Một vị luyện khí sĩ hơn ba mươi tuổi đứng trên một tảng đá lớn, mặt đầy bụi bặm, khẽ nhổ ra một ngụm máu.
Trận đánh này liên tục gặp bất ngờ. Sau chuyện phải bàn bạc với những người khác, đòi vị địa tiên cảnh giới Kim Đan kia thêm một ít tiền, như vậy cũng không quá đáng chứ?
Thiên tài địa bảo trên người một con trâu đất, kim đan, sừng trâu, gân cốt... đồ tốt đều bị ngươi lấy đi. Đám người bọn họ chỉ được chia một ít ngũ tạng và máu thịt, kết quả còn phải đánh thêm hai trận. Nếu không chịu móc ra thêm mấy đồng tiền tiểu thử, vậy cũng đừng trách bọn họ... ở sau lưng giậm chân mắng chửi.
Gã luyện khí sĩ này tên là Lữ Dương Chân, xuất thân dân gian, mấy đời làm tiều phu, hôm nay là một tu sĩ sông núi không có chỗ ở cố định. Năm ngoái hắn vừa vượt qua ngưỡng cửa lớn thứ nhất, trở thành luyện khí sĩ cảnh giới Động Phủ.
Cảnh giới Động Phủ tuy là thấp nhất trong năm cảnh giới trung, nhưng đối với tu sĩ tự do thì đã là một bước lên trời. Sau này có thể nhậm chức ở phủ đệ tiên gia truyền thừa chính thống, có thể đến triều đình thế tục làm cung phụng cho quân vương, làm khách khanh trong phủ đệ tướng soái công thần. Nói cách khác, tu sĩ tự do cảnh giới Động Phủ cuối cùng đã đáng giá chút tiền rồi.
Trước kia Lữ Dương Chân từng tìm thấy hài cốt và di vật của tu sĩ trong hang động ở vách núi. Mơ ước của hắn là gặp được vận may tốt hơn một chút, có thể lấy được một quyển tiên thư chính thống dẫn đến cảnh giới địa tiên. Đời này cho dù không thể làm địa tiên cảnh giới Kim Đan ngồi tít trên cao, nếu có thể đứng ở bên ngoài đưa tay sờ vào ngưỡng cửa lục địa thần tiên, cũng xem như thỏa mãn rồi.
Mà nguyện vọng lớn nhất trong lòng Lữ Dương Chân, hoặc là nói hi vọng xa vời, đó là mong muốn mình đã gần sáu mươi tuổi, một ngày nào đó gặp được vận may lớn, đột ngột biến thành kiếm tu nuôi dưỡng ra một thanh phi kiếm bản mệnh. Cho nên khi Lữ Dương Chân nhìn thấy vị tiên sư trẻ tuổi mặc áo trắng kia đáp xuống đất, có hai vệt sáng lướt trở về bầu rượu đỏ thẫm bên hông, vành mắt lập tức đỏ bừng... Phi kiếm, nhất định là phi kiếm bản mệnh.
Không phải đã nói “Động Phủ sáu mươi năm đã già, kiếm tu trăm năm vẫn còn trẻ” sao? Chẳng lẽ người trước mắt này là một đại tu sĩ có thuật trú nhan (dung nhan không già)?
Nếu là một vị kiếm tu cảnh giới Long Môn, vậy sẽ là phiền phức lớn. Còn lỡ may là một vị kiếm tu cảnh giới Kim Đan lánh đời không ra, có lẽ cuộc vây giết được mưu tính kỹ càng này sẽ gặp thương vong nặng nề.
Sau khi trải qua tâm tình xao động ngắn ngủi, Lữ Dương Chân nhanh chóng bình tĩnh lại.
Một tên kiếm tu trẻ tuổi đã nuôi dưỡng ra phi kiếm bản mệnh, sau khi hiện thế có thể chống lại gió mạnh thổi qua và tà khí rèn luyện trên thế gian, bản thân đã rất đáng sợ. Chẳng hạn như sát lực kinh người, chém giết với người khác thích phân sống chết trong nháy mắt. Nhưng điểm khiến cho những tán tu bọn họ kiêng dè, đó là kiếm tu Bảo Bình châu gần như đều là báu vật của tiên môn trên núi, ai dám tổn thương một chút, nhất định sẽ kinh động đến tổ sư đường trong môn phái.
Khóe mắt Lữ Dương Chân liếc một vòng, thấy ngoại trừ vị địa tiên cảnh giới Kim Đan dùng pháp thuật che giấu chân dung, không nhìn ra vẻ mặt biến hóa, những tu sĩ tự do còn lại tâm tình đều giống như hắn. Chỉ là có một số kẻ nhát gan hơn, càng biết thừa gió bẻ măng, đã thu hồi binh khí, biểu thị hữu hảo với người trẻ tuổi áo trắng, tránh cho vị khách không mời này tìm quả hồng mềm để bóp, một kiếm lấy mạng để thị uy.
