Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 148: Tiểu Kim



– Rõ, công tử!  

Nam tử kia lại rất biết nghe lời, không hề có vẻ nhẫn nhịn.  

– Thuộc hạ đã tìm được Tiểu Kim, nhưng mà… Tiểu Kim đang ở trong tay một nữ nhân, cô ta không muốn trả lại Tiểu Kim!  

Tiểu Kim này có lai lịch gì, được nữ nhân ưa thích như thế? Chu Hằng không khỏi thầm nghĩ.  

– Nữ nhân? Xinh đẹp không?  

Mai Di Hương lại đi quan tâm tới chuyện hoàn toàn khác.  

– … Xinh đẹp!  

Nam tử kia ngừng một chút, cuối cùng không dám nói dối.  

– Có xinh đẹp bằng bổn tiểu thư hay không?  

Mai Di Hương vuốt mái tóc đen qua vai, toát ra tươi cười tự tin.  

– Thưa công tử…  

– Là tiểu thư!  

Mai Di Hương lập tức ngắt lời.  

Chu Hằng thở dài, phải hầu hạ vị chủ này đúng là không dễ dàng.  

– Vâng, tiểu thư!  

Nam tử kia liền vội vàng gật đầu.  

– Bộ dáng nữ nhân kia không phân cao thấp với tiểu thư!  

Hắn toát ra một tia si mê.  

Mai Di Hương lập tức không vui, đùng đùng đi ra cửa, nói:  

– Dám xinh đẹp như bổn tiểu thư, bổn tiểu thư phải dạy cho cô ta một trận, làm cho cô ta cam lòng làm nữ nhân xấu xí!  

Nàng vừa đi, thị nữ kia lập tức đi theo, còn lão già thực lực sâu không lường thì lùi lại đằng sau một đoạn, nhưng với thực lực của hắn, có cách xa hơn một chút cũng không ai tổn thương được Mai Di Hương.  

Chu Hằng cũng đi theo cùng, đoàn người đi qua mấy gian phòng liền ngừng lại, nam nhân bẩm báo vừa nãy liền gõ cửa phòng.  

– Vào đi!  

Bên trong truyền ra tiếng nói nũng nịu mềm mại, thật là làm người ta ngọt dịu toàn thân, khiến xương cốt muốn tan ra.  

Da mặt Chu Hằng lại co rút, hắn tự nhiên nhận ra giọng nói này, chính là Tiêu Họa Thủy! Mỗi lần gặp nữ nhân này, hắn đều hứng thú tăng vọt đến không kiềm chế được, bởi vậy nữ nhân này thuộc về một trong những người hắn không muốn gặp nhất.  

Mai Di Hương đi vào trước, Chu Hằng vốn muốn quay đầu đi, nhưng ngẫm lại ân tình với Tiêu Vũ Ngân, làm sao cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, lúc này cũng đi vào.  

Chỉ thấy trong phòng có hai nữ nhân, một là Tiêu Họa Thủy, mặt khác là một thị nữ, tuy rằng cũng có tư sắc, nhưng ở trước mặt yêu mị cấp bậc họa thủy thì đành mờ ảo kém sắc, khiến người ta tự nhiên bỏ qua.  

Ở trong lòng Tiêu Họa Thủy đang ôm một con mèo vàng thật lớn, ở bên hông có hai cục thịt trồi ra, may mắn toàn thân bao phủ lông vàng, bằng không khẳng định sẽ rất khó coi.  

Chu Hằng ngó qua lại, cũng không thấy người thứ ba, như vậy, cái gọi là Tiểu Kim căn bản không phải là người, mà là một con mèo to?  

Không đúng, đó không phải là mèo!  

Ánh mắt Chu Hằng nghiêm nghị, đó rõ ràng là một con cọp con, bốn chân to khỏe, tuyệt đối không nhỏ nhắn như mèo.  

– Nữ nhân xấu xí, trả Tiểu Kim lại cho bổn tiểu thư!  

