Dưới chân núi, thân quốc công Cao Thích Chân từ chối tùy tùng trong phủ che ô cho mình, đứng giữa mưa to, mặc cho hạt mưa lớn như đậu nành rơi xuống người.
Đừng nói với Cao Thích Chân ta về trung nghĩa nước nhà, sơn hà xã tắc gì đó. Một phủ thân quốc công lớn như thế, chỉ có một hương khói là con trai Cao Thụ Nghị, bây giờ đã không còn nữa. Huống hồ hơn hai mươi năm dốc hết tâm huyết và tinh lực bồi dưỡng đứa con trai này, tất cả mọi mặt, người làm cha như Cao Thích Chân đều không tìm được một khuyết điểm nào của Cao Thụ Nghị.
Trước khi nhận được bức mật thư kia của tam hoàng tử, Cao Thích Chân vẫn luôn tin chắc, tương lai Cao Thụ Nghị sẽ là rường cột của triều đình Đại Tuyền. Dù ai làm hoàng đế ngồi lên ghế rồng, phủ thân quốc công cũng sẽ chấn hưng gia phong, quyền khuynh trong ngoài, thăng làm quận vương phủ, được tân đế coi trọng. Sau đó sẽ thôn tính hai cường quốc là Bắc Tấn và Nam Tề, trở thành vương triều lớn nhất ở trung bộ Đồng Diệp châu.
Hoàng đế bệ hạ nói muốn bồi thường cho phủ thân quốc công. Tam hoàng tử nói muốn bồi thường cho Cao Thích Chân hắn. Đám môn khách cung phụng phụ tá đều khuyên hắn ẩn nhẫn.
Trong khoảng thời gian này, Cao Thích Chân vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh, không ai nhìn ra đây là một người đàn ông vừa mất đi con trai độc nhất. Hắn đầu tiên là rời khỏi hoàng cung, lại lặng lẽ rời khỏi phủ đệ hoàng tử, cuối cùng bí mật rời khỏi kinh sư, đảm nhiệm mật sứ của hoàng đế bệ hạ, đi tới dịch quán ở thành Kỵ Hạc gặp Diêu Trấn, mọi chuyện đều sóng yên gió lặng.
Phủ thân quốc công vẫn là nơi nghĩa lớn sâu nặng của Đại Tuyền, trước giờ Cao Thích Chân chưa từng khiến hoàng đế Lưu Trăn già yếu thất vọng.
Nếu không có thời cơ từ trên trời rơi xuống kia, Cao Thích Chân quả thật không gây nổi sóng gió. Dù sao thành Thận Cảnh là của hoàng đế bệ hạ, vương triều Đại Tuyền là của họ Lưu.
Bây giờ thì khác. Có người đã tìm đến Cao Thích Chân hắn, hắn lại tìm đến đại hoàng tử Lưu Tông, Lưu Tông lại tìm đến năm ngàn giáp sĩ. Còn như âm thầm lôi kéo bao nhiêu thế lực trên núi, Cao Thích Chân không có hứng thú.
Sư tử vồ thỏ cũng dùng hết sức, nhất định đừng để người khác thêm dầu vào, đây là kiêng kị của Binh gia. Ngay cả một người kinh thành sống trong nhung lụa như Cao Thích Chân hắn, cũng hiểu được đạo lý này, tin rằng đại hoàng tử Lưu Tông càng thấu triệt hơn.
Cao Thích Chân đang chờ, chờ khi Lưu Tông xuống núi, xách theo cái đầu kia tặng cho hắn, để hắn đưa tới trước mộ con trai Cao Thụ Nghị.
Trước ngôi miếu đổ nát, Trần Bình An nhìn về đám tùy tùng của Lưu Tông, nhất là hai người cuối cùng giấu đầu giấu đuôi.
Phát giác được ánh mắt của Trần Bình An, hai người kia nhìn nhau một cái, tiến lên trước mấy bước. Bọn họ chính là võ tướng Hứa Khinh Chu và tiên sư Từ Đồng, người quen cũ ở nhà trọ biên thùy, từng giao thủ với Lư Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên.
Hứa Khinh Chu cởi áo tơi ném sang một bên, lộ ra giáp trụ trên người. Ngoại trừ thanh đao của biên quân Đại Tuyền đeo bên hông để che giấu, còn có bội đao “Đại Xảo”, là một món trọng khí Binh gia.
Hứa Khinh Chu im lặng không nói gì. Chủ nhân Từ Đồng của am Thảo Mộc lại cười nói:
- Trần công tử, lại gặp mặt rồi. Lần trước ở biên thùy phía nam, lần này ở biên cảnh phía bắc, thật là xảo hợp (trùng hợp), giống như bội đao yêu thích của Hứa tướng quân tên là Đại Xảo vậy.
Mười tên tùy tùng phía sau Lưu Tông, ngoại trừ Hứa Khinh Chu và Từ Đồng, tám người còn lại đều là tu sĩ trong quân, đã chinh chiến ở sa trường phía bắc nhiều năm.
