Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 340: Mộng Huyễn Thần Cung (1)



Huyền Thiên lập tức đại chấn hùng phong, nhìn Cố Tích Duyến khiêu khích như vậy. Lại đảo người trùng kích lần nữa, lúc này đây Huyền Thiên tiếp tục dài hơn lúc trước, lần nữa dùng hơn nửa canh giờ, cơ hồ làm Cố Tích Duyến hô hấp khó khăn, chết đi sống lại.

Xong việc thì qua một khắc Cố Tích Duyến mới dần dần khôi phục lại, hôn Huyền Thiên thật dài, nói:

- Đại sư huynh thật là lợi hại. Đem Tích Duyến sung sướng không thôi, Tích Duyến thật vui vẻ, tối nay là thời khắc vui vẻ nhất của Tích Duyến.

Lời lẽ này làm nam nhân nào cũng thích nghe, Huyền Thiên khẽ vuốt người ngọc của nàng, tay trượt xuống mông nắn bóp một hồi, hôn nàng thật nồng nhiệt.

Cố Tích Duyến đáp lại kịch liệt, sau mấy hô hấp giãy dụa ra, nói:

- Tích Duyến trở về đấy, Đại sư huynh yêu thương, Tích Duyến sẽ vĩnh viễn nhớ trong lòng, thường xuyên nhớ lại...

Nói xong liền rời giường, mặc quần áo tử tế. Không để ý Huyền Thiên giữ lại mà rời đi.

Huyền Thiên nằm ở trên giường, hồi tưởng lại kịch chiến vừa rồi, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ, đồng thời lại nghĩ thầm, nếu như đổi Cố Tích Duyến đổi thành Bạch Linh. Nàng là yêu tinh quỷ mị và dáng người vũ mị, vui đùa với nàng mới vui thú, muốn Bạch Linh thì Huyền Thiên đột nhiện lại hiện lên tình cảnh khỏa thân của Tinh Nguyệt...

Huyền Thiên hơi kinh hãi, có chút kinh ngạc, chính mình lại có ý nghĩ này. Đối với kiếp này hắn mà nói, không thể tưởng tượng được nói chỉ có ở tiền thế, mới có thể nhớ tới thân thể nữ nhân.

Xem ra tư tưởng của Huyền Thiên đã triệt để dung hợp với kiếp trước, tuy sinh hoạt tại Thần Châu đại địa, nhưng mà hắn không thể quên được tư tưởng thế kỷ hai mươi mốt ở địa cầu.

Trong mơ mơ màng màng, Huyền Thiên thiếp đi, sáng sớm ngày kế tiếp tỉnh lại.

Tuổi này của hắn đúng là thanh xuân toả sáng, hơn nữa tu vị thâm hậu, một đêm hai lần nhưng ngủ một giấc là khôi phục lại, cho dù là Cố Tích Duyến tối hôm qua bị Huyền Thiên làm cho hữu khí vô lực, nhưng cũng là võ giả Tiên Thiên cảnh, sáng nay cũng khôi phục hoàn toàn.

Có "không gian giới chỉ"trên người, Huyền Thiên mang theo tất cả gia tài bỏ vào trong đó, trên người chỉ mang theo "Trọng Nhạc Kiếm', nhưng vì che dấu ánh mắt ngươi khác phải mang theo bao nhỏ, vừa ra khỏi phòng, Tiểu Hổ đã nhảy lên vai của hắn.

Nhìn thấy Tiểu Hổ thông minh thông linh thế này, Huyền Thiên suy đoán, tối hôm qua trong phòng diễn ra chuyện như vậy nó có nghe thấy không? Nhưng mà cho dù nó thông linh cũng không có khả năng biết chuyện con người giao hoan nha.

Thiên Kiếm vương triều tiến về "Mộng Huyễn Thần Cung" tổng cộng có mười người, người của Thiên Kiếm Tông có ba, Thần Đao môn ba, Phách Quyền Phái hai người, Lăng Vân Tông hai người.

Theo thứ tự là: Huyền Thiên, Bạch Ngọc Thiện, Diệp Thông Minh, Kinh Vô Bại, Kim Liệt, Tô Lập Trác, Mông Thế Trùng, Hạ Cao Nghĩa, Cốc Không Minh, Đoạn Tu Viễn.

Tất cả đệ tử tông môn đều do Thái Thượng trưởng lão hộ tống đến Vô Ảnh Sơn.

Thiên Kiếm Tông, như cũ là Lăng Dật Trần hộ tống Huyền Thiên ba người, Vũ Chấn Khôn đi theo, cùng cưỡi "Kim Nhãn Thanh Điêu" tiến về trước.

Huyền Thiên đi vào Thiên Kiếm đại điện thì Bạch Ngọc Thiện, Diệp Thông Minh đang chờ đợi, Bạch Linh thì ở bên cạnh Bạch Ngọc Thiện, hai người là huynh muội, cười cười nói nói, nhìn thấy Huyền Thiên đi tới, hai mắt Bạch Linh lập tức toả sáng hưng phấn.

Bạch Ngọc Thiện cùng Diệp Thông Minh cũng không có động, Bạch Linh là người đầu tiên đi lên chào đón:

- Đại sư huynh, Linh Nhi đi tiễn huynh.

