Kiếm Phá Thương Khung

Chương 189: 189: Hai Điều Kiện




Đại đương gia tu vi Sơn Hà cảnh, đạo tâm vững chắc kiên cố, lấy thương làm đạo, nhưng không ngờ bị kiếm ý áp chế hai thành thực lực, điều này chứng tỏ kiếm ý của đối phương, là kiếm ý cực kỳ cao cấp.Không những kiếm ý khủng bố, kiếm chiêu phát ra cũng là thập phần đáng sợ.Đại đương gia dù rất muốn ngay lập tức đem Hoa Phong tru sát, nhưng rốt cuộc hắn cũng biết cái gì là ngưng trọng.Hoa Phong một lần phát ra tám đại kiếm ý, không ngờ cộng hưởng, hóa nhiều thành ít, tuy không kinh khủng như kiếm ý hợp nhất, nhưng hoàn toàn mất đi sự phân chia thuộc tính, mà liền mạch không đứt đoạn, khiến người ngoài nhìn vào, như thể hắn chỉ thi triển một loại mà thôi.- Chấn Lôi Thương!Đại đương gia cắn răng chịu công kích phản phệ, thu hồi thương quang đang bị áp chế, vận dụng toàn bộ lực lượng không bỏ sót, quét ra công kích khác.Thương chiêu quét ra mang theo lôi điện lập lòe, thiên lôi trên trời cũng là bị ảnh hưởng, sấm chớp không ngừng xẹt qua.Thương chiêu rất nhanh huyễn hóa thành một đạo lôi thương kinh khiếp, hướng kiếm quang Hoa Phong gào thét đánh tới.Nơi lôi thương đi qua, mặt đất bị cháy đen, bị tia điện ảnh hưởng, xuất hiện vô số vết nứt như mạng nhện, phải nói là cực độ bá đạo.OanhCông kích khủng bố va chạm, triệt tiêu lẫn nhau, tạo nên âm thanh kinh thiên động địa, mặt đất vốn đã nứt nẻ, lại bị chấn thành ra rãnh trời rộng vài thước, đen ngòm không thấy đáy.Sóng xung kích bùng phát đi ra, không gian bị đè nén vặn vẹo.Dư ba xung kích không ngờ lan rộng, quét thẳng vào đám người bên ngoài, toàn bộ Thiên Địa cảnh bị đánh bay miệng phun máu tươi.Về phần võ giả Hồng Mông cảnh của Vương Gia, liền như đạn pháo, thân thể nổ tung, chết không kịp kêu oan.Hoa Phong bị lực phản chấn đập bay, miệng không ngừng thổ huyết, bị thương rất nặng, cố gắng lắm mới không bị sấp mặt.Đại đương gia cũng thập phần không dễ chịu, bị phản chấn đánh cho liên tục thổ huyết, bất quá so với Hoa Phong là tốt hơn mấy lần.- Chết đi!!!Đại đương gia sau khi trụ vững, liền bất ngờ quét ra một thương cực mạnh, không hề kém công kích vừa rồi.“Chết tiệt!”Hoa Phong nội tâm chửi ầm lên.Địch nhân rõ ràng sợ hắn điều trị thương thế thần tốc, cho nên lập tức động thủ, ý đồ ngăn chặn.- Ai chết còn chưa biết?Hắn cũng là không chịu kém cạnh, toàn lực phản kích.OanhCông kích tiếp tục va chạm, Hoa Phong lại bị đánh bay, thương càng thêm thương.Tuy nhiên hắn thương mười, đại đương gia thương có hai, cho nên đối phương lại tiếp tục công kích.OanhOanhĐại đương gia quét thương rồi lại quét thương, đánh cho Hoa Phong chật vật không chịu nổi, hắn thậm chí không có thời gian vận chuyển sinh pháp tắc, liên tục kêu khổ.- Khốn kiếp!!!Hoa Phong mắt lóe tia hung ác, mắng to.- Ta xem ngươi còn chịu được bao lâu!Đại đương gia càng đánh càng kinh hãi, địch nhân quả thật cực kỳ lỳ lợm, đánh mãi không chết.Bất quá hắn không tin vào lý do này, càng khiếp sợ, lực tấn công của hắn càng mạnh.- Tam biến nhất kiếm!Ngay sau khi vừa chịu đòn, Hoa Phong cắn răng lấy tốc độ cực nhanh, xuất ra nhất kích tất sát.KengĐại đương gia chưa kịp quét ra thương tiếp theo, liền huy thương ngăn trở.

