Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 100: Tức Chết Ngươi



Ngày hôm sau khi Lữ Tố Nga rời đi, mấy người Chư Chí Hòa đã đến, lại kéo Chu Hằng đi Thiên Hàng Thành, nói là phải chúc mừng một bữa.  

Bọn họ vẫn luôn bị ép đi bế quan, bởi vậy cũng bỏ lỗ trận chiến giữa Chu Hằng cùng Thượng Quan Kỳ. Thẳng đến khi hai người Chư Chí Hòa, Lưu Viêm gần như đồng thời đột phá Tụ Linh Cảnh, lúc này bốn người mới được thả ra ngoài thư giãn một hồi.  

Chu Hằng không chịu nổi nhiệt tình của bọn họ, liền cùng đi Tùng Hạc Quán Thiên Hàng Thành, nơi này cũng là tửu lâu cấp bậc tối thượng.  

– Ta nói huynh đệ, ngươi có thể tu luyện chậm một chút được không, ca ca vừa mới vào Tụ Linh Cảnh, ngươi liền vù vù vù lên đến Tụ Linh tam trọng thiên, thật sự là không cho một chút mặt mũi gì!  

Chư Chí Hòa vỗ vai Chu Hằng cười đùa.  

– Đúng đó, tu vi vẫn như trước, nhưng chênh lệch lại càng kéo lớn ra! Ta nói Chu Hằng, ngươi thật sự là Nhân linh thể tam tinh?  

Dư Chấn Diệp buồn bực thở dài, hắn càng thêm không xong, đến bây giờ vẫn còn là Luyện Thể tầng mười hai đỉnh phong, đừng nói chênh lệch càng lúc càng lớn với Chu Hằng, đã bị Chư Chí Hòa, Lưu Viêm bỏ lại.  

– Còn giả được sao!  

Chu Hằng mỉm cười, nhưng hắn biết nếu lại làm kiểm tra linh thể, hắn tuyệt đối đã là Nhân linh thể tứ tinh, thậm chí có thể là Nhân linh thể ngũ tinh. Sau khi đột phá đến Tụ Linh tam trọng thiên, hai đạo lực huyết mạch của hắn lại có tăng lên tương đối lớn.  

Nhưng hắn không thể nói lời này cho bất cứ ai, có thể tăng lên phẩm chất lực huyết mạch, vậy còn không hù chết người?  

– Dư lão nhị, bây giờ ngươi thành Dư lão tam, nếu không cố gắng sẽ thành lão tứ!  

Chư Chí Hòa cười ha hả.  

– Tuyệt đối đừng để cho Vạn lão tứ cũng vượt qua ngươi!  

– Hắn làm lão tứ là chắc rồi!Vạn Lượng tràn đầy tin tưởng nói.  

– Xì, ta sẽ không thua con heo mập nhà ngươi!  

Dư Chấn Diệp không cam lòng biểu lộ.  

Bọn họ đều là bạn tốt quen biết nhiều năm, cũng không ngại nói mấy câu thô tục đả kích nhau một chút.  

Năm người vào Tùng Hạc Quán, tầng dưới cùng đã không còn phòng riêng, phải lên lầu hai mới có. Tuy nhiên phòng riêng này thật là không đúng thật, chỉ có dùng những chiếc bình phong ngăn cách, chỉ là không thể nhìn thấy người khác, tiếng nói xuyên qua không có gì cản trở được.  

May mà người ở đây đều có phẩm giá, nói rất nhỏ, nếu không chú ý kỹ sẽ không nghe được.Phục vụ dẫn đường đằng trước cho năm người Chu Hằng, trên đường vòng qua vòng lại như đi qua một cái mê cung. Bỗng nhiên Chu Hằng dừng bước, có vẻ nghiêng tai lắng nghe.  

– Chu Hằng, có chuyện gì?  

Lưu Viêm phát hiện Chu Hằng ngừng lại, liền quay đầu hỏi.  

Chu Hằng mỉm cười với hắn, nhưng lại xoay mình, đi vào trong một “phòng riêng”, bởi vì không có cửa chỉ có bình phong ngăn cách, tự nhiên đi qua không có gì cản trở.  

– Khách quan! Khách quan!  

