Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 14: Lục Túc Cự Đầu Thú



Đây là tồn tại đầu tiên mà Chu Hằng gặp phải không chết dưới Lăng Thiên thức thứ nhất, không ngờ tới không phải là con người, mà là yêu thú! Yêu thú Luyện Cốt đỉnh phong quả nhiên mạnh mẽ! Tuy nhiên, mấu chốt hơn vẫn là hắn quá yếu, có thể phát huy lực lượng của thiên địa quá ít ỏi, không thể phát huy được uy lực chân chính của Lăng Thiên Cửu Thức. Nếu bây giờ hắn là Luyện Cốt Cảnh, một kiếm này nhất định trực tiếp xuyên thủng cổ của Lục Túc Cự Đầu Thú! Dưới chân Chu Hằng vừa trợt, triển khai Phi Vân Bộ, nhẹ nhàng tránh thoát một đòn đánh trả giận dữ của yêu thú. Hắn vừa oán vừa bực, Lâm Phức Hương lại chấn động đến há to miệng nhỏ. Mười ngày qua, mặc dù nàng không quá hiểu rõ Chu Hằng, nhưng cũng biết kỳ thật tiểu tử này chỉ có tu vi Luyện Thể tầng sáu. Ai có thể thấy Luyện Thể tầng sáu mạnh như vậy? – Ngao…. Lục Túc Cự Đầu Thú không ngừng phát ra tiếng gầm, trong ánh mắt như chuông đồng toát ra khí tức khát máu, đau đớn khiến nó điên cuồng, chảy máu làm nó giận dữ, nó nhất định phải nuốt sống con người đáng chết này! Bước chân Chu Hằng ấn nhẹ, triển khai Phi Vân Bộ, hắn lại hòa làm một thể với cả thiên địa, mỗi một bước đạp ra, như mặt đất chủ động đàn hồi, không khí đang đẩy ở sau lưng, làm cho tốc độ của hắn tăng vọt, qua lại tự nhiên dưới công kích của Lục Túc Cự Đầu Thú. Tuy nhiên đã không còn kiếm, hắn không thể công kích tiếp, trong thời gin ngắn rơi vào cục diện bế tắc không ai làm gì được ai. – Tiểu tử thúi, đón kiếm! Lâm Phức Hương cuối cùng phản ứng lại, vung tay phải lên, một đoàn sáng lạnh bay về phía Chu Hằng. Chu Hằng vươn tay đón lấy, trong tay liền có thêm một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm như thu thủy, hàn quang chiếu rọi. Hắn cầm kiếm trên tay, lập tức lòng tin tăng mạnh, một kiếm giơ lên, như kéo theo cả thiên địa! Xẹt, hắn chém ra một kiếm! Trong mắt Lục Túc Cự Đầu Thú lóe lên một tia sợ hãi, nó đã nếm qua đau khổ của một kiếm này. Rõ ràng nhìn thấy một kiếm đâm tới, nhưng lại cứng đờ không có nổi một chút ý né tránh, giống như phải nên bị một kiếm này đâm trúng, bằng không sẽ là địch với toàn thiên địa! Nhưng dục vọng muốn sống mạnh mẽ trào ra, Lục Túc Cự Đầu Thú bỗng nhiên phát ra tiếng rống lớn, ngay khoảng khắc cuối cùng nghiêng đầu sang mấy tấc. Phập! Máu tươi văng lên, một kiếm này đâm vào cổ yêu thú, lưỡi kiếm vào cơ thể như đâm vào đậu hủ, mũi kiếm trực tiếp vươn ra ở bên kia! Đáng tiếc làm kiếm này lệch vài phân, không thể trực tiếp đâm thủng cổ họng yêu thú! Lục Túc Cự Đầu Thú rít gào một tiếng, mặc kệ mọi giá vung chân đánh xuống Chu Hằng. Chu Hằng có vết xe đổ trước đó, lúc này dùng sức kéo ra, trường kiếm rút khỏi người yêu thú, kéo