Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 134: Lấy Đầu Đập Vào Vách Tường



Thi Vũ Lạc dùng ánh mắt nhờ giúp đỡ hướng mấy người Hàn Đào, nhưng đám Hàn Đào lại tránh ánh mắt của nàng, dù là La Nhuận Thiên cũng không có ý xuất đầu chút nào, ngược lại là kẻ thứ nhất hoạt động bước chân, lui ra ngoài.  

Thiên Tinh Tông, Khai Thiên Cảnh, đối với những tông môn khác mà nói quả thực chính là đá lớn trên đầu, người nào khiêng được?  

Thi Vũ Lạc không khỏi muốn chết, nhưng nàng biết Lưu Duyệt nói được làm được, nếu sớm hay muộn bị đối phương đùa bỡn, vì cái gì không vớt chút ưu đãi cho mình? Áp lực Khai Thiên Cảnh thật sự quá lớn.  

– Ha ha ha!  

Đúng lúc này, tiếng cười to đột ngột vang lên.  

– Ngươi *** cười cái rắm!  

Lưu Duyệt giận tím mặt, ánh mắt hung ác hướng về Chu Hằng, hắn đã sớm xem tiểu tử này không vừa mắt, luôn giả bộ dường như tuyệt thế cao thủ, xa cách đối với mình!  

Hắn cũng không phải đần độn, không có xung đột ở trên đường cùng Chu Hằng, nhưng đã quyết định sau khi trở lại phải gọi người hung hăng thu thập Chu Hằng.  

Chu Hằng lắc đầu, thở dài, nói:  

– Ta đã thấy rất nhiều tiện nhân vô sỉ, nhưng vừa so sánh với ngươi, mỗi một người đều có thể thành thánh! Ngươi quả nhiên không hổ họ Lưu, thật sự là vô sỉ hạ lưu!  

– Ngươi, ngươi dám mắng ta?  

Lưu Duyệt lập tức hổ, từ nhỏ đến lớn có mấy người dám mắng hắn? Hắn từ nhỏ cưỡi trên cổ cường giả Khai Thiên Cảnh mà lớn lên, quả thực có thể xem như nửa Khai Thiên Cảnh!  

– Nàng không quản xa vạn dặm, nguy hiểm đến tính mạng cứu ngươi, mà ngươi hồi báo nàng như vậy?  

Chu Hằng đột nhiên chuyển lạnh.  

Lời nói này nếu nện ở trên người của một người bình thường, tất nhiên sẽ khiến người nọ mặt đỏ tới mang tai. Nhưng trong quan niệm của Lưu Duyệt căn bản không có hai chữ liêm sỉ, lời này đúng là đàn gảy tai trâu trâu.  

– Bản thiếu gia là chủ nhân của các ngươi, cho dù các ngươi vứt bỏ tính mệnh cũng phải tới cứu bản thiếu gia! Bản thiếu gia là chủ, các ngươi là nô, các ngươi hết thảy đều là của bản thiếu gia, còn cái gì hồi báo, đầu óc ngươi bị nước vào sao!  

Lưu Duyệt nói.  

Đối mặt với loại này, Chu Hằng ngay cả tâm tình mắng cũng không có, mà trực tiếp xoay người lại, nói với ba người Hàn Đào:  

– Mà các ngươi, đối đãi đồng bạn như vậy? Nhìn đồng bạn chịu nhục cũng không dám thở mạnh một cái, các ngươi còn có thể xem như người sao?  

Ba người Hàn Đào đều nhu nhược, bọn họ đã biết uy thế Chu Hằng ở Đấu Thú Trường chiến Tỉnh Thiên, ra mắt hắn một kiếm rõ ràng gọn gàn đánh chết một võ giả Sơ Phân Cảnh, nào dám tranh luận cùng hắn.  

Nên biết rằng, phía sau Chu Hằng cũng có một vị cường giả Khai Thiên Cảnh! Bọn họ nếu sợ hãi Lưu Duyệt, tự nhiên cũng không có lý do không úy kỵ Chu Hằng!  

– Con mẹ nó, ngươi nói cái gì vậy, bản thiếu gia nói với ngươi, có nghe hay không!  

Lưu Duyệt hét lớn, sau đó quay đầu quát đối với Thi Vũ Lạc:  

– Tiện nhân, còn không cởi quần áo, bản thiếu gia muốn chơi *** ngươi.  

Thình thịch!  

Hắn còn chưa nói hết lời, toàn bộ đầu đã bị ngạnh sinh va chạm vào vách tường, Chu Hằng đột nhiên ra tay, một bàn tay đập hắn lún vào trong vách tường.  

Lưu Duyệt mặc dù là ăn chơi trác táng, nhưng có cha là Khai Thiên Cảnh, vẫn tăng tu vi lên tới Sơ Phân Cảnh, va chạm nhìn như rất nặng, kỳ thật thương tổn đối với hắn lại cực kỳ bé nhỏ, lập tức rút đầu ra từ trong vách tường.  