Cũng có một số kẻ không sợ chết, mặc dù đã che giấu ánh mắt nóng bỏng, nhưng một vài động tác nhỏ đã tiết lộ suy nghĩ thật sự trong lòng bọn họ. Nếu giải quyết cả ba người này và con trâu đất kia, làm một vụ mua bán lớn kinh hãi thế tục, sẽ có thể khiến mọi người ở đây giàu lên đột ngột chỉ trong một đêm.
Chẳng qua là từ nay rời xa khu vực nước Thanh Loan. Dù sao những tu sĩ tự do bọn họ vốn bị tiên gia trên núi coi là chó hoang kiếm ăn, giống như lục bình không rễ, tu hành ở đâu mà không được. Hơn nữa trời có sập xuống cũng còn người cao gánh vác. Nhóm người Lữ Dương Chân đều bất giác nhìn vị địa tiên cảnh giới Kim Đan mấy lần.
Vị cao nhân này lai lịch bất minh, nửa năm trước đã lôi kéo bọn họ. Lý do đại khái là nơi này có một yêu vật lớn thuộc loài trâu đất, ẩn nấp hơn hai trăm năm trong một long mạch vỡ tan có lịch sử lâu đời, đã tích góp ra tu vi tương đương với luyện khí sĩ cảnh giới Long Môn.
Một khi nó bước lên cảnh giới Kim Đan, lúc kết đan nước Thanh Loan chắc chắn sẽ nghênh đón một trận địa chấn long trời lở đất, đến lúc đó mấy quận huyện thành trì trong phạm vi ngàn dặm sẽ tử thương vô số. Cho nên trước khi nó kết thành kim đan, nhất định phải trấn áp đánh chết, để tránh gây họa cho núi sông một nước...
Lữ Dương Chân và hai tu sĩ hoang dã khác lâm thời kết bạn du lịch săn tìm bảo vật. Sau khi nghe được lý do hiên ngang lẫm liệt này, nếu không phải sợ tu vi cảnh giới Kim Đan của đối phương thì đã cười thành tiếng rồi.
Sở dĩ hắn tạm thời kết minh với hai người kia, cùng nhau du lịch mấy nước như Thanh Loan, Khánh Sơn, là vì đứa em gái trong hai huynh muội kia là địa sĩ hiếm thấy, một nhánh phụ của âm dương gia.
Lần này có thể được chia một chén canh trong mâm thức ăn của tu sĩ cảnh giới Kim Đan, đều có công lao của Lữ Dương Chân và vị nữ tu sĩ kia. Lữ Dương Chân sở trường trận pháp, có thể áp chế động tĩnh trâu đất lật người, để tránh cho tiên gia chính thống chú ý. Nếu không kết quả sẽ là mọi người vất vả cả buổi, đánh nhau với một con súc sinh, lại trở thành làm mướn không công cho người khác.
Mà pháp thuật sở trường của nữ tu sĩ, lại là tiền đề quan trọng khiến địa tiên cảnh giới Kim Đan muốn chiêu mộ ba người. Vị thần tiên này chỉ khoanh vùng đại khái nơi trâu đất ẩn nấp, nhưng không tìm được phương hướng cụ thể, cho nên cô gái tu sĩ không giỏi chém giết này lại có tác dụng. Lần này vây giết, cô ta xem như là người đứng xa nhất. Sau khi đại chiến mở màn, cô ta còn nhàn nhã hơn anh trai của mình và Lữ Dương Chân, thậm chí có thể nói là ăn không ngồi rồi.
Lúc này hai huynh muội đã lặng lẽ đến gần Lữ Dương Chân.
Cô gái quần áo sáng ngời, dáng vẻ giống như phu nhân, là một luyện khí sĩ cảnh giới thứ năm, tư chất không xem là tốt, nhưng cũng không tệ trong số tu sĩ hoang dã. Ấn tượng của cô với Lữ Dương Chân không xấu, lần này tham gia mưu đồ của một vị địa tiên cảnh giới Kim Đan, ít nhất hai huynh muội bọn họ và Lữ Dương Chân đều đối xử thẳng thắn với nhau.
Lúc này cô dùng sóng gợn trong lòng nhỏ giọng hỏi: “Người tới bất thiện, rõ ràng là bằng hữu của hai người kia, nên làm thế nào?”
Lữ Dương Chân vuốt mặt một cái, nói: “Bình tĩnh theo dõi biến hóa.”
Cô gái gật đầu một cái.
Anh trai của cô gái này là một người đàn ông cường tráng cao tám thước, tay cầm rìu bản to, mặc một bộ áo giáp màu xanh khắc rất nhiều bùa chú. Lúc này hắn máu me đầy mặt, nhưng may mắn chỉ là một chút ngoại thương trầy da sứt thịt mà thôi.
