Kiếm Lai

Chương 41: Ngũ khứ kỳ Tam (3)



Phụ nhân hai tay che trước ngực, nỉ non thấp giọng nói: "Vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi."

Lão nhân nhớ tới nữ tử vãn bối của Vân Hà sơn, lên tiếng châm chọc: "Bận rộn một hồi, suy tính hết lòng, chỉ biết là cầu một ít vật ngoài thân, thật sự là lấy hạt vừng mà bỏ qua dưa hấu, ngu không ai bằng."

Lão nhân lại lập tức cười cười, "Cũng đúng, đám lão già của Vân Hà sơn bên kia, nhãn giới chưa bao giờ lớn, bằng không cũng không đến mức khiến cho lão phu được cái phần tiên cơ này. Bản thân có một tòa bảo sơn hầu như ‘thủ chi bất tận dụng chi không kiệt’, vốn nên là tài nguyên cuồn cuộn, phát triển không ngừng, vậy mà lưu lạc đến nông nỗi phải cần dựa vào một đồ tử đồ tôn để giữ thể diện."

Trong phòng, đứa nhỏ giơ tay đá chân với cửa phòng được một hồi rất lâu rồi, leo lên đứng trên một cái ghế, ghé mặt vào trước cửa sổ, vẻ mặt đau khổ cầu xin: "Mẫu thân, thả con đi ra ngoài có được hay không, con cam đoan sẽ nghe lời của ngài!"

Phụ nhân nhìn mắt lão tiên trưởng, người sau gật đầu.

Bà ấy lúc này mới đi mở cửa, nắm tay của đứa nhỏ cùng nhau đi ra tới sân, cau mày nhẹ giọng nói: "Tiểu Sán, không được quấy rối, có biết hay không?! Mẫu thân chưa từng đánh qua con, nhưng nếu như con dám không nghe lời, mẫu thân thật sự sẽ đánh con một trận."

Đứa nhỏ dạ một tiếng, cúi đầu, làm vẻ mặt đáng thương.

Cố Sán mang một cái ghế nhỏ đến, tự mình ngồi xuống, cùng mẫu thân và lão nhân, bày ra tư thế vạc ba chân. Đứa nhỏ hai tay nâng má hỏi, "Nương, ngài và Thuyết Thư tiên sinh vừa rồi rốt cuộc đang nói gì, con ở trong phòng nghe không rõ lắm, các người vừa rồi nói cái gì vậy?"

Lão nhân à một tiếng, sau khi làm suy tính đơn giản, lắc lắc cổ tay, cái chén trắng kia một lần nữa xuất hiện trong lòng bàn tay, lão cúi đầu ngưng thần nhìn, ánh mắt đen tối không rõ, chỉ thấy trên mặt nước của chén trắng, đang có từng trận rung động, ngẫu nhiên có bọt nước nổi lên, một giọt mồ hôi đen đang nhanh chóng bơi quanh mặt nước của chén trắng, đôi khi còn đụng vào miệng chén, lão nhân lẩm bẩm: "Thôi thôi, liền tùy ngươi đi."

Vì nhận lấy người đồ đệ này, lúc trước trong ngõ Nê Bình, lão nhân hao hết tâm tư, liều mạng tổn hại hơn mười năm tu vi đạo hạnh, mới thành công động tay chân ba lần.

Một lần là khiến cho nữ tử kia giẫm trong cứt chó.

Lần cuối cùng này là bí thuật khiến cho mình vô cùng tin tưởng. Nếu là ở ngoài trấn nhỏ, đương nhiên tuyệt đối không thể thử, dù là một vị chân quân đạo gia danh phù kỳ thực, chỉ sợ cũng không dám làm như thế, nhưng trong trấn nhỏ, Thái Kim Giản không có người khác, lão nhân không tiếc nỗ lực trả một cái giá lớn, liền có cơ hội chen vào.

Còn lần thứ hai, thì tinh xảo nhất, thậm chí ngay cả bản thân lão nhân đều cảm thấy là thần lai chi bút, đó là khiến cho nữ tử nghĩ lầm nhắc nhở thiện ý của thiếu niên giầy rơm, kì thực là trả thù giả dối. Lão nhân lúc đó khiến cho thiếu niên mở miệng ra, nói chậm một ít, mới khiến cho nữ tử bắt được cái chi tiết này.

Không thể không nói là bày đủ trăm phương ngàn kế.

Trên đường tu hành, người trong đồng đạo, thiện duyên nghiệt duyên, chỉ cách một đường.

Lúc này, phụ nhân Cố thị trong sân một lòng lo lắng, rất sợ lão tiên trưởng nói ra tin tức xấu.

Lão nhân nhếch nhếch khóe miệng, trong dư quang khóe mắt, một đứa nhỏ rón ra rón rén đứng lên, sau đó nhanh chân bỏ chạy ra hướng cánh cửa.

