Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 247: Bạo đánh Sở Phong (3)



Răng rắc răng rắc răng rắc răng rắc răng rắc răng rắc - -

Mặt đất nứt ra những khe hở nhỏ dài tới hơn mười thước. Đầu nguồn của khe hở là một khe hình người, thân hình Sở Phong bị dung nhập vào sâu trong mặt đất hơn một thước.

Máu tươi từ trong miệng phun ra, lực phản chấn cực lớn khiến cho cơ bắp toàn thân Sở Phong căn ra, nội tạng kinh mạch đều bị tổn thương và ngoại thương nghiêm trọng.

Cả người mềm nhũn lõm vào mặt đất không có lực lượng phản kháng.

Huyền Thiên móc Sở Phong lên, ném hắn sang một bên nói:

- Thiên tài quá yếu!!!

Bốn phía nội môn đệ tử, kể cả Mã Chân Như, Cổ Văn Đạo hai vị nội môn trưởng lão đều ngây người.

Sở Phong là bất thế thiên tài bách niên khó gặp của Thiên Kiếm Tông, với tu vi Tiên Thiên Cảnh nhất trọng xông qua Kiếm Các tầng ba, lưu danh trong Kiếm Các.

Hơn một ngàn năm Thiên Kiếm Tông không tính Huyền Thiên có thể lưu danh ở Kiếm Các chỉ có mười hai người.

Hơn một ngàn năm mới có mười hai người, thật sự là trăm năm khó gặp.

Cho tới nay, Sở Phong chính là hy vọng của Thiên Kiếm Tông. Danh thiên tài không chỉ như sấm bên tai Thiên Kiếm Tông, cho dù là toàn bộ Thần Đao Vương cũng là một trong những nhân vật nổi tiếng nhất trong hàng đệ tử hậu bối. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Năm gần mười lăm liền lĩnh ngộ kiếm ý trở thành đệ tử đệ nhất nội môn Thiên Kiếm Tông, hôm nay trở thành đệ tử hạch tâm, vượt cấp khiêu chiến đơn giản tựa như châm trà uống nước.

Cho dù là võ giả Tiên Thiên Cảnh ngũ trọng có mười người thì chín người không phải là đối thủ của Sở Phong.

Nhưng mà hôm nay Sở Phong thất bại, bại thật thê thảm.

Hắn vượt cấp đả bại người khác, hôm nay lại bị Huyền Thiên vượt cấp đánh bại.

Hơn nữa Huyền Thiên mới triển lộ tu vi Tiên Thiên Cảnh nhị trọng, mà Sở Phong là Tiên Thiên Cảnh tứ trọng, song phương cách nhau hai cảnh giới.

Một thiên tài có thể vượt cấp đả bại người khác, kết quả bị một người thấp hơn hai cái cảnh giới đả bại, đây còn gọi là thiên tài sao?

Danh thiên tài của Sở Phong đã bị đả kích to lớn, đại bộ phận đệ tử nhìn hắn, ấn tượng trong lòng không còn là thiên tài đã từng cao cao tại thượng mà là một kẻ thất bại, bị một người khác vượt cấp đả bại.

Bốn phía lặng ngắt như tờ.

Sở Phong thi triển ra Tinh Quang Trụy Lạc khí thế trùng thiên, không ai bì nổi.

Không có bất kỳ người ngờ tới, Huyền Thiên phản kích rất nhanh.

Sở Phong thi triển chung cực tuyệt chiêu, khí thế thịnh nhất thì trong lúc đó phát sanh biến hóa trong nháy mắt bại vào trong tay Huyền Thiên, toàn thân vết thương chồng chất, không hề có lực hoàn thủ.

- Phong nhi. . .

Thời điểm tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người thì có một tiếng quát lớn từ đằng xa vang lên như là sấm dậy đất bằng.

Nội môn đệ tử đều bị thanh âm này chấn cho thân thể rung lên, nếu phát ra từ khoảng cách gần có thể khiến cho một vị Tiên Thiên Cảnh sơ kỳ võ giả bị thương.

Tất cả mọi người bị một tiếng quát lớn hấp dẫn, quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy ở cuối con đường có hơn mười người đang vội vàng chạy tới.

Mỗi người khí thế phi phàm, hơn mười người vội vàng chạy tới có một loại cảm giác như đại quân tràn tới khiến cho trái tim nội môn đệ tử đập bình bịch, cơ hồ hít thở không thông.

Hơn mười người đều là trưởng lão nội môn Thiên Kiếm Tông, cao thủ Tiên Thiên Cảnh hậu kỳ.

Người cầm đầu là một trung niên nhân tuổi chừng năm mươi tuổi mặc trường bào màu đen. Trước ngực thêu một cái đồ án hình tròn viền bạc, nhìn bề ngoài có thể biết địa vị của người này rất bất phàm.

Âm thanh bạo đúng là từ trong miệng người này phát ra, so sánh với mười mấy người, tốc độ hắn nhanh nhất. Một bước sải qua một khoảng ba trăm thước.