Chiến sự biên cảnh của vương triều Đại Tuyền, thực tế chỉ diễn ra ở nam bắc tiếp giáp với Bắc Tấn và Nam Tề. Phía nam là kỵ binh Diêu gia trấn giữ biên cương cho họ Lưu. Bắc bộ lại là mười hai vạn biên quân dưới trướng đại hoàng tử, quanh năm giao chiến với Nam Tề. Chiến sự dồn dập, thường xuyên chinh phạt phía bắc, không nói đến chiến lực cao thấp, nhưng số lần xuất đao chắc chắn nhiều hơn kỵ binh Diêu gia.
Lần này võ tướng Hứa Khinh Chu lên núi vây giết nhóm người Trần Bình An, mục đích rất rõ ràng. Hắn muốn bộ giáp Cam Lộ không tầm thường kia, tốt nhất là cả thanh đao kia cũng thu vào trong túi.
Lưu Tông chỉ đáp ứng cho hắn bộ giáp, còn thanh đao hẹp kia chỉ có thể bán chứ không thể tặng. Đến lúc đó phải xem Hứa Khinh Chu và gia tộc hậu duệ tướng quân của hắn, có thể lấy ra bao nhiêu thành ý để “mua”.
Tiên sư mũ cao Từ Đồng, chủ nhân của am Thảo Mộc, môn phái tiên gia hàng đầu trong lãnh thổ Đại Tuyền. Hắn sở trường lôi pháp, tinh thông luyện đan có thể dưỡng sinh trường thọ, nhờ đó đã kết giao được với rất nhiều quan to quyền quý.
Bên dưới áo tơi là một bộ pháp bào, lúc linh khí tuôn ra, sẽ xuất hiện hoa văn bùa chú như mây năm màu, giống như khoác một bức tranh cuộn núi sông. Trên thực tế pháp bào linh khí này có tên là “Ngũ Thải Phong”, là bảo vật tổ truyền của am Thảo Mộc, cấp bậc đã rất gần với pháp bảo.
Tiên sư Từ Đồng muốn bộ pháp bào Kim Lễ trên người Trần Bình An, sau khi khôi phục chân thân sẽ giống như một bộ long bào màu vàng.
Thèm thuồng mơ ước.
Trần Bình An nhìn Lưu Tông, hỏi:
- Là vì cái ghế kia?
Vẻ mặt Lưu Tông nghiêm nghị nói:
- Nếu không thì sao? Ngươi cho rằng tính mạng của năm ngàn binh sĩ biên quan không đáng giá à?
Nói đến đây, vị đại hoàng tử điện hạ này nghiến răng nghiến lợi:
- Nếu hôm nay ta không tới ngôi miếu đổ nát này, không tận mắt nhìn thấy Trần Bình An ngươi một lần, trong lòng ta...
Hắn chỉ vào ngực mình:
- Không thoải mái.
Trần Bình An nói:
- Không thoải mái? Chẳng phải ngươi tự chuốc lấy sao? Năm ngàn biên quân Đại Tuyền chết trận ở ngọn núi nhỏ này... Bỏ đi, thực ra đạo lý ngươi đều biết. Có lẽ ngươi sẽ tự nói với mình, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết, chờ ngươi lên làm hoàng đế rồi, năm ngàn giáp sĩ này sẽ xem như hi sinh vì nước, chết có ý nghĩa.
Trần Bình An nhẹ nhàng vung cành khô trong tay, lại hỏi:
- Một vấn đề cuối cùng, tại sao ngươi lại cảm thấy lệnh bài bên hông ta là giả?
Lưu Tông nói nhiều như vậy, có lẽ là muốn tăng thêm can đảm cho mình, cũng có lẽ là muốn vượt qua hố sâu trong lòng mình.
Trần Bình An chịu nói chuyện với Lưu Tông, đều là vì vấn đề cuối cùng này, một vấn đề rất quan trọng.
Người muốn cái đầu của hắn, chắc chắn là thân quốc công Cao Thích Chân. Người muốn đồ vật của cung Bích Du, trong lòng hắn đã sớm có suy đoán. Nhưng rốt cuộc là ai muốn hồ lô nuôi kiếm?
Lúc rời khỏi dịch quán thành Kỵ Hạc, Trần Bình An đã đeo ngọc bội lên. Khi đến bến thuyền Đào Diệp, sắp chia tay với đội ngũ Diêu gia, hắn lại lật mặt có năm chữ “núi Thái Bình tu chân ta” ra ngoài. Giống như muốn công khai với thành Thận Cảnh về thân phận “đệ tử chính thống tổ sư đường núi Thái Bình” của mình, nhằm để giảm bớt áp lực của Diêu Trấn ở kinh thành Đại Tuyền.
Những kẻ rục rịch muốn động ở thành Thận Cảnh, nếu ngay cả ngọc bài cũng không nhận ra, vậy Diêu gia không cần lo lắng. Còn những người nhận ra ngọc bài, quá nửa là cao nhân không thể xem thường, những người này ngược lại sẽ biết khó mà lui.
Trên thực tế, khi đó trong thuyền nhỏ mui đen ở bến thuyền Đào Diệp, quán chủ Kim Đỉnh quán Đỗ Hàm Linh đã vận dụng thần tiên quan sát núi sông. Khi hắn vừa nhìn thấy miếng ngọc bài kia, bất chấp sự khó chịu của thành Thận Cảnh, vẫn khăng khăng muốn rút khỏi chuyện này.