Hắn hung thần ác trạng nhìn Chu Hằng, giận dữ mà cười:  

– Được được được, ngươi cũng dám ra tay đối với bản thiếu gia, ngươi chết chắc rồi! Chết chắc rồi! Chẳng những là ngươi, còn có người nhà của ngươi, toàn bộ phải chết!  

Trong ánh mắt Chu Hằng đột nhiên nhoáng lên hung quang một cái, hắn hận nhất chính là có người lấy thân nhân của hắn uy hiếp!  

– Muốn chết!  

Chu Hằng xuất thủ lần nữa, nắm cổ của Lưu Duyệt, hung hăng đập vào vách tường.  

– Ha ha, ngươi độc, ngươi độc, tuy nhiên ngươi có năng lực độc tới khi nào!  

Vách tường đụng cái tạo thành lỗ thủng, nhưng Lưu Duyệt lại lông tóc không thương.  

Chu Hằng cười lành lạnh, nói:  

– Hy vọng ngươi có thể kiên trì lâu một chút!  

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!  

Chu Hằng cứ như vậy dẫn Lưu Duyệt đi khắp nơi, thấy cái gì đều đập đầu Lưu Duyệt vào đó.  

Sơ Phân Cảnh quả thật cứng cỏi, mười lần trăm lần không có việc gì, nhưng ngàn lần, vạn lần?  

Trên mặt của Lưu Duyệt xuất hiện từng vết máu tươi, lập tức có vẻ dữ tợn. Tuy nhiên tên này kiêu ngạo, dù chết không nhận thua, chỉ kêu la muốn giết cả nhà Chu Hằng, thanh âm càng ngày càng thấp.  

Bốn người Hàn Đào đều đi theo khuyên giải Chu Hằng, nếu Lưu Duyệt bị Chu Hằng giết chết, Chu Hằng có chết hay không không biết, nhưng bọn hắn khẳng định xong đời!  

Chu Hằng sao nghe lọt, đi thẳng tới tường thành, cười nói:  

– Không biết đánh vỡ tường thành này, ngươi có chết hay không?  

Lưu Duyệt rốt cục lộ ra vẻ mặt e ngại, hắn nguyên bản chắc chắc Chu Hằng nhất định không dám đưa hắn vào chỗ chết, bởi vì phía sau hắn có một lão tử Khai Thiên Cảnh! Nhưng nhìn Chu Hằng so với hắn còn điên cuồng hơn lại có chút sợ.  

– Chu Hằng.  

Bốn người Hàn Đào đều kêu lên, thật sự sắp xảy ra án mạng.  

Thình thịch!  

Xem như trả lời, Chu Hằng dẫn theo Lưu Duyệt đập vào tường thành.  

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!  

Một đường đi tới, từng mảnh tường thành vỡ xuống, khi một phần ba tường thành ngã xuống, Lưu Duyệt cũng đã giống như một con chó chết, mắt trắng dã trợn ngược, khóe miệng sùi bọt mép.  

Bốn người Hàn Đào đều phát lên hàn khí trong lòng, không âm thầm nhắc nhở mình tuyệt đối không nên đắc tội Chu Hằng, đây cũng là người điên!  

– Ha ha, quả nhiên không sai, ngươi rất kiêu ngạo!  

Một đạo thanh âm đột ngột không biết truyền tới từ địa phương nào, tuy rằng không phải rất vang dội, lại dường như thẳng vào lòng người, khiến người ta không khỏi sinh ra một cỗ khiếp sợ.  

Cường giả Ích Địa Cảnh!  

Hưu!  

Một đạo kiếm quang đánh úp lại, như lưu quang, đánh thẳng sau lưng của Chu Hằng.  

Triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, Chu Hằng né tránh, nhưng trong tay xách theo Lưu Duyệt bị người kia nhân cơ hội đoạt lấy. Hắn trở lại vừa thấy, chỉ thấy địa phương nguyên bản có thêm một cái nam nhân toàn thân áo đen, trên mặt che một cái khăn đen.  

Nam nhân che mặt tay cầm trường kiếm chói lọi, trên mặt đất có một cái vết kiếm dài đến ba trượng, lúc này hãy còn còn có thể cảm ứng được sát khí phát ra trên vết kiếm, nếu vừa rồi Chu Hằng phản ứng chậm một chút, lúc này tất nhiên đã bị một kiếm chẻ thành hai khúc!  

– Di, lại có thể tránh thoát một kích của ta?  

Nam nhân che mặt phát ra một tiếng kinh dị, tiện tay ném Lưu Duyệt cho mấy người Hàn Đào, nói:  

– Không phải chuyện của các ngươi, mang theo hắn về, mà người này…  

Hắn nâng kiếm chỉ Chu Hằng:  

– Vì cứu Lưu Duyệt, chết trận tại Thiên Linh Thành! Các ngươi có hiểu!  

– Đã hiểu được!  

Bốn người Hàn Đào vội vàng gật đầu, đây chính là giết trắng trợn, nhưng bọn họ lại nào dám nói một chữ không, nam nhân che mặt này là Ích Địa Cảnh tiện tay có thể hủy diệt tính mệnh bọn họ.  