theo một dải máu tươi. Trong lòng hắn không khỏi thầm khen kiếm này quả nhiên không phải vật phàm, bằng không tuyệt đối không thể đâm thủng được cổc Lục Túc Cự Đầu Thú! Tuy nhiên yêu thú này càng không hổ là tồn tại Luyện Cốt Cảnh, bị thiệt một kiếm đầu tiên, càng có năng lực chống cự nhất định đối với kiếm thứ hai! Triển khai Phi Vân Bộ, Chu Hằng không ngừng chạy quanh, né tránh Lục Túc Cự Đầu Thú phản kích điên cuồng. Kiếm đầu tiên không tạo thành tổn thương quá lớn với yêu thú, hơn nữa trường kiếm còn nằm trên cổ yêu thú, ngăn cản máu chảy ở mức nhất định. Nhưng kiếm thứ hai thì khác, trực tiếp đâm xuyên thấu qua cổ Lục Túc Cự Đầu Thú, máu tươi phun mạnh, máu bị xói mòn rất nhanh. Tuy rằng hình thể Lục Túc Cự Đầu Thú to lớn, nhưng cũng không chịu nổi mất máu điên cuồng như vậy. – Ngao! Yêu thú này cũng không ngốc, đánh lâu mà còn không chạm được góc áo của Chu Hằng, quyết đoán từ bỏ dây dưa, mà quay sang công kích Lâm Phức Hương. Lâm Phức Hương tức thời mặt hoa hoảng hốt, tuy rằng nàng cũng là tồn tại Luyện Cốt Cảnh, nhưng làm sao có thể đấu sức được với yêu thú cùng cảnh giới! Hơn nữa nàng không biết Phi Vân Bộ, vũ khí đã cho mượn, bảo nàng lấy cái gì ngăn cản? Bước chân phát lực, nàng chạy sang phía bên trái. Vù, chỉ thấy một bóng đen bao phủ trên đầu nàng, Lâm Phức Hương ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lục Túc Cự Đầu Thú đã nhảy tới trên đỉnh đầu, máu phun ra rơi xuống như mưa. Nói tốc độ, nàng làm sao hơn được yêu thú! Nhìn cái đầu dữ tợn của yêu thú ngày càng gần, Lâm Phức Hương không khỏi phát ra tiếng hét to yêu kiều, hai tay vung lên, bất chấp mọi giá đánh ra. Nàng sẽ chết! Tuy rằng còn chưa xảy ra, nhưng Chu Hằng có thể nhìn lực lượng, tư thế tấn công của Lục Túc Cự Đầu Thú mà cho ra kết luận cuối cùng. Cũng như hắn có thể dễ dàng nhìn thấu kiếm pháp của Lâm Phức Hương, mọi thứ đều có thể suy diễn! Nhớ lại Lâm Phức Hương luôn miệng nũng nịu gọi tiền bối, nhớ lại bộ dáng hờn dỗi thẹn quá thành giận của nàng sau khi biết sự thật, nhớ lại nàng tay chân vụn về nướng chim trĩ cũng biến thành cháy đen, trong lòng Chu Hằng dâng lên một cỗ rung động mạnh mẽ. Nàng không đáng chết ở chỗ này! Chu Hằng nổi giận gầm lên, đạp Phi Vân Bộ nhanh chóng đuổi theo, ngay trong nháy mắt này, hắn đột nhiên có thêm một phần hiểu ra, tựa như toàn bộ ảo diệu thiên địa hoàn toàn bày ra trước mắt hắn. Lăng Thiên thức thứ hai! Hắn liều mạng kích hoạt lực lượng toàn thân, hóa đâm thành chém, hung hăng chém xuống Lục Túc Cự Đầu Thú. Có nền tảng Lăng Thiên thức thứ nhất, hắn chỉ cần 19 ngày liền nắm giữ hình của Lăng Thiên thức thứ hai, nhưng vẫn không thể hiểu ra ý trong đó. Còn hiện tại hắn bỗng nhiên thông suốt! Thiên địa nổ vang, kiếm quang như điện! Chết cho