Ánh mắt Lưu Tông kỳ lạ, chỉ trả lời Trần Bình An một nửa:
- Miếng lệnh bài tổ sư đường núi Thái Bình này là thật, vô cùng chân thực, nhưng đồng thời cũng là giả. Thực ra ngươi không đeo thì tốt hơn, nhưng đã đeo lên rồi, vậy ta cũng muốn trả lại hai chữ kia cho ngươi, đó là “tìm chết”.
Trần Bình An nhìn hoàng tử điện hạ Đại Tuyền càng nói càng hùng hồn, quả nhiên rất khó trò chuyện với những kẻ sinh ra trong nhà đế vương này.
Hiện giờ hai bên đều có đạo lý của riêng mình, mặc dù có đúng sai, trước sau và lớn nhỏ, nhưng lại có một đại thế ở sau màn thúc đẩy Lưu Tông. Chuyện này khiến Lưu Tông và năm ngàn giáp sĩ, cùng với luyện khí sĩ và tông sư võ đạo ẩn nấp trong đó, đều giống như tên đã lên dây, không bắn không được.
Trần Bình An không thể bảo mọi người ôn hòa vào trong miếu ăn cơm, sau đó dạy bọn họ, muốn tranh ghế rồng phải dùng thủ đoạn quang minh chính đại gì đó. Hắn không muốn lãng phí nước bọt như vậy. Thực ra hắn sẵn lòng nói, chỉ là người khác không muốn nghe mà thôi.
Trần Bình An nhấc cành khô lên, chỉ vào hai bên Lưu Tông.
Lão già lom khom bên cạnh dẫn đầu xông tới. Bắt giặc phải bắt vua trước, cho dù là một cạm bẫy thì sao, Chu Liễm lão cũng muốn lĩnh giáo âm mưu trên núi của vùng trời đất này một chút.
Tùy Hữu Biên đứng bên phải, Lư Bạch Tượng ở bên trái, đồng thời lướt ra.
Ngụy Tiện mặc giáp thần tiên hứng sương, bước nhanh theo võ nhân điên đã xông lên trước. Hắn tạm thời sẽ không xông trận, chủ yếu vẫn là bảo vệ ngôi miếu đổ nát này.
Trần Bình An lại nhẫn nại, chờ đợi át chủ bài của đối phương.
- --------
Trên một ngọn núi cao, còn cao hơn ngọn núi có ngôi miếu đổ nát, có hai người đứng trên đỉnh núi. Không biết có phải là cao nhân ngoài trần thế hay không, nhưng ít nhất chỗ đứng đã rất cao.
Một lão già mặc áo ngắn, bên hông không đeo ngọc bội do thư viện tặng cho. Tại vương triều Đại Tuyền, lão đứng ở đâu cũng không ai dám chất vấn, cho dù là đứng trên nóc điện Kim Loan thành Thận Cảnh.
Bên cạnh lão già áo ngắn là một gã đàn ông cường tráng, bắp thịt uốn lượn, khí tức thô bạo không giống con người.
Đứng trước sự tình trọng đại, lão già vẫn hỏi một vấn đề giống như bất kính:
- Chủ nhân nhà ngươi sẽ không thất tín với người khác chứ?
Câu trả lời của gã đàn ông cường tráng càng thẳng thắn vô lễ:
- Chủ nhân nhà ta thế nào, ta làm sao dám nói lung tung. Ngươi có bản lĩnh thì tự đi hỏi chủ nhân nhà ta, tiền đề là ngươi có lá gan này.
Lão già lẩm bẩm nói:
- Ta làm việc theo đại nghĩa, cuối cùng vẫn là danh chính ngôn thuận. Cho dù sau đó thư viện bị núi Thái Bình giận cá chém thớt, trách tội xuống dưới, tước đi danh hiệu của ta... cũng không sao.
Gã đàn ông cường tráng cười nhạo nói:
- Ra vẻ đạo mạo, chính là nói đến loại người đọc sách như ngươi đúng không?
Lão già cười khổ nói:
- Biết sai mà sửa chính là chuyện tốt. Ta đọc sách đâu chỉ vạn quyển, học vấn các nhà đều xem qua, chỉ bỏ sót lời dạy này của thánh nhân nhà mình.
Gã đàn ông cường tráng cũng không muốn được đằng chân lân đằng đầu, tiếp tục chế giễu lão già bên cạnh. Lỡ may lão ta nhất thời đổi ý, hoàn toàn tỉnh ngộ gì đó, chẳng phải sẽ phá hư mưu đồ bất chợt nghĩ ra của chủ nhân.
Thế là hắn dùng lời an ủi:
- Món bảo bối kia quý hiếm biết bao, đừng nói là ngươi động tâm, không tiếc vì nó mà vất vả mưu tính lâu như vậy, thực ra ta cũng thèm thuồng. Chờ sau khi tới tay, ta sẽ làm một vụ mua bán với ngươi. Ta sẽ đưa cho ngươi món pháp bảo được chủ nhân ban thưởng, ngươi chỉ cần truyền cho ta nửa phần. Ta lại bán sức cho ngươi sáu mươi năm, sau khi xong chuyện, ngươi hãy truyền cho ta nửa phần còn lại. Thế nào?