Nhờ cơ duyên nên hắn đã đi theo con đường tu sĩ Binh gia, nhưng cũng chỉ tương tự mà thôi. Chẳng qua là lấy được một quyển bí tịch rèn luyện thân thể, củng cố thần hồn của tiên gia hạng ba đánh rơi. Cộng thêm năm xưa dốc hết tài lực mua bộ bảo giáp linh khí này, mới như hổ thêm cánh, rất có uy danh ở khu vực biên cảnh nước Khánh Sơn.
Nhưng thứ khiến hai anh em thật sự kiếm được tiền, lại không phải người đàn ông mặc giáp chiến lực không tầm thường này, mà là em gái địa sĩ của hắn.
Luyện khí sĩ trên núi, nhất là tu sĩ sông núi không có sư môn truyền thừa, có rất nhiều học vấn liên quan đến săn tìm bảo vật. Ngoại trừ cái gọi là cơ duyên đại đạo vô tình lấy được, còn có thể tìm kiếm dấu vết trong Địa Phương Huyện Chí, dựa vào những bản đồ phong thủy mà quan phủ nha môn cất giấu, tiến hành khám nghiệm hiện trường, hỏi thăm những dân chúng bản địa thường trèo đèo lội suối như tiều phu, ngư dân...
Chuyện này cần loại người như tướng quan và địa sĩ giúp mở núi hỏi đường. Nghe đồn tướng quan có thể thấy rõ diện mạo trời đất, có thể dùng tinh tượng (độ sáng và vị trí của sao chiếu mệnh) xem bói khí số của người và khí vận quốc gia. Địa sĩ thì tinh thông tầm long điểm huyệt, nhất là cực kỳ nhạy bén với linh khí dao động nhỏ bé.
Cho dù tìm được nơi giấu bảo vật, vẫn còn một cửa ải khác phải vượt qua. Thiên tài địa bảo trên thế gian thường có quỷ thần yêu tinh trông coi kỹ càng. Những môn phái ngọn núi có động phủ thần tiên, một khi phát hiện loại địa điểm này, có thể điều động toàn bộ nhân lực. Nếu không được thì có thể hợp tác với một hai ngọn núi tiên gia khác có quan hệ thân thiết, cho nên rất ít khi sẩy tay.
Còn tu sĩ tự do thường đơn thương độc mã. Một khi xác định không thể ăn một mình, cũng chỉ có thể tìm người kết hội. Bằng không rất có thể không lấy được bảo bối, còn rơi vào kết cục thân chết đạo tan.
Vì sao không tìm tiên gia môn phái trên núi, hợp tác với bọn họ?
Một là vì lợi ích thu được quá nhỏ, rõ ràng mình là người phát hiện thiên tài địa bảo, kho tàng thượng cổ sớm nhất, lại dễ rơi vào kết cục ăn canh thừa thịt nguội. Hơn nữa còn có kết cục thảm hơn, đó là bị phủ đệ tiên gia âm thầm đánh chết. Nên biết tu sĩ hoang dã vẫn luôn bị tiên sư chính thống xem thường chán ghét, bị coi là cô hồn dã quỷ trong số luyện khí sĩ, sâu mọt của linh khí trời đất, tu sĩ tà đạo không chừa thủ đoạn.
Vị tu sĩ tiền bối cảnh giới Ngọc Phác trong lịch sử bến thuyền Phong Vĩ kia, vì sao lại có danh vọng rất cao trong số tu sĩ hoang dã của Bảo Bình châu? Là vì ông ta đã từng nói ra tiếng lòng của muôn vàn tu sĩ hoang dã: “Ông đây muốn đứng đàng hoàng ăn cơm thật no.”
Những luyện khí sĩ được ghi tên vào sổ sách, một phần đặt ở tổ sư đường môn phái, một phần đặt ở triều đình gần sơn môn, được gọi là tiên sư gia phả. Còn những người không nằm trong hàng ngũ này, xem như là tu sĩ hoang dã.
Triều đình và quan phủ địa phương đều không thích loại tu sĩ hoang dã này, rất dễ gây họa, thường khiến bọn họ phải ra mặt dọn dẹp hậu quả. Nhất là tu sĩ hoang dã bước vào năm cảnh giới trung, gần như người người đều sát phạt quyết đoán, là những kẻ tàn nhẫn cường hành mở ra một con đường trong vô số gió tanh mưa máu.
Bọn họ vui giận thất thường, xa lánh tình đời, đi lại nhân gian làm việc không kiêng dè. Nhưng nếu nói tu sĩ hoang dã đều là những kẻ liều lĩnh xem mạng người như cỏ rác, vậy thì hơi quá sự thật. Có điều tiên gia trên núi, triều đình nha môn và danh môn chính phái trên giang hồ, ba phương đều cố gắng khuyếch đại chuyện này nhiều năm, cho nên tu sĩ hoang dã chẳng khác nào đám chuột qua đường.