Phục vụ kia sốt ruột, nếu để cho Chu Hằng quấy rầy người khác dùng cơm, hắn sẽ bị phê bình, vội chạy đến ngăn cản. Nhưng hắn làm sao ngăn cản được Chu Hằng, ngay cả góc áo còn chưa chạm đến, Chu Hằng đã bước vào trong.  

– Khách quan, ngài không thể như vậy…  

Phục vụ kia cũng vội đi vào, trước tiên khẽ trách Chu Hằng một câu, sau đó xoay người sang phía hai người đang dùng bữa, không ngừng cúi mình hành lễ, nhận lỗi:  

– Hai vị khách nhân, thật sự là rất có lỗi! Thật sự xin lỗi!  

Ánh mắt quét qua, chỉ thấy nam nữ này đều là người trẻ tuổi khoảng 20, nam anh tuấn tiêu sái, nữ xinh đẹp như hoa, đặc biệt là bộ ngực kia, cao vút như muốn phá tan lớp vải, làm cho mắt của hắn nhìn muốn thẳng.  

– Chu Hằng, ngươi quá vô lễ!  

Nam nhân trong phòng riêng trách mắng, vẻ mặt rõ ràng không vui, khí thế khổng lồ cuốn qua. Tuy rằng không nhắm vào phục vụ kia, nhưng cũng làm hai chân hắn nhũn ra, ngã ngồi xuống đất.  

Chu Hằng lại không hề lay chuyển, muốn dùng khí thế áp đảo hắn, ít nhất cũng phải là cường giả Ích Địa tam trọng thiên mới được! Hắn mỉm cười, bất ngờ ngồi xuống cạnh mỹ nữ ngực lớn kia, hỏi:  

– Sao cô lại chạy đến đây?  

Hoàn toàn không nhìn nam nhân kia!  

Chu Hằng đều biết nam nữ này, nam là Liễu Thánh Kiệt, nữ là Cổ Tư, hắn chính là nghe được giọng của Cổ Tư mới lâm thời quẹo vào.  

– Hắn nói muốn nói chút chuyện Đại Diễn Thịnh Hội với ta!  

Cổ Tư chỉ vào Liễu Thánh Kiệt, vẻ mặt bình thản như vạn năm cũng không thay đổi.  

– Liễu huynh, không để ý ta cũng ngồi nghe chứ?  

Chu Hằng cười nói.  

Con muội ngươi, ngồi cũng đã ngồi rồi, ta để ý ngươi sẽ đứng lên hả?  

Trong lòng Liễu Thánh Kiệt chửi má nó, nhưng hôm nay thân phận Chu Hằng không như trước kia, con rể cường giả Khai Thiên Cảnh ai cũng phải nể vài phần, căn bản không như tiểu tử Tinh Hà Viện trước kia nữa.  

Đáng hận mà, rõ ràng là hắn nhìn trúng rõ ràng là, nếu như hắn có thể cưới được mị vật trời sinh này, hiện tại thân phận này đã là của hắn!  

Cái tên đần độn Chu Hằng này, căn bản không biết làm sao vận dụng lá bài này, nếu đổi lại là hắn, hiện tại chín núi Thiên Hàng khẳng định đã là vật trong túi! Lãng phí, lãng phí mà! Sao mà tên ngu này lại lừa được An Ngọc Mị?  

Nhìn ngang nhìn dọc cũng không nhìn ra tiểu tử này có cái gì xuất sắc, vừa không phải mỹ nam tử anh tuấn hơn người, càng không phải là đàn ông to con khí vũ hiên ngang, chẳng lẽ kỹ xảo trên giường rất cao, chơi thỏa mãn lãng phụ An Ngọc Mị kia?  

— Hắn đoán như thế cũng đúng vài phần, chỉ là quá trình cùng tình huống thực tế vẫn còn chút lệch lạc. Nếu không phải vì Chu Hằng cứu người, An Ngọc Mị sau khi chịu nhục khẳng định sẽ liều mạng ngọc đá cùng vỡ, mà nếu không phải Chu Hằng quả thật xuất sắc, nhiều lắm thì nàng chỉ gắn cho Chu Hằng một cái danh hiệu làm chồng, về sau sẽ không để cho hắn chạm đến một sợi lông của nàng!  

