trẻ tuổi đưa tay chỉ vào mình, vẻ mặt vô tội nói:
- Ta? Con rùa nhỏ?
Hắn hắng giọng một tiếng, chỉnh lại vạt áo, mỉm cười nói:
- Theo như cách nói của Diêu phu nhân, Cao Thích Chân chính là rùa già rồi. Ha ha, ngươi nói xem có buồn cười không? Về đến nhà, ta nhất định sẽ kể chuyện cười này cho Cao Thích Chân nghe.
Diêu Cửu Nương và Tam Gia lưng gù liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đều chấn động.
Thân quốc công Cao Thích Chân, quốc công còn lại sau khi trải qua sàng lọc của vương triều Đại Tuyền, rất được đương kim hệ hạ coi trọng.
Đại Tuyền thái bình đã lâu, họ Lưu giữ nước hai trăm năm. Ban đầu lập quốc đã phong tước cho người khác họ, tổng cộng phong thưởng ba quận vương và bảy quốc công. Nhưng chỉ có dòng dõi thân quốc công là cha truyền con nối kéo dài đến nay, còn lại đều đã vứt chén cơm mà lão tổ tông dùng mạng đổi lấy.
Thân quốc công chỉ có một con trai, còn là tuổi già mới có con, đó là tiểu quốc công Cao Thụ Nghị. Tên này nổi tiếng là vương tôn ngang ngược ở kinh thành, nhiều lần gây ra họa lớn, nhưng nhờ tổ tiên phù hộ nên vẫn bình yên vô sự. Hoàng đế bệ hạ rất khoan dung với Cao Thụ Nghị, còn hơn cả chư vị hoàng tử công chúa. Cho nên quan trường ở kinh thành có một câu nói, đó là “tiểu quốc công rời phủ, núi chuyển đất rung”.
Một gã con cháu nhà giàu tiếng xấu rõ ràng như vậy, sao có thể tham gia chuyến xuôi nam lần này? Mặc dù hoàng đế bệ hạ ưu đãi dòng dõi thân quốc công, nhưng với sự anh minh của bệ hạ, tuyệt đối không thể xem chuyện này như trò đùa.
Tại vương triều Đại Tuyền, kẻ không sợ tự mình gây họa nhất, có lẽ là Cao Thụ Nghị coi trời bằng vung này. Đại tướng quân Tống Tiêu kiêm Binh bộ thượng thư, chiến công chói lọi, sau khi cháu đích tôn bị Cao Thụ Nghị ức hiếp, cũng chỉ có thể mắng Cao Thụ Nghị một câu “gậy khuấy phân” mà thôi.
Trên tầng hai, Ngụy Tiện nhẹ giọng giải thích cho Trần Bình An về bối cảnh của thân quốc công. Trần Bình An gật đầu, ngay khi mọi người cho rằng hắn sẽ biết khó mà lui, hắn lại dùng rút đất thành tấc, trong nháy mắt từ tầng hai đi tới trước người vị tiểu quốc công kia.
Trên con đường bên ngoài nhà trọ, một kỵ binh ngồi sau lưng người đánh xe, nhai lương khô rất khó nuốt, thỉnh thoảng cầm bình nước uống mấy ngụm. Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy phía sau nhà trọ có một con bồ câu đưa thư bay lên. Lập tức có người chạy nhanh đến, trên vai là một con chim ưng khỏe mạnh toàn thân trắng như tuyết, chờ đợi kỵ binh hạ lệnh.
Kỵ binh xua tay:
- Không cần để ý.
Người nọ yên lặng lui xuống.
Kỵ binh chính là người lúc trước đi tới nhà trọ truyền tin. Người đánh xe bên cạnh hắn lưng thẳng tắp, không dám cử động.
Một lão già vén rèm lên cười hỏi:
- Điện hạ, vì sao không vào nhà trọ?
Kỵ binh cười lắc đầu. Kỷ luật là một môn học vấn. Đối với những người sinh ra trong nhà đế vương như bọn họ, từ nhỏ đã quen với việc chỉ huy người khác, còn có thể dùng lịch sử làm tấm gương.
Hai luyện khí sĩ khoanh chân ngồi trong xe, một già một trẻ, phụ trách trông coi một phạm nhân quan trọng nhất, áp giải đến thành Thận Cảnh kinh sư Đại Tuyền. Người vừa nói chuyện với kỵ binh là một lão già mặc đạo bào màu xanh tím, đầu đội mũ đuôi cá, một tay cầm đầu cuối dây thừng, tay kia nâng phất trần.
