Kiếm Phá Thương Khung

Chương 220: 220: Tái Chiến Đại Đương Gia 1




- Hắn là đang tìm chết hay đầu óc có vấn đề?Đám dong binh do hoàng y thanh niên dẫn đầu, vốn dĩ đã đứng qua một bên.

Nhưng khi thấy Hoa Phong đối mặt hai cường giả Sơn Hà cảnh, vẫn mở miệng đòi chém, đòi giết.Khiến tất cả nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu, xen lẫn khinh thường.Theo bọn họ, lấy tu vi Thiên Địa cảnh kênh kiệu cùng Sơn Hà cảnh, đây đâu phải là ngông cuồng, chính xác là kẻ điên, mà đã là kẻ điên thì không bao giờ biết sợ chết.Còn một ý kiến khác được đưa ra, đó là Hoa Phong đang cố tỏ vẻ cao ngạo, để che đi nội tâm cùng cực sợ hãi.Hơn nữa bọn họ lúc này nhận biết, đối phương hướng bọn họ xấc xược, không thể gọi là mạnh miệng.“ Chuyện lần này không hay rồi!”Diệp Lạc Hồng nội tâm lo lắng thầm nghĩ.Nàng vốn ôm tâm lý thăm dò Hoa Phong thực lực, nhưng với tình hình trước mắt, xem ra chẳng thể thăm dò được một chút, bởi vì chênh lệch song phương thực sự quá lớn.Bên này Thiên Địa cảnh nhị trọng thiên sơ kỳ, bên kia hai Sơn Hà cảnh, một nhất trọng thiên trung kỳ, một nhị trọng thiên sơ kỳ.Đáng nói cả hai bên dường như có hiềm khích từ trước, đang đối đầu nhau cực kỳ kịch liệt, ai cũng đều lộ rõ hung sát chi khí, rất nhanh sẽ là một hồi đại chiến, không chết không thôi.Nhưng hai bên thực lực chênh lệch như trời với đất, dùng móng chân nghĩ cũng biết, ai sẽ trở thành cỗ thi thể.Nếu Hoa Phong thực sự bị đánh chết, hai tỷ muội nàng cũng khó thoát đại nạn.Diệt cỏ diệt tận gốc đạo lý này tồn tại bất cứ nơi đâu.“ Hắn dựa vào đâu chứ”Khác với suy nghĩ của tất cả mọi người, Quách Giai Kỳ không cho rằng Hoa Phong đang cố tỏ ra ngông cuồng, để che đi sự sợ hãi.Nàng không hiểu Hoa Phong quá nhiều, nhưng với những ai biết về hắn, đều sẽ có chung một nhận định.Hoa Phong một khi hướng ai đó khiêu chiến, chắc chắn sẽ chiến, dù thắng hay bại, vẫn sẽ là cực kỳ kinh thế hãi tục.Cũng bởi như vậy nàng mới nghi hoặc, không biết hắn dựa vào đâu, mà một lúc đòi chiến hai Sơn Hà cảnh.- Tiểu Giác giao ngươi một tên!Hoa Phong không để vào mắt ý kiến cùng bình luận của mấy người bên ngoài, hắn đảo mắt đánh giá hai đối thủ cực mạnh trước mặt, sau đó đột nhiên lên tiếng.Địch nhân có tới hai Sơn Hà cảnh, một tên khó đối phó hơn một tên.Tên trung niên bạch y, tu vi Sơn Hà cảnh nhất trọng thiên trung kỳ, hắn còn có thể chiến một trận.Nhưng tên hắc y kia, có tu vi Sơn Hà cảnh nhị trọng thiên, tu vi như này, hắn tuyệt đối nắm chắc, bản thân không chịu nổi đối phương mấy hiệp, cho nên bất đắc dĩ hướng Tiểu Giác nhờ vả.- Ta tên trắng, ngươi tên đen, đối phó không được đừng hòng đòi ăn!Tiểu Giác đang ngủ ngon bất ngờ bị đánh thức, mơ màng chưa kịp hiểu chuyện, Hoa Phong lại bồi thêm một câu.Nghe đến được ăn hai mắt nó lập tức trở nên sáng rực, ngó quanh một hồi, rất nhanh tìm ra mục tiêu chỉ định, không nói một lời, nhìn chằm chằm hắc y trung niên, bộ dạng một trận hung thần ác sát.- Mới cách một tháng không gặp, không ngờ từ một thiên tài lại trở thành một kẻ điên!- Đáng tiếc! Đáng tiếc!Tiểu Giác không nói chuyện, thành ra ai cũng nghĩ Hoa Phong tự biên tự diễn, bạch y trung niên không bỏ qua cơ hội hướng hắn đả kích.


