Kiếm Phá Thương Khung

Chương 225: 225: Hồ Đại Giác




Khụ khụHoa Phong khó khăn bò ra khỏi hố sâu, thân hình sau một hồi lắc lư mới có thể đứng vững.

Ho khan vài tiếng, phun nốt ngụm máu tươi còn ứ đọng, dù bị trọng thương, nhưng hắn không ngờ không tỏ ra cái gì sợ hãi, còn hướng bạch y trung niên một trận vênh mặt, hắn nói.- Thi triển cấm pháp có gì tài giỏi?- Chẳng qua chỉ là một kẻ sợ chết!- Nhưng đa phần những kẻ sợ chết đều sẽ chết rất nhanh!Hắn vừa nói vừa khinh thường ra mặt.Theo hắn tên kia thực lực đột ngột bạo tăng, nguyên nhân không phải đối phương ẩn giấu thực lực, mà là thi triển cấm pháp.Trong mắt hắn những kẻ sử dụng cấm pháp, đều là những kẻ liều mạng ngu ngốc, bởi vì cấm pháp là thứ hại người hại mình, địch không chết ta vong, nhưng địch vong ta cũng ngáp ngáp.Dĩ nhiên Hoa Phong có ý định đợi đối phương ngáp ngáp, mới xuất thủ đối phó, hắn chẳng dại đi chính diện nghạnh kháng với một tên Sơn Hà cảnh sử dụng cấm pháp, bởi vì đó mới chân chính là hành động tự tìm chết.Tuy nhiên, có thể đợi được hay không vẫn chưa thể nói trước.Sơn Hà cảnh lại còn có cấm pháp, trụ được bao lâu còn dựa vào vận khí.- Ngu ngốc!- Ngươi nghĩ mình sẽ sống đến khi ta tự hại chính mình?Bạch y trung niên cười lạnh châm chọc.Hắn không phủ nhận bản thân là đang thi triển cấm pháp.Có điều huyết sát khí của hắn, không giống như những thứ cấm pháp tầm thường.Trong khi những cấm pháp thấp kém kia, một khi thi triển đã là không còn đường lui, còn cấm pháp của hắn chém giết địch nhân càng nhanh càng chịu ít thương tổn, thậm chí không bị ảnh hưởng.Dĩ nhiên hắn cho rằng Hoa Phong rất nhanh liền bị hắn đem đi tru diệt.- Ta quên nói cho ngươi biết! Ta rất thích mấy tên thi triển cấm pháp dạng này!Hoa Phong sau một hồi suy ngẫm, tròng mắt bất giác lóe tinh quang, kế tiếp hướng bạch y trung niên cười khinh bỉ.- Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng!- Bất quá ta muốn thử xem ngươi còn lớn lối được bao lâu?Bạch y trung niên giọng điệu rét lạnh, nói.Thời gian không cho phép hắn cùng đối phương đôi co, bởi vì cấm pháp của hắn ngắn thì không nói, nhưng để càng lâu, sự phản phệ còn đáng sợ hơn cấm pháp bình thường gấp bội.Hơn nữa nhị đệ hắn bên kia, sắp bị con yêu thú hung hãn không biết đánh chết, hắn cần nhanh chóng đi trợ giúp.- Thiên Mã Hành Không!Bạch y trung niên nói vừa hết câu, liền vung thương quét mạnh.Hắn bổn cũ soạn lại, lần nữa xuất động một ngàn con huyết sát mã, hướng Hoa Phong gầm thét đánh qua.Huyết sát mã lần này khủng bố hơn huyết sát mã lần trước gấp mấy lần.Bởi vì trước đó đàn ác mã đi khá xa mới trở thành huyết sát.Còn hiện tại ngay từ lúc đầu đã là huyết sát, do đó lực đạo cùng khí thế phát ra liền là cực mạnh.- Cho ngươi biết đối nghịch cùng ta, sẽ là bi kịch tồi tệ nhất trần đời!Bạch y trung niên sau khi quét ra một thương, lập tức hướng Hoa Phong cười dữ tợn.- Hừ!Hoa Phong không có phản bác mà chỉ hừ lạnh, bởi vì đàn huyết sát mã đang mang tới cho hắn một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.Đừng nói là cảm giác, chỉ cần không tìm ra cách phá giải hoặc ngăn cản, hắn sẽ bị nghiền thành vụn cám.HôNgay lúc tử vong kề cổ, từ thức hải Hoa Phong bất ngờ bộc phát một luồng kiếm ý phô thiên cái địa.Kiếm ý vừa ra thiên địa liền trở nên một mảnh thanh minh, mọi thứ hôn ám lập tức bị khu trừ sạch sẽ, khí tức huyết sát tà ác phát ra từ huyết sát mã, liền bị đánh cho một trận hỗn loạn.Đàn huyết sát mã đang lao tới với khí thế cực hung cực ác, lập tức bị đè ép đến run rẩy, lực đạo ẩn chứa bị tổn hao một số lượng rất lớn.- Quang...Quang...Minh...kiếm ý!!!- Làm sao có thể???- Ta không cam tâm!!!Không những huyết sát mã bị đàn áp, mà ngay đến bạch y trung niên cũng bị gắt gao áp chế, luồng huyết sát chi khí do hắn thi triển cấm pháp tạo thành, cũng bị đánh cho tơi tả.Hắn lúc này đang một trận điên loạn, trăm tính vạn tính, hắn vẫn lại tiếp tục bỏ sót điều tối kỵ nhất khi thi triển cấm pháp huyết sát.Cấm pháp huyết sát không sợ trời không sợ đất, bất kể địch mạnh hay yếu đều có thể mạnh mẽ quét ngang, nhưng có một thứ mà cấm pháp không thể đối phó ngược lại còn bị áp chế, đó chính là Quang Minh kiếm ý.Quang Minh đại biểu cho chính nghĩa, đại biểu cho sự lỗi lạc.Đối diện Quang Minh mọi hắc ám tà ác điều bị tiêu trừ, Quang Minh chính là khắc tinh của những thứ thuộc về tà đạo.Mà cấm pháp huyết sát là thứ chân chính thuộc về tà đạo, cho nên gặp phải Quang Minh liền bị đàn áp đến không thể ngóc đầu.Nếu như là Quang Minh kiếm ý bình thường, với thực lực của bạch y trung niên, chắc chắn có thể đánh bật trở lại, nhưng đây là Quang Minh kiếm ý tiểu thành, kiếm ý tiểu thành và kiếm ý bình thường, có sự chênh lệch cực kỳ lớn.Hắn không bao giờ có thể tưởng tượng, một kẻ từng trắng mắt nói láo, lại có thể lĩnh hội Quang Minh kiếm ý.