ta! Phập! Một kiếm chém xuống, cả cái đầu của Lục Túc Cự Đầu Thú bị chém văng, máu tươi điên cuồng phun ra như máy bơm nước. Chu Hằng bỗng cảm thấy một trận thoát lực ập tới, không khống chế đặt mông ngã ngồi xuống đất, bùm bùm bùm, mạch máu ngoài da kéo nhau nổ tung, từng khổi cơ bắp toàn thân như đang rên rỉ, đau đớn không thể nào hình dung. Bằng lực lượng hắn đang có hiện tại, kỳ thật còn chưa đủ tư cách thi triển Lăng Thiên thức thứ hai, bởi vậy tạo thành thương tổn ngược rất lớn lên bản thân hắn. May mà chỉ nổ một ít mạch máu không nặng không nhẹ, sẽ nhanh chóng ngừng lại, nhưng vẫn nhuộm hắn thành người máu. Nhưng Chu Hằng vẫn mừng rỡ, cuối cùng hắn học được Lăng Thiên thức thứ hai! Nghe hắn thở hồng hộc, lúc này Lâm Phức Hương mới hồi thần lại, nhìn thấy yêu thú không đầu, nàng không khỏi bị chấn trợn mắt cứng lưỡi. Một kiếm chém rơi đầu yêu thú Luyện Cốt Cảnh? Khè, đó là yêu thú Luyện Thể tầng chín đó, xương cốt cứng rắn có thể sánh được với tinh thiết. Tuy rằng Chu Hằng sử dụng bảo kiếm của nàng, nhưng thật sự có thể chém đứt được xương cổ của Lục Túc Cự Đầu Thú hay sao? Sự thật bày ra trước mắt, nàng không tin cũng phải tin! Kinh hồn qua đi, Lâm Phức Hương dần dần hồi thần lại, không khỏi dùng gót sen đạp lên thi thể yêu thú kia để hả giận, dám làm nàng sợ quá, đúng là đáng ghét! Đợi nàng hả giận xong, không khỏi cười ha ha, nói: – Phụ thân thấy ta săn được một con yêu thú Luyện Thể tầng chín, khẳng định sẽ vô cùng kinh ngạc! Ừm, lột da ra làm áo choàng cho phụ thân! Cái nữ nhân không tim không phổi này, không thấy bên cạnh còn có một người bị thương toàn thân đẫm máu hay sao? Chu Hằng miễn cưỡng ngồi dậy, vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết để khôi phục chân nguyên lực. Kỳ thật công pháp tu luyện không nhất định yêu cầu tư thế cố định, nhưng ngồi xếp bằng thì có thể khiến cho kinh mạch toàn thân thông suốt, tiện cho chân nguyên lực lưu chuyển, bởi vậy đa số người tu luyện đều chọn tư thế này. Một chu thiên, hai chu thiên, vận chuyển chân nguyên lực liên tục bốn năm chu thiên, Chu Hằng mới miễn cưỡng khôi phục một chút lực lượng. Hắn đứng dậy, đi sâu vào trong hang đá. Yêu thú có ý thức lãnh địa rất mạnh, cho nên ở gần đây tuyệt đối không có con yêu thú thứ hai, không cần phải đợi khôi phục lại trạng thái tốt nhất. – Nè, ngươi đi đâu đó? Nhìn thấy Chu Hằng bước đi, Lâm Phức Hương vội hỏi. – Ước định của chúng ta đã hoàn thành, ta giúp cô giết con yêu thú này, thanh toán xong! Chu Hằng cũng không quay đầu lại, chỉ là khoát tay. – Nè, nè, nè…. Lâm Phức Hương đuổi theo, sóng vai cùng Chu Hằng. Chu Hằng nhướng mày, nói: – Cô đi theo ta làm gì? – Ai nói bổn tiểu thư đi theo ngươi? Lâm Phức Hương cười nhạt: – Trong hang ổ yêu thú thường cất giấu bảo