Lão già suy nghĩ một lúc, gật đầu đáp ứng:
- Cứ quyết định như vậy đi.
Gã đàn ông cường tráng nhắc nhở:
- Trước khi rời đi chủ nhân đã dặn dò ta, trừ khi là cứu mạng của ngươi, nếu không thì đừng xuất hiện. Ngài còn bảo ngươi tốt nhất đừng tùy tiện ra tay, cho dù ra tay cũng phải kiềm chế một chút, nếu không rất dễ khiến cho thánh nhân Văn miếu kia chú ý. Tuy hiện giờ vị thánh nhân kia bận tìm kiếm con vượn già núi Thái Bình, nhưng một khi hắn cấp tốc chạy tới, giá lâm nơi này, đám giun dế như Lưu Tông còn dễ nói, nhưng hai chúng ta chắc chắn sẽ không thoát được.
Gã đàn ông cường tráng nhắc tới vị thánh nhân kia, nhất là hai chữ “Văn miếu”, khiến tâm tình của lão già vốn trầm trọng càng rơi xuống đáy hang. Bảy mươi hai thánh nhân phụ tế của “chính tông văn hóa” Trung Thổ Thần Châu, có người nào dễ chọc? Bọn họ không phải loại người như bảy mươi hai sơn chủ thư viện, càng không phải là “thánh nhân” thư viện mà vương triều thế tục nịnh hót, mà là nho thánh thật sự.
Sắc mặt lão già âm trầm, gật đầu nói:
- Vấn đề sống chết, ta đương nhiên biết.
Trên đỉnh núi mưa gió càng lớn, nhưng hạt mưa giống như rơi vào một chiếc ô giấy dầu vô hình, bắn ra tung tóe phía trên đỉnh đầu hai người.
Gã đàn ông cường tráng ngáp một cái. Thực ra hắn không rõ lắm, với thân phận và bản lĩnh của chủ nhân, vì sao phải băn khoăn với một người trẻ tuổi như vậy.
Nếu đổi thành mấy lão đại của Đồng Diệp tông và Ngọc Khuê tông ở hai đầu nam bắc, miễn cưỡng có thể giải thích được. Hoặc là giống như quân tử Chung Khôi của thư viện Đại Phục, đã bị vượn trắng đeo kiếm gọn gàng đánh chết... đại tế tự tương lai của một học cung Nho gia, cũng có tư cách này.
Chỉ tiếc chủ nhân tính toán vạn lần, gần như đã thâu tóm cả Đồng Diệp châu. Nhưng bên phía Phù Kê tông lại nhảy ra một thiếu niên tạp dịch ngoại môn, vô tình phát hiện sự tồn tại của vị tiền bối cảnh giới thứ mười hai kia, rút dây động rừng, đến nỗi hoàn toàn xáo trộn bố cục mà chủ nhân trù tính đã lâu.
Chẳng lẽ khí số của Đồng Diệp châu này lớn như vậy? Ngay cả Bà Sa châu ở gần núi Đảo Huyền nhất cũng không sánh bằng?
Nên biết Bà Sa châu có một Trần Thuần An vai gánh nhật nguyệt. Theo như chủ nhân nói, ở quê nhà của ngài thì Trần lão nhi cũng có danh tiếng rất lớn, được xem là kình địch hàng đầu. Nếu là ở thế giới Hạo Nhiên, ngài chắc chắn sẽ không đánh lại thuần nho Trần Thuần An kia.
- --------
Có một đạo sĩ trẻ tuổi đội mũ hoa sen, đi tới trấn nhỏ biên thùy phía nam Đại Tuyền. Hắn không bước vào trấn Hồ Nhi, chỉ men theo bên ngoài tường thành đất vàng không tính là cao, chậm rãi bước đi. Hắn vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng vuốt qua bức tường thô ráp, vẻ mặt tươi cười.
Cuối cùng hắn dọc theo đường lớn đi đến nhà trọ gần trấn nhỏ. Nhà trọ buôn bán vắng vẻ, thiếu niên cà nhắc nằm sấp xuống bàn ngủ gật, lão lưng gù ngồi ở rèm cửa rít tẩu thuốc, phu nhân ngồi sau quầy tính sổ sách, tính tới tính lui, khiến cô chỉ muốn đập bể cái bàn tính kia.
Đạo sĩ trẻ tuổi bước qua ngưỡng cửa nhà trọ, ánh mắt ôn nhu, nhẹ giọng gọi:
- Cửu Nương, Cửu Nương.
Thiếu niên cà nhắc mơ màng ngẩng đầu lên, cảm thấy phiền phức. Làm sao vừa có một tên thư sinh chán nản rời đi, lại tới một đạo sĩ trẻ tuổi dòm ngó mỹ sắc của cô chủ? Chẳng lẽ trên đời không còn nữ nhân xinh đẹp nữa sao? Phải tới nhà trọ bọn họ quấy rầy cô chủ?
Cửu Nương ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói:
- Tiểu đạo trưởng, chúng ta quen biết sao?