Những tu sĩ hoang dã có một chút thực lực, đều sẽ xin một thân phận từ triều đình, hoặc là làm cung phụng hờ của một thế lực trên núi, dùng danh nghĩa của tiên sư gia phả để làm những chuyện của tu sĩ sông núi.
Nhóm ba người Lữ Dương Chân, một người là trận sư không giỏi công phạt, một người là tu sĩ Binh gia không chính quy coi trọng phòng ngự, một người là địa sĩ “trói gà không chặt”, cho nên vẫn xem như bình tĩnh.
Nhưng có một nhóm người khác, bảy tám người tụ tập lại, ánh mắt nhìn vị tiên sư trẻ tuổi kia, ngoại trừ kín đáo xem xét tình hình, còn có một chút nham hiểm tàn nhẫn.
Đám người này phần lớn đã sớm quen biết, là luyện khí sĩ lạ mặt gần nước Thanh Loan, có lẽ là thừa dịp náo nhiệt mở thủy lục đạo trường và lập đàn giải nạn, tới đây để thử vận may.
Lần này vây giết yêu vật thuộc loài trâu đất kia, bọn họ đã ra sức khá nhiều. Trong đó có tu sĩ Binh gia sở trường chiến đấu cận thân, có đạo sĩ tinh thông con rối bùa chú, có quỷ tu sử dụng một cây phướn chiêu hồn. Còn có một người đàn ông cường tráng vật bản mệnh là ba cái khiên, phụ trách tùy thời trợ giúp đồng bọn không kịp né tránh.
Lại có một lão kiếm tu tạm thời là cảnh giới thứ năm, sở hữu một thanh phi kiếm, sau khi rời khỏi khiếu huyệt thì ngưng tụ như thực chất. Thân kiếm đen kịt, dài hai hơn thước, cuốn theo sấm sét và mùi máu tanh nồng nặc.
Bởi vì lão chưa bước vào cảnh giới Động Phủ “xây dựng phủ đệ”, cho nên linh khí trên người không đủ chống đỡ phi kiếm hiện thân quá lâu. Thường là một kích thành công lập tức trở về khiếu huyệt bản mệnh nuôi dưỡng, dùng tiền hoa tuyết bù đắp linh khí trong khiếu huyệt. Mấy vết thương chí mạng của con trâu đất màu vàng kia, có phân nửa là do phi kiếm của lão kiếm tu này gây ra.
Trụ cột của nhóm người này là một lão già mặc áo bào đen, vật cưỡi là một con cáo đen to lớn có năm cái đuôi.
Lão già quay đầu nhìn vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan giấu đầu giấu đuôi kia. Ý tứ rất đơn giản, lần này ngươi là người dùng tiền hoa tuyết đổi lấy bảo bối trên người trâu đất. Lúc trước mọi người đã ra sức không ít, chuyện nên làm đều đã làm rồi. Bây giờ lại xuất hiện một kiếm tu quấy rối không biết lai lịch, là đánh hay lui do ngươi định đoạt.
Nếu như muốn đánh bất chấp hậu quả, xung đột với vị kiếm tu trẻ tuổi này, thù lao sẽ không phải là một ít tiền tiểu thử như lúc trước nữa. Còn nếu muốn lui, dù sao trước đó đã đưa tiền đặt cọc, hai bên cứ chấm dứt như vậy.
Tên tu sĩ cảnh giới Kim Đan ngự gió lơ lửng trên không, nhìn người trẻ tuổi mặc áo bào trắng, trực tiếp lên tiếng:
- Ngươi thật sự muốn cắt đứt đường tiền tài của người khác? Ta có thể đáp ứng, chỉ cần các ngươi chịu rời khỏi khe núi, không nhúng tay vào chuyện này, bảo vật trên người trâu đất màu vàng vốn thuộc về ta, sẽ trích một thành quy ra tiền hoa tuyết, sau chuyện ta sẽ dùng hai tay dâng lên cho các ngươi.
Sau khi nghe Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà giải thích, Trần Bình An đã biết được đại khái nguyên nhân sự việc.
Trâu đất màu vàng nằm trong vũng máu phía sau, mặc dù cũng xem là yêu vật thuộc loài trâu đất trên thế gian, nhưng trời sinh tính tình ôn hòa. Cái gọi là trâu đất lật người (động đất) của dân gian, vốn không liên quan gì đến nó. Nó ẩn nấp ở đây hơn hai trăm năm, chỉ là muốn tu sửa long mạch thượng cổ vỡ tan kia, làm nơi mở phủ sau này. Qua nhiều năm như vậy, nó vẫn luôn hiện ra chân thân nằm yên, thân như dãy núi, đất đá chồng chất, “trên núi” đã sớm xanh um tươi tốt.
Con trạch, dế nhũi, con giun và ếch lớn ngủ trong lòng đất, những sơn tinh thủy quái này thích tĩnh chứ không thích động, dựa vào thiên phú liên kết thân hình to lớn với chân núi, chậm rãi hấp thu linh khí đất đai, sợ hãi tiếng sấm mùa xuân.