Huyền Thiên nhìn qua Bạch Linh, nhớ tới tối hôm qua giao hoan với Cố Tích Duyến hai lần, cảm giác có chút xin lỗi nàng, nhưng mà ý niệm này trong đầu chỉ thoáng qua tức thì, Huyền Thiên vốn là có tâm tính lãng tử, phóng đãng không bị trói buộc, hiện tại đã trở lại tư tưởng kiếp trước, tâm tình sẽ không vì những chuyện này mà phiền não.

Có người ngoài thì Huyền Thiên không có làm ra động tác khinh bạc Bạch Linh, nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau cực kỳ hòa hợp, vỗ vỗ đầu nàng, nói:

- Đa tạ, hảo hảo chiếu cố chính mình.

Bạch Linh vui vẻ gật đầu.

Bạch Ngọc Thiện nhìn qua quan hệ hai người không tệ, trên mặt vui vẻ liên tục, Huyền Thiên bây giờ là nhân vật danh vọng cao nhất Thiên Kiếm Tông, mặc dù là Thái Thượng trưởng lão cũng phải kém ba phần, ai cũng biết hai vị Thái Thượng trưởng lão tuổi tác đã cao, ngày sau Thiên Kiếm Tông toàn bộ nhờ Huyền Thiên chống đỡ.

Hiện tại mới nhìn ra đều là thế hệ ánh mắt ý kiến nông cạn, Đại trưởng lão Bạch Kiếm Tuyết từ mấy tháng trước cũng đã nhìn ra Huyền Thiên là nhân trung chi long, muốn gả Bạch Linh cho hắn, Bạch Ngọc Thiện khẳng định cũng biết việc này, cho tới nay hắn nhìn Huyền Thiên phi thường thân mật, mà không phải như những người khác, thẳng đến khi Huyền Thiên đã quật khởi mới lấy lòng Huyền Thiên. Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenfull.xyz

Mấy người nói chuyện với nhau không lâu, Lăng Dật Trần, Vũ Chấn Khôn cũng tới, cùng đi với Lăng Dật Trần còn có Lăng Tinh Nguyệt.

Lăng Tinh Nguyệt cao mét bảy lăm, thoạt nhìn so với Huyền Thiên thấp một chút, hai chân thẳng tắp thon dài, lộ ra bờ mông căng tròn, càng là tròn vểnh lên, một thân áo lam che lắp hai ngọn núi cao, dung mạo xinh đẹp vạn dặm khó có một, cầm trường kiếm trong tay, tăng thêm tư thế hiên ngang, đẹp không sao tả xiết, bất luận vũ mị, mỹ mạo đơn thuần, kỳ thật nàng còn cao hơn Bạch Linh một bậc.

Ánh mắt Huyền Thiên chạm vào ánh mắt Lăng Tinh Nguyệt một cái, ánh mắt Lăng Tinh Nguyệt lập tức tránh qua một bên, trên mặt có đỏ ửng hiển hiện, có thể thấy được Lăng Tinh Nguyệt cùng Bạch Linh, hoàn toàn là hai tính cách khác nhau, Bạch Linh gan lớn, trong nội tâm dám nghĩ dám làm, Lăng Tinh Nguyệt thì nội liễm nhiều lắm, có thần thái tiểu nữ nhi.

Như Bạch Linh là đại mỹ nhân chủ động truy cầu, nam nhân không không hoan hỉ, nhưng Lăng Tinh Nguyệt là loại ngượng ngùng, cũng có khác hoa đào, làm cho người ta nhịn không được muốn đi khiêu khích.

Lăng Dật Trần bước lên bên cạnh Huyền Thiên, lớn tiếng cười nói:

- Tinh Nguyệt, chúng ta lập tức đi rồi, ngươi có lời gì đừng nuốt trong lòng, mau nói đi.

Mọi người nghe vậy, đều cười vui, hiển nhiên đều biết Lăng Tinh Nguyệt da mặt mỏng.

Bị Lăng Dật Trần vừa nói, Lăng Tinh Nguyệt quả thực đỏ tới tận mang tai, nhưng lại đánh vỡ băn khoăn trong lòng của nàng, lúc trước là sợ người ta biết rõ, cho nên không dám nói cái gì, hiện tại bị Lăng Dật Trần cười nói, mọi người đều biết được tâm ý của nàng, dấu diếm cũng dấu diếm không được, dứt khoát đi lên.

Lăng Dật Trần muốn chính là hiệu quả này.

Lăng Tinh Nguyệt cất bước đến bên cạnh Huyền Thiên, âm thanh như muỗi kêu:

- Đại sư huynh, ngươi... Ngươi lên đường bình an, đây là... Tinh Nguyệt làm, tặng cho ngươi!

Nói xong nhét một tiểu bao vào trong tay Huyền Thiên, Huyền Thiên cầm vào trong tay, cũng như Bạch Linh đưa cho hắn bùa bình an, thừa dịp Lăng Tinh Nguyệt đưa tiểu bao, bàn tay hai người tiếp xúc với nhau, Huyền Thiên duỗi ngón giữa ra, tại chạm vào lòng bàn tay của nàng, viết mấy chữ lên lòng bàn tay Lăng Tinh Nguyệt, nói:

- Cảm ơn Lăng sư muội.

Ánh mắt Lăng Tinh Nguyệt khẽ giật mình, hiển nhiên bị động tác của Huyền Thiên làm giật mình, nhưng cũng không có tức giận, trong ánh mắt ngược lại hàm ẩn vui mừng, nhưng sắc mặt ngượng ngùng, rất nhanh thối lui, đứng bên cạnh Lăng Dật Trần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.