Mai Di Hương rất là khách sáo với Chu Hằng, nhưng đối với Tiêu Họa Thủy thì thái độ hoàn toàn khác, tràn đầy cao ngạo hất hàm sai khiến.  

Quả nhiên, giữa mỹ nữ không làm được bạn bè, mỗi lần Lâm Phức Hương cùng An Ngọc Mị gặp nhau đều mắt phóng ra lửa, sóng ngầm cuộn trào. Còn Mai Di Hương đối mặt Tiêu Họa Thủy cũng không thể khác hơn.  

– Nữ nhân xấu xí?  

Tiêu Họa Thủy trước tiên sững sốt, nhưng ánh mắt quét qua ngực Mai Di Hương liền lộ ra vẻ giật mình, cười duyên hì hì, thân thể đầy đặn run run không ngừng, sóng ngực mê người, phong tình ngàn vạn. Nàng là vưu vật trời sinh, nàng làm ra bất kỳ động tác nào cũng đều trở nên càng thêm dụ người, huống chi mỹ nhân cười duyên vốn là tràng cảnh khiến người ta rung động.  

– Tiểu muội muội, ta xấu chỗ nào?  

Nàng tự tin đứng lên, thân thể đầy dặn mà không có vẻ mập mạp, khí chất quyến rũ mà không lộ ra dâm tà, mỗi một lỗ chân lông đều phát tán ra vị nữ nhân mê người.  

– Từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng xấu!  

Mai Di Hương hừ một tiếng, sau đó gọi con cọp con kia.  

– Tiểu Kim, qua đây!  

Bị nàng quát như thế, cọp con vốn đang thoải mái nằm dựa đầu vào ngực Tiêu Họa Thủy không khỏi run lên, càng dúi cái đầu nhỏ vào trong bộ ngực cao vút của Tiêu Họa Thủy! Nếu như nam nhân đế đô thấy được cảnh này, tuyệt đối sẽ hét to: buông cọp con kia ra, để cho ta vào!  

– Hì hì hì, tiểu muội muội, xem ra ngực của muội phát dụng không tốt, ngay cả hổ con cũng chê muội!  

Tiêu Họa Thủy còn ưỡn bộ ngực cao lên, lại càng thêm gợi cảm cao vút.  

– Ngực của bổn tiểu thư rất hoàn mỹ, không giống ngươi, béo tới sắp rớt xuống đất rồi!  

Mai Di Hương không chút yếu thế phản kích.  

– Không cần đố kỵ dáng người của tỷ tỷ!  

Tiêu Họa Thủy kiêu ngạo nói, cọp con trong lòng nàng cũng giơ một chân bám dính lên ngực nàng, miệng nhỏ chưa mọc răng há mở, động tác như muốn bú sữa.  

– Tiểu Kim không có lương tâm, bổn tiểu thư muốn làm thịt ngươi làm hổ sữa nướng!  

Mai Di Hương tức đến dậm chân.  

– Chu công tử cũng đến rồi?  

Lúc này Tiêu Họa Thủy mới nhìn sang Chu Hằng, có thể thấy được thù hận giữa mỹ nữ lớn cỡ nào, nàng đả kích xong Mai Di Hương mới rảnh để ý đến Chu Hằng.  

– Ta giới thiệu cho các người, vị này là Tiêu cô nương Tiêu Họa Thủy, là nhị tiểu thư Tiêu gia đế đô! Vị này là Mai cô nương Mai Di Hương, đến từ Lãng Nguyệt Quốc!  

Chu Hằng nhắm mắt nhắm mũi giới thiệu cho hai bên, hắn cũng không muốn thấy hai nàng đánh nhau, vậy thì khẳng định là Tiêu Họa Thủy thua chắc, ngay cả Tiêu Vũ Ngân tự mình ra mặt cũng vô dụng.  

– Vú bò!  

– Ngực lép!  

Hai nàng vẫn cứ đối chọi gay gắt, không có chút dấu hiệu dịu đi. Ngay lúc này, hổ con lại mạnh mẽ giãy khỏi trong lòng Tiêu Họa Thủy, nhảy xuống đất, rất là nhẹ nhàng.  

