Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 1727: Phá vỡ phong ấn (2)



Mấy trăm đạo công kích còn chưa tới trên đỉnh núi Xích Dương Đế Phủ vừa mới oanh đến trên không sơn mạch liền có một cái lồng khí trống rỗng xuất hiện ngăn cản mọi công kích xuống dưới.

Tiếng nổ vang rung trời động địa liên tục không dứt vang lên, mấy trăm vị đế giả công kích khủng bố như thế nào, nhưng mà cái lồng khí lại dị thường chắc chắn, vẻn vẹn là hiện động một tia gợn sóng mà không có dấu hiệu bị nghiền nát.

Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên cũng công kích nhưng chỉ công kích bình thường, không quá mức bộc lộ ra thực lực của mình, tương đương với lực chiến của cực hạn Nhị Tinh đế giả.

Tuyệt đại đa số đế giả đồng dạng Huyền Thiên, Long Tử Nghiên, tuy rằng Hoang Hỏa Quận Vương hô hào muốn đám người xuất ra thực lực, nhưng mà ai sẽ ngu như vậy, đem toàn bộ lực lượng lãng phí ở trên phong ấn.

Theo cường độ công kích như vậy, cần liên tục công kích mấy canh giờ mới có hi vọng phá vỡ phong ấn.

Tuy rằng này phong ấn đi qua hơn ba nghìn năm, uy lực so với lúc đỉnh phong đã yếu bớt nhưng mà nó cũng là thứ mà một vị Bán Thần lưu lại, cho dù là uy lực yếu bớt, cũng không phải hiện tại những đế giả này có thể đơn giản phá hư..

Công kích lúc trước, Đoan Mộc Anh, Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm bốn người không có xuất thủ, giờ phút này ánh mắt bốn người quét qua, khẽ gật đầu, xác định tín hiệu xuất thủ.

Trong chốc lát lại có tiếng nổ vang khủng bố vang lên, đế giả bốn phía đã phát động ra đợt công kích thứ hai, vẫn thanh thế mênh mông cuồn cuộn nhưng hiệu quả quá mức bé nhỏ, điển hình của xuất công không xuất lực.

Mà ngay trong nháy mắt này, Đoan Mộc Anh, Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm bốn người đồng thời xuất thủ.

Sau lưng bốn người đồng thời hiện ra pháp tướng đế giả, Đoan Mộc, Tần Phi, Triệu Ngôn đều là hai ngôi sao đặc biệt sáng chói, sau lưng Tề Cẩm thì là ba ngôi sao.

Vận dụng Tinh Thần Pháp Tướng đế giả, bốn người chính thức xuất thủ bản lĩnh, họ không muốn vì phá phong ấn mà mất mấy canh giờ.

Hưu --

Đoan Mộc Anh tay niết ấn quyết, hai vì sao bên trong Tinh Thần Pháp Tướng đột nhiên bạo xuất hai đạo thanh sắc quang mang tụ cùng một chỗ hình thành một mảnh lá cây cực lớn, lá cây dài trăm trượng trong chốc lát bổ hư không ra thành hai nửa.

Oanh --

Hai tay Tần Phi cũng kết ấn đột nhiên mãnh liệt oanh ra, một mảnh thanh sáng lóng lánh, cương nguyên hóa thành một cây Cự Mộc dài vài chục trượng mạnh mẽ đánh tới lồng khí phong ấn.

Đoan Mộc Anh dùng công kích sắc bén như là mũi kiếm, tuy rằng thanh thế không lớn nhưng lực phá hoại rất mạnh, mà Tần Phi thì là lực lượng công kích. Cự Mộc dài đến hơn mười dặm làm cho người ta sợ hãi.

Hưu --

Hưu --

Triệu Ngôn cùng Tề Cẩm hai người dùng kiếm thuật, chỉ thấy hai người cầm trong tay Đế cấp thần binh, vận chuyển kiếm quyết, một kiếm chém xuống, một đạo kiếm cương bạch sắc cùng một đạo kiếm cương màu đỏ trong chốc lát chém ra.

Bốn đạo công kích đồng thời oanh ở phía trên cái lồng khí.

Răng rắc răng rắc --

Từng đạo khe hở đột nhiên sinh ra, thực lực bốn người này cường hãn đến cực điểm, vận dụng đế giả pháp tướng đem thực lực tăng lên tới đỉnh phong liên thủ một kích quả nhiên kích phá được phong ấn.

Oanh --

Một tiếng nổ tung rung trời, phong ấn đã bắt đầu vỡ tan, sau khi bị mấy trăm vị đế giả công kích trúng, lập tức bạo tạc vỡ nát.

Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!

Phong ấn vừa vỡ, lập tức liền có bốn đạo thân ảnh nhanh như lưu quang, trong chốc lát liền vạch phá bầu trời rơi xuống đỉnh núi nơi có chín đầu sơn mạch giao hội.

