Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 226: Bình yên thoát thân



Dùng linh lực công kích tầm xa, cho dù sử ra lực gấp mười cũng khó có thể thu được hiệu quả gấp đôi, cho nên võ giả cùng cảnh giới thường tránh sinh tử tương đấu, cho nên đều thử nhau, một khi phát hiện không địch lại liền lập tức lui lại.  

Chỉ có chống lại đối thủ thấp hơn mình ít nhất một đại cảnh giới, linh lực đánh ra mới có tác dụng.  

Nhưng vận chuyển vũ kỹ lại hoàn toàn khác!  

Võ kỹ có thể ngưng tụ linh lực, chẳng những uy lực không giảm, ngược lại còn có thể tăng lên trên diện rộng, võ kỹ càng cao cấp thì càng đáng sợ.  

Cô Lang Khiếu của Lão nhân áo đỏ thắm chính là võ kỹ Thiên cấp hạ phẩm, vì nó mà hắn hao phí cái giá thật lớn phải trả đạt được trong một di tích, đủ để gia tăng chiến lực hắn hơn một tiểu cảnh giới.  

Dù vẫn cách không công kích, nhưng uy lực tăng lên ít nhất gấp mười, 20, 30 lần!  

– Oanh!  

Cô lang rít gào, hung hăng bổ nhào tới Chu Hằng.  

Chu Hằng hét lớn một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, cả người tràn ngập ngọn lửa.  

– Thình thịch!  

Một tiếng trầm đục vang lên, Chu Hằng bị nặng nề đánh bay, bị hắc lang đánh bay đập vào vách đá sau lưng, vách đá lập tức bị thut vào, dường như đây không phải vách đá cứng rắn, mà là đậu hũ vậy!  

Nên biết rằng động vách đá này trải qua vô số năm được ngọn lửa rèn luyện, độ cứng của nó đáng sợ vô cùng, nhưng mà gặp Chu Hằng cùng lão nhân áo đỏ thắm kia lại lập tức xui xẻo sụp đổ.  

Một người thể chất mạnh mẽ, không thể phá vỡ, một người lại có được vô thượng lực lượng, dưới vận chuyển võ kỹ rốt cục bộc phát ra uy lực vốn có của cường giả Linh Hải Cảnh, vách đá này lại đứng mũi chịu sào.  

– Hẳn còn lại một hơi! Lão nhân áo đỏ thắm lạnh lùng nói, môi trường nơi đây rất ác liệt, địa hỏa sôi trào, ngay cả hắn cũng không dám đem thần thức phóng ra ngoài, tránh cho sơ suất bị tổn thương.  

Nếu thần thức bị thương, cơ bản không có linh đan có thể chữa, đừng nói ngày sau đột phá cảnh giới cao hơn, tu vi có thể không lùi thì đã là kỳ tích rồi.  

– Cái gì!  

Lão nhân áo đỏ thắm đột nhiên sửng sốt, hắn nghe được tiếng bước chân trầm ổn. Còn có kia tiếng tim đập hữu lực.  

– Cạch, cạch, cạch.  

– Thình thịch!  

Chu Hằng phá động đá đi ra, một quyền đánh ra, đá vụn tung tóe, hắn đã đứng ở trước mặt lão nhân áo đỏ thắm, cả người đẫm máu, phần lớn da thịt bị trúng trọng kích mà bong ra, hiện ra khung xương màu tím vàng bên trong.  

Thê thảm như thế. Nhưng mà hai mắt lại tản ra thần quang trước nay chưa từng có, sáng ngời như mặt trời nóng rực trên bầu trời, rực rỡ vô cùng.  

– Điều này sao có thể! Lão nhân áo đỏ thắm thầm nghĩ trong lòng, trúng một kích vừa rồi của hắn, cho dù võ giả Sơn Hà Cảnh cũng phải hấp hối, huống chi đối phương chỉ có thể chất đạt tới Sơn Hà Cảnh. Tu vi linh lực còn kém xa lắm.  

Chỉ có một kết luận: Thể chất của tiểu tử này vượt qua xa dự tính của hắn!  

Cường độ thân thể như vậy, có thể so được với pháp khí cấp bậc Sơn Hà Cảnh rồi.  

Lão nhân áo đỏ thắm lòng đầy ghen tị! Hắn tuy rằng là tồn tại Linh Hải Cảnh, võ giả cường đại nhất dưới Kết Thai Cảnh, ở toàn bộ Huyền Càn đại lục cũng là đứng đại nhân vật đứng đầu, nhưng mà hắn tự hiểu, cường độ thân thể hắn tuyệt đối không đạt tới cấp độ pháp khí Sơn Hà Cảnh!  

Võ giả đều biết, sau khi tu luyện lực phá hoại luôn vượt xa lực phòng ngự.  

Nếu không. Cùng cảnh giới giao chiến, thì ai có thể đả thương được nhau.  

Cường độ thân thể Linh Hải Cảnh nhiều nhất chỉ có thể so được với pháp khí của Khai Thiên Cảnh, chỉ có dưới tình huống bày ra phòng ngự bằng linh lực, mới có thể đạt tới trình độ Sơn Hà Cảnh, thậm chí Linh Hải Cảnh! Nhưng mà giá phải trả là tiêu hao linh lực rất lớn, cái đó không liên quan tới độ mạnh mẽ của thân thể bản thân.  

Nhưng mà tiểu tử trước mặt này không ngờ có cường độ thân thể lão tổ Kết Thai Cảnh mới có, như thế làm sao không khiến người ta hâm mộ ghen tị chư.  

Nhất định phải hủy hắn!  

Sát tâm lão nhân áo đỏ thắm càng tăng lên, hai tay tiếp tục kết pháp ấn, lại một đầu hắc lang xuất hiện tấn công tới Chu Hằng.  

Có thể so được với pháp khí Sơn Hà Cảnh thì thế nào?  

Sơn Hà Cảnh dù sao chỉ là Sơn Hà Cảnh, chỉ cần hắn không tiếc tiêu hao linh lực, thì luôn có thể nghiền ép, hủy diệt.  

Chênh lệch đại cảnh giới chính là trời và đất, