Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 204: Tự giết lẫn nhau



Dương Hổ Thành, địa vị tương đương với Hàn Thương Quốc Thiên Hàng Thành, coi như là thành lớn siêu cấp, mà Hoàng gia chính là nhà quyền thế Dương Hổ Thành.  

Bởi vì trình tự võ đạo Đại Nguyên Quốc cao hơn Hàn Thương Quốc, Dương Hổ Thành còn có nhà quyền thế Khai Thiên Cảnh, đó chính là Hoàng gia, người Hoàng gia đi ra ngoài tự nhiên vô cùng bá đạo.  

– Hừ, cái gì Hoàng gia Lục gia, không nghe nói qua! Đường Vãn đồng dạng ngạo khí mười phần.  

Người trẻ tuổi Hoàng gia lập tức giận dữ, dung nhan chuyển lạnh, lộ ra sát khí mãnh liệt: – Tiểu tử, họa là từ miệng mà ra, ngươi muốn tự tìm đường chết sao?.  

– Chiến một trận! Đường Vãn lập tức tiếp lời, nhân loại đối mặt với yêu thú cùng giai luôn thúc yếu hơn, nhưng đối với võ giả lại đều tự tin tuyệt sẽ không thua.  

– Vậy hãy để cho ngươi biết hậu quả của tự đại! Người trẻ tuổi Hoàng gia phi thân ra, phát động công kích hướng về Đường Vãn.  

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!  

Hai người giao chiến kịch liệt, nơi này lại không có trận pháp gì bảo hộ, lập tức khơi dậy đá vụn đầy trời, hình thành một đoàn vụ đục ngầu, diễn hóa ra đủ loại hình dạng cổ quái.  

Hoàng gia ở Đại Nguyên Quốc có thể coi là nhà quyền thế, nhưng bây giờ trong đầm lầy Dã Hỏa không biết tụ tập bao nhiêu võ đạo thế gia, tông môn cao thủ, có chút thậm chí là truyền nhân nhà quyền thế đỉnh cấp Đại Nguyên Quốc, ai sẽ để ý thanh danh Hoàng gia?  

Đường Vãn không thể nghi ngờ chính là người như vậy, hắn cũng không phải người Đại Nguyên Quốc, nhưng bối cảnh không kém Hoàng gia chút nào, bởi vậy hắn tự nhiên hoàn toàn không sợ.  

Hai người chiến hăng say. Chu Hằng thì xem muốn ngáp, trước không nói tu vi hắn cao hơn hai cái đại cảnh giới. Chỉ dựa hắn nắm giữ Thế khiến cho hắn xem vô vị buồn tẻ.  

Tiến thêm một bước, chính là Vực!  

Chỉ là Vực cho tới bây giờ cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, Chu Hằng căn bản không thấy ai thi triển qua, khiến hắn căn bản không có phương hướng đi tới.  

Lúc trước tốt xấu hắn ở trong Tâm La Điện thấy qua Ngân Nhân triển lộ Thế Cảnh. Ở trong lòng có một tham chiếu, nhưng muốn trống rỗng nghiên cứu ra Vực, độ khó này thật sự quá cao, không biết còn cần bao nhiêu năm.  

Thực lực Đường Vãn không kém người trẻ tuổi Hoàng gia chút nào, nhưng hắn chịu thiệt ngay tại phía trước bị cá sấu ba đuôi cắn bị thương tay phải, ảnh hưởng chiến lực! Tại chiến đấu rất nhanh thể hiện ra kém yếu, không tới trăm chiêu hắn liền nuốt hận bại trận.  

– Không đáng nhắc tới! Người trẻ tuổi Hoàng gia đứng chắp tay. Thần tình ngạo khí, tràn đầy khinh thường.  

Đường Vãn tức giận muốn hộc máu, nhưng đánh bại chính là đánh bại, hắn không thể lật lại được lời nói! Tựa như chiến tại linh thạch quặng mỏ, ai cũng biết kỳ thật thực lực Lý Ngạo Bách ở trên Chu Hằng, nhưng đánh bại chính là đánh bại. Ngay cả Lý Ngạo Bách cũng thừa nhận.  

– Còn có ai muốn so chiêu cùng ta một chút? Người trẻ tuổi Hoàng gia nhướng khóe miệng lên, không để mắt đoàn người Chu Hằng.  

– Hừ, ta đến! Thường Sư Sư đạp bước ra, tay phải rung lên, hàn quang lợi kiếm như nước. Chính giữa thân kiếm có một đạo ấn ký màu đỏ, dường như máu tươi lưu lại.  

– Ha ha. Ngay cả nữ nhân đều xuất đầu lộ diện, những nam nhân các ngươi đều là cua mềm chân sao? Người trẻ tuổi Hoàng gia cười to, nhưng cặp mắt lại không rời mắt dáng người Thường Sư Sư.  

Những người Hoàng gia khác cũng cười ha hả, đoàn người bọn họ nhiều, hơn nữa còn có cường giả Ích Địa Cảnh áp trận, tự nhiên nắm chắc thắng lợi, giờ phút này thuần túy chỉ là đang đùa bỡn những người này.  

– It nói nhảm, mẹ ngươi chẳng lẽ không phải nữ nhân! Thường Sư Sư cãi lại, trường kiếm chém ra, trong nháy mắt giũ ra mấy chục đạo kiếm khí màu trắng, nhưng trong đó có một đạo lại là màu máu đỏ, dường như Vương giả trong kiếm khí, Thống soái.  

– Hừ!.  

Người trẻ tuổi Hoàng gia hừ lạnh một tiếng, trong tay phải cũng có một thanh dao ngắn, nghênh đón về Thường Sư Sư.  

Leng keng, binh khí đánh nhau, hai người lại chiến thành một đoàn.  

Từ trên thực lực mà nói, hai người cũng không phân sàn sàn như nhau, tuy nhiên dù sao phía trước người trẻ tuổi Hoàng gia kia chiến một trận, tiêu hao không ít linh lực, lại gặp một cái kình địch như Thường Sư Sư, chừng trăm chiêu qua đi hắn có vẻ chậm lại.  

Thường Sư Sư thì càng đánh càng hăng, mũi kiếm nhướng lên bắn ra bảy đạo kiếm hoa, hàng trăm đạo kiếm khí cùng theo xuất một kích mạnh nhất!  

Một kích này, tuyệt đối có thể định yên thắng cục!  

– A Nhưng vào lúc này, thân hình nàng dừng lại, sau đó gương mặt xinh đẹp trắng nhợt, dường như ngốc!  

Người trẻ tuổi Hoàng gia làm sao lỡ mất cơ hội chuyển bại thành thắng, lập tức đánh 1 chưởng lên vai trái Thường Sư Sư, thình thịch, thân hình Thường Sư Sư lảo đảo, thối lui liên tiếp hơn ba mươi bước.  

Một mảnh hoa ảnh thoảng qua, quần áo ngực Thường Sư Sư đột nhiên hóa thành vải vụn theo gió mà đi, hiện ra bộ ngực nàng đầy đặn bóng loáng như ngọc, ở trung gian hai ngọn núi không ngờ có một dấu bàn tay đỏ bừng, vạn phần quỷ dị.  

– Oa! Thường Sư Sư hộc ra một ngụm máu tươi, vết máu từ khóe môi lan đến bên miệng.  

Đã xảy ra chuyện gì?  

Rõ ràng nàng đã chiếm được thượng phong, như thế nào đột nhiên bị bại? Hơn nữa người trẻ tuổi Hoàng gia rõ ràng đánh trúng bả vai Thường Sư Sư, vì cái gì ở ngực nàng lại để lại dấu bàn tay?  

Vô ảnh chưởng?  

[CHARGE=3]  

Thường Sư Sư vội vàng lấy ra một bộ quần áo che ở trước ngực từ trong pháp khí không gian, hiện tại nàng căn bản không thể thay trước mặt mọi người, gấp đến độ nước mắt đều chảy ra. Nàng vốn bị thương không nhẹ, dưới cấp bách giận công tâm, lại phun tới một búng máu.  

Có thể đạt tới cấp bậc Sơ Phân Cảnh, có ai là ngu ngốc? Huống chi năm người Triệu Hàn Vũ đều xuất từ danh môn!  

Bọn họ lập tức nghĩ đến, trong đoàn người Hoàng gia tất nhiên có cường giả ẩn phục, trong bóng tối ra tay làm thương Thường Sư Sư mới cho đối thủ của nàng cơ hội chuyển bại thành thắng!  

Đê tiện! Vô sỉ!  

Nhưng bọn họ đều không nói ra, có thể dễ dàng chấn thương Thường Sư Sư như vậy, đây cũng không phải cao hơn một hai tiểu cảnh giới, mà là áp chế cấp bậc!  

Ích Địa Cảnh  

Đương nhiên, cũng có thể là Khai Thiên Cảnh, nhưng một cường giả Khai Thiên Cảnh phỏng chừng cũng sẽ không mang theo nhiều tiểu bối Sơ Phân Cảnh đùa như vậy? Hơn nữa, bảy người Hoàng gia đều hết sức trẻ tuổi, nào có Khai Thiên Cảnh còn trẻ như vậy?  

Đường Vãn, Lữ Như Chi, Tề Thản lập tức thất thanh, thế lực sau lưng bọn họ đồng dạng có Ích Địa Cảnh thậm chí cao thủ Khai Thiên Cảnh, nhưng vào lúc này sao có thể lôi ra được? Thế giới của võ giả rất thực tế, thực lực không bằng người phải cúi đầu!  

– Cô bé thật tao nhã a, trước mặt nhiều người như vậy cứ thế cởi quần áo! Ha ha ha! Lại đây, để ca ca hảo hảo thương ngươi! Người trẻ tuổi Hoàng gia hạ lưu nói.  

– Im miệng! Triệu Hàn Vũ đứng ra, rút kiếm chắn trước người của Thường Sư Sư, thần tình chính nghĩa ngang nhiên, nói: – Các ngươi thật quá mức!.  

