Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 187: Lục đại tiểu thư



Chu Hằng giảng giải sự ảo diệu, chân nghĩa của Lạc Tuyết Chân Kinh cho hai nàng Tiêu Họa Thủy.  

Đột phá cảnh giới cần chính mình lĩnh ngộ, bất luận kẻ nào đều không thể truyền thụ, chỉ có linh đan diệu dược mới có thể trợ giúp võ giả. Nhưng công pháp thì khác, dạy bằng miệng, truyền vào lòng, đời này truyền đời kia, lưu truyền đời đời.  

Hai nàng mặc dù ở kỹ xảo chiến đấu không có thiên phú gì, nhưng đều không phải người ngốc. Có Chu Hằng giải thích hết lần này tới lần khác, ba ngày sau bọn họ liền hoàn toàn hiểu rõ môn công pháp Thiên cấp này.  

Lan Phi lại càng sợ thổ phỉ ác bá này không kiên nhẫn trừng người, trái tim nhỏ bé đều dâng lên cổ họng. Bộ dạng vô cùng thận trọng đó tự nhiên khiến Chu Hằng nhìn càng thêm bực dọc.  

Hai nàng dụng tâm tu luyện, Chu Hằng thì bắt đầu cắn nuốt một đống lớn pháp khí kia.  

Hắn để lại ba món, phân biệt cho hai nàng và Chu Định Hải, về phần nhạc phụ tiện nghi An Nhược Trần và Lâm Kiếm Trần thì bỏ qua. Dù sao nhà địa chủ cũng không có lương thừa, hắn hận không thể đem kim loại của toàn bộ Huyền Càn đại lục đều cắn nuốt sạch!  

Nếu như quả thật có thể làm được, hắn không phải là có thể trực tiếp thân thể thành tiên hay không đây?  

Bởi vì pháp khí quá nhiều, Chu Hằng vì tốc độ trực tiếp rạch tay phải, dùng xương ngón tay hoàng kim cầm lấy từng món pháp khí một bắt đầu cắn luốt luyện hóa. Cường độ thân thể lập tức bắt đầu tăng vọt.  

Sau khi tất cả pháp khí đều bị cắn nuốt sạch, lại là năm ngày trôi qua.  

Chu Hằng tâm niệm thoáng động, huyết mạch Thanh Long phát động, dòng nước tinh nhuận lưu chuyển, tay phải của hắn lập tức khép lại như lúc ban đầu, năm ngón tay thon dài có lực, trắng nõn như ngọc. Nhưng hắn lại biết rõ ràng dưới máu thịt này, xương cốt của chính mình đã từ màu vàng nhạt biến thành màu vàng rực.  

Cường độ thân thể của hắn đã đạt tới trình độ khiến người giận sôi. Cho dù đứng không nhúc nhích cho võ giả Ích Địa Cảnh cầm pháp khí bổ chém, nhiều nhất cũng chỉ là phá vỡ da thịt bề ngoài, mà căn bản không gây thương tổn yếu hại cho hắn!  

Đạt tới cảnh giới của hắn, sớm đã có thể đem da thịt huyết mạch nghịch chuyển, ẩn dưới xương cốt, xương không hủy, thân không tiêu tan!  

Nhất là tay phải, trước đó đã đạt tới cấp Khai Thiên Cảnh, hiện tại cho dù là một đòn toàn lực của Khai Thiên tam trọng thiên đều có thể đón đỡ mà không phá hư!  

Đó cũng không phải là Chu Hằng có thể chiến thắng Khai Thiên Cảnh, mà là Khai Thiên Cảnh cũng rất khó giết chết hắn!  

Lực phòng ngự của hắn thậm chí vượt qua chiến lực!  

– Quái vật hình người a! Hắn sung sướng lẩm bẩm, lúc một mình kiêu ngạo một chút cũng không ảnh hưởng toàn cục.  

Trong tháp tuy rằng an toàn, nhưng ở lâu ai cũng sẽ khó chịu, Chu Hằng liền dẫn hai nàng rời khỏi động phủ. Khi tới tầng hai, lại thấy dược thảo đầy vườn này không ngờ bị cắt sạch sẽ.  

Chu Hằng không khỏi vỗ vỗ đầu. Tính sai, hắn chỉ lo tu luyện Lạc Tuyết Chân Kinh, luyện hóa pháp khí, ngược lại quên thu gặt linh thảo nơi này!  