Đây chính là một cái sai lầm.- Ngươi phải chết!!! Ngươi nhất định phải chết!!!!Bạch y trung niên sau một hồi điên loạn, liền là một trận bạo nộ.Hắn đã hạ quyết tâm dù trả giá cực đắt, cũng phải đem Hoa Phong tru sát.Bởi vì sự xuất hiện của Quang Minh kiếm ý, sẽ khiến mọi kế hoạch bị phá sản.Thiên địch như này tuyệt đối không thể để tồn tại.Về phần cái gì bí mật, hắn không còn quá để ý nữa, bởi mỗi thời khắc đối phương sống sót, là mỗi thời khắc ẩn chứa đầy đại họa.- Thiết Huyết Thần Sa!!!Bạch y trung niên nghiến răng thúc dục toàn bộ cấm pháp, cùng tất cả thực lực bình sinh, thậm chí bản mạng tinh huyết cũng bị hắn mang đi thiêu đốt.Sau đó hung tợn quét ra một thương mạnh nhất hắn có thể,Thương chiêu vừa ra, lập tức một con sông màu máu bất thình lình xuất hiện.Sống máu được cấu thành bởi vô số hạt cát nhỏ li ti, khí tức do sông máu phát ra không những cực kỳ đáng sợ, còn sặc mùi huyết tinh tanh tưởi, rất không thể ngửi.Về phần đàn huyết sát mã đã bị Quang Minh kiếm ý đánh cho bạo liệt từ lâu.- Chết cha! Hắn không ngờ thật sự liều mạng!Bạch y trung niên dồn toàn lực công kích, Hoa Phong liền một trận kinh hồn táng đảm.Hắn vỗn dĩ trong lúc nguy hiểm làm liều, thôi phát đi ra Quang Minh kiếm ý, thế nhưng màn đánh liều của hắn không ngờ thật sự ngăn cản thành công đàn huyết sát mã khủng bố.Bát đại kiếm ý cộng hưởng, đã làm mất đi thuộc tính vốn có của mỗi loại kiếm ý.Nhưng khi kiếm ý đơn độc thôi phát, sự đáng sợ của nó mới chân chính hiển hiện.


