Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 92: Kiếm trảm Tiên Thiên (2)



Chỉ kém nửa bước, Huyền Thiên đã có thể bước vào Võ Đạo cảnh thập trọng, thực lực càng tăng lên mấy lần, võ giả Tiên Thiên cảnh nhị trọng cũng khó làm gì được hắn, trong mắt Huyền Thiên, võ giả Tiên Thiên cảnh nhất trọng quả thật chỉ là gà đất chó kiểng.

Đối với nghị luận của chúng võ giả, Ngô Văn Tường như không nghe thấy, tiếp tục lớn tiếng nói:

- Lão hủ lời ong tiếng ve không nói nữa, đệ tử hậu bối bốn nhà Ngưu, Trình Trương, Hoàng giờ bắt đầu luận võ, trận đầu luận võ, Hoàng gia Hoàng Thiên đấu với Trương gia Trương Trạch Đào.

Lời Ngô Văn tường vừa nói xong, ở phía Trương gia có một đạo nhân ảnh rất nhanh nhảy ra, hai tay mở ra, như Hùng Ưng giương cánh, chậm rãi rơi vào trên lôi đài.

Người này tuổi còn trẻ, sau lưng mang một thanh trường kiếm, đang mặc thanh sam, đúng là đệ tử Tiên Thiên cảnh của Trương gia, Trương Trạch Đào, tuổi vừa mới mười bảy, bước vào Tiên Thiên cảnh đã nửa năm.

Ngay khi Trương Trạch Đào hạ xuống trên lôi đài, Huyền Thiên cũng từ trên khán đài nhảy ra, tốc độ như báo săn, rơi xuống đất như Hổ bộ Long hành, chỉ thấy một đạo tàn ảnh xẹt qua, Huyền Thiên cũng đã đứng ở trên lôi đài.

Ánh mắt Ngô Văn Tường lướt qua Huyền Thiên, cười hơi có vẻ âm trầm nói:

- Trong quá trình luận võ nghiêm cấm cố ý tổn thương tánh mạng người, nhưng đao kiếm không có mắt, quyền cước vô tình, khó tránh khỏi sản sinh vấn đề, nếu muốn cam đoan mình an toàn thì phải chú ý cẩn thận, nếu sợ hãi thì có thể sớm nhận thua, tốt rồi - - trận đầu luận võ bắt đầu.

Nói xong, thân ảnh Ngô Văn Tường lóe lên, lui đến một bên lôi đài.

BOANG...!

Trương Trạch Đào rút trường kiếm sau lưng ra, kiếm này thanh mang trận trận, là một thanh Danh Kiếm.

Kiếm quang lóe lên, Trương Trạch Đào giơ kiếm chỉ Huyền Thiên ở phía xa quát:

- Hoàng Thiên, ngươi ở Thiên Kiếm Tông khi dễ hai vị đường đệ Trương Long, Trương Hổ của ta, thật sự là ác gan bao thiên, hôm nay ta muốn vì bọn hắn báo thù, ngươi đá bọn hắn một cước, ta liền trả lại ngươi mười cước, ngươi đâm bọn họ một kiếm, ta liền trả lại ngươi mười kiếm, nếu ngươi sợ thì hiện giờ quỳ xuống, dập đầu mười cái nhận thua trước mắt ta, ta có lẽ sẽ khai ân, tha cho ngươi một lần.

- Không biết tự lượng sức mình!

Thanh âm Huyền Thiên lạnh lùng vang lên.

Tất cả mọi người từ giọng nói của Huyền Thiên nghe ra sự khinh thường của Huyền Thiên đối với Trương Trạch Đào, tựa hồ ở trong mắt Huyền Thiên căn bản không có vị cao thủ Tiên Thiên cảnh nhất trọng Trương Trạch Đào này tồn tại, lập tức không ít người hít một hơi hơi lạnh, loáng thoáng truyền đến thanh âm kinh ngạc.

Tu vị Huyền Thiên chỉ là Võ Đạo cảnh cửu trọng, tất cả mọi người vừa xem liền biết, so sánh với Tiên Thiên cảnh nhất trọng kém hai cảnh giới còn không nói, ở giữa còn kém một đại cảnh giới từ Võ Đạo đến Tiên Thiên, theo lý thì Huyền Thiên cần ngưỡng mộ Trương Trạch Đào Tiên Thiên cảnh nhất trọng mới đúng.

Hiển nhiên, Huyền Thiên không để Trương Trạch Đào vào mắt, khiến tất cả võ giả đều cảm thấy kỳ quái, khiếp sợ.

- Ngươi nói gì?

Quả không ngoài sở liệu của Huyền Thiên, hắn nói một câu liền kích cho Trương Trạch Đào giận dữ, quát:

- Ngươi nói thật hay, một cái võ giả Võ đạo cảnh cửu trọng nho nhỏ, ta là cao thủ Tiên Thiên cảnh, ngươi vậy mà coi rẻ ta? Đợi lát nữa ta cho ngươi biết, ai mới là không biết tự lượng sức mình!

- Ngươi quá dong dài rồi, hãy bớt sàm ngôn đi!