Mai Di Hương mừng rỡ, lập tức quên mất ý muốn làm món hổ sữa nướng, vội vàng ngồi xuống mở rộng hai tay với hổ con.  

– Tiểu Hổ, về đây!  

Tiêu Họa Thủy cũng ngồi xuống, giống như đang dụ dỗ chó con, nhưng bởi vì tư thế, bộ ngực đầy đặn của nàng bị nặn lồi ra, từ cổ áo có thể thấy được cảnh xuân sắc, khiến người ta muốn phun máu mũi.  

Hổ con lại không hề nhìn tới, cong cong vẹo vẹo chạy về phía Mai Di Hương, làm cho Mai Di Hương đắc ý không thôi.  

– Tiểu Kim, tỷ tỷ ôm ngươi!  

Khi hổ con tới gần một chút, Mai Di Hương đang muốn ôm lấy nó, ai ngờ hổ con đang đi tới bỗng đổi hướng, két một cái dừng bước, sau đó chạy như điên tới dưới chân Chu Hằng, vòng quanh cọ cọ vào chân hắn.  

Mặt ngọc của hai nàng cùng lúc biến thành màu đen, làm nửa buổi không ngờ đều thua bởi Chu Hằng, làm sao mà chịu được!  

“Nhất định đó là con hổ cái!”  

Các nàng phá lệ sinh ra cùng một ý nghĩ.  

Cảm giác được cọp con thân thiết rõ ràng, Chu Hằng không khỏi bế nó lên, hổ con nhào vào trong lòng hắn, không ngừng dùng vuốt cào cào ngực, há miệng không răng, nước miếng ròng ròng.  

– Ha ha, Chu công tử nên cho nó bú sữa đi!  

Tiêu Họa Thủy cũng không biết cái gì gọi là rụt rè, lập tức trêu đùa Chu Hằng, cũng mặc kệ lời này là nữ nhân nói với nam nhân có thích hợp hay không.  

Chu Hằng dở khóc dở cười, cọp con này xảy ra chuyện gì, sao lại nghĩ tới việc mò đến chỗ hắn mà tìm sữa uống?  

Động vật trời sinh mẫn cảm, tuyệt sẽ không nhận nhầm mẫu thân. Nói như vậy, chẳng lẽ trên người mình có thứ gì thu hút hổ con này? Chu Hằng sờ sờ người, lấy ra ba hạt châu trắng cỡ đậu tương.  

– Ngao, ngao, ngao…  

Cọp con lập tức phát ra tiếng kêu không lớn lắm, bốn chân múa may vui mừng.  

– Nguyệt Châu?  

Mai Di Hương kiến thức rộng rãi, lập tức nhận ra nó.  

Cọp con này cảm ứng được Nguyệt Châu mới chạy tới chỗ hắn?  

Chu Hằng thử dút một viên Nguyệt Châu cho cọp con, tiểu tử này liền nuốt trọn, bởi vì không có răng để nhai, liền trực tiếp nuốt xuống.  

– Không phải chứ, đừng bị nghẹn chết?  

Chu Hằng nhíu mày, con hổ này không phải của hắn, nếu bị Nguyệt Châu làm chết, vậy rắc rối to. Hắn dốc ngược đầu con cọp, không ngừng lắc lên lắc xuống.  

– Ngươi làm gì vậy!  

Mai Di Hương vội vàng giật lấy con hổ, miệng nhỏ cong lên.  

– Lại đi ngược đãi Tiểu Kim đáng yêu như vậy, ngươi đúng là không có tình yêu mà!  

Chu Hằng cười hì hì nói:  

– Không biết vừa nãy là ai muốn ăn hổ sữa nướng?  

– Hả, ai nói? Ai nói? Dám ăn sủng vật của bổn tiểu thư?  

Mai Di Hương hầm hừ.  

– Là cô…  

Chu Hằng cùng Tiêu Họa Thủy đồng thời chỉ qua.  

– Nói bậy, làm sao bổn tiểu thư có thể nói ra lời tàn nhẫn như thế, các ngươi quá xấu rồi!  