Kế tiếp thần sắc mèo khóc chuột, làm ra vẻ tiếc hận.- Nói nhiều với hắn làm gì?- Không phải đại ca nói hắn có rất nhiều bí mật sao?- Bắt hắn lại là được! Nói chuyện với kiến hôi chẳng khác nào tự hạ thấp địa vị chúng ta!Hắc y trung niên hướng bạch y trung niên lên tiếng, mắt không thèm liếc Hoa Phong một cái.Với hắn nhìn Hoa Phong còn cảm thấy bẩn mắt, huống hồ trò chuyện.Ban đầu nghe đại ca nói đối phương là một tuyệt đại yêu nghiệt, khiến hắn không ít lần chờ mong chính diện gặp mặt.Nhưng hiện tại xem ra trăm nghe không bằng một thấy, ở đối phương hắn không hề cảm ứng được một tia lợi hại, phế vật đến không thể phế hơn.- Hai người lui ra, giữ khoảng cách an toàn!Híp mắt nhìn bạch y trung niên, Hoa Phong tròng mắt lóe sát khí, sau đó hướng hai người Quách Giai Kỳ nói.Nhưng không đợi Hoa Phong nhắc nhở, hai người đã đi trước lùi lại.


Bọn họ không có khả năng lẫn tư cách, tham gia trận chiến khó hiểu trước mắt.Một người tò mò vì sao Hoa Phong biết chết còn kiêu ngạo, một người nghi hoặc Hoa Phong lấy gì để chiến.Không ai trong hai người cho rằng bản thân bị Hoa Phong liên lụy, bởi không có hắn, bọn họ đã chết từ trước.- Sắp chết đến nơi còn lo cho người khác!Bạch y trung niên nghe Hoa Phong nhắc nhở hai người kia, khóe miệng nổi lên nụ cười trào phúng.Theo hắn Hoa Phong là không lo chuẩn bị chết, còn ở đó làm ra vẻ người tốt.- Bất quá ngươi không cần quá lo lắng, một khi ngươi chết, bọn họ cũng không sống quá lâu!Bạch y trung niên tiếp tục nói, nhưng lần này là trắng trợn uy hiếp.Lời nói này lọt vào tai hai người Quách Giai Kỳ, bọn họ liền một trận rùng mình, toàn thân nổi da gà, tuy nhiên vẫn đi tiếp ra xa.- Ai chết ai sống lúc này bàn luận còn quá sớm!- Nhưng ta biết, giai thoại về Thiết Huyết Thần Sa, kể từ thời điểm này, liền trở thành lịch sử!Hoa Phong lạnh giọng phản bác, thần sắc tràn đầy tự tin.

Tam sinh chi lực phạm vi một trăm dặm, bất giác được điều động, hướng hắn âm thầm tề tụ.- Thiết Huyết Thần Sa!!!Diệp Lạc Hồng lùi lại chưa bao xa, nghe đến cái danh xưng này liền khựng lại, sắc mặt vốn chưa từng dao động, liền một trận đại biến, sợ đến cắt không giọt máu.Thiết Huyết Thần Sa là biệt hiệu của một đoàn sơn tặc cực kỳ hung tàn khát máu.