Huyền Thiên quát lạnh một tiếng, " BOANG... " một tiếng, Hàn Tuyết Kiếm ra khỏi vỏ, một đạo kiếm khí màu trắng đẹp mắt từ thân kiếm ra khỏi vỏ, mang tất cả mà ra, trong tiếng kinh hô của vô số ngươi, trong chốc lát bỗng nổ bắn ra mấy chục bước, trảm đến trước mặt Trương Trạch Đào.

Lôi đài tạo thành hình tròn, đường kính chừng 50m, ước chừng hơn trăm bước.

Trương Trạch Đào đứng ở phía Tây lôi đày, Huyền Thiên đứng ở phía Bắc lôi đài, khoảng cách giữa hai người không dưới 50 bước, Huyền Thiên không thi triển bất luận chiêu thức gì, chỉ vẻn vẻn là rút kiếm chi uy, một đạo kiếm khí đã bổ ra hơn năm mươi bước, thẳng trảm đến Trương Trạch Đào, tốc độ công kích cực nhanh, vượt ngoài dự liệu của mọi người.

Một ít võ giả Võ Đạo cảnh thập trọng trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, nếu như bọn hắn đối mặt một kiếm này của Huyền Thiên, nếu bọn họ cách Huyền Thiên trong vòng 50 bước thì chỉ riêng một kiếm này thôi nếu bị bổ trúng thì kiếm khí sẽ xuyên qua da thịt bọn hắn, tạo thành trọng thương.

Không chỉ võ giả Võ Đạo cảnh dưới lôi đài khiếp sợ, một ít võ giả Tiên Thiên cảnh ở bốn phía võ đài trong ánh mắt đều lộ ra vẻ kinh nghi, Huyền Thiên chỉ thuận tiện bổ ra một kiếm mà, góc độ, tốc độ, lực lượng của kiếm khí không cái nào không hoàn mỹ.

Kiếm khách rút kiếm, có chú ý rất lớn, kiếm khách lợi hại chính thức, kiếm thủy chung đều ở trong vỏ, phong mang nội liễm, không lộ ra ngoài, nhưng một khi lộ ra, tất sẽ nhất kiếm kiến huyết, nhất kích tất sách, trong lúc rút kiếm lấy đầu trên cổ địch nhân chỉ là chuyện chớp mắt.

Huyền Thiên một kiếm này nếu chỉ là vận may thì cũng thôi, nhưng nếu là cố ý thì mặc dù là võ giả Tiên Thiên cảnh thì trong nội tâm cũng hiện lên một tia cảm giác mát lạnh.

Võ giả Tiên Thiên cảnh trên khán đài có không ít là kiếm khách, nhưng mặc dù là bọn hắn cũng không cách nào rút ra một kiếm hoàn mỹ như thế .

Trương Trạch Đào chấn động, kiếm khí tới cực nhanh, cơ hồ nháy mắt đã bổ đến trước mặt hắn, kiếm khí thê lương bổ ra hư không, khí lưu bắn ra, nhào vào trên người Trương Trạch Đào, khiến hắn sinh ra một hồi xuyên tim.

Nếu là võ giả cảnh giới Võ Đạo cảnh cửu trọng như Huyền Thiên, một kiếm này của Huyền Thiên rút ra, chỉ riêng kiếm khí thì trong vòng 30 bước đã đủ để nhất kiếm kiến huyết, nhất kích tất sát, trong vòng 50 bước cũng nhất kiếm kiên huyết, không chết cũng trọng thương.

Mặc dù là võ giả Võ Đạo cảnh thập trọng thì dưới một kiếm này cũng phải bị thương trở ra! Text được lấy tại Truyện FULL

Nhưng! Trương Trạch Đào không phải võ giả Võ Đạo cảnh cửu trọng, cũng không phải võ giả thập trọng, mà là một gã cao thủ Tiên Thiên cảnh.

Ngay khi kiếm khí đến sát người, trường kiếm trong tay Trương Trạch Đào từ dưới lên trên, một kiếm vuốt ngước lên, một đạo kiếm quang thanh sắc trong chốc lát xuất hiện ở trước mặt Trương Trạch Đào, đẩy ra phía trước.

Kiếm quang gặp phải kiếm khí, như dao găm đánh lên đậu hủ, kiếm khí của Huyền Thiên cứ thể bị cắt thành hai nửa.

- Tốc độ hắn mặc dù nhanh, nhưng lực lượng kiếm khí cuối cùng vẫn hơi nhỏ yêu, ta sử dụng kiếm quang là có thể dễ dàng phá vỡ công kích của hắn, trách không được Trương Long bại vào tay hắn, kiếm khí của hắn lợi hại như thế, võ giả Võ Đạo cảnh thập trọng quả thật khó có thể ngăn trở, nhưng ta là cao thủ Tiên Thiên cảnh, chỉ cần ta cẩn thận một ít có thể tất thắng!

Trương Trạch Đào tâm niệm xoay chuyển, cảm giác man mát trong lòng lập tức biến mất, bị lòng tự tin tràn ngập, Xùy~~ cười nói:

- Hoàng Thiên, công kích của ngươi chỉ có chút như vậy thôi sao? Ta cho ngươi biết, cái gì là lực lượng của cao thủ Tiên Thiên!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.