Phạm nhân tóc tai bù xù, cả người đầy vết máu, cúi đầu không nói gì, không thấy rõ nét mặt. Bộ áo bào vàng trên người hắn rách nát, nơi cổ tay và cổ chân bị đóng vào dụng cụ giống như chày kim cương của Phật giáo. Ngoài ra trên cổ còn bị buộc một sợi dây thừng đen nhánh, chính là sợi dây mà lão tu sĩ đang nắm trong tay.
Thê thảm nhất vẫn là nơi ấn đường của phạm nhân bị một thanh phi kiếm xuyên qua, mũi kiếm đâm ra sau đầu, cứ như vậy cắm trên đầu người này.
Tên trọng phạm này là một vị thần linh núi sông chính thống được sắc phong, từng là luyện khí sĩ cảnh giới thứ bảy đỉnh cao, tại địa bàn của mình ít nhất là tu vi cảnh giới thứ tám. Trong một phương sông núi hắn xưng vương thành thánh, đối mặt với Kim Đan cảnh giới thứ chín cũng có sức chiến một trận, nhưng không biết vì sao lại sa sút tới mức này.
Trong toa xe ngoại trừ lão già Đạo môn còn có một cô gái trẻ tuổi khác, sóng mắt lưu chuyển nhìn kỵ binh kia, dù không lên tiếng nhưng ý tứ trong đó không cần phải nói.
Dung mạo của cô chỉ xem là thanh tú, nhưng khí chất nổi bật, da trắng hơn tuyết, càng đáng để “cân nhắc kỹ lưỡng” hơn những mỹ nhân trong mắt người thường. Dù sao đối với tu sĩ trên núi, mỹ sắc nhân gian suy cho cùng chỉ một bộ thân xác, da dẻ thô ráp, đủ loại mùi lạ, nhìn kỹ thì đều là tì vết.
Kỵ binh đột nhiên quay đầu nhìn về phía nhà trọ, dường như hơi bất ngờ.
Lão già mặc đạo bào lộ vẻ kinh ngạc:
- Khí thế võ phu thật kinh người, hơn nữa không chỉ một hai người. Một nhà trọ nho nhỏ ở biên thùy, lại rồng nằm hổ phục như vậy? Chẳng lẽ tiểu quốc công đánh bừa mà trúng, là cao thủ Bắc Tấn được ăn cả ngã về không, muốn tới cướp tù phạm sao?
Cô gái thử dò hỏi:
- Có cần tôi đi nhắc nhở tiểu quốc công một tiếng không?
Kỵ binh lắc đầu, cười nói:
- Dưới chân chúng ta là lãnh thổ Đại Tuyền, trừ khi Diêu gia mưu nghịch tạo phản, nếu không thì nguy hiểm ở đâu ra?
Ánh mắt lão già mặc đạo bào lóe sáng, cũng không nói gì. Sau chốc lát, lão đang định lên tiếng, kỵ binh đã nhảy xuống xe ngựa, đi thẳng về phía nhà trọ.
Sau khi kỵ binh đi xa, cô gái trẻ tuổi đến từ tiên gia trên núi nhẹ giọng hỏi:
- Sư phụ, tiểu quốc công áp bức người của Diêu gia như vậy, điện hạ lại không ngăn cản, thật sự sẽ không xảy ra chuyện sao?
Lão già mặc đạo bào khoát tay nói:
- Trên đời ai cũng có thể tạo phản, chỉ Diêu gia là không. Làm trung thần quốc gia lâu rồi...
Khóe miệng lão cười nhạt:
- Cũng sẽ nghiện.
Tên tù phạm kia vẫn luôn cúi đầu, lúc này lại thoải mái cười nói:
- Nhắc đến trung thần chính trực và trụ cột biên quan, lại xem như một trò cười. Vương triều Đại Tuyền các ngươi cho dù nhất thời đắc thế, vậy thì đã sao?
- Còn dám mạnh miệng!
Lão già mặc đạo bào rung cổ tay, dây thừng trong nháy mắt siết chặt cổ phạm nhân. Người kia toàn thân run rẩy, vẫn cắn chặt răng, thà chết không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Trong nhà trọ, một bộ áo bào trắng đột ngột xuất hiện giữa sảnh chính. Tiểu quốc công Cao Thụ Nghị phát giác không ổn, đang muốn lùi lại, nhưng trước mắt hoa lên, vai đã bị người kia nắm lấy.
Ba người ngồi ở bàn khác, ngoại trừ hoạn quan vẫn uống rượu giống như không nhìn thấy gì, tiên sư mũ cao và võ tướng giáp bạc đã đứng dậy, muốn cứu Cao Thụ Nghị, nhưng lại lập tức dừng bước.