Mỗi khi nhắc tới đều khiến cho người nghe, một hồi kinh hồn táng đảm.- Thiên Sơn dong binh là Thiết Huyết Thần Sa?Quách Giai Kỳ bộ dạng cũng không tốt hơn là mấy, cực độ khiếp sợ.Nàng đến trung đại lục chưa lâu, nhưng với tu vi nhỏ yếu, lại hay ra vào hiểm địa, cho nên được cảnh báo rất nhiều về đám sơn tặc khiến người người xanh mặt, Thiết Huyết Thần Sa.Chỉ nghe người khác nhắc tới, nàng cũng đã thập phần run sợ, nhưng lúc này không ngờ đang trực diện đối mặt.Nàng không cho rằng lời Hoa Phong vừa nói, là do hắn tưởng tượng nói bừa.- Trở thành lịch sử hay không, không phải một xác chết có thể phán định!Bạch y trung niên nhếch miệng cười lạnh, thần sắc dần chuyển sang âm lãnh tàn độc, sát khí không giữ lại rốt cuộc bộc phát.Hắn chính là đại đương gia dẫn đầu Thiết Huyết Thần Sa, chặn đường đoàn thám hiểm Vương Gia cách đây một tháng trước.Cũng là Sơn Hà cảnh đầu tiên mà Hoa Phong chính thức giao chiến.- Ta thấy các ngươi sống lâu nên thành ra đú đẫn!- Đã vậy chết đi cho đỡ chật đất, chừa không gian cho người thông minh tồn tại!Hoa Phong khẩu khí không thua kém, khóe miệng còn treo một nụ cười khinh bỉ.- Tiểu Giác, động thủ!Thế nhưng hắn liền nhanh chóng nghiêm mặt, lạnh giọng lên tiếng.HôHắn vừa dứt lời, thì một chuyện không ai có thể tưởng tượng liền xảy ra.Tiểu Giác từ trên vai Hoa Phong nhảy xuống, vốn dĩ một con chuột vô hại như nó, không ai thèm để vào mắt.Nhưng ngay khi chân vừa chạm đất, liền lấy một tốc độ cực nhanh biến lớn, chớp mắt đã to như một ngọn núi nhỏ.- Nhân loại, ngươi nên chết!Tiểu Giác vừa biến đổi hình dạng, liền hướng hắc y trung niên nhe răng trợn mắt.Không để cho bất kỳ ai có cơ hội kịp kinh ngạc, một luông lôi ngân to như thùng phi, từ trên chiếc sừng của nó mạnh mẽ phóng ra.Lôi ngân với một tốc độ không thể tin nổi, đập về phía hắc y trung niên.Bất ngờ bị tập kích, hắc y trung niên không hề kịp làm ra bất kỳ một cái gì hành động xúc thế, chỉ theo bản năng vung đao, ngăn trở lôi ngân bá đạo.OanhThanh âm giao kích rất nhanh vang lên.Lôi ngân thế tới như hung thần, mạnh mẽ đập cho đao chiêu phát ra theo bản năng, của hắc y trung niên thành tạp toái.