Cách Huyền Thiên còn có hơn bốn trăm thước, người này vung tay lên đập tới một chưởng:

- Phản tặc, dám can đảm tổn thương con của ta. Đúng là muốn chết.

Theo một chưởng của người nọ đánh ra, một dấu bàn tay to như cái chậu rửa mặt kích xạ ra giống thực chất.

Thần sắc của nội môn đệ tử tất cả đều cả kinh, lộ ra vẻ sợ hãi. Chưởng ấn vừa ra tựa hồ có một khí thế núi cao đè xuống, khí thế cực lớn bao phủ lấy tất cả.

Trong mắt Huyền Thiên càng toát ra vẻ giật mình, đạo chưởng ấn kia đã bay thẳng tới hắn.

Trong nháy mắt nó đã lao tới cách Huyền Thiên chín trăm bước... Hơn mười mét....

Khí thế uy áp cực lớn như là một tòa núi lớn nặng vạn cân áp lên người Huyền Thiên khiến cho hắn trong nháy mắt không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chưởng ấn đánh tới.

Chưởng ấn chưa đến đã có lực lượng mấy vạn cân áp đến.

Nếu là thật sự bị một chưởng này đánh trúng, đủ để lấy mạng của Huyền Thiên. Thể chất của Huyền Thiên cường đại tới mấy cũng đỡ không nổi một chưởng này.

Trong lúc nguy cấp, đồng dạng cũng có một chưởng ấn hư không từ bên cạnh Huyền Thiên lóe lên tiến về phía trước.

Hai đạo chưởng ấn va chạm cùng một chỗ cách Huyền Thiên năm mét.

Oanh. . . ! Phát ra một tiếng nổ tung kinh thiên.

Thanh âm cực lớn chấn màng tai của Huyền Thiên đau đớn, hai tay hắn theo bản năng bịt tai lại.

Song chưởng đối nhau, khí lưu cường đại lập tức bạo tạc nổ tung tràn ra bốn phía.

Huyền Thiên cảm giác một cỗ lực đẩy cực lớn vọt tới, thân thể không tự chủ được phải lùi lại mấy bước mới ngừng lại được.

Cho dù là chống lại một chưởng cùng Tiên Thiên Cảnh lục trọng võ giả, Huyền Thiên cũng sẽ không bị chấn lùi lại mấy bước, có thể thấy được vậy lực lượng khí lưu to lớn như thế nào.

Một giọng nói từ sau lưng Huyền Thiên vang lên:

- Sở sư đệ, hậu bối đệ tử tranh đấu, ngươi thân là trưởng bối, há lại tàn độc như thế, ra tay là muốn tánh mạng người.

Thanh âm này có chút quen thuộc, Huyền Thiên vừa quay đầu liền phát hiện Vũ Chấn Khôn đứng ở phía sau hắn, còn có mấy vị lão giả vội vàng tìm đến cùng Mã Chân Như, Cổ Văn Đạo hội tụ cùng một chỗ đi tới bên cạnh Đặng Phi.

- Vũ trưởng lão!

Huyền Thiên ôm quyền hành lễ.

Vũ Chấn Khôn mắt sáng như đuốc nhìn Huyền Thiên hỏi:

- Vì sao sát hại Đặng Phi?

Huyền Thiên nói chi tiết:

- Ở bên trong Âm Phong Sơn Mạch hắn phái tộc nhân của mình giết đệ tử.

Ánh mắt Vũ Chấn Khôn lẫm liệt lộ ra một tia hàn ý:

- Có chứng cớ không?

Huyền Thiên đáp với ngữ khí khẳng định:

- Có!

- Vũ sư huynh, Huyền Thiên sát hại đệ tử đồng môn, đả thương con của ta, theo như môn quy phải xử tử thị chúng, bổn tọa là trưởng lão thủ tọa Hình Phạt Đường, theo môn quy đem xử tử, có gì không thể?

Thanh âm giận dữ lại vang lên, Huyền Thiên nhìn lại. Người vừa mới ra tay cùng hơn mười vị nội môn trưởng lão đã đến bên cạnh Sở Phong.

Thông qua đối thoại, Huyền Thiên đã biết người này là trưởng lão thủ tọa Hình Phạt Đường, phụ thân của Sở Phong - Sở Chiến Phàm.

Sở Chiến Phàm điểm mấy huyệt đạo của Sở Phong, cho hắn phục dụng đan được liệu thương rồi cho người mang hắn tới Đan Dược Đường cứu trị.

Vũ Chấn Khôn đi đến bên cạnh Huyền Thiên, ánh mắt nhìn lướt qua Đặng Phi Phi sau đó nhìn Sở Chiến Phàm:

- Đệ tử quyết đấu sinh tử sao lại xử phạt? Sở sư đệ, ngươi không hỏi tiền căn hậu quả, vừa ra tay đã đưa người vào chỗ chết, ngươi chấp chưởng Hình Phạt Đường sẽ xuất hiện bao nhiêu án oan?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.