Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1351: Thần Tử Tư Không Tương (1)



Huyền Thiên đem tiểu Đình Đình vẫn đang cười hì hì không ngừng đưa tới trong tay phụ thân, nói:

- Có người thuấn di mà đến, thế nhưng không giống như là bất cứ một ai trong Mạc sư bá cùng Hướng Thiên Tiếu, bọn họ sẽ không chút tin tức, cứ như vậy tới gần chứ?

Huyền Hồng nói:

- Chẳng lẽ là Vương giả từ Thiên Châu mà đến?

Huyền Thiên nói:

- Nếu như là Vương giả từ Thiên Châu đến đây, Mạc sư bá có lý nào lại không phát hiện được? Nếu như phát hiện, vì sao không thông tri một tiếng đây? Sự tình có chút kỳ quái, cha, ta đi xem một cái.

- Ừm...!

Huyền Hồng gật đầu, lúc này, Vương giả thuấn di mà đến đã tới gần Kiếm Tông ba nghìn dặm, Huyền Hồng cũng đã nhìn thấy quang mang yếu ớt thuấn di kia toát ra.

- Muội đi theo huynh!

Long Tử Nghiên nói.

Long Tử Nghiên là đại thành đỉnh phong Vương giả, đồng thời có Tử Huyết Thần Long huyết mạch tối đỉnh tiêm, thực lực rất mạnh.

Huyền Thiên gật đầu, cùng với Long Tử Nghiên phóng lên cao, sau đó, chợt lóe biến mất không thấy, hướng phương bắc thuấn di mà đi.

Huyền Thiên và Long Tử Nghiên xuất hành, hấp dẫn chú ý của toàn bộ Kiếm Tông Vương giả, toàn bộ hướng phía bắc nhìn lại, đều thấy được quang mang của đạo thuấn di kia tới.

Quang mang kia càng lúc càng sáng, cuối cùng hóa thành một bóng người.

Chờ lại đến gần hơn một chút. Trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh hãi, trong tay người nọ một tả một hữu dẫn theo hai người.

Rời khỏi Kiếm Tông khoảng nghìn dặm, Huyền Thiên và Long Tử Nghiên dừng lại, từ xa xa nhìn người tới.

Đây là một thanh niên nhân nhìn qua tuổi chừng hai mươi, mặc cẩm y, trong tay hắn đều nhấc theo một người, chính là Mạc Thiên Cơ và Hướng Thiên Tiếu.

Huyền Thiên cau mày, Mạc Thiên Cơ và Hướng Thiên Tiếu đều là Vương giả, nhưng không thể trốn thoát được ở trong tay người này, thật sự là kỳ quái, có thể thấy được người tới, thực lực thập phần kinh khủng.

Bất quá, Thần Châu đại địa thụ Thiên Địa hạn chế, đại thành cực hạn Vương giả là võ giả cực hạn, cường giả cao hơn cảnh giới này không thể từ Thiên Châu mà đến, chỉ cần không phải cường giả có tu vi cao hơn chính mình, thực lực có đáng sợ hơn nữa, Huyền Thiên đều không hề e ngại.

Cùng cảnh giới, Huyền Thiên còn chưa từng có gặp phải địch thủ chân chính.

- Người tới là ai....?

Huyền Thiên tu vi ngoại phóng, hét lớn một tiếng, âm ba chấn động, tựa như sóng biển, hướng về phía trước đẩy đến.

Thanh niên nhân dẫn theo Mạc Thiên Cơ và Hướng Thiên Tiếu, ở ngoài trăm dặm phía trước Huyền Thiên dừng lại, âm ba đến đó đã yếu đi. Hắn thở ra một hơi, sóng khí ở tiền phương toàn bộ hóa thành bình tĩnh, nói:

- Thần Tử Tư Không Tương, ngươi chính là Huyền Thiên!

Thanh âm của Tư Không Tương phi thường bình tĩnh, thế nhưng lại dường như một đạo sấm rền, cho dù cách xa nhau trăm dặm, Huyền Thiên và Long Tử Nghiên đều nghe được rõ ràng.

Nhìn nội dung lời này giống như là đang muốn hỏi, nhưng trên thực tế, ngữ khí của Tư Không Tương như đinh đóng cột, đã nhận định hắn là Huyền Thiên.

Tư Không Tương từ Thiên Châu mà đến, biết được Huyền Thiên hạ lạc, cố ý đến Thần Châu này, tìm kiếm Huyền Thiên.

Lá chắn ngăn cản, có thể đối với võ giả phàm giới có tác dụng trở ngại, thế nhưng, đối với Thần Tử từ Thần giới mà đến, trên người kẻ nào không có mang một hai kiện thần khí? Thần Hoàng và Minh Đế tuy rằng lợi hại, thế nhưng, chỉ dựa vào pháp tắc chiến đấu vạn năm còn sót lại, vẫn là không thể chống đỡ được cước bộ của Thần Tử.

Thần Tử Tư Không Tương!

Huyền Thiên nghe được hai chữ "Thần Tử" này, trong lòng liền mọc lên một cổ lửa giận.

