Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 100: Chặt ngươi một tay (4)



- Ngưu Chấn Sơn!

Hoàng Tề Sơn quát lớn một tiếng, trong đôi mắt tuôn ra căm giận ngút trời, nhìn về phía Ngưu Chấn Sơn:

- Tốt! Tốt! Tốt! Ngưu gia các ngươi lại dám phái người chặn giết đệ tử hậu bối của Hoàng gia ta, trách không được Hoàng Uy bản thân bị trọng thương, Hoàng Kiên cũng bị người tập kích, đều là chuyện tốt Ngưu gia các ngươi làm. Ngưu Chấn Sơn, ngươi có phải nghĩ Hoàng gia không dám liều mạng với Ngưu gia không?

- Cái gì? Đệ tử hậu bối Hoàng gia bị thương, là Ngưu gia làm?

- Ngưu gia cũng quá độc ác đi nha, mời Hoàng gia tham gia đệ tử hậu bối luận võ, lại âm thầm đánh thương đệ tử hậu bối Hoàng gia!

- Thật sự là hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu!

- Trình gia và Trương gia quan hệ mật thiết với Ngưu gia, khẳng định cũng tham dự một phần.

- Thật không biết xấu hổ, thật là sỉ nhục của Bắc Mạc Huyện chúng ta!

...

...

Lập tức, võ giả bốn phía lôi đài một mảnh xôn xao, vừa rồi ba nhà Ngưu, Trình Trương cùng với vọng tộc Bắc Mạc Huyện chiếm cứ lẽ phải, nhưng hiện giờ hướng gió biến đổi, lẽ phải đã đến trên đầu Hoàng gia, những võ giả bình thường ủng hộ Hoàng gia sao có thể không bắt lấy cơ hội.

Nguyên một đám chính nghĩa nghiêm trang, chính khí trang nghiêm, tựa hồ Ngưu gia chính là bại hoại, cặn bã của Bắc Mạc Huyện, không lấy chết tạ tội thật là lỗi lớn.

- Ngươi - - ngươi chớ có nói hươu nói vượn!

Ngưu Chấn Sơn thấy khí thế không đúng, lập tức cả giận nói.

Vừa rồi " thế " ở phía Ngưu gia, nhưng hiện giờ, đại thế đã rơi vào trên người Hoàng gia, Ngưu Chấn Sơn trong nội tâm tức giận mắng Phúc Uy Bang một đám phế vật, ngoài miệng lại chết cũng không nhận, người khác đoán thì cứ đoán, nếu Ngưu gia chính miệng thừa nhận là bọn hắn mời người tập kích đệ tử hậu bối Hoàng gia, vậy Hoàng gia khẳng định phải cùng bọn họ dốc sức liều mạng rồi.

- Trên đường ta quay về Bắc Mạc Huyện bị mã tặc Phúc Uy Bang chặn giết, đây là thư tín ta giết mấy vị đương gia Phúc Uy Bang mà tìm được. Ngưu Chấn Sơn, Ngưu gia phái người muốn tính mạng của ta, ta lý phải báo thù huyết hận, lấy mạng một người Ngưu gia ngươi, nhưng ta chỉ chặt một tay con ngươi để cảnh báo, bất kể là Ngưu gia, hay là gia tộc khác, như còn dám ra tay với đệ tử hậu bối Hoàng gia, tiếp theo chặt cũng không phải là cánh tay, mà chính là đầu!

Huyền Thiên ánh mắt nhìn về phía Ngưu Chấn Sơn, cùng với Trình Nguyên Võ, Trương Cốc Phong ở phía xa xa, sát ý trong ánh mắt khiến mấy vị gia chủ bọn hắn đều cảm thấy rùng cả mình.

- Còn dám ra tay đối với đệ tử hậu bối Hoàng gia, Hoàng gia coi như cùng các ngươi liều đến đồng quy vu tận cũng không chối từ! Hừ!

Hoàng Tề Sơn nhìn hằm hằm Ngưu Chấn Sơn, tức giận hừ một tiếng.

Ngưu Chí Cường bị Huyền Thiên chặt đứt một tay, Ngưu Chấn Sơn muốn bão nổi, kết quả Huyền Thiên xuất ra chứng cứ phạm tội của Ngưu gia, bão nổi ngược lại biến thành Hoàng Tề Sơn, trước mắt bao người Ngưu Chấn Sơn đầy ngập lửa giận cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

- Đệ tử hậu bối luận võ lần này đến đây là kết thúc, ba nhà chúng ta sẽ thực hiện hứa hẹn, dâng lên thành trấn đã thua!

Ngưu Chấn Sơn không nói đến chuyện Huyền Thiên chặt tay Ngưu Chí Cường nữa, cái gì lấy lại công đạo, căn bản cũng không có phần Ngưu gia, hắn lưu lại một câu nói liền muốn đỡ Ngưu Chí Cường dậy ly khai.

- Ngưu gia chủ, thành trấn là đánh bạc giữa gia tộc, còn ban thưởng đệ nhất của ta đâu? Lúc ấy đã nói là 50 vạn lượng bạc mà!