Bởi vì có một thanh trường kiếm đỏ tươi đến từ tầng hai đang lơ lửng giữa hai chiếc bàn, mũi kiếm chỉ thẳng vào tiên sư mũ cao. Mà võ tướng giáp bạc sau khi dừng bước liền quay đầu nhìn, thấy trên tầng hai có người đi ngang mấy bước, vẻ mặt tươi cười cầm chuôi đao, đao hẹp Đình Tuyết trong tay giống như sắp rời khỏi vỏ.
Ngụy Tiện lộn người qua lan can, đáp xuống ngưỡng cửa tầng trệt, giống như muốn một mình ngăn cản mấy trăm kỵ binh bên ngoài.
Chu Liễm ngồi xổm trên lan can, cúi đầu cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào tên hoạn quan bình tĩnh nhất kia.
Hoạn quan mặc áo mãng bào đỏ chót nhìn chỉ khoảng ba mươi tuổi, thực ra đã tám mươi tuổi rồi. Hắn là một trong số đại tông sư võ đạo của vương triều Đại Tuyền, được khen là quan giữ cung của hoàng thành Đại Tuyền. Sau khi hắn nổi danh, hoàng thành Đại Tuyền xưa nay ma quỷ lộng hành, lại không có bất cứ lời đồn kỳ quái nào nữa, toàn bộ đều biến mất.
Có điều chỗ lợi hại thật sự của tên đại hoạn quan này, đó là năm xưa hắn đã lung lạc một nhóm nanh vuốt giang hồ, lần lượt diệt trừ sạch sẽ mười mấy môn phái võ lâm đỉnh cao trong lãnh thổ vương triều Đại Tuyền. Trong ba năm, cả giang hồ nổi lên một trận gió tanh mưa máu. Bất kể chính hay tà đều từng nhiều lần tiến hành ám sát lão thái giám này, nhưng đều có đi mà không có về.
Hai người ngồi cùng bàn với hoạn quan, tiên sư mũ cao tên là Từ Đồng, chủ nhân đương nhiệm của am Thảo Mộc, môn phái tiên gia hàng đầu trong lãnh thổ Đại Tuyền. Hắn sở trường lôi pháp, có thể sai khiến quỷ thần để mình sử dụng. Ngoài ra hắn còn là y sư cao minh, tinh thông luyện đan, đan dược luyện ra đều được quyền quý công khanh của vương triều Đại Tuyền giành giật.
Võ tướng giáp bạc Hứa Khinh Chu là cao thủ đỉnh cấp có thể đếm được trên đầu ngón tay trong quân đội Đại Tuyền, chưa tới bốn mươi tuổi, công phu luyện thể đã đạt tới đỉnh cao. Bội đao “Đại Xảo” bên hông hắn càng là một món trọng bảo Binh gia, có thể nói là công thủ toàn diện. Mỗi lần xông trận sa trường hắn đều xung phong đi đầu, đánh đâu thắng đó.
Cao Thụ Nghị vận chuyển khí tức, giãy dụa một chút, nhưng không hề có tác dụng. Hắn chẳng những không sợ hãi, ngược lại càng tươi cười:
- Diêu gia các ngươi thật muốn tạo phản à?
Trần Bình An hơi tăng thêm sức lực. Cao Thụ Nghị đau đớn, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt tươi cười.
Trần Bình An nói với hắn:
- Ta chỉ là một người qua đường. Ngươi đã thích chọc ta như thế, vậy sau khi giết ngươi, ta chỉ cần trốn đến nước Bắc Tấn là xong. Còn như Diêu gia gì đó, các ngươi thích bịa đặt gièm pha thế nào, ta cũng không quản được.
Lời nói dối như vậy ai tin? Cao Thụ Nghị nhe răng trợn mắt, trán đổ mồ hôi:
- Có giỏi thì ngươi giết ta xem.
Trần Bình An nhìn chằm chằm vào hắn. Cao Thụ Nghị dùng giọng rất nhẹ nói với đối phương:
- Ngươi có biết không, ta nhìn trúng đôi mẹ con kia là may mắn của bọn họ. Nếu không sau khi họ Diêu bị tịch thu tài sản, bọn họ sẽ nhanh chóng bị đưa đến sở Giáo Phường, trở thành kỹ nữ của quan lại, người người đều có thể làm chồng. Đến lúc đó ngươi cũng có thể nếm thử tư vị.
Hắn vừa dứt lời, Trần Bình An đã đánh một quyền vào trán hắn, thế mạnh lực trầm, giống như đá lớn công thành.