Chu Hằng quả thật không phải mỹ nam tử, nhưng chẳng lẽ hắn không xuất sắc hay sao?  

– Thì ra là con rể An gia, mời ngồi!  

Liễu Thánh Kiệt nhấn chữ “ngồi” rất nặng, tự nhiên là trào phúng Chu Hằng không mời mà ngồi, hơn nữa còn chỉ ra thân phận của Chu Hằng, không gì ngoài cảnh cáo Cổ Tư, người này đã có vợ rồi.  

Thời này nam nhân nhiều vợ, nhưng nữ nhân xuất sắc như Cổ Tư sẽ cùng chia xẻ nam nhân với người khác? Tự nhiên là không!  

– Chu huynh đệ, ngươi…  

Bốn người Chư Chí Hòa cũng vào theo, lúc nhìn thấy Liễu Thánh Kiệt, bọn họ lập tức ngậm miệng lại, ảnh hưởng xưa nay vẫn làm bọn họ sinh lòng sợ hãi.  

Trong lòng Liễu Thánh Kiệt sắp giận phát nổ, thật vất vả lấy được cái cớ mời Cổ Tư đi ra, không ngờ còn chưa nói được mấy câu, những kẻ không liên quan liền nhảy ra!  

An Ngọc Mị đã hoa rơi Chu gia, hắn cũng không phải người không bỏ xuống được, lúc này liền chuyển mục tiêu lên người Cổ Tư, đóa hoa tươi này cũng đã sớm nằm trong danh sách săn bắn của hắn. Không giống theo đuổi An Ngọc Mị là vì bối cảnh của đối phương, bản thân Cổ Tư chính là Sơ Phân Cảnh, nếu có thể cưới của nàng, vậy sẽ là hỗ trợ đắc lực!  

Đương nhiên hắn cũng cân nhắc qua Cổ Lộ, tuy rằng hai nàng là tỷ muội song sinh, nhưng là nam nhân không có thẩm mỹ khác thường, hắn chọn ai là chuyện quá dễ hiểu.  

– Đều ngồi đi!  

Liễu Thánh Kiệt buồn bực nói, ở trước mặt Cổ Tư, hắn phải bảo trì phong độ.  

Chu Hằng ngồi dán sát vào Cổ Tư, quay đầu nói với phục vụ:  

– Làm phiền lấy thêm 5 đôi đũa đến đây, còn có thực đơn, chút đồ ăn này làm sao mà đủ, cũng không thể để người ta nói Liễu huynh keo kiệt được!  

Liễu Thánh Kiệt thiếu chút nữa tức giận đến nhảy dựng lên, hắn chỉ là bảo mấy người Chu Hằng ngồi xuống, bao giờ nói là mời bọn họ cùng ăn? Thật không nhìn ra được da mặt Chu Hằng này dày như thế!  

Thức ăn trên bàn đương nhiên không đủ ăn, đây vốn là cho hai người dùng mà!  

Nhưng dù sao Liễu Thánh Kiệt cũng là Liễu Thánh Kiệt, không phải như người huynh đệ của hắn cứ hờn giận đều lộ rõ ngoài mặt! Hắn lập tức tỉnh táo lại, thầm nghĩ tiểu tử này trước kia bị nhục trong tay ta, bây giờ đang cố ý quấy rối, nếu như ta thất thố nổi giận, vậy đúng là trúng quỷ kế của tiểu tử này!  

Không sai, mục tiêu của ta là Cổ Tư, mà tiểu tử này cũng nhìn ra, cố ý phá hoại hình tượng của ta ở trong mắt Cổ Tư!  

Tên khốn đáng chết, lúc trước nên mượn cớ xử lý hắn, bằng không sao lại có xấu hổ lúc này!  

Liễu Thánh Kiệt nắm tay thật chặt, trong mắt còn thiếu chút phun ra lửa, hắn vội vàng ngưng thần tĩnh khí, ổn định lửa giận trong lòng, nháy mắt vẻ mặt toát ra mỉm cười, tựa như không để trong lòng.  