Ngưu Chấn Sơn đang muốn ly khai thì thanh âm Huyền Thiên lập tức vang lên.

- Ngươi chặt một tay con ta, còn dám nói ban thưởng với lão tử? truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Ngưu Chấn Sơn trong nội tâm mắng to, nhưng lửa giận giờ phút này lại không có lý do gì bộc phát, chỉ có thể nuốt vào trong bụng, nhưng nếu thưởng Huyền Thiên 50 vạn lượng bạc thì hiển nhiên Ngưu Chấn Sơn không muốn.

Ngưu Chấn Sơn sờ vào ngực, xuất ra một cái tàn đồ cũ nát ném về phía Huyền Thiên nói:

- Đây là một tàng bảo đồ, chính là vật báu vô giá, vượt qua 50 vạn lượng bạc, ban thưởng cho ngươi đấy!

Ngưu Chấn Sơn vừa mới lấy ra mảnh bản đồ bảo tàng, ánh mắt của Huyền Thiên rơi lên phía trên tấm bảo đồ, Bạch ngọc tiểu kiếm trong mi tâm liền khẽ động.

Trên mảnh bản đồ này, thậm chí còn có khí tức giống hệt như hai tấm bản đồ trong tay của Huyền Thiên lúc trước, điều này chứng tỏ, đây là mảnh thứ ba của nó, cũng là phần duy nhất mà Huyền Thiên còn thiếu ngay lúc này.

Hai mảnh bản đồ bảo tàng mà Huyền Thiên tìm được lúc trước cũng là do ngoài ý muốn mà có, đối với mảnh bản đồ bảo tảng thứ ba, hoàn toàn không có chút manh mối nào, nên không thể nào tìm được, không nghĩ tới, mảnh bản đồ bảo tàng thứ ba mà hắn đạp rách cả thiết hài cũng không tìm được, lại nằm trong tay Ngưu Chấn Sơn.

Mà lúc này đây, Ngưu Chấn Sơn lại ném mảnh bàn đồ bảo tàng này cho Huyền Thiên nhẹ cứ như ném rác ấy.

Không sai, đúng là ném rác đấy, đối với Ngưu Chấn Sơn mà nói thì cái thứ bảo vật vô giá đối với thế nhân này, trên thực tế, lại không đáng một xu nào trong mắt hắn, bởi vì đây là một mảnh bàn đồ bảo tàng không đầy đủ, Ngưu gia tìm được mảnh bản đồ này cũng đã mấy chục năm rồi, cũng đã truyền qua ba đời gia chủ rồi, nhưng cũng không ai có thể tìm được bất kỳ tin tức gì trên mảnh bản đồ này cả.

Cho nên mảnh bản đồ này đối với Ngưu Chấn Sơn chỉ là rác rưởi mà thôi, nhưng đối với Huyền Thiên thì nó lại là một vật vô cùng quý trọng.

Huyền Thiên trong lòng vô cùng mừng rỡ, nhưng trên mặt cũng không để lộ ra chút thần sắc nào, vươn tay ra liền cầm mảnh bản đồ bảo tàng này lên, một cổ cảm giác vô cùng quen thuộc từ tay truyền tới, Huyền Thiên hoàn toàn có thể xác định, đây chính là mảnh thứ ba của tấm bản đồ bảo tàng mà hắn muốn tìm.

Bất quá, mảnh bản đồ bảo tàng này chỉ hữu dụng đối với mỗi mình Huyền Thiên mà thôi, chứ còn đối với người khác mà nói thì chả có chút giá trị gì, cứ nhìn Ngưu Chấn Sơn không chút do dự liền ném thẳng cho Huyền Thiên thì cũng đủ biết, tất cả võ giả đều coi tấm bản đồ bảo tàng này là rác rưởi thôi.

Hoàng Tề Sơn cũng không ngoại lệ, mặc dù không cẩn thận nhìn kỹ, nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua mảnh bản đồ bảo tàng trong tay Huyền Thiên một cái cũng có thể nhìn ra đây chỉ là một mảnh nhỏ được xé ra từ một tấm bản đồ bào tàng, nếu như không thể tìm đủ hết các mảnh của tấm bản đồ bảo tảng này thì cản bản đây chỉ là một tờ giấy lộn chả đáng một xu.

Hoàng Tề Sơn hừ lạnh nói:

- Ngưu Chấn Sơn, đã nói trước là phần thưởng của giải nhất là năm mươi vạn lượng bạc, ngươi tưởng chỉ đưa ra một tờ giấy rách thế này là được sao?

Ngưu Chấn Sơn nói:

- Đồ trong bảo khố là vô giá, nào phải thứ mà năm mươi vạn lượng bạc có thể bằng được chứ, không đòi tiền các ngươi đã là may mắn lắm rồi, ngươi còn đòi hỏi cái gì nữa? Vết thương trên tay của con ta cần phải mau chóng cứu chữa, lão tử không rãnh mà ở đây cò kè mặc cả với các ngươi nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.