Bọn chúng quanh năm ẩn nấp trong lòng đất, giống như tằm ăn khí vận chân núi. Bởi vì cơ duyên đại đạo, một khi đột phá cảnh giới, bước vào cảnh giới Động Phủ trong năm cảnh giới trung, hoặc là kết thành kim đan, đều phải nuốt chửng linh khí trời đất. Lúc này bọn chúng thường thể hiện thiên tính, bộc lộ hung hãn, gây ra những thảm kịch động đất, cho nên mới có cách nói trâu đất lật người, con trạch lật lưng.
Hai người Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà, lúc trước cũng được người khác chiêu mộ đối phó với trâu đất. Có điều Trương Sơn Phong mặc dù tu vi không cao, nhưng lại biết rõ nguồn gốc của rất nhiều yêu tinh quỷ quái núi sông, càng quen thuộc với lai lịch và tính cách của trâu đất màu vàng, cho nên đã từ chối lời mời của đối phương.
Trương Sơn Phong biết rõ, con trâu đất màu vàng kia nếu thật sự là cảnh giới Long Môn, chỉ cách kết đan một bước, vậy khi nó bị vây giết nhất định sẽ bộc phát huyết khí. Nếu lúc sắp chết nó tác động vào mạch đất, sẽ gây ra một trận động đất to lớn, trong phạm vi ngàn dặm đều bị ảnh hưởng. Hai quận huyện ở gần nhất, không chừng sẽ có mấy vạn dân chúng vô tội tử thương.
Từ Viễn Hà vào nam ra bắc, kinh nghiệm khá phong phú, cũng không có ý bênh vực lẽ phải, muốn những tu sĩ hoang dã kia từ bỏ vây giết trâu đất. Ông ta chỉ cẩn thận nói với bọn họ về khả năng và nguy hại của động đất, hi vọng một vị tu sĩ cảnh giới Động Phủ khi đó chiêu mộ hai người bọn họ, có thể chuyển lời cho người phía sau màn, tốn thêm một ít bạc mời mấy vị trận sư, cố gắng giảm ảnh hưởng động đất tới mức thấp nhất. Ít nhất đừng khiến mấy vạn dân chúng nhà tan cửa nát, phải sống lang thang, coi như là tiêu tiền tích đức.
Tên luyện khí sĩ cảnh giới Động Phủ kia vỗ ngực cam đoan sẽ chuyển lời. Từ Viễn Hà vẫn không yên tâm, bèn cùng Trương Sơn Phong âm thầm đi theo dò xét. Khi bọn họ phát hiện trong trận doanh của địa tiên cảnh giới Kim Đan kia, chỉ có một vị trận sư trấn giữ, đã biết đây nhất định sẽ là một tai họa do người gây ra.
Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà bàn bạc, hai người chia nhau hành động. Từ Viễn Hà đi tìm một môn phái trên núi gần đây, nói rõ chuyện này. Ông ta cũng không hi vọng những tiên sư gia phả kia sẽ tay ngăn cản một vị địa tiên cảnh giới Kim Đan, chỉ hi vọng những tiên sư này sẽ gây áp lực với đối phương, hoặc là sớm có chuẩn bị, giúp đỡ áp chế nguy hiểm mạch đất chấn động ngàn dặm.
Trương Sơn Phong nhờ có một thân phận chính thống, xem như là đạo sĩ dòng bên khác họ của núi Long Hổ ở Câu Lô châu, cho nên đi tới quan phủ. Hắn tìm được một vị quan tổng đốc, hi vọng triều đình nước Thanh Loan sẽ coi trọng chuyện này, tốt nhất là hoàng đế họ Đường có thể sai cung phụng hoàng thất tới đây “đốc trận”. Cho dù giúp đỡ vị địa tiên cảnh giới Kim Đan kia, xem như thủ đoạn lôi kéo cũng được, miễn là sớm bố trí mấy đại trận sông núi xung quanh nơi ẩn nấp của trâu đất màu vàng.
Vị quan tổng đốc tay nắm thực quyền kia đã đáp ứng, sẽ lập tức bẩm báo chuyện này với triều đình, đi cầu viện tiên gia trên núi trong địa bàn, tranh thủ dùng phi kiếm truyền tin cho kinh thành.
Nhưng vị quyền thần nước Thanh Loan này biểu hiện khá khôn khéo thiết thực, yêu cầu Trương Sơn Phong giao ra hai đồ vật đáng giá. Nếu không lỡ may Trương Sơn Phong ăn nói lung tung, đến lúc đó hắn làm thế nào giao phó với tiên sư trên núi và hoàng đế bệ hạ?
Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà đều cảm thấy hợp tình hợp lý, bèn giao ra một thanh Chân Vũ pháp kiếm, cùng với một thanh đoản đao lấy được trong chiến sự nước Thải Y.