Binh khí va chạm hoa lửa đầy trời.KengHoa Phong không để cho đối phương kịp hoàn hồn, lại sử dụng nhất kích tất sát.Đại đương gia ban đầu kinh hồn bạt vía, nhưng Hoa Phong một kiếm lại một kiếm cứ thế tiếp diễn, hắn là nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.Sau hơn nửa nén nhang chịu đòn rốt cuộc.OanhHoa Phong bị đại đương gia một thương đập bay.Hai bên do tấn công quá nhanh, lực đạo mười không được một, do đó đại đương gia dù thành công phản kích, nhưng Hoa Phong cũng không có bị thương.Đại đương gia không tiếp tục liên hoàn kích, nội tâm tính toán tìm cách đối phó.Theo đại đương gia, bản thân hắn là mạnh hơn đối phương rất nhiều, nhưng tên này không những lỳ đòn mà còn rất nhiều thủ đoạn, cực kỳ không dễ chém giết, chưa biết chừng còn bị giết ngược.- Tiểu huynh đệ, Thiết Huyết Trại đang còn thiếu một vị đương gia!- Ngươi có thể hay không nhận lời ngồi vào chiếc ghế này?Đại đương gia đã tìm đủ trăm phương nghìn kế, nhưng không tìm ra kế sách hợp lý, vạn bất đắc dĩ, không ngờ ngỏ ý chiêu mộ Hoa Phong, kêu hắn đầu nhập Thiết Huyết Trại.- Được thôi! Nhưng ta có hai điều kiện!Hoa Phong hơi suy nghĩ một chút, liền không do dự đáp ứng.


Đi kèm với đó là hai điều kiện.- Ha Ha! Nếu tiểu huynh đệ đồng ý gia nhập Thiết Huyết Trại!- Đừng nói là hai điều kiện, dù hai mươi điều kiện ta cũng không ngại chấp thuận!- Nhưng tiên quyết là việc mà trong phạm vi ta có thể quản!Đại đương gia vui vẻ tuôn ra một tràng, không cần biết điều kiện của Hoa Phong là gì, vội vàng chấp thuận.Hắn là không quan tâm đối phương có ý đồ gì không tốt, chỉ cần theo hắn về tổng bộ, đối phương dù yêu nghiệt đến độ nào, cũng là chết chắc, bởi vì Thiết Huyết Trại không chỉ mình hắn có tu vi Sơn Hà cảnh.Chưa kể ở tổng bộ còn có thiên la địa võng, sợ gì không nghiền nát đối phương.- Ta muốn nàng ta!Hoa Phong lập tức tay chỉ về Vương Thiên Ngân phía ngoài, ánh mắt lóe tia dâm tà vô lại, còn ghê tởm đến nỗi chảy cả nước miếng.