Phụ nhân thét lên chói tai.

Lão nhân tay nâng chén trắng, không nhanh không chậm đứng lên, "Đồ đệ, vi sư trước tiên cho ngươi nhìn thấy cái gì gọi là thiên địa to lớn, tránh cho ngươi không biết nặng nhẹ, phá hủy thiên thu đại nghiệp của thầy trò hai người chúng ta!"

Phụ nhân hai mắt tối sầm, ngất trên mặt đất.

Lão nhân bỗng nhiên vung tay áo.

Sau một khắc, đứa nhỏ vừa muốn đụng tới cánh cửa ngay lập tức lảo đảo, tè ngã xuống đất, thế nhưng đợi khi hắn phát hiện không thích hợp, chung quanh mờ mịt, cuối cùng ngẩng đầu, nhìn Thuyết Thư tiên sinh đứng bên cạnh mình, "Đây là chổ nào?"

Lão nhân hai tay chắp sau lưng, thản nhiên nói: "Trong chén."

Đứa nhỏ càng thên mờ mịt, đột nhiên nghe được lão nhân quát lên một tiếng lớn, "Đứng lên!"

Đứa nhỏ theo bản năng đứng lên, không dám nhúc nhích.

Cố Sán phát hiện bản thân hình như đứng ở bên cạnh vách núi, ở phía trước xa xa, biển mây mênh mông.

Sau đó, đứa nhỏ hoảng sợ trừng to mắt, chỉ thấy trong làn mây trắng xoá, có một thân người to lớn phá vỡ vân vụ, chậm rãi di động.

Thế nhưng nó thật sự quá lớn, căn bản không cách nào lộ ra diện mạo hoàn chỉnh.

Đứa nhỏ sợ đến mức lui về phía sau một bước, cũng rất nhanh bị lão nhân dùng bàn tay đè lại đầu, tàn khốc nói: "Lúc này mà lui, sau này trên đường tu hành, ngươi sẽ nửa bước khó đi! Đứng vững vàng cho ta!"

Cố Sán sợ đến nỗi nước mắt thoáng cái liền chảy ra viền mắt, đứa nhỏ bất hảo vô pháp vô thiên cho tới bây giờ, đúng là ngay cả khóc cũng không dám.

Đứa nhỏ hoàn toàn không thể kìm chế thân thể không ngừng run rẩy của mình, hai chân run lên, môi run run.

Biển mây xa xa, trở nên sôi trào.

Mây trắng như đang muốn mưa, tựa như đang từ từ tản đi.

Vì vậy trên bầu trời hiển hiện càng nhiều màu đen, càng lúc càng lớn, giống như... cá chạch nhỏ nuôi trong hang nhà mình, đột nhiên biến lớn?

Trong đầu đứa nhỏ, bất chợt nảy ra một suy nghĩ như thế.

Cố Sán giây phút ấy, mất hồn mất vía, không tự chủ được bước ra một bước về phía trước, vươn cánh tay mảnh khảnh, hướng về bầu trời.

Một cái đầu tròn to lớn như ngọn núi, từ trong biển mây chậm rãi lượn tới.

Đứa nhỏ hai mắt rực sáng, không sợ chút nào, thậm chí còn vẫy tay, hô: "Mau tới mau tới! Thì ra ngươi lớn như vậy, khó trách ta luôn cảm thấy mấy con cá nhỏ trong hang, ngày hôm sau luôn ít đi rất nhiều."

Tiệt Giang chân quân của Thư Giản hồ đứng ở phía sau Cố Sán, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa có ghen ghét mất mát, cũng có vui mừng.

Tuy rằng mình khẳng định đã mất phúc duyên to lớn, thế nhưng có được đồ nhi này, cũng coi như được chuyện may mắn, tuyệt đối không uổng công chuyến này!

Lão nhân tận mắt đến nhìn cái đầu tròn tới gần, nỉ non nói: "Thiên hạ kỳ quan."

————

Trần Bình An đột nhiên nói với thiếu nữ áo đen muốn vào phòng một chuyến, cuối cùng ngồi xổm xuống góc, đưa lưng về phía nàng ấy, đem ra một thứ gì đó bẩn bẩn cầm trong lòng bàn tay.

Hắn sau khi đi ra, nói là đi mua ấm sắc thuốc cho nàng ấy, trong nhà thiếu cái này.

Thiếu nữ nhìn thiếu niên giầy rơm bước nhanh rời đi, liếc mắt vào góc âm u, nhìn thấy một chiếc ấm sắc thuốc cũ kỹ.

Hơn nữa thật ra thính lực của thiếu nữ rất tốt.

Vật trong lòng bàn tay của hắn, là một mảnh gốm vỡ, cực kỳ sắc bén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.