Kết quả sau cùng là cảnh ngộ hiện giờ.
Đạo lý nói không thông.
Tu sĩ hoang dã cầu lợi giống như đạo lý hiển nhiên. Mà đối với tu sĩ sông núi, cắt đứt đường tiền tài của người khác là hành vi khiến người và thần đều giận dữ.
Còn như đám luyện khí sĩ “đã sớm cầu lợi” này, đương nhiên cũng có lý do để thuyết phục bản thân. Mình chưa từng giết người cướp của ở dân gian, cũng chưa từng dùng pháp thuật thần tiên và binh khí tiên gia gây họa cho dân chúng. Chỉ vây giết một yêu vật ở nơi yên tĩnh ít dấu chân người, chim không rải phân. Cho dù là tiên sư gia phả săn tìm bảo vật cũng chỉ như vậy, dùng thủ đoạn sạch sẽ để cầu tài, còn muốn thế nào?
Tên đạo sĩ trẻ tuổi miệng chưa mọc lông ngươi, cộng thêm một võ phu giang hồ râu ria rậm rạp, nói rằng trâu đất này sẽ tác động tới mạch đất, gây ra địa chấn ngàn dặm, các ngươi tưởng mình là ai?
Sau đó Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà bí mật đến đây, tận mắt nhìn thấy trâu đất màu vàng chấn động làm rớt xuống vô số đất đá và cây cối trên lưng, đối mặt với hơn hai mươi tên luyện khí sĩ. Lúc đầu nó muốn chạy trốn, vừa đánh vừa lui, nhưng vẫn bị đuổi giết vô cùng thê thảm, vì vậy mới bắt đầu phản kích, hai bên đánh đến long trời lở đất.
Một khi nó bị thương nặng, buộc phải hiện ra chân thân bản mệnh liều chết đánh một kích, vậy sẽ không cứu vãn được nữa. Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà đành phải bảo vệ trước người nó.
Yêu vật nằm trong vũng máu, thấy hai người này chẳng những không ra tay với nó, ngược lại còn liều chết cứu giúp nó. Trong lòng đại khái hiểu được, có lẽ bọn họ sợ mình gây ra địa chấn, dẫn đến núi lở đất tan kéo dài ngàn dặm. Cho nên nó cuối cùng không có hành động ngọc đá cùng tan, mặc cho sinh mệnh trôi đi.
Trần Bình An nhìn Trương Sơn Phong và Từ Viễn Hà.
Đám luyện khí sĩ có lẽ vì đã nắm chắc phần thắng, cũng không ra tay ác độc với hai người. Trương Sơn Phong bị phi kiếm của kiếm tu đâm thấu vai, chảy máu không ngừng, sau khi đắp thuốc hiệu quả cũng không tốt lắm, chắc là đã bị thương đến gân cốt. Dù sao một thanh phi kiếm bản mệnh, cũng không chỉ đơn giản là “sắc bén”. Trên râu Từ Viễn Hà dính đầy máu tươi, nhiều chỗ đông lại thành cục, có phần khôi hài.
Lúc này nghe tên tu sĩ cảnh giới Kim Đan kia biểu thị muốn nhượng bộ một bước, Trương Sơn Phong sợ Trần Bình An đáp ứng, liền nắm tay của hắn, lo lắng nói:
- Không thể làm vậy.
Tu sĩ cảnh giới Kim Đan cười nói:
- Hiện giờ yêu vật kia đã bó tay chờ chết, cũng không có dấu hiệu liều mạng vùng vẫy. Hai vị nghĩa sĩ và tiên sư vừa chạy tới, cần gì phải làm chuyện thừa, khăng khăng muốn chém giết với bọn ta?
Từ Viễn Hà đã không chống đỡ được thân hình, sầm mặt ngồi phịch xuống đất, một tay chống đao, tay kia vuốt râu một cái, không cam lòng nói:
- Lý là như vậy, nhưng vẫn hơi khó chịu.
Ông ta quay đầu liếc nhìn trâu đất màu vàng kia, nói:
- Luôn cảm thấy có lỗi với nó.
Trương Sơn Phong thở dài một tiếng, thu kiếm gỗ đào vào sau lưng, buông tay Trần Bình An ra, bất đắc dĩ nói:
- Hẳn là chỉ có thể như vậy?
Lại là giọng điệu hỏi thăm.
Tất cả mọi người bao gồm tu sĩ cảnh giới Kim Đan, thực ra đã sớm chú ý tới bốn tùy tùng của vị kiếm tu trẻ tuổi này, đều là võ phu thuần túy khí thế kinh người.
Đây mới là nguyên nhân thực sự bọn họ vẫn luôn án binh bất động, từ từ nói chuyện.
Trần Bình An vỗ vai Trương Sơn Phong, nhẹ giọng nói:
- Bất kể ngươi làm thế nào, hai ta đều có không ý kiến, không làm khó ngươi, thật đấy.