Ngoại trừ chiếc mũ đạo khá hiếm thấy kia, thực ra mọi mặt của đạo sĩ trẻ tuổi đều không nổi bật. Tướng mạo bình thường, vóc dáng không cao không thấp, đạo bào trên người cũng có phần cũ kỹ.
Cửu Nương cảm thấy ánh mắt của người này rất kỳ lạ, đã không có sự bỉ ổi như đàn ông trai tráng trấn Hồ Nhi, cũng không có sự si tình khiến người ta khó hiểu như Chung Khôi. Giống như đang chào hỏi một người quen lâu ngày gặp lại, rõ ràng là đang nhìn cô, nhưng lại như nhìn về một nơi xa hơn.
Cửu Nương cảm thấy không vui. Sau khi cô hỏi, đạo sĩ trẻ tuổi kia chỉ mỉm cười nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng sáng, càng lúc càng khiến người ta sợ hãi.
Hắn bỗng dưng rơi lệ đầy mặt, lại cười hỏi:
- Cửu Nương, chúng ta về nhà nhé?
Không đợi Cửu Nương mắng chửi, đạo sĩ trẻ tuổi kia đã lau nước mắt, tự giễu nói:
- Là ta nhận lầm người, xin lỗi, xin lỗi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh một bàn rượu, từ ống tay áo lấy ra mấy miếng bạc vụn để lên bàn, mỉm cười nói:
- Đều mua rượu, có thể mua bao nhiêu thì mua mấy nhiêu.
Biên thùy chỗ nhà trọ này vàng thau lẫn lộn, những người lui tới thường là khách tha hương không hiền lành. Những năm qua thiếu niên cà nhắc làm việc vặt ở nhà trọ, đã nhìn thấy không ít vị khách đầu óc có vấn đề, cho nên cũng không nghĩ nhiều. Hắn cầm bạc vụn nói:
- Rượu mơ của nhà trọ chúng ta chia làm ba bậc. Nếu là rượu mơ tốt nhất, quan khách chỉ có thể mua một vò...
Không đợi thiếu niên cà nhắc nói xong, đạo sĩ trẻ tuổi đã cười nói:
- Vậy thì lấy một vò rượu mơ tốt nhất.
Rời quê đi xa, trời lớn đất lớn, không thể thổ lộ tâm tình với ai. Du lịch như vậy còn tịch mịch hơn thánh hiền, không uống rượu làm sao được?
Hắn gần như đã uống hết rượu ngon rượu dở của Đồng Diệp châu.
Hắn thích uống rượu, nếu có một hồ lô nuôi kiếm cấp bậc tạm được làm bầu rượu thì càng tốt. Còn như hai thanh phi kiếm bản mệnh lai lịch kỳ quái trong hồ lô nuôi kiếm, phá hủy cũng không sao, lưu lại thì càng tốt. Đợi sau khi trở lại quê nhà, sẽ tặng cho vãn bối gia tộc làm lễ vật, xem như bù đắp vì bỏ lỡ lễ trưởng thành của chúng. Ở quê nhà của hắn, tặng kiếm còn quý giá hơn bất cứ thứ gì.
Biến cố lần này ở Đồng Diệp châu bị tiết lộ trước thời hạn, hai thủ hạ không thể ẩn nấp đến cuối cùng. Sai không phải do hắn, mà là hai chữ “thiên thời” vẫn còn nằm ở thế giới Hạo Nhiên. Bây giờ phải xem hai nơi khác là Bà Sa châu và Phù Dao châu có thuận lợi hơn không.
Lẽ ra núi Thái Bình và Phù Kê tông đều phải bị hủy diệt, thiên quân tổ sư gia và tông chủ núi Thái Bình, cùng với hai vợ chồng Kê Hải đều phải chết. Những nhân tài xuất chúng chiếm rất nhiều khí vận một châu như nữ đạo sĩ Hoàng Đình cũng không ngoại lệ.
Còn như quân tử Chung Khôi của thư viện Đại Phục, trong danh sách của vị đạo sĩ trẻ tuổi núi Thái Bình này, xếp hạng thực ra rất cao. Một Chung Khôi chết đi, ý nghĩa lớn lao không thua gì san bằng một núi Thái Bình.
Vì vậy mệnh lệnh ban đầu mà hắn giao cho vượn trắng đeo kiếm, đó là dùng mạng đổi mạng cũng không sao. Nếu sau đó có thể trốn vào long mạch đổ nát kia, dù bị thương nặng đến đâu cũng xem như kiếm lời. Sau này cứ ngoan ngoãn trốn tránh ẩn nấp, nếu không hắn cũng không bảo vệ được con vượn già.
Dù sao hắn chỉ có thể mang đi một người từ thế giới Hạo Nhiên. Nếu con vượn già không bị thương đến cơ sở đại đạo, vẫn là kiếm tu cảnh giới thứ mười hai, hắn có thể sẽ mang nó đi. Chứ không phải nhớ một chút tình xưa, tới nhà trọ biên cảnh này uống rượu giải sầu.
Chung Khôi vốn nên sống lâu hơn một chút, si tình hơn một chút.
