Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1342: Chúng ta về nhà (1)



Long Tử Nghiên tử y phiêu phiêu dường như một đạo tử hà bay tới trước người Long Thiên Du:

- Tiền bối, Tử Nghiên cáo từ, ta muốn đi tìm hắn, cùng hắn cộng hành thiên hạ.

Long Thiên Du nhìn Long Tử Nghiên, lộ vẻ thoả mãn, nói:

- Ngươi đã là Vương giả đại thành đỉnh phong, ha ha...! Mới nửa tháng thời gian ngắn ngủi, ngươi đã liên tục đột phá hai cảnh giới, xem ra ngươi cơ duyên tốt, quả nhiên không có để ta thất vọng.

Long Tử Nghiên gật đầu, nói:

- May mắn hấp thu được năm giọt Long Huyết.

Trên mặt Long Thiên Du lộ ra vẻ hồi ức, nói:

- Nhớ lại năm đó, ta mới thu được một giọt Long Huyết, nhưng một giọt Long Huyết đã đem huyết mạch của ta kích hoạt tràn đầy. Huyết mạch của ngươi còn không có toàn bộ thức tỉnh, không ngờ đã có thể đủ hấp thu năm giọt Long Huyết, Tử Huyết Thần Long Thần Long thực sự là nghịch thiên. Ngươi đi đi, chờ ngươi đem năm giọt Long Huyết toàn bộ luyện hóa còn có thể lại đế Hỏa Long động tìm kiếm một lần cơ duyên nữa.

... Một ngày sau, ở ngoài vạn dặm của Thiên Long môn, Đông Long Quận, Phi Long Thành.

Trăm dặm thành Nam, là một sơn mạch, Huyền Thiên và Long Tử Nghiên gặp nhau ở đây.

Hôm qua tuy rằng bị bảy đại Chuẩn Hoàng cùng mấy trăm Vương giả truy sát, nhưng Huyền Thiên thuấn di, tốc độ cực nhanh. Cho dù là Chuẩn Hoàng đều đuổi không kịp, gần một thời thần sau, liền không người nào biết được tung tích của Huyền Thiên.

Huyền Thiên cố ý bày ra điểm đáng ngờ, nhiễu một vòng lớn, sáng sớm hôm nay mới vừa tới địa điểm ước định, Long Tử Nghiên sớm đã đến từ lâu.

Hai người sau khi gặp mặt, liền lập tức khởi hành, đi đến Thần Châu.

Mỗi ngày chạy đi hai trăm vạn dặm, hai người một đường hướng đông phương đi đến. Năm ngày sau liền ly khai Thiên Châu đại địa, tiến nhập hải vực rộng vô biên.

Ở trong hải vực hai người chuyển hướng phía đông nam, mười ngày sau, hai người đã đến Thú Hoang.

- Đi qua Thú Hoang, đó là Thần Châu...!

Long Tử Nghiên nói.

Huyền Thiên của Huyền Thiên có chút dâng trào mãnh liệt.

Thần Châu tựa hồ có ma lực vô cùng lớn, mỗi khi tới gần một chút, rung động trong lòng Huyền Thiên liền nhiều thêm một phần.

Xem ra, Thần Châu thật là địa phương lưu lại khắc sâu trong ký ức của hắn.

Đối với trở lại Thần Châu, hắn rất chờ mong, hắn vạn phần tự tin, Thần Châu có thể để hắn khôi phục toàn bộ ký ức.

Từ khi Long Tử Nghiên đi tới Thiên Châu, Kiếm gia, Âm La Tông, Âm Minh Cốc liền không có lại phái Vương giả trấn thủ thông đạo nối giữa Thiên Châu và Thần Châu. Hai người thông suốt đi tới chỗ sâu trong Thú Hoang.

Khí tức của hai người đều rất cường đại, trên cơ bản không có yêu thú nào dám tiến lại gần quấy rối, rất nhanh, một mặt quang mạc ngăn trở phía trước.

Trên quang mạc này không biết đầu cùng, trái phải không rõ ranh giới, là một chỉnh thể, mà phía trước hai người lại có một vài chỗ phá vỡ.

Long Tử Nghiên nói:

- Đây là tấm chắn ngăn cách giữa Thiên Châu và Thần Châu, chỉ có chỗ tan vỡ của tấm chắn phía trước, mới có thể đi thông, xuyên qua tấm chắn ngăn cách, đó là thuộc về Thú Hoang Sơn Mạch Thần Châu, nối tiếp Thần Châu đại địa.

- Chúng ta đi....!

Huyền Thiên kích động nói.

- Ừm....!

Long Tử Nghiên cũng hưng phấn mà gật đầu.

Huyền Thiên tuy rằng nhớ lại không ít chuyện trước đây, nhưng ký ức của một người phức tạp và đa dạng cỡ nào, Huyền Thiên có thể nhớ lại, cùng toàn bộ ký ức so sánh, chẳng bằng chín trâu mất một sợi lông.