Mai Di Hương lắc đầu liên tục, nhưng hổ con trong ngực lại không nể mặt nàng, vùng vẫy lại muốn nhảy xuống. Chỉ là bị Mai Di Hương siết chặt không thể làm được, chỉ có thể mở to mắt đáng thương nhìn Chu Hằng.  

– Nè, cô còn siết nữa thì thật sẽ làm chết nó!  

Chu Hằng nhắc nhở.  

– A!  

Mai Di Hương vội vàng thả lỏng, hổ con thừa cơ giãy ra, lại chạy đến chân Chu Hằng làm nũng.  

– Xem ra, nó thật thích ăn Nguyệt Châu mà!  

Lúc này Mai Di Hương không tức giận, mà lộ ra vẻ suy tư.  

– Tiểu tử này đúng là không dễ nuôi, tỷ tỷ thừa nhận không nuôi nổi nó, không cần nữa!  

Tiêu Họa Thủy lắc đầu không thôi. Nói chơi, Nguyệt Châu này ít nhất phải là cường giả Linh Hải Cảnh mới nắm giữ tinh hoa ánh trăng làm ra, mà có cường giả Linh Hải Cảnh nào đi rảnh rỗi như thế, chế tạo Nguyệt Châu mỗi ngày?  

Thứ đồ chơi này lại vô cùng đắt, có tiền cũng không mua được ở Hàn Thương Quốc, nếu con hổ này lấy Nguyệt Châu làm đồ ăn, vậy ở Hàn Thương Quốc này ngoài Chu Hằng ra sẽ không ai nuôi nổi.  

Chu Hằng ném hai viên Nguyệt Châu còn lại cho hổ con, lập tức bị tiểu tử này vội vàng nuốt vào. Hắn cũng không quá coi trọng Nguyệt Châu này, trong bảy ngày đã có bốn ngày quên lấy ra Bảo Nguyệt Kính, cho nên chỉ có tổng cộng ba viên Nguyệt Châu.  

Quả nhiên có sữa chính là mẹ, hổ con bám dưới chân Chu Hằng liền không chịu đi, bộ dáng như muốn nhận cha nuôi, ai muốn ôm nó đi liền cắn kẻ đó, nhe miệng hổ không răng gầm gừ.  

– Được rồi, tặng con hổ ngốc này cho ngươi đó!  

Mai Di Hương hờn dỗi nói.  

– Con cọp này có lai lịch gì?  

Chu Hằng hỏi nàng, yêu thú có thể dùng Nguyệt Châu làm thức ăn thì làm sao cũng không phải là hạng bình thường được.  

– Không biết, tùy tiện nhặt được trên đường!  

Mai Di Hương nhún vai.  

Nữ nhân này thật là có vận số tốt, tùy tiện nhặt cũng nhặt được một con hổ kỳ dị ăn Nguyệt Châu!  

Chu Hằng quyết định nhận ân tình này của Mai Di Hương, nói:  

– Vậy ta sẽ không khách khí!  

Cộc cộc cộc!  

Đúng lúc này, cửa phòng lại gõ vang, nhưng vốn là không có đóng, lập tức bị đẩy ra, xuất hiện một nam tử tuấn tú dáng người cao lớn.  

– Hương muội!  

Ánh mắt nam tử tuấn mỹ kia lập tức quét qua người Mai Di Hương, trên mặt toát ra tươi cười tỏa sáng.  

– Nghe nói muội đã đến đây, tiểu huynh lập tức chạy tới!  

– Ứng Băng Phong, sao ngươi cứ âm hồn không tan như vậy?  

Mai Di Hương tức giận nói.  

Nam tử tuấn mỹ kia lại hề để vào lòng những lời này, chỉ là dùng ánh mắt si tình nhìn Mai Di Hương, nhưng khóe mắt lướt qua Chu Hằng, sắc mặt toát ra một tia sát khí. Mà lúc thấy được Tiêu Họa Thủy, hai mắt liền sáng lên, toát ra vẻ kinh diễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.