Đây là điều kiện đầu tiên của hắn.Vương Thiên Ngân nghe đến bọn họ lấy mình ra làm giao dịch, hơn nữa trông bộ dạng kia của đệ tử Kiếm Tông càng là sợ hãi không thôi, dù nàng đeo khắn che mặt nhưng trong đôi mắt ánh lên vẻ tuyệt vọng bi ai.Mặc dù biết tương lai u ám thê thảm, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy, đáng nói người kia là mang danh bảo vệ nàng.Cũng đúng hắn lã gián tiếp, trực tiếp khiến toàn bộ tộc nhân chết thảm, không lý do gì bỏ qua nàng.Đám để tử tông môn phần là ghen tị, phần là oán độc rủa thầm, không nghĩ tới đường đường là đệ tử tông môn đại phái, lại làm ra chuyện hạ đẳng, đầu nhập sơn tặc không nói, còn là trực tiếp muốn bắt người chính mình cần bảo vệ làm của riêng.Quả thật cực đại vô sỉ, nhưng là bọn họ quên mất, chính bọn họ vừa rồi làm ra hành động, còn hạ tiện hơn gấp trăm vạn lần.- Không thành vấn đề! Người đâu dẫn nữ nhân đó, tới cho tam đương gia!Đại đương gia trông thấy Hoa Phong háo sắc đến độ bỏ qua mặt mũi, không do dự đồng ý, còn xưng hắn là tam đương gia, vị ý ba ba đã vào rọ.Theo hắn mất một nữ nhân cực phẩm có thể tìm lại, nhưng để đối phương đi mất, sẽ là đại họa được không bù lỗ.- Ngươi không ngờ hạ tiện vô sỉ như vậy?Vương Thiên Ngân rất nhanh được sơn tặc đưa tới, ánh mắt cừu hận tuyệt vọng nhìn Hoa Phong chằm chằm, lên tiếng.Nàng là bị phong ấn kinh mạch, không thể phát lực, nếu không liền cùng hắn liều mạng hoặc tự sát.Bởi vì chỉ nghĩ đến tương lai, nàng liền không thể chấp nhận, bất quá dù nàng có làm gì cũng không thể thay đổi số phận.- Quả nhiên cực kỳ xinh đẹp!Hoa Phong lộ rõ bộ mặt biến thái đánh giá Vương Thiên Ngân, kế tiếp hắn là ôm gọn lấy nàng.- Thả ta ra! Đồ vô lại!!!Vương Thiên Ngân bất ngờ bị Hoa Phong ôm chặt, nội tâm một trận hoảng sợ, liên tục giãy giụa, nhưng cũng là lực bất tòng tâm.- Anh hùng khó vượt ải mỹ nhân! Ha ha!Đại đương gia trông thấy Hoa Phong làm ra hành động không kiêng nể, cười to một trận, tuy nhiên tròng mắt lại lóe lên tia độc ác.Cứ ôm cho đã rồi chết, yêu nghiệt thường ngạo mạn, nhưng ngạo mạn quá thành ra ngu ngốc.Để mặc Vương Thiên Ngân la hét giãy giụa, Hoa Phong mắt hướng đại đương gia cao giọng.- Điều kiện thứ hai của ta chính là trong vòng ba năm nhất định đem Thiết Huyết Thần Sa diệt trừ!Nói vừa hết câu hắn ngay tại chỗ biến mất, tiếp theo xuất hiện ngoài năm mươi dặm.Hắn không ngờ mang theo Vương Thiên Ngân bỏ chạy, kế hoạch của đại đương gia là gì hắn không biết, nhưng ý đồ bất chính của đối phương, với cảm ứng thập phần nhạy bén của Thiến Địa Quyết, hắn liền rất dễ dàng nhận ra.Đáng nói đó là hắn không đời nào đi làm cướp đường, chung chiến tuyến với một tổ hợp cặn bã.Cuối cùng cũng là lý do quan trọng nhất, hắn đánh không lại người ta, tình trạng thân thể lúc này ngàn cân treo sợi tóc.- Không ngờ bị lừa!!!Chuyện xảy ra cực kỳ bất ngờ, khiến đại đương không kịp phản ứng, nhưng rất nhanh bừng tỉnh, giận tím mặt.- Mau đuổi theo, tuyệt đối không để hắn chạy thoát!!!Đại đương gia hướng thuộc hạ ra lệnh, về phần hắn là đi trước truy đuổi.Nhưng với bản tính tàn bạo, hắn không quên vỗ một chưởng cực mạnh, diệt sát toàn bộ đám đệ tử tông môn còn lại.Liên tiếp là những tiếng la hét thảm thiết không cam lòng, không ngừng vang lên, sau đó im bặt.Bọn họ trước khi chết liền oán hận Hoa Phong ngập trời, nguyền rủa hắn vạn kiếp bất phục, bởi vì nếu không phải do hắn, bọn họ chưa chắc đã chết.Đám sơn tặc toàn bộ truy sát Hoa Phong, nơi đây rất nhanh chỉ còn lại mùi huyết tinh lẫn máu thịt bầy nhầy, cùng với đó là vô số rãnh trời sâu không thấy đáy trên mặt đất, nơi trước đó vốn dĩ hết sức bình thường....- AaaaaaĐại đương gia bi phẫn gào thét, truy đuổi hơn mười ngàn dặm, hắn không nhìn thấy Hoa Phong dù chỉ là cái bóng.Hắn là Sơn Hà cảnh tung hoành hơn trăm năm, nhưng chưa lần nào cảm thấy bất lực và mất mặt như hôm nay.Bị một Thiên Địa cảnh nhất trọng thiên đánh cho chật vật, cuối cùng bị chính đối phương qua mặt.