Bọn họ lúc trước đã bỏ Thi Vũ Lạc, hiện tại lại buông bỏ Chu Hằng có gì kỳ quái.  

Nhưng khiến Chu Hằng thất vọng là, Thi Vũ Lạc cũng không liếc hắn một cái, theo bọn Hàn Đào nhanh rời đi.  

– Chu Hằng, mùi vị bị người phản bội thế nào?  

Nam nhân che mặt cũng không vội vã động thủ, mà nhân cơ hội đả kích hắn. một chút  

Chu Hằng cười ha ha, nói:  

– Chỉ có thân nhân bằng hữu phản bội mới khiến cho lòng người đau, mấy người bọn hắn… còn không xứng phản bội ta!  

Quả thật, cho dù lúc trước hắn xuất đầu cho Thi Vũ Lạc cũng bởi vì xem Lưu Duyệt không vừa mắt thôi, cũng không phải hắn có cảm giác gì với Thi Vũ Lạc.  

– Hừ, con vịt chết mạnh miệng!  

Nam nhân che mặt cười lạnh một tiếng, tay phải rung lên, kiếm quang lạnh thấu xương.  

Hắn muốn đả kích võ đạo thiên tài này một chút, lại không nghĩ rằng Chu Hằng lại không chịu ảnh hưởng chút nào, khiến tâm tình của hắn khó chịu cực độ. Một khi đã như vậy, vậy trực tiếp làm thịt người kia, dù sao nhâm nhi hương vị máu tươi cũng không sai.  

– Ra tay đi, ở đâu ra nhiều vô nghĩa như vậy!  

Chu Hằng tế xuất hắc kiếm, chỉ có chiến ý hừng hực, về phần đối phương là ai phái tới hắn căn bản lười hỏi, không ngoài ai khác chỉ có mấy người kia, hắn sẽ xử lý từng cái!  

– Tự tìm đường chết!  

Nam nhân che mặt quát một tiếng chói tai, trường kiếm đánh về phía Chu Hằng.  

Một kiếm xẹt qua, như trời sụp đất nứt, kiếm quang thẳng hướng cửu trọng thiên!  

Chu Hằng tươi cười, triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, tốc độ như điện, trực tiếp chính diện đột kích trong sơ hở của kiếm chiêu đối phương!  

Nam nhân che mặt cũng không nắm giữ thế, cho dù cảnh giới cao hơn Chu Hằng một cái đại cảnh giới cũng không đại biểu chiêu thức đối phương cao minh hơn.  

– Thật to gan!  

Nam nhân che mặt giận dữ cười, như thế nào đi nữa hắn cũng là Ích Địa Cảnh a, Chu Hằng lại dám đón đánh hắn chính diện, đây quả thực là đại nhục nhã đối với hắn.  

Hắn đẩy dời tay trái, lập tức một đạo kình khí cuồn cuộn mãnh liệt cuốn ra, mênh mông cuồn cuộn.  

Đây chính là một kích toàn lực của cao thủ Ích Địa Cảnh, đủ để miểu sát bất kỳ tồn tại Sơ Phân Cảnh trong nháy mắt, tuyệt không thể địch lại được!  

Chu Hằng gập thân hình lại, né người sang bên, phát công kích về nam nhân che mặt  

Nam nhân che mặt giận dữ, hắn cao hơn Chu Hằng một cái đại cảnh giới, kích này tuyệt đối nghiền ép, nhưng tình huống hai người hiện tại thật giống như là võ giả cùng giai, mà hắn cũng chỉ dựa vào lực lượng cường đại mới bức lui Chu Hằng!  

May mắn không ai nhìn thấy, bằng không thể diện hắn còn gì?  

– Tiểu tử, chết cho ta!  

Nam nhân che mặt tay phải múa kiếm, tay trái không ngừng oanh chưởng, chỉ là hắn căn bản không đuổi theo chiêu thức tinh túy, chỉ dựa vào lực lượng cường đại ngạnh sinh ép áp Chu Hằng.  

Thế cùng cảnh giới võ đạo cũng không có quan hệ trực tiếp, cường giả Linh Hải Cảnh cũng không nhất định nắm giữ Thế.  

Nam nhân che mặt rốt cục phát huy ra uy lực thân là cường giả Ích Địa Cảnh, kiếm phong phát động hết, chưởng lực bốn phía, mỗi một đánh đều đáng sợ, cho dù Chu Hằng chỉ dính vào mảy may đều bị thương nặng!  

Chu Hằng vừa động tâm niệm, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.  

– Chạy đi đâu!  

Nam nhân che mặt đã thật sự nổi giận, nếu không thể tự tay xử lý Chu Hằng, thể diện hắn còn gì? Thân hình hắn đuổi nhanh về phía Chu Hằng, hưu hưu hưu, dưới đêm trăng, hai cái bóng người một trước một sau, đều như điện chớp.  

Tốc độ tiểu tử này sao thế nào nhanh như vậy?  

Nam nhân che mặt không khỏi kinh hãi, đuổi theo chừng năm phút đồng hồ, nhưng hắn vẻn vẹn chỉ cách gần ba trượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.