Mà Thần Châu là cố hương của Huyền Thiên, nơi đó có rất nhiều nhân vật và địa điểm mà hắn quen thuộc, Huyền Thiên trở lại Thần Châu, rất có khả năng là kích phát toàn bộ ký ức, Long Tử Nghiên cũng thay hắn vui vẻ. Trong lòng cũng kích động như nhau.

Không tự chủ được, hai người bắt tay với nhau, trong quang mạc về phía trước bay đến chỗ vỡ tan.

Địa phương vỡ tan này dài đến vài trăm thước, rộng chừng hơn mười thước, bên trong một mảnh hư vô, nhìn không thấy bất cứ đồ vật gì cả.

Rất nhanh, Huyền Thiên và Long Tử Nghiên liền song song nhảy vào trong cái khe, biến mất không thấy.

Sưu...............!

Sưu...............!

Thởi gian chỉ trong nháy mắt, lưỡng đạo nhân ảnh tựa như giống như đạn pháo, từ trong cái khe lao tới.

Hai người tay nắm, chính là Huyền Thiên và Long Tử Nghiên trong nháy mắt nhảy vào trong cái khe.

Hai người đủ bị chấn ra ngoài nghìn thước, mới đứng vững thân thể dừng lại.

Vừa rồi hai người nhảy vào trong cái che ngăn cách tấm chắn, liền có một cổ lực lượng kinh khủng không gì sánh được hướng hai người đè ép qua đây, hai người không có chút sức phản kháng, liền bị lực lượng kinh khủng kia bài trừ ra.

Đồng thời, lực lượng cường đại để hai người rời khỏi cái khe giữa tấm chắn, sau đó, còn bay ngược ra hơn nghìn thước, toàn thân đều chấn đến run rẩy.

- Thật là lực lượng khủng khiếp!

Huyền Thiên thét kinh hãi một tiếng.

Long Tử Nghiên đồng dạng thần sắc kinh hãi, nói:

- Hỏng rồi! Thời gian ta đi qua đây chỉ là tiểu thành Vương giả, hiện tại đã là đại thành đỉnh phong Vương giả, tại Thiên Châu đề thăng ba cảnh giới, không xuyên qua được tấm chắn.

Huyền Thiên kinh ngạc nói:

- Đây là có chuyện gì?

Nói xong, trong lòng Huyền Thiên lại đột nhiên hiện lên một cổ cảm giác quen thuộc. Một ít tin tức, theo bản năng xuất hiện ở trong óc của hắn. Tấm chắn ngăn cách tựa như nước biển, võ giả dường như phù mộc, lực lượng càng mạnh, phù mộc càng lớn, liền càng khó chìm vào trong nước.

Tấm chắn ngăn cách có hạn chế, thực lực mạnh đến trình độ nhất định, đã bị lực bài trừ tương đối khủng bố, căn bản không qua được.

Long Tử Nghiên nói:

- Tấm chắn ngăn cách đem Thiên Châu và Thần Châu chia lìa, mặc dù có cái khe có thể thông qua, thế nhưng thực lực càng cường đại, đã bị lực bài trừ càng cường đại hơn. Vài năm trước, chỉ có võ giả dưới Vương giả cảnh mới có thể thông qua, thế nhưng sau này cái khe này tựa hồ có điều mở rộng. Vương giả bình thường, tiểu thành Vương giả cũng có thể thông qua, trách không được Thiên Châu chưa từng có đại thành Vương giả đi Thần Châu, xem ra cái khe mở rộng còn chưa đủ, đã ngoài đại thành Vương giả vẫn như trước đã bị lực bài trừ thật lớn...Điều này có thể nên làm cái gì bây giờ? Thiên ca, chúng ta không thể quay về Thần Châu....!

- Ta hiểu rõ...!

Trong mắt Huyền Thiên linh quang chợt lóe, thì thào nói rằng.

Long Tử Nghiên nói hắn một câu cũng không có nghe vào được, trong đầu hắn tuôn ra một ít tin tức thập phần quen thuộc, bao gồm cả tấm chắn ngăn cách biến lớn ra.

- Huynh hiểu được cái gì?

Long Tử Nghiên lộ vẻ kinh ngạc nói.

Về phía trước không có trả lời, chỉ là mỉm cười, cánh tay phải duỗi về phía trước một cái, vận chuyển Bất Diệt Kim Thân nhất thời hóa thành thuần kim sắc.

Bất Diệt Thần Huyết có thể khuếch đại cái khe, đây là một tin tức quen thuộc vừa mới tuôn ra trong đầu Huyền Thiên.

Hắn năm ngón tay xòe ra, nhất thời năm giọt kim sắc tiên huyết dọc theo năm ngón tay, bị bức ra ngoài cơ thể, xuất hiện ở đầu ngón tay.

Bàn tay run lên, năm giọt Bất Diệt Thần Huyết nhất thời bị chấn thành huyết nhục, bay về phía tiền phương, rất nhanh liền toàn bộ biến mất không thấy, bị phiến khu vực Thiên Địa này hấp thu mất.

Hô.....!

Cả Thiên Châu đại địa, nổi lên từng trận gió nhe, là khí vận chi phong.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.