Khẳng định là đám Triệu gia lão tổ làm, tuy rằng không lấy được truyền thừa của Mã Bộ Tiền, nhưng dù sao là kiếm một khoản tiền nhỏ.  

Tiêu Họa Thủy và Lan Phi sau khi biết được cũng kêu to đáng tiếc. Nọc độc có thể chế biến ra thuốc làm ngã Khai Thiên Cảnh, giá trị linh thảo nơi này tự nhiên cực cao.  

Chu Hằng ngược lại không quá mức để ở trong lòng. Dù sao linh thảo là phải trải qua luyện chế mới có thể dùng, huống chi linh thảo quý báu nhất đã bị rắn đen ăn, hiện tại lại biến thành tinh hoa máu rắn bị hắn luyện hóa.  

Có thể nói chỗ tốt lớn nhất đã bị hắn chiếm, không cần thiết vì rơi mấy hạt vừng mà chau mày ủ dột.  

Ba người rời động phủ đi tới trong thành, lại là mấy ngày không ăn ngon uống tốt, việc đầu tiên ba người tự nhiên là gọi tới rượu ngon món ngon, thống khoái ăn uống.  

– Này, các ngươi có nghe nói không? Cự phú thứ nhất trong thành chúng ta, đại tiểu thư của Lục gia khi ra ngoài làm ăn bị thổ phỉ Mao Oa Sơn bắt cóc! Một giọng nói cục cằn đột nhiên vang lên.  

– Đại tiểu thư của Lục gia, Lục Thần Phù?  

– Trừ nàng ra, còn có ai xứng được xưng là Lục gia đại tiểu thư!  

– Hí! Đám thổ phỉ kia nhưng là cướp được một quả trứng vàng. Lục Thần Phù nhưng là thiên tài buôn bán, năm năm ngắn ngủi liền kinh doanh ra cự phú thứ nhất Lục Doanh Thành, không biết có thể bắt chẹt được bao nhiêu tiền chuộc!  

– Mấu chốt là thổ phỉ cũng biết Lục Thần Phù vô giá, căn bản không đòi tiền chuộc, mà là muốn cả người lẫn sản nghiệp!  

– Đây là muốn lấy Lục Thần Phù làm áp trại phu nhân sao?  

– Lục gia đã ra gái, ai có thể đem Lục Thần Phù cứu về, sẽ cho 20 vạn linh thạch hạ phẩm hoặc là một vạn linh thạch trung phẩm trọng thưởng!  

– Oa, thủ bút thật lớn!  

– Hiện tại cho dù đem người cứu về, phỏng chừng vị Lục đại tiểu thư này cũng bị thổ phỉ chơi tàn rồi, lại qua mấy tháng, nói không chừng bụng đều lớn, mua một tặng một!  

– Không biết Lục đại tiểu thư này bộ dạng thế nào. Nếu là kiều hoa một đóa, chẳng phải là bị giày xéo oan uổng?  

– Phì. Lục Thần Phù cho dù là như heo mẹ, chỉ bằng vào thiên phú ở thương nghiệp của nàng, nam nhân nào không tranh nhau lấy? Có phải xử nữ hay không có quan hệ gì. Nếu ngươi có thể cưới được, liền để nàng làm trâu làm ngựa, kiếm tiền cho ngươi!  

– Cũng đúng!  

Trong tửu lâu mọi người nghị luận ầm ĩ. Loài người trời sinh đã có tâm tính hận giàu, nếu không phải Lục Thần Phù là một nữ nhân, chỉ sợ người cười trên nỗi đau người khác sẽ càng nhiều. Cho dù là như thế mọi người quan tâmcũng là vị Lục đại tiểu thư này đến tột cùng bộ dạng có đẹp hay không, bị sơn tắc giày xéo như thế nào.  

Chu Hằng tâm niệm khẽ động, ngừng đũa.  

– Ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân? Tiêu Họa Thủy giương cặp mắt đẹp đen trắng rõ ràng, sinh động nói.  

[CHARGE=3]  

Chu Hằng mỉm cười nói: – Linh thạch trung phẩm sắp hết!  