Dù không mạnh bằng kiếm ý cộng hưởng, nhưng sức uy hiếp lại cao hơn rất nhiều.Như vừa rồi bát đại kiếm ý không thể áp chế huyết sát khí, nhưng chỉ mình Quang Minh kiếm ý, liền có thể giải quyết tất cả, sự bá đạo của từng thuộc tính kiếm ý là rất đáng để bận tâm.Nhưng cũng chính vì sự bá đạo đó, Hoa Phong lúc này mới đối diện với công kích liều mạng của bạch y trung niên.Công kích bực này hắn không hề có chút lực ngăn cản.Cho dù hắn có thêm lần nữa thiêu đốt linh hồn cũng vô pháp chống trả.Công kích liều mạng của Sơn Hà cảnh, không phải muốn cản là cản.Không còn cách nào khác hắn đành vận toàn lực làm ra phòng ngự tốt nhất.Bất kể tam sinh, chân nguyên hay kiếm ý, lực lượng, đều bị hắn vận chuyển bao bọc quanh thân tầng tầng lớp lớp, ý đồ cản được chút nào hay chút đó.- Ngươi phải chết!!!Bạch y trung niên nhe răng trợn mắt lặp lại câu nói vừa rồi, miệng treo nụ cười hung ác.Sỡ dĩ hắn hung ác như vậy là do Sông máu của hắn chỉ còn cách Hoa Phong chưa đầy mười thước, chỉ cần nửa cái chớp mắt thôi yêu nghiệt kia sẽ bị sông máu chôn vùi.Bất quá ngay lúc này, khi mà Hoa Phong nhắm mắt chờ vận khí, thì.OanhSông máu khủng bố của bạch y trung niên chưa kịp đánh tới Hoa Phong, đã bị một luồng lôi điện màu xanh không biết từ đâu xuất hiện, đánh cho tạp toái.Lôi điện sau khi đập cho sông máu thành phấn vụn, không hề dừng lại tiếp tục đập vể phía bạch y trung niên.ẦmBạch y trung niên bị lôi điện oanh kích, trực tiếp tan xác, chết không biết tại sao chết.Lôi điện quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp phóng xuất kim quang hộ thể.- Đa tạ ngươi rồi!Hoa Phong lưng mướt mồ hôi lạnh, tim vẫn còn đập nhanh, quay lại phía sau lên tiếng, thần sắc một hồi cảm kích.Lôi điện màu xanh đột nhiên chen ngang cứu hắn thoát khỏi chín phần chín tử vong, không phải do Tiểu Giác phát ra, còn ai vào đây.- Bọn họ đáng chết!Tiểu Giác hung ác nói, kế tiếp thân thể bất giác thu nhỏ.

Hai mắt hướng Hoa Phong đảo tròn, ý đồ của nó rất rõ ràng.- Còn đám rác rưởi kia nửa!Hoa Phong không có để ý ánh mắt Tiểu Giác, mà để ý đến dong binh còn lại.- Tất cả đã bị ta đánh chết!Tiểu Giác bất mãn lên tiếng.Sau khi đem rùa đen hèn mọn tru sát, nó tiện thể đập luôn mấy tên coi bộ đáng ghét kia.- Còn hai người họ?Hoa Phong một trận trợn mắt, nhìn chằm chằm Tiểu Giác hỏi dò.


Trong suy nghĩ của hắn, tên này không phải nổi cơn điên giết sạch không còn người nào chứ?Có điều Tiểu Giác chưa kịp trả lời, hắn đã thở phào nhẹ nhõm, bởi vì vừa quét thần thức, hắn liền phát hiện bọn họ bình an.Quay lại nhìn Tiểu Giác, rốt cuộc tên này cũng biết phân biệt địch ta.

Nhưng tốt xấu gì nếu không có nó hắn là khó mà sống nổi.Không nói hai lời Hoa Phong lập tức lấy đan dược ra trả công, tổng cộng bốn trăm viên, xem như thưởng thêm.Chuyện này khiến Tiểu Giác thập phần phấn khích, không ngại nhảy lên vai hắn mà cọ đầu, tỏ ý thân mật một phen.Chẳng ai biết cũng chẳng ai để ý, thậm chí cả Hoa Phong cũng không biết, Tiểu Giác giấu bốn trăm viên đan dược ở chỗ nào, trong cái thân hình nhỏ bé như một con chuột kia.- Chúng ta tiếp tục lên đường!Hoa Phong vừa đưa Tiểu Giác đan dược, hai người Quách Giai Kỳ cũng đã tới trước mặt.Vừa tới nơi Hoa Phong liền bất ngờ đưa ra đề nghị hai người chỉ biết gật đầu, tuy nhiên cặp mắt lại khẽ liếc về phía Tiểu Giác đầy kiêng dè cùng kinh sợ, thêm vào đó, là vài phần cổ quái.Hai nàng là người duy nhất chứng kiến Tiểu Giác tru diệt nhị đà chủ.


Tiểu Giác khi đó khủng bố như nào bọn họ đã được nhận thức, nhưng chỉ dựa vào mỗi thực lực là không đủ để tru sát kẻ kia, còn một thứ quan trọng khác nữa.- Quách cô nương là có chuyện gì sao?Trông thấy Quách Giai Kỳ hết liếc mình lại liếc qua Tiểu Giác , Hoa Phong liền hỏi, nội tâm có chút suy nghĩ...hơi xa.- Không có gì? Chúng ta đi!Quách Giai Kỳ lắc đầu như con đông tây, lên tiếng biện minh, nhưng sự thật nàng đang nghĩ gì chỉ mình nàng biết.Nhưng tựu chung một người một yêu, đúng là một tổ hợp vô cùng hoàn hảo.Không chờ đợi quá lâu ba người tiếp tục hành trình đi đến thành thị gần nhất.Bỏ lại nơi đây một mảnh hoang tàn phá hoại, nơi chiến đấu giữa Tiểu Giác và hắc y trung niên, còn có cả một hồ nước đột ngột xuất hiện, bên cạnh hồ ghi một tấm bảng, trên bảng đề Hồ Đại Giác.Hoa Phong không biết cũng vì trận chiến hôm nay, mà bản thân hắn đã vô tình chuốc vào một đại họa.Và nơi đây hắn chưa hẳn không còn quay lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.