Nơi này đúng là địa phương của Xích Dương Đế Phủ.

Bốn người này không phải ai khác, đúng là là Đoan Mộc Anh, Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm bốn vị cường giả Đế Quốc hoàng tộc phái tới.

- Phong ấn đã phá vỡ, ha ha. . . , Bán Thần Đế phủ, bên trong nhất định là có đại lượng bảo vật. . . !

- Nhanh. . . , đừng rơi ở phía sau, nếu không bảo vật bị người khác đoạt.

- Bán Thần Đế phủ ah, dù không tìm được Cực Dương Xích Ngọc Xích Dương Kiếm Đế tế luyện cả đời, chỉ cần đạt được một kiện thần binh Đế cấp cường đại cũng là đại thu hoạch a!

- Xích Dương Kiếm Đế cả đời sở học rất rộng, luyện đan, luyện khí, luyện hồn không chỗ nào không biết. Bảo vật bên trong nhất định là đủ loại, tuy rằng người cạnh tranh không ít, nhưng chỉ cần có vận khí một chút tất sẽ có thu hoạch.

....

Bốn phương tám hướng, nguyên một đám đế giả sợ hãi thán phục gấp rút bay về phía đỉnh núi.

Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên nhìn nhau, hai người cũng không vội vàng, dù sao thì tại nơi như Bán Thần Đế phủ thì tới trước vào sau không có ảnh hưởng quá lớn tới thu hoạch.

Ngược lại, chạy trước thậm chí sẽ xúc động cấm chế bên trong Đế phủ gặp nguy hiểm.

Bất quá so sánh với bảo vật hấp dẫn bên trong Đế phủ thì chút nguy hiểm ấy không làm đế giả sờn lòng.

Bán Thần tuy rằng đáng sợ, nhưng mà Bán Thần đã chết thì không dọa nổi Đế giả, cho dù là tại Kiếm Châu, vũ giả có thể thành đế có ai không có tư chất và kỳ ngộ, thủ đoạn rất nhiều.

- Chúng ta đi!

Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên không có cố ý kéo dài thời gian, hướng Xích Dương Đế Phủ bay đi.

Bất quá, hai người không có tranh đoạt, hiển nhiên là đã ở nhóm cuối trong số đế giả tiến vào Đế phủ.

Chờ hai người bay tới đỉnh núi, hạ xuống trước mặt Xích Dương Đế Phủ thì phía trước đã không có đế giả, chỉ có vài bóng người xông vào đế trong phủ.

Đại môn Đế phủ đã hóa thành mảnh vỡ văng ra phụ cận, hiển nhiên là bị bốn người đầu tiên tới đánh nát.

Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên bay lên đỉnh núi, thời gian phi thường ngắn ngủi, so với hơn sáu trăm vị đế giả đã toàn bộ đều xông vào Xích Dương Đế Phủ, tốc độ của hai người đích thật là không chậm.

Hai người cũng đi theo vài bóng người cuối cùng xông vào bên trong Xích Dương Đế Phủ.

Trong chốc lát, không gian chuyển đổi, Huyền Thiên cùng Long Tử Nghiên xuất hiện bên trong một mảnh không gian hỗn độn, bốn phía tối tăm mờ mịt.

Trong lòng Huyền Thiên khó hiểu, Xích Dương Đế Phủ bề ngoài thoạt nhìn không lớn nhưng mà bên trong lại có không gian ẩn giấu.

May mắn lúc tiến vào, Huyền Thiên nắm tay Long Tử Nghiên, tuy chuyển đổi không gian nhưng hai người vẫn ở cùng nhau.

Không gian hỗn độn vô cùng yên tĩnh, hai người không cảm giác được nguy hiểm gì, chỉ là có chút ngoài ý muốn phát hiện khi tới nơi này thì không cách nào phi hành.

Xem ra cấm chế bên trong không gian Xích Dương Đế Phủ càng cường đại hơn bên ngoài, ngay cả phi hành cũng khó mà làm được.

Hai người tay nắm tay đi về phía trước, đại khái hơn mười phút đồng hồ mới ra khỏi không gian tối tăm này.

Tầm mắt phía trước đột nhiên sáng sủa hơn, Huyền Thiên mơ hồ chứng kiến, sau lưng rừng cây tựa hồ có một tòa cung điện.

Hơn trăm thước phía trước có mấy thân ảnh đế giả rất nhanh liền xông vào trong núi, không ai phi hành, Huyền Thiên thử thì không phải không bay được mà một khi phi hành hao tổn rất nhiều cương nguyên, sợ còn tiêu hao nhanh hơn lúc sinh tử đại chiến. Dùng cương nguyên hùng hậu của hắn chỉ sợ bay được nửa khắc đã không còn một chút.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.