Phục vụ kia thấy hai bên đều là quen biết, tự nhiên thở phào, vội vàng đưa tới 5 đôi đũa cùng thực đơn, đưa cho Chu Hằng gọi món.  

Chu Hằng cũng mặc kệ cái gì, cứ chọn món đắt tiền, món đắt nhất cần đến 100 linh thạch, cũng bị hắn không khách khí chỉ ra, đều chọn!Liễu Thánh Kiệt trong lòng nhỏ mãu, hắn tự nhiên biết những món mà Chu Hằng chọn là đắt cỡ nào, nhưng buồn bực là hắn còn phải bảo trì mỉm cười như không có chuyện gì.  

Chín núi Thiên Hàng thực lực chênh lệch rất lớn, Nghiêm Ứng Long có thể lấy ra 2 vạn linh thạch, cũng không có nghĩa là Liễu Thánh Kiệt lấy ra được, dù sao một người ở núi thứ nhất, một người ở núi thứ chín.  

Toàn bộ gia sản của Liễu Thánh Kiệt khoảng cỡ 3000 linh thạch, tuy rằng đủ để trả cho bữa tiệc này, nhưng chỉ một lần liền ăn hơn 400 linh thạch, làm sao không làm hắn khóc ra máu?  

Nếu như 400 linh thạch này có thể giành được phương tâm của Cổ Tư thì cũng đáng, nhưng đáng ghê tởm là ở đó, hai người gặp riêng liền biến thành liên hoan bảy người, nào còn một chút tình thú gì.  

Hơn 400 linh thạch của hắn đúng là đổ bỏ mà!  

Thoáng cái tổn thất hai phần gia sản, ngay cả hàm dưỡng như Liễu Thánh Kiệt cũng tái xanh cả mặt, tuy rằng vẫn treo nụ cười, nhưng đã vô cùng miễn cưỡng.  

Tốc độ dọn món ăn của Tùng Hạc Quán rất nhanh, một món tiếp một món, nối liền không dứt, chưa đến 10 phút đã dọn đầy những món mà Chu Hằng chọn thêm.  

– Tới đi tới đi, ăn ăn thôi!  

Chu Hằng cố ý ghê tởm Liễu Thánh Kiệt, cầm đũa lên mời gọi, tựa như hắn mới là chủ nhân.  

Bốn người Chư Chí Hòa đều hi hi ha ha, bọn họ cũng biết Chu Hằng có thêm bối cảnh, tự nhiên không cần sợ Liễu Thánh Kiệt như thế nào, đều nhấc đũa ăn thoải mái. Đừng nói, bọn họ còn chưa từng được ăn đồ ăn mắc như thế, cũng chỉ có những cường giả Ích Địa Cảnh mới có tư cách hưởng thụ, lúc này tự nhiên ngấu nghiến như hổ, mỗi người như quỷ chết đói.  

– Đệ muội, nếm thử Tiễn Vĩ Ngư hấp này, chất thịt béo ngậy, dư vị vô cùng!  

Chư Chí Hòa cũng không chỉ ăn, cuối cùng ngừng lại gọi Cổ Tư.  

– Chư Chí Hòa, đừng nói bậy!  

Cuối cùng Liễu Thánh Kiệt không nhịn được quát, tiếng đệ muội này khẳng định là gọi theo Chu Hằng, nếu hắn lên tiếng, vậy quả thật là ngốc nghếch tiêu tiền như rác rồi.  

– Liễu ca, ta nói sai cái gì?  

Chư Chí Hòa vẻ mặt ủy khuất, tuy rằng tu vi của bọn họ kém xa, nhưng địa vị cha chú thì giống nhau, tự nhiên đối xử ngang hàng, đây là quan hệ cá nhân.  

Tiểu tử này đúng là biết giả trang!  

Chu Hằng nhìn thế nào cũng không vừa mắt được Liễu Thánh Kiệt, lúc này gắp miếng thịt cá đặt vào chén Cổ Tư, nói:  

– Ăn nhiều một chút!  

– Ừ!  

Cổ Tư gật đầu, dùng đũa gắp miếng cá của Chu Hằng bỏ vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm.  

Liễu Thánh Kiệt thiếu chút nữa phun ra cả ngụm máu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.