Biết trước hắn đã không giao người sớm đến vậy.Nhưng đời mấy ai liệu được chữ ngờ, hắn đã biết tên kia có thực lực là siêu cấp biến thái, nhưng lại chủ quan nghĩ rằng đối phương chạy không thoát, nào đâu khả năng chạy của hắn cũng không kém thực lực là bao.Đại đương gia rốt cuộc học được bài học nhớ đời, khắc cốt minh tâm.- Chuyện hôm nay tuyệt đôi giữ kín!- Nếu để ta biết có kẻ nào không yên phận, đừng trách ta độc ác!Đại đương gia quét mắt mấy mươi thuộc hạ giọng điệu âm trầm.Chuyện mất mặt bực này nếu để ai đó biết, hắn còn tư cách nào lăn lộn.- Thuộc hạ hiểu rõ!Đám sơn tặc thuộc hạ, sợ đến xanh mặt, nào dám hé răng phản bác.- Hừ!Đại đương gia phẫn nộ chưa nguôi, phất tay áo hừ lạnh, lập tức đi tìm mục tiêu khác ý đồ xả hận.


Bất quá không biết hắn là vô tình hay cố ý, đã quên mất điều kiện thứ hai của Hoa Phong là gì.Khụ khụTại một bụi cây cao nửa thước, cách chiến trường một trăm dặm, đột nhiên vang lên hai tiếng ho khan.Chủ nhân của nó là Hoa Phong, hắn không ngờ sử dụng thuật ẩn thân, để qua mắt sơn tặc.Bên cạnh hiển nhiên là Vương Thiên Ngân thần sắc phức tạp có chút xấu hổ.- Ngươi bị thương rất nặng!Vương Thiên Ngân bỏ qua khúc mắc hiểu lầm, hướng Hoa Phong bộ dạng lo lắng nói.Hoa Phong lúc này sắc mặt tái nhợt, liên tục ho ra máu, xen lẫn nội tạng.Hắn đúng là bị thương rất nặng, liên tục bị đánh, dù hắn có biến thái cách mấy, cũng chân chính không phải mình đồng da sắt.May mắn hắn dùng kế để ngăn đối phương tiếp tục xuất thủ.

Nếu không hứng chịu thêm dù chỉ một đòn, cũng là chết chắc, Sơn Hà cảnh bá đạo không thể tưởng tượng.Tuy nhiên gắng gượng trốn chạy, cũng là sức cùng lức kiệt.- Vừa rồi mạo phạm! Mong Vương cô nương....!Hoa Phong phất phất tay, ý nói thương thế không đáng ngại, kế tiếp liền lên tiếng xin lỗi, nhưng nói chưa hết câu đã bất tỉnh.


Hắn rốt cuộc không trụ vững để vận pháp tắc trị thương..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.