Tam Gia lưng gù dùng ánh mắt ra hiệu cho Cửu Nương phải đề phòng người này, nhưng Cửu Nương vẫn khăng khăng tự mình xách vò rượu và hai cái chén trắng, đi tới ngồi đối diện với đạo sĩ trẻ tuổi kia.
Cửu Nương rót hai chén rượu, cười hỏi:
- Tiểu đạo trưởng nhận lầm ta, hay là thật sự nhận ra ta?
Đạo sĩ trẻ tuổi bưng chén uống một hớp rượu mơ, khen một tiếng rượu ngon, sau đó dùng mu bàn tay lau miệng, nói:
- Là ta nhận lầm rồi.
Cửu Nương cười híp mắt hỏi:
- Tiểu đạo trưởng gan lớn, cũng có khí phách, trong lời nói không hề tự xưng là bần đạo, chẳng lẽ là giả mạo thần tiên núi Thái Bình?
Đạo sĩ trẻ tuổi lắc đầu nói:
- Là đạo sĩ thật, không thể thật hơn. Tùy ý tìm một thân xác, tu hành ở núi Thái Bình hơn trăm năm, mới nhận được một miếng ngọc bài. Sau này trên đường xuống núi du lịch bị chết, hài cốt không còn, sư môn cũng không thể thu hồi ngọc bài, rất thảm thiết.
- Sau đó ta đã thay đổi dung mạo, dạo chơi xung quanh, lại bắt đầu tìm rượu uống. Cuối cùng ta trở về Đại Tuyền, đi dạo rất nhiều nơi, chẳng hạn như sông Mai kia, còn gặp được một người đọc sách tên là Vương Kỳ ở thành Thận Cảnh.
- Khi đó tuổi tác của gã kia không còn trẻ nữa, đặt cái tên thật không tệ. Kỳ, thánh nhân giải nghĩa là thân thể cao gầy, thành tâm kiên quyết. Chỉ tiếc đường đường là quân tử, một con đê ngàn dặm lại bị hủy bởi hang kiến, bị hủy bởi một chữ “tham” trong tham sống sợ chết.
Lúc Cửu Nương nâng chén uống rượu, cổ tay khẽ run lên. Cô chợt uống hết rượu, sau đó để chén rượu xuống, hỏi:
- Tại sao lại nói những chuyện này với ta, muốn giết ta à?
Đạo sĩ trẻ tuổi giống như nghe được chuyện cười lớn nhất trên đời, lẩm bẩm nói:
- Đã sớm nói là nhận lầm người, không liên quan gì đến cô. Cố nhân kia của ta có chín cái mạng, làm sao giết được? Giết cô rồi, Bạch lão gia sẽ có cảm ứng. Cô không biết đâu, Bạch lão gia hại ta rất thảm. Cho dù thánh nhân Nho gia g.iết chết ta, ta cũng chỉ chết một nửa, giúp ta về nhà sớm hơn một chút mà thôi. Còn Bạch lão gia chỉ cần tận mắt nhìn thấy ta, cho dù cách một thế giới, cũng có thể khiến ta hóa thành tro bụi.
Hắn có phần thương cảm, thổn thức nói:
- Ta cũng không nỡ giết.
Vị đạo sĩ trẻ tuổi có thể sai khiến hai đại yêu đi liều mạng, cười cười nâng chén rượu lên nhấp một ngụm, nói:
- Đồng Diệp châu gặp kiếp nạn như vậy, sau này quay đầu nhìn lại, thật ra là nhân họa được phúc.
Trong lòng Cửu Nương dâng lên sóng to gió lớn.
- Không cần lo lắng. Ta đã uống rượu ngon, đã nói lời oán trách, các ngươi sẽ không nhớ gì cả.
Đạo sĩ trẻ tuổi để chén rượu xuống, vươn ngón tay vẽ một vòng trên viền chén, sau đó đứng lên, xoay người rời khỏi nhà trọ.
Cảnh tượng trong nhà trọ rất kỳ quái, giống như thời gian nghịch chuyển, Cửu Nương, Tam Gia và thiếu niên cà nhắc bắt đầu đảo ngược nói chuyện làm việc.
Cuối cùng khi đạo sĩ trẻ tuổi bước qua ngưỡng cửa nhà trọ, tất cả đã khôi phục như trước. Thiếu niên cà nhắc nằm trên bàn rượu ngủ gà ngủ gật, lão lưng gù ngồi ở rèm cửa rít tẩu thuốc, Cửu Nương vẫn đang đánh bàn tính.
Chỉ có chén rượu kia của hắn vẫn lưu lại trên bàn.
Hắn ngửa người ra sau, nhìn về phía quầy hàng.
“Cửu Nương” lạnh lùng ngẩng đầu đối diện với hắn.
Đạo sĩ trẻ tuổi nhìn phía sau “Cửu Nương”, từng chiếc đuôi trắng như tuyết to như xà nhà, dày đặc vây quanh sau người phu nhân. Hắn đếm đuôi hồ ly, chân mày nhíu lại, rất nhanh lại giãn ra, mỉm cười rời đi.
“Cửu Nương” lạnh lùng nói:
- Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị vạch trần.