– Mính Chi, không cần phức tạp, chính sự quan trọng hơn! Lúc này, trong những người Hoàng gia truyền tới một thanh âm, đó là một người trẻ tuổi ôn văn nhĩ nhã, nhìn qua khí tức không mạnh, nhưng Chu Hằng lại tinh tường biết, vừa rồi chính là hắn ra tay làm Thường Sư Sư bị thương.  

Quả nhiên người không thể xem bề ngoài, người này trông tao nhã nhưng ra tay lại rất bỉ ổi, phỏng chừng tâm lý cực kỳ âm u.  

– Vâng! Người trẻ tuổi Hoàng gia vội vàng cung kính gật đầu, cao hơn một đại cảnh giới, dù hắn là huynh trưởng đối phương cũng phải cung kính. Hắn nhìn lại Chu Hằng, nói: – Tiểu tử, dâng lên Cửu Nguyệt Phong Quả!.  

Chu Hằng lộ ra vẻ tươi cười, nói: – Muốn không, vậy chính mình tới lấy!.  

Hắn không ra tay vì Thường Sư Sư, Đường Vãn, nhưng nếu đối phương đui mù chọc tới hắn, hắn cũng không ngại tiện tay đánh giết!  

Ruồi bọ thôi, đập một cái là chết, miễn ảnh hưởng môi trường!  

– Ha ha! Tên người trẻ tuổi Hoàng Mính Chi ngửa mặt lên trời cười ha hả, sau đó nhìn lại ba người Đường Vãn, Tề Thản, Lữ Như Chi, nói: – Ba người các ngươi, đoạt lấy Cửu Nguyệt Phong Quả cho ta! Ba cái linh quả, các ngươi một người đoạt một cái, ai nếu không cướp được, ta sẽ cho hắn xuống nước đi vui đùa cùng cá sấu ba đuôi một chút!.  

Hắn chỉ chỉ thuỷ vực bên trên đầm lầy, hai đầu cá sấu ba đuôi cũng không rời đi quá xa, vẫn như cũ như hai đoạn cây khô lơ lửng ở trên mặt nước.  

Ba người Đường Vãn hai mặt nhìn nhau, tuy rằng trong lòng nín phẫn nộ mãnh liệt, nhưng bước chân lại đang động.  

Bọn họ tức giận đến chỉ là bị Hoàng Mính Chi vung tay múa chân, nên biết rằng bọn họ người nào không phải trẻ tuổi tuấn kiệt trong gia tộc tông môn. Về phần Chu Hằng thì tính cái gì, vốn không có giao tình, lấn thì có sao?  

– Không nên nghe hắn, hắn chỉ muốn để chúng ta tự giết lẫn nhau! Triệu Hàn Vũ hét lớn, nhưng nàng lại không thể rời khỏi Thường Sư Sư, chỉ có thể giương mắt nhìn tức giận.  

– Hàn Vũ tỷ, bọn họ vừa động thủ, chúng ta bước đi! Thường Sư Sư nói khẽ với Triệu Hàn Vũ, nàng không tin Hoàng gia sẽ bỏ qua bọn họ! Có lẽ nàng và Triệu Hàn Vũ không sẽ lập tức chết, nhưng khẳng định thảm hại hơn, phải bị sỉ nhục!  

Triệu Hàn Vũ quay đầu, trên mặt chớp động không cam lòng.  

Nàng làm người hiệp nghĩa, là trượng phu trong nữ, nhưng nàng cũng không phải kẻ ngu dốt, đồng dạng biết những người Hoàng gia này chỉ đang diễn trò mèo vờn chuột, căn bản không thể buông tha bọn họ!  

– Chu Hằng, giao Cửu Nguyệt Phong Quả ra đây! Ba người Đường Vãn vây quanh Chu Hằng, bộ mặt mỗi người dữ tợn.  

Bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, chưa từng bị ủy khuất như vậy, tự nhiên đều nghẹn khí, nhưng bọn họ lại đánh không lại Hoàng gia, cỗ ức chế này chỉ có thể tung đến trên đầu Chu Hằng.  

Chu Hằng bật cười lắc đầu, nói: – Các ngươi thật muốn ra tay?.  

– Hừ, ngươi là cái gì!.  

– Vậy các ngươi cũng đừng hối hận! Chu Hằng tươi cười.  

– Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, trấn cho ta! Ba người Đường Vãn đồng thời ra tay, nhấn tới Chu Hằng.  

Bọn họ hiện tại tràn ngập tức giận, tuyệt không ngại ra tay trọng điểm tàn phế Chu Hằng, đây là hắn tự tìm, ai bảo hắn không ngoan ngoãn nghe lệnh làm việc!  

Chu Hằng ra tay, tay phải thành chưởng, đối với 3 người, tốc độ cũng không nhanh, mỗi mắt thường đều có thể tinh tường bắt được, nhưng ba người Đường Vãn lại giống là cố ý đưa mặt lên.  

Ba, ba, ba, ba đạo tiếng vỗ thanh thúy vang lên, 3 người Đường Vãn nhất thời bị tát, trên mặt hiện lên dấu bàn tay.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.