Một vạn linh thạch trung phẩm cướp được từ chỗ Ứng Băng Phong đã sớm tiêu ở Thiên Bảo Các, mà khi hắn lấy linh hạch tuy rằng cũng thó mấy khối linh thạch trung phẩm, nhưng số lượng cực ít, ngẫu nhiên dùng để khôi phục lực lượng đủ dùng, nhưng muốn chân chính lấy đến tu luyện, như vậy rất nhanh là sẽ thấy đáy.  

Hắn muốn trong vòng hai ba tháng đột phá Khai Thiên Cảnh, như vậy trừ dùng hắc kiếm giết chóc ra, cũng chỉ còn lại hai loại biện pháp linh đan, linh thạch.  

Linh đan chỉ có duyên gặp không thể cầu, nhưng linh thạch thì dễ làm hơn nhiều.  

– Vậy thì nhanh đi thôi! Tiêu Họa Thủy dùng tư thái ưu nhã lau khóe miệng, bộ dạng hấp dẫn không biết khiến bao nhiêu người điên đảo thần hồn. Chỉ là nhìn khí thế ba người bất phàm, ngược lại không có hạng như Lưu lão thất, Trương Đông Lâm tới tự chuốc lấy khổ đau.  

Đây là Tân Lan Quốc, đồng dạng là nước phụ thuộc của Lãng Nguyệt Quốc. Thực lực của toàn bộ quốc gia nếu so với Hàn Thương Quốc thì mạnh hơn một bậc, bởi vì Dương gia quản lý xã tắc có lão tổ Sơn Hà Cảnh, cũng bởi vậy trong Lục Doanh Thành cũng không phải đế đô này lại có lão tổ Khai Thiên Cảnh.  

Ở đế đô, lão tổ Khai Thiên Cảnh chỉ có thể phụ thuộc, ở nơi này lại có thể chuyên quyền.  

Tuy nhiên chung quanh thành bang lão tổ Khai Thiên Cảnh này trị vì không ngờ xuất hiện sơn tặc?  

Chu Hằng thăm dò một hồi mới biết, Mao Oa Sơn địa hình vô cùng phức tạp, hàng năm bị sương mù lớn bao phủ. Những sương mù lớn này chẳng những ngăn cản tầm mắt, hơn nữa còn ngăn cách thần thức. Cho dù lão tổ Khai Thiên Cảnh chạy tới cũng rất khó tìm được hang ổ giặc.  

Tìm không thấy hang ổ lại làm sao quét sạch sơn tặc. Hơn nữa đường đường lão tổ Khai Thiên Cảnh tự thân ra trận đi quét dọn sơn tặc, nghĩ thế nào đều là mất điểm!  

Bởi vậy, vấn đề sơn tặc này một mực làm khó Lục Doanh Thành. Chỉ là trước kia động tĩnh không lớn như vậy, lần này không ngờ bắt cóc cự phú trong thành. Dưới sự hấp dẫn của một vạn linh thạch trung phẩm, chỉ sợ ngay cả cường giả Khai Thiên Cảnh đều sẽ động lòng, chỉ là ngại mất mặt không đi kiếm khoản tiền này!  

Chu Hằng bước chậm giữa vùng núi, thoạt nhìn không nhanh không chậm, nhưng một cái cất bước lại xa chừng mấy trăm trượng. Cho dù võ giả Tụ Linh Cảnh nhìn thấy cũng sẽ chỉ cho là chính mình hoa mắt, bóng người nhoáng một cái rồi mất, vô cùng nhanh chóng.  

Mao Oa Sơn tuy rằng tên rất quê mùa, nhưng dãy núi này lại cực kỳ lớn. Nam bắc dọc ngang vượt qua ngàn dặm, có mấy chục ngọn núi chót vót vượt qua ngàn trượng, địa hình cực kỳ ác liệt. Cũng khó trách sơn tặc nơi này một mực có thể sống hết sức thoải mái.  

– Núi lớn như vậy, chúng ta làm sao tìm được hang ổ sơn tặc? Tiêu Họa Thủy dùng đôi mắt đẹp nhìn Chu Hằng.  

Cái này và chiến lực không quan hệ. Chu Hằng cho dù một quyền có thể đánh thủng lỗ bầu trời, nhưng hiện tại lại có thể làm sao? Nếu muốn đem dãy núi to lớn này tìm một lần, phỏng chừng con của vị Lục đại tiểu thư kia đều có thể chạy đầy đất rồi.  