bối, bổn tiểu thư đi xem chiến lợi phẩm! Chu Hằng nhún vai không để ý tới đại tiểu thư này nữa, làm Lâm Phức Hương tức giận nhăn cả mũi. Hang động này không tối, tất cả tảng đá đều tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Chu Hằng nghe qua, thứ này là Tinh Tinh Thạch, có thể tỏa sáng trong bóng đêm, là vật liệu đá rất có giá. Tuy nhiên, phải cắt những tảng đá này ra, lại chuyển ra khỏi núi, chi phí đã vượt qua giá bán, tuyệt đối không có kẻ ngốc nào làm chuyện mua bán này. Đi ra chừng trăm mét, đằng trước xuất hiện ba con đường rẽ, Chu Hằng theo hướng chỉ của hắc kiếm trong đan điền, đi vào cái hang ở giữa. – Ngươi biết đường? Lâm Phức Hương sửng sốt một lát, lập tức đuổi theo. – Không biết! Chu Hằng không lạnh không nhạt đáp lại một câu. Cái tên khốn thối tha này! Lâm Phức Hương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, tức hừ hừ đi sát theo sau Chu Hằng nhưng không nói gì, kỳ thật đi theo tiểu tử thúi này để làm gì chứ? Trong lòng nàng cũng nghĩ không ra. Hang đá này rất lớn, cũng rất phức tạp, đi chưa xa liền xuất hiện ngã rẽ, Chu Hằng chỉ lặng lẽ nhớ kỹ đường đi qua, vừa ấn theo hướng hắc kiếm chỉ mà tiến tới trước. Khoảng 20 phút sau, Chu Hằng ngừng lại, đây là chỗ hắc kiếm chỉ. – Ha ha, ngươi cũng lạc đường rồi? Lâm Phức Hương đã sớm đầu óc choáng váng, nhìn thấy Chu Hằng ngừng lại, trong lòng lập tức vui vẻ – bây giờ nàng thấy Chu Hằng bị nghẹn liền thích thú. Chu Hằng không để ý tới nàng, chỉ tìm kiếm thứ giống bảo vật ở xung quanh. Keng keng keng, hắn dùng mũi kiếm gõ trên đá. – Nè, đây là kiếm của ta, ngươi đừng làm hỏng! Lâm Phức Hương vội vàng gọi, thanh Sương Hàn Kiếm của nàng là cha nàng hao tốn rất nhiều tâm huyết mới rèn ra, được nàng vô cùng quý trọng. Tuy rằng Sương Hàn Kiếm chính là mục kim quý giá, vô cùng cứng rắn, có thể cắt thép cắt ngọc, nhưng lấy làm chùy gõ đá, nàng có thể không đau lòng hay sao? Chu Hằng không để ý, lại cắt mấy cái, bùm, một khối đá bị cắt ra. Quả nhiên là bảo kiếm! Chu Hằng cũng có chút yêu thích không buông tay, không muốn trả lại cho Lâm Phức Hương nữa. Xẹt xẹt xẹt, lại mấy kiếm, vách đá bị hắn cắt ra một cái lỗ to. – Rốt cuộc ngươi đang làm gì? Lâm Phức Hương không cho rằng Chu Hằng lại khi không cắt đá để chơi. Chu Hằng đưa tay vào trong cái lỗ, mò mẫm một phen, trong tay liền có một phiến đá nhỏ, toàn thể màu trắng, sáng lấp lánh như một khối ngọc thạch thượng hạng. – Hả, đây là… Lâm Phức Hương giật lấy phiến đá, cầm trên tay quan sát kỹ càng một lúc, liền toát ra vẻ vô cùng kinh ngạc. – Ngươi có biết đây là gì không? Ngươi có biết đây là gì không? Nàng còn thiếu chút nữa nhảy dựng lên. – Không biết! Chu Hằng lắc đầu. – Đây là Địa Nham Vân Thạch!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.