Trần Bình An gật đầu, sau đó nhìn vị địa tiên cảnh giới Kim Đan ngự gió bay bổng kia, cười hỏi:
- Không biết ngài đến từ ngọn núi tiên gia nào? Hoặc là phủ đại đô đốc của nước Thanh Loan kia?
Từ Viễn Hà đang ngồi xếp bằng hiểu ngầm khẽ cười. Ôi chao, hôm nay tâm tư của thằng nhóc Trần Bình An này đã linh hoạt hơn không ít, chỉ thoáng chốc đã nói toạc suy đoán trong lòng mình. Đáng tiếc là cảnh giới võ đạo hình như không tăng tiến, vẫn là cảnh giới thứ ba?
Chuyện này cũng bình thường, lần trước chia tay chỉ hơn hai năm, Trần Bình An hiện giờ mới bao nhiêu tuổi chứ? Mười bảy tuổi mụ? Hôm nay cơ sở cảnh giới thứ ba vững chắc như vậy, xem như không tệ rồi, có thể tự tin lấy được danh hiệu “thiên tài võ học” trên giang hồ.
Xung quanh ba người là một vòng luyện khí sĩ như hổ báo lang sói.
Bốn người trong tranh cuộn cũng không vào vòng đi tới bên cạnh Trần Bình An, mà là đứng ở vòng ngoài. Bốn tên võ phu thuần túy không nhìn ra sâu cạn rõ ràng, chẳng lẽ muốn dùng bốn người “bao vây” hơn hai mươi luyện khí sĩ?
Tên tu sĩ cảnh giới Kim Đan kia cười cười, nói:
- Ta là ai, cũng không liên quan gì đến tiểu tiên sư ngươi quyết định thế nào, đúng không?
Trần Bình An hỏi:
- Theo ngài thì con trâu đất màu vàng này trị giá bao nhiêu tiền hoa tuyết?
Tu sĩ cảnh giới Kim Đan kia ngẫm nghĩ, nghiêm túc trả lời:
- Giá thị trường khoảng hai mươi đến ba mươi đồng tiền tiểu thử, có điều loài thuộc trâu đất rất khó tìm kiếm, ít khi bán ra, cho nên giá cả thật sự sẽ tăng lên một chút, cũng xem như công bằng. Dựa theo cách tính này, đại khái là năm ngàn đồng tiền hoa tuyết. Thế nào, tiểu tiên sư muốn tính xem một thành của mình là mấy đồng tiền hoa tuyết? Hay là cảm thấy một thành quá ít, có lỗi với thực lực của mình, cho nên muốn hai thành, thậm chí là nhiều hơn?
Mặc dù trong câu nói sau cùng của vị địa tiên cảnh giới Kim Đan này mang theo một chút tiếng cười, nhưng tất cả tu sĩ sông núi có mặt ở đây đều nghe được ý tứ âm trầm trong đó.
Đây là dấu hiệu muốn trở mặt rồi.
Một vị địa tiên cảnh giới Kim Đan vô hình trung tỏa ra uy thế hùng hậu, ngay cả lão già áo bào đen cưỡi trên lưng đại yêu cáo đen kia cũng cảm thấy hô hấp không thoải mái.
Chỉ cần kết thành kim đan, sẽ có thể mượn lực của trời đất.
- Mặc dù là hai bằng hữu của ta tạo thành cục diện hiện giờ, nhưng sự việc cuối cùng cũng không đi đến bước xấu nhất, chưa xuất hiện thảm kịch trâu đất lật người, động đất ngàn dặm, cho nên bây giờ chúng ta có thể từ từ thương lượng.
Trần Bình An cười nói:
- Được rồi, theo như ngài đã nói, trâu đất màu vàng này giá trị năm mươi đồng tiền tiểu thử. Trừ đi một thành lợi nhuận của ta, đây là bốn mươi lăm đồng tiền tiểu thử, cầm đi.
Mọi người chỉ thấy người trẻ tuổi áo trắng kia tiện tay ném một cái, một nắm tiền tiểu thử bay về phía địa tiên cảnh giới Kim Đan ở cách rất xa.
Địa tiên cảnh giới Kim Đan nhíu mày, vung tay áo, hơn bốn mươi đồng tiền tiểu thử như nước suối chảy qua, xoay quanh cách người hắn một trượng. Sau đó hắn tập trung xem kĩ từng đồng, xác định số tiền thần tiên này cũng không bị động tay động chân, là tiền tiểu thử hàng thật giá thật.
Lữ Dương Chân và những tu sĩ tự do khác vừa đỏ mắt vừa hoài nghi, trên đời còn có buôn bán như vậy sao?