Đầu của Cao Thụ Nghị ngửa về phía sau. Ngọc bội bên hông lập tức phát ra ánh sáng năm màu, trong nháy mắt hội tụ ở trán, nhưng hắn vẫn bị một quyền này đánh cho ngất xỉu tại chỗ, miệng sùi bọt mép. Miếng ngọc bội hộ thân cũng xuất hiện những vết nứt.
Bởi vì vai vẫn bị Trần Bình An nắm lấy, đầu của Cao Thụ Nghị lắc lư tới lui giống như xích đu. Quyền thứ hai của Trần Bình An lại đánh vào đối phương, giống như rút dây thì động cả rừng.
Một tiếng “bộp” vang lên, đại hoạn quan bỏ đũa xuống, giọng nói ôn hòa:
- Người trẻ tuổi, như vậy là được rồi.
Mặc dù ấn tượng của hắn đối với tiểu quốc công lòng dạ thâm trầm kia khá bình thường, nhưng cũng không thể để Cao Thụ Nghị bị người ta đánh chết ngay trước mặt mình.
Sau khi hắn lên tiếng, Từ Đồng và Hứa Khinh Chu giống như trút được gánh nặng.
Nhưng Trần Bình An vẫn không dừng tay, miếng ngọc bội tổ truyền của Cao Thụ Nghị đã vỡ nứt.
Lúc này Cao Thụ Nghị bỗng tỉnh lại, sắc mặt đỏ bừng, vành mắt trải đầy tơ máu, dữ tợn nói:
- Chó má, ta nhất định sẽ khiến ngươi và Diêu gia chết không có chỗ chôn!
Đại hoạn quan đột nhiên đứng dậy, vô cùng tức giận. Bao nhiêu năm rồi, còn có người dám làm càn trước mặt mình như vậy?
Diêu Cửu Nương hét lên the thé:
- Dừng tay!
Trần Bình An quay đầu nhìn. Phu nhân khẽ lắc đầu, ánh mắt lưu chuyển, tràn đầy lo lắng, muốn nói lại không dám nói rõ, đành phải nói ẩn ý:
- Công tử có gì từ từ nói, ngồi xuống trước đã. Tin rằng tiểu quốc công chỉ đùa với chúng ta thôi.
Đại hoạn quan thẹn quá hóa giận quát lên:
- Không cần nói nữa. Họ Diêu các ngươi và Bắc Tấn cùng nhau mưu phản, chết không đáng tiếc!
Trong lúc nói chuyện, hai ngón tay của hắn khép lại vuốt qua mặt bàn. Mùng Một và Mười Lăm lập tức lướt ra khỏi hồ lô nuôi kiếm bên hông Trần Bình An, phân biệt đánh vỡ đôi đũa bay tới như chớp kia.
Quyền thứ ba của Trần Bình An đánh cho Cao Thụ Nghị bay ngược ra ngoài. Ngụy Tiện nơi cửa liền dời bước, mặc cho thi thể của vị tiểu quốc công kia rơi xuống bên ngoài nhà trọ.
Tên kỵ binh kia vừa lúc đi tới ngoài cửa không xa, nhìn thi thể trên đất, nhất thời vẫn chưa khôi phục tinh thần, hiển nhiên không dám tin đây là sự thật.
Trần Bình An quay đầu nói với phu nhân:
- Có biết vì sao Diêu lão tướng quân thiếu chút nữa bị ám sát chết không? Bởi vì các ngươi quá nhu nhược. Rõ ràng có người cảm thấy cho dù lão tướng quân chết đi, con cháu họ Diêu đều sẽ không dám tức giận, không dám nói gì.
Diêu Cửu Nương giống như không nghe thấy lời nói của Trần Bình An, vẻ mặt ngơ ngác, lẩm bẩm nói:
- Chết rồi, bị ngươi đánh chết rồi. Thân quốc công nhất định sẽ nổi điên, hoàng đế bệ hạ nhất định cũng sẽ giận dữ. Họ Diêu xong rồi.
Ông lão lưng gù làm đầu bếp ở nhà trọ cũng ngỡ ngàng. Vẻ mặt Diêu Lĩnh Chi càng kinh hãi.
Trong nhà trọ chỉ có tiếng đọc sách uể oải của Bùi Tiền.
Ngay lúc này, Chung Khôi bỗng vỗ vai Diêu Cửu Nương. Hắn quay lưng về phía Trần Bình An, nhưng giọng nói lại rõ ràng vang lên trong lòng đối phương: “Ngươi cứ giết, ta sẽ chôn.”