- Ngươi đã giết bọn họ?

Huyền Thiên cắn răng, nói ra từng chữ một, trong mỗi một từ đều lộ ra sát ý khắc cốt ghi xương.

Tư Không Tương đem Mạc Thiên Cơ và Hướng Thiên Tiếu ném đến về phía Huyền Thiên, nói:

- Hai phàm nhân, bản Thần Tử sao lại tự làm bẩn tay mình, Huyền Thiên, để Hỗn Độn Thánh Đỉnh dâng lên, bản Thần Tử sẽ có phần thưởng xứng đáng.

Huyền Thiên đem Mạc Thiên Cơ và Hướng Thiên Tiếu bắt ở trong tay, giao cho Long Tử Nghiên kiểm tra một chút, quả nhiên không có chết, nhưng hai người bị thương rất nặng, rơi vào hôn mê.

Huyền Thiên lập tức xuất ra thánh đan chữa thương, cho hai người dùng.

Đây là thánh dược liệu thương hắn ở trong Đan Đế Dược Viên thu được, dùng Hỗn Độn Thánh Đỉnh luyện chế mà thành. Cho dù là ở Trung Châu, đều thập phần trân quý, chỉ có thể ngộ, mà không thể cầu, hiệu quả trị liệu cực tốt.

Mạc Thiên Cơ và Hướng Thiên Tiếu ăn vào, thương thế rất nhanh liền có chuyển biến tốt đẹp, tỉnh lại.

- Cẩn thận! Có đại địch đến phạm!

Mạc Thiên Cơ vừa tỉnh lại, thấy Huyền Thiên và Long Tử Nghiên, liền lớn tiếng nói ra.

Huyền Thiên gật đầu, nói:

- Chúng ta đã biết.

Xa xa, thanh âm của Tư Không Tương truyền đến:

- Đem Hỗn Độn Thánh Đỉnh dâng lên cho bản Thần Tử, ngươi không nghe thấy ta nói sao?

- Chính là hắn, hắn có thể trói buộc hư không....!

Mạc Thiên Cơ cả kinh nói.

- Hắn còn có thể truy tung thuấn di!

Trong giọng nói của Hướng Thiên Tiếu cũng lộ ra vẻ kinh hãi.

Trói buộc hư không, truy tung thuấn di, vô luận một loại nào, nghe được đều giống như là thiên phương dạ đàm, không hợp với lẽ thường.

Cho dù là Huyền Thiên, bản thân có Hỗn Độn Thánh Đỉnh, cũng chỉ có thể đủ làm được trói buộc hư không, truy tung thuấn di, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua.

Huyền Thiên làm thủ thế, để Long Tử Nghiên mang Mạc Thiên Cơ, Hướng Thiên Tiếu lui lại, hắn thì tiến về phía trước vài bước, nói:

- Tư Không Đỉnh là gì của ngươi?

Long Tử Nghiên hội ý, lập tức mang theo Mạc Thiên Cơ và Hướng Thiên Tiếu hướng Kiếm Tông thối lui.

Trong thanh âm của Tư Không Tương bắt đầu để lộ ra một tia âm lãnh, nói:

- Phàm nhân, ngươi nghe không hiểu lời bản Thần Tử nói? Đem Hỗn Độn Thánh Đỉnh dâng lên, bản Thần Tử sẽ có phần thưởng hậu trọng. Nếu như không theo, phàm nhân kia, cho dù ngươi là con kiến hôi, bản Thần Tử chẳng thèm thu lấy tính mạng hèn mọn của ngươi, vậy cũng muốn đem ngươi nghiền chết.

- Tư Không Tương, tại Thần giới, ngươi là Thần Tử, tại phàm giới, ngươi cùng ta không có gì khác nhau, ta nếu hèn mọn, ngươi lại dựa vào cái gì cao quý hơn? Muốn Hỗn Độn Thánh Đỉnh, vậy phải xem ngươi có tư cách đó hay không đã.

Huyền Thiên lạnh lùng nói.

Tư Không Tương lửa giận thiêu đốt, khí tức bắt đầu lộ ra ngoài, Huyền Thiên nhìn ra được. Hắn tiết lộ khí tức, cũng chỉ có trình độ đại thành cực hạn Vương giả.

Đồng dạng cảnh giới, Huyền Thiên không hề sợ hãi bất luận kẻ nào, Thần Tử cũng không ngoại lệ.

Tín niệm vô địch, ở trong lòng Huyền Thiên không thể dao động, vô luận đối thủ là ai, Thần Tử cũng tốt, Minh Tử cũng vậy thôi.

- Hừ hừ...! Dựa vào cái gì so với ngươi cao quý hơn? Ta tuy rằng vừa sinh ra đã bị đưa đến phàm giới, nhưng là sinh ra tại Thần giới, ngày sau đã định trước sẽ thành Thần. Đồng thời cha ta là một vị chủ thần, mà ngươi chỉ là nhất giới phàm nhân. Tổ tiên không đời trước cũng đều là phàm nhân hèn mọn, ở trong mắt bản Thần Tử so với con kiến cũng không có gì khác nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.