Dư lực năm thành bổ về phía hắn.BinhHắc y trung niên như một bao cát bị đập bay, miệng liên tục thổ huyết, chịu một trận trọng thương.Bạch y trung niên đứng gần, cũng bị sóng xung kích quét trúng, đẩy lui một đoạn.- Đây là thứ gì???Bị lực đạo dư ba ảnh hưởng, rốt cuộc bạch y trung niên cũng làm ra phản ứng, hướng Tiểu Giác há miệng, không tự chủ thốt lên, nội tâm một trận hoảng sợ, tinh thần cũng bị khủng bố đến choáng ngợp.- Ngươi cũng nên chết đi!!!- Thiên Địa Giao Thoa!Không để cho bạch y trung niên kịp bình tĩnh, Hoa Phong nghiến răng hét lớn, không do dự vung kiếm gỗ chém ra một kiếm cực mạnh.Tam sinh chi lực đã được hắn điều động từ trước.Tam sinh vô hình, bị Hoa Phong chuyển hóa ngoại chân nguyên, liền trở nên hữu hình, toàn thân hắn lúc này, được bao phủ một tầng quang mang đa sắc dày đặc.Quang mang đa sắc theo một kiếm hắn chém ra, lập tức huyễn hóa thành một đạo kiếm quang đa sắc.Kiếm quang đa sắc phát ra khí tức tru thiên diệt địa, hướng bạch y trung niên gào thét mà đi.Hoa Phong là nhân cơ hội đối phương thất thần, phát ra công kích đánh cho đối phương không kịp trở tay.Bất quá tốc độ xuất thủ của hắn xa xa bì không kịp Tiểu Giác, cho nên muốn đối phương không kịp trở tay là không thể nào.- Tiểu tử muốn chết!!!Bạch y trung niên bị Hoa Phong đi trước phát động công kích rốt cuộc bừng tĩnh, liền một trận tức giận.Hắn là biết đối phương thừa nước đục thả câu, nhân lúc hắn bị thất thần mà đánh lén.Thế nhưng theo hắn đây là hành động tự tìm chết.Lần trước không thể đem đối phương chém giết là do hắn bị đánh lừa, lần này tuyệt đối không để tái diễn.- Thiên Nhật Trường Không!Không có nhiều thời gian suy nghĩ, bạch y trung niên cũng nghiến răng vung bảo thương quét ra, toàn lực phản kích.Hắn dù tự tin có thể đem đối phương chém giết, nhưng sự lợi hại của tên này, không phải là thứ có thể hời hợt ứng phó.Thương chiêu do bạch y trung niên phát ra, rất nhanh huyễn hóa thành một đạo thương quang khủng bố.Thương quang mang theo chân nguyên Sơn Hà cảnh, ẩn chứa thiên nhật thiết tắc, cùng một loại thương ý không biết, nhưng vô cùng bá đạo.Tất cả tạo nên một đạo thương quang kinh thiên vĩ địa, sức nóng do thiên nhật thiết tắc phát ra, khiến không gian một hồi đỏ rực, nhiệt độ tăng lên một mức độ không tưởng.Thương quang lấy khí thế quét ngang hết thảy, mạnh mẽ đập vào kiếm quang đang tiến tới với uy thế đầy hung bạo.OanhThương kiếm va chạm, thanh âm nổ lớn vang lên, sóng xung kích từ trung tâm bùng nổ càn quét đi ra, chấn cho thiên địa ảm đạm, mặt đất bị đánh cho xơ xác, nứt nẻ không chịu nổi.Hoa Phong bị lực phản chấp đập bay mười bước, lồng ngực nhộn nhạo, khóe miệng trào máu.Đối diện bạch y trung niên cũng không dễ chịu, kết quả vượt xa hắn nhận định, khi mà hắn bị đập bay mười ba thước, phun ngụm máu tươi, rơi xuống hạ phong.- Ngươi mạnh hơn trước rất nhiều!Ổn định thân hình, bạch y trung niên không xem xét thương thế nặng nhẹ, mà hướng Hoa Phong trợn mắt, nội tâm từ tự tin chuyển sang cực kỳ ngưng trọng.Trước mặt hắn không còn là tiểu tử bị đánh không lực hoàn thủ ngày trước.


Mà là một đối thủ vô cùng khó đối phó, bởi vì hắn biết đối phương có không ít chiêu trò, tất cả đều hết sức nguy hiểm cùng lợi hại.Cho nên hắn không vì rơi xuống hạ phong mà tức giận như lần trước gặp mặt, mà tỏ ra bình tĩnh, để tập trung toàn bộ tinh thần cho trận chiến sống còn sắp tới.- Ngươi cũng không không hề dậm chân tại chỗ!Hoa Phong híp mắt nói.Một kích tam sinh một trăm dặm cũng chỉ khiến đối phương lui nhiều hơn hắn ba bước, chảy nhiều hơn vài giọt máu, khiến hắn thập phần tập trung.Đối phương chỉ tăng một tiểu cảnh giới so với ngày trước, nhưng chiến lực đâu chỉ tăng một lần, không dễ chơi một chút nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.