Chu Hằng véo cằm nàng cười cười nói: – Chúng ta không cần tìm, để đám sơn tặc kia tự mình đưa tới cửa!  

– Xí, bọn họ lại không phải người ngu, làm sao lại tự mình đưa tới cửa? Tiêu Họa Thủy nguýt Chu Hằng một cái, rung động tâm hồn.  

Về phần Lan Phi thì căn bản không có tư cách chen lời. Có thể cho nàng ra ngoài nhìn thấy mặt trời đã là ưu đãi, còn muốn yêu cầu gì khác?  

– Sẽ! Chu Hằng cười cười, nói với hai nàng: – Đem hơi thở của các nàng tận lực thu liễm lại đi!  

Hắn vừa nói vậy, Tiêu Họa Thủy và Lan Phi lập tức hiểu. Thì ra là muốn lấy hai người bọn họ làm mồi nhử!  

Cũng đúng. Với dung mạo và phong tình của hai nàng, nhất là sự quyến rũ của Tiêu Họa Thủy, nam nhân nào nhìn thấy mà không động lòng?  

Người thường biết cố kỵ, nhưng sơn tặc cùng hung cực ác, làm chính là mua bán không vốn, đầu óc nóng lên là nào suy xét gì, trực tiếp liền xách đao xông tới.  

– Đi!  

Ba người khởi hành, đi lại giữa vùng núi.  

Bọn họ muốn tìm sơn tặc không dễ dàng, nhưng muốn đụng lên lưỡi đao của sơn tặc đồng dạng không dễ dàng. Mặc dù sơn tặc là thổ địa ở nơi này, trên mỗi con đường đều sẽ bố trí cơ sở ngầm, nhưng nhân thủ có hạn. Từ phát hiện “dê béo” có giá trị đến truyền tin tức về, rồi đến xuất động nhân mã tiến hành cướp bóc, thế nào cũng cần một đoạn thời gian.  

Chu Hằng cũng không vội. Hiện tại mồi đã ném ra, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi cá mắc câu.  

Hai ngày sau.  

– Núi này là ta mở, cây này là ta trồng, muốn qua đường này, để lại tiền mãi lộ! Mười mấy nam nhân dáng vẻ lưu manh hi hi ha ha từ trong rừng rậm ùa ra, bao quanh ba người Chu Hằng nhiều vòng.  

Bọn họ đều dùng ánh mắt tham lam quét tới quét lui trên người Tiêu Họa Thủy và Lan Phi. Tiêu Họa Thủy quyến rũ vạn ngàn, trời sinh yêu tinh, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt.  

– Cô nàng, tới cùng ca ca làm chút chuyện sung sướng!  

Một gã nam nhân vươn tay chộp tới bộ ngực cao ngất của Tiêu Họa Thủy, nửa người dưới đã sớm thẳng cứng như dựng lều.  

Rộpppp!  

A!!  

Chu Hằng vung ra một cước, nam nhân kia lập tức ôm đũng quần quỳ xuống, tiếng trứng vỡ kia rõ ràng có thể nghe thấy, khiến cho mười mấy nam nhân còn lại đồng thời da mặt giật giật, đồng cảm như đích thân bị.  

– Làm thịt hắn! Những người đó đều vung vũ khí hét lớn.  

Luyện Thể Cảnh, Luyện Thể Cảnh, Luyện Thể Cảnh, ánh mắt Chu Hằng lần lượt đảo qua, lộ ra một tia bùi ngùi. Hai năm trước, hắn cũng xấp xỉ những người này, ngay cả Tụ Linh Cảnh đều là không dám tưởng tượng. Nhưng bây giờ hắn lại đã đạt tới Ích Địa tam trọng thiên đỉnh, sắp bước vào cánh cửa Khai Thiên Cảnh.  

Hắn một tay run lên, “Bùng bùng”…, những người này lập tức bị đẩy lui về, binh khí đều bị Chu Hằng cướp lấy.  

– Quái… quái vật! Đám sơn tặc này đều lộ ra thần sắc sợ hãi, bởi vì bọn họ nhìn thấy mười mấy món binh khí trong nháy mắt đã bị “Ăn” mất, hóa thành tro bụi mục nát!  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.