Đạo sĩ trẻ tuổi đã sớm rời xa, nhưng dư âm lại quanh quẩn trong nhà trọ:
- Cầu cũng không được. Nếu không vì sao ta phải làm chuyện thừa, đối phó với một người trẻ tuổi mà núi Thái Bình muốn che chở?
Sau chốc lát.
Thiếu niên cà nhắc tiếp tục ngáy khe khẽ, khói mù tiếp tục lượn lờ, tiếng đánh bàn tính của Cửu Nương vang lên lộn xộn.
Lại qua rất lâu, Cửu Nương liếc thấy chén trắng trên bàn. Một tay cô đặt lên bàn tính, tức giận nói:
- Thằng nhóc què, ngươi bị mù à, chén rượu trên bàn sao không dọn?
Thiếu niên cà nhắc giật mình tỉnh lại, nhìn thấy trên bàn bỗng có thêm một chén rượu, liền gãi gãi đầu, rõ ràng nhớ là đã dọn sạch rồi. Hắn cũng không dám tranh luận với cô chủ tâm tình đang khó chịu, cầm chén rượu đi xuống nhà bếp.
Biên thùy mờ mịt, có một người trẻ tuổi đội mũ đạo xiêu vẹo, hát vang bước đi:
- Lấy hồ lô, lấy bầu rượu, lấy bầu rượu đựng đầy rượu, bàn tay nhỏ nhắn rót rượu của cô gái yêu thích, mềm như bạch ngọc ngó sen...
- --------
Bên ngoài ngôi miếu đổ nát, gió mưa quay cuồng.
Nhưng ngay cả một cơn mưa lớn như vậy, cũng không thể lấn át được mùi máu tanh.
Tùy Hữu Biên lướt về một hướng. Khác với trận chiến ở nhà trọ, tối nay cô không điều khiển trường kiếm như một kiếm sư, mà là tay cầm Si Tâm kiếm, thân hình giống như khỉ vượn trong rừng núi, nhiều lần di chuyển xê dịch giữa rừng cây. Thỉnh thoảng xuất ra một kiếm, kiếm khí bộc phát, chém những biên quân Đại Tuyền cả người lẫn giáp thành hai nửa.
Lư Bạch Tượng sải bước đi về hướng ngược lại với Tùy Hữu Biên. Khi có giáp sĩ biên quân cầm đao sáp đến gần, hắn chỉ tiện tay xuất ra một đao. Không giống như Tùy Hữu Biên xuất kiếm rộng rãi phóng khoáng, Lư Bạch Tượng dù là lưỡi đao hay kình khí sắc bén nhỏ như sợi tóc, đều nhắm vào cổ binh sĩ mặc giáp, hoặc là dùng mũi đao “chỉ” vào trán những binh sĩ biên quân tinh nhuệ kia.
Trong rừng núi hai bên, có cao thủ võ đạo và tu sĩ Binh gia ẩn nấp giữa biên quân bình thường, chờ thời cơ hành động, âm thầm tập kích Lư Bạch Tượng và Tùy Hữu Biên, còn có nỏ mạnh từng chùm bắn đến.
Nhuệ khí trên người Tùy Hữu Biên còn dày đặc hơn kiếm khí của Si Tâm trên tay, không hổ là cô gái kiếm tiên trong lịch sử đất lành Ngẫu Hoa, từng muốn cầm kiếm mở trời, thân thể phi thăng.
Lư Bạch Tượng giống như dạo chơi trong sân. Những giáp sĩ này chỉ xem như tinh nhuệ của nhân gian, cho dù xen lẫn mấy kẻ địch hơi khó giải quyết, cũng xứng gọi là “vây giết” sao? Chẳng lẽ không biết trận chiến cuối cùng khi hắn còn sống, đã tụ tập bao nhiêu tông sư hai đạo chính tà?
Hơn nữa tính cả Chu Liễm, ba người đi ra khỏi tranh cuộn ở nhà trọ bên ngoài trấn Hồ Nhi, lúc này đã khác xưa rất nhiều.
Tùy Hữu Biên chuyên tâm luyện kiếm, nhanh chóng thích ứng với khí tức lưu chuyển của thế giới Hạo Nhiên. Chu Liễm và Lư Bạch Tượng chẳng lẽ lại lười biếng? Võ phu cảnh giới thứ sáu phải phân tâm thích ứng với linh khí chảy ngược của vùng trời đất này, khác biệt hoàn toàn với võ phu cảnh giới thứ sáu đỉnh cao vững chắc.
Ngay trước cửa ngôi miếu đổ nát.
Trần Bình An chỉ dùng phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm, phối hợp với võ nhân điên Chu Liễm, tập kích hoàng tử Lưu Tông một lần. Sau đó hắn không ra tay nữa, vẫn cầm cành khô đứng dưới mái hiên.
Hứa Khinh Chu mặc giáp Kim Ô Binh gia và tiên sư Từ Đồng của am Thảo Mộc, cộng thêm đám tu sĩ trong quân, chắn ở trước người Lưu Tông. Trả giá bằng một lực sĩ bùa chú của Từ Đồng, cùng với tính mạng của một tên tu sĩ, đã ngăn cản được thế công lần này.