Số tiền tiểu thử này tương đương với bốn trăm năm chục vạn lượng bạc trắng của vương triều thế tục. Không nói tới nước Thanh Loan nổi tiếng giàu có ở đông nam Bảo Bình châu, chỉ nói tới nước Khánh Sơn, triều đình thu thuế một năm mới được bao nhiêu? Ngay cả tên địa tiên Kim Đan kia cũng cảm thấy đây là một khoản tài phú rất lớn.
Nhưng hắn cũng không lập tức cất số tiền này, tiếp tục quan sát tiền thần tiên chậm rãi lưu chuyển, đồng thời nói:
- Dám hỏi vị công tử này, quê quán ở đâu?
Trần Bình An cười nói:
- Vừa rồi ta hỏi ngài đến từ đâu, ngài cũng không nói với ta.
Địa tiên cảnh giới Kim Đan khẽ mỉm cười, lại hỏi:
- Vậy dám hỏi công tử tiêu tiền mua con trâu đất màu vàng này, là có chuyện khẩn cấp gì sao?
- Những chuyện này tiền bối không cần để ý.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, lại ném ra năm đồng tiền tiểu thử cho vị địa tiên kia:
- Năm đồng này, làm phiền tiền bối chia cho các tiên sư còn lại, xem như ta xin lỗi “đến sau lấy trước”.
Thấy vậy ánh mắt của những tu sĩ sông núi kia đã tốt hơn không ít, dù sao có thêm năm đồng tiền tiểu thử ngoài định mức, giống như kiếm được miễn phí. Hơn hai mươi luyện khí sĩ bọn họ, phân biệt thuộc về bốn ngọn núi lớn nhỏ khác nhau. Ba người Lữ Dương Chân là ngọn núi nhỏ nhất. Nhóm người lão già áo bào đen cưỡi cáo là ngọn núi lớn nhất, dù là nhân số hay thực lực đều rất vượt trội, không chừng có thể được chia hai đồng.
Địa tiên cảnh giới Kim Đan cười nói:
- Công tử có khí phách và tài lực thật lớn, có thể xem tiền tiểu thử như tiền hoa tuyết đưa cho người khác, ngay cả tại hạ cũng tự thẹn không bằng.
Lời vừa nói ra, một số tu sĩ hoang dã trong lòng liền nổi lên sóng gợn.
Câu này của địa tiên quả thật nói trúng tim đen. Những tu sĩ hoang dã bọn họ tùy thời có thể rơi đầu, liều cái mạng già để kiếm tiền, một năm có thể kiếm được mấy đồng tiền tiểu thử chứ?
Trần Bình An không quan tâm tới ẩn ý của địa tiên cảnh giới Kim Đan, chỉ nhìn quanh, hờ hững nói:
- Lời hay đã nói rồi, chuyện tốt cũng làm rồi, tiếp theo ta nên nói một ít chuyện thực tế. Trên đời này tiền của ai cũng không phải từ trời rơi xuống, trên người ta quả thật còn một ít tiền tiểu thử, nếu như các vị động tâm, cứ dựa vào bản lĩnh lấy đi là được. Nhưng nếu ra tay rồi mà không lấy được, vậy ta muốn các ngươi để lại mạng ở đây.
Địa tiên cảnh giới Kim Đan đột nhiên cất năm mươi đồng tiền tiểu thử kia, cười hỏi:
- Ngươi không lo lắng ta ngoảnh mặt bỏ đi sao? Bản thân không thể khiêng một con trâu đất màu vàng đi rêu rao khắp nơi, nhưng mang theo năm mươi đồng tiền tiểu thử thì có thể đi lại tự do.
Hắn lại hỏi:
- Ngươi cũng không sợ ta dùng năm mươi đồng tiền tiểu thử này mua mạng của các ngươi sao? Một đến một đi, mọi người gồm cả ta đều giống như lời hai phần tiền, cớ sao không làm?
Trần Bình An vươn một tay, ra hiệu nói:
- Cứ việc đi, cứ việc mua, ngươi thích là được.
Nhìn ngươi không vừa mắt rất lâu rồi, cầu ngươi bỏ chạy hoặc hành hung, để ta tiện giết ngươi.
Địa tiên Kim Đan trầm ngâm không nói gì, dường như đang cân nhắc thiệt hơn, mà tất cả tu sĩ sông núi cũng đang chờ quyết định của vị địa tiên này.
Ngay lúc này, con trâu đất màu vàng bị thương nặng kia nhìn bóng lưng mặc trường bào trắng như tuyết, miệng thốt ra tiếng người:
- Tiên sư cần gì như vậy?
Trần Bình An không xoay người, đưa tay nhấc hồ lô nuôi kiếm bên hông, nhẹ giọng nói:
- Ta cảm thấy ngươi còn giống con người hơn rất nhiều kẻ khác, chỉ đơn giản như vậy thôi. Từ nay hi vọng ngươi tiếp tục tu hành cho tốt, sau này nhân gian sẽ có thêm một vị tu sĩ Kim Đan thiện chí giúp người.