Không có cách nào, lúc trước Trần Bình An đối phó với hoạn quan mãng phục Lý Lễ, đã dùng hết tất cả thủ đoạn. Hứa Khinh Chu và Từ Đồng biết rõ, cho nên đã sớm phòng bị hai thanh phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm xuất quỷ nhập thần.
Lưu Tông vừa đánh vừa lui, Hứa Khinh Chu và Từ Đồng vẫn luôn bảo vệ bên cạnh vị đại hoàng tử này.
Đám tu sĩ còn lại đã trải qua rất nhiều trận chiến, vừa cố gắng ngăn cản lão già lom khom đánh giết, vừa phải chú ý tới gã đàn ông thấp bé lão luyện, sau khi mặc giáp trụ trắng như tuyết vẫn chưa hề ra tay.
Hai ngàn giáp sĩ trên núi, cùng với ba ngàn giáp sĩ tùy thời có thể lên núi chi viện, cộng thêm tất cả tu sĩ trong quân và cao thủ giang hồ dùng tiền mời đến. Lưu Tông không hi vọng đội hình này có thể gi.ết chết Trần Bình An và bốn tên tông sư tùy tùng, nhưng chỉ cần gi.ết chết hoặc trọng thương hai ba người, đã đủ quyết định thắng lợi rồi.
Vào giây phút này, Chu Liễm không thẹn với danh hiệu “võ nhân điên”, cả người tám hướng tràn đầy kình khí, thân thể giống như lò xo, nhanh như sét đánh. Vừa có gió thổi cỏ lay, phát hiện tu sĩ trong quân có thủ đoạn tập kích đặc biệt, lông tóc của lão lập tức dựng lên như giáo, tính trước mọi việc, chuẩn xác tránh thoát.
Lúc Chu Liễm đánh giết, thân thể theo thói quen càng khom lưng, hai tay buông thõng. Mỗi lần đạp xuống đất, đều giống như mũi tên không biết bắn về hướng nào, thân hình thật sự quá nhanh.
Một lần nắm được cơ hội, Chu Liễm giống như ma quỷ xuất hiện trước người một tu sĩ trung niên, một quyền đánh xuyên bụng đối phương. Tiếp đó dùng thi thể đã chết tại chỗ làm lá chắn, ngăn cản đại đao một lực sĩ giáp bạc của Từ Đồng chém xuống. Sau đó lão ném thi thể, trong nháy mắt dịch sang ngang, lại tiến lên trước mấy bước, cũng không thèm nhìn, cánh tay quét ngang vào đầu một tên tu sĩ, khiến tu sĩ kia trở thành một thi thể không đầu, ngã xuống cách đó mấy trượng.
Ngụy Tiện người mặc “Tây Nhạc”, một trong tám bộ giáp Cam Lộ tổ tông, dùng tay chụp lấy những linh khí của tu sĩ bay sát qua vai Chu Liễm. Chỉ cần bị hắn nắm vào tay, đều bị trực tiếp bóp vỡ, hoặc là bị bóp đến cong vòng.
Lúc này biên quân mặc giáp cầm đao không ngừng tràn ra từ hai bên đường, Ngụy Tiện bắt đầu rút lui.
Chu Liễm liên tục tay đấm chân đá, ném những linh khí do tu sĩ điều khiển về phía Ngụy Tiện. Ngụy Tiện vừa phải đánh giết những giáp sĩ xông về phía ngôi miếu, vừa phải dọn dẹp mớ đồ nát mà Chu Liễm ném tới.
Trên đường núi phía xa, Lưu Tông cố gắng nhìn về hướng chiến trường, sắc mặt vẫn như thường, hỏi:
- Chẳng lẽ thật sự phải hao tổn năm ngàn nhân mã của ta? Dựa vào năm ngàn cái mạng đè chết những kẻ này?
Hứa Khinh Chu trầm giọng nói:
- Chỉ có thể như vậy. Ta và Từ Đồng, cùng với ba người trước đó điện hạ an bài, đều sẽ nắm bắt cơ hội. Tại khoảnh khắc bốn người này lấy hơi, sẽ cho bọn chúng một kích chí mạng. Chỉ cần không để những binh sĩ này chết vô ích là được.
Lưu Tông nắm chặt bội đao bên hông, bàn tay nổi lên gân xanh, nghiêm nghị hỏi:
- Vì sao nội dung mà tình báo ghi chép, lại chênh lệch hoàn toàn với thực lực của bốn tên tông sư võ đạo này?
Tiên sư Từ Đồng khổ sở nói:
- Thực ra ta và Hứa tướng quân còn nghi hoặc hơn điện hạ. Lúc trước ở nhà trọ, chúng ta có thể đấu ngang sức với đối thủ của mình. Nhưng tối nay nếu là một đấu một, ta và Hứa tướng quân chắc chắn sẽ chết.
Lưu Tông nhổ ra một ngụm khí đục, nói:
- Không trách các ngươi, là Trần Bình An kia ẩn giấu quá sâu. Không sao, phe ta có thương vong nặng nề đến mấy, cũng có thể bù đắp từ trên người hắn.
Dưới mái hiên của ngôi miếu đổ nát, Trần Bình An cúi đầu nhìn ngọc bài tổ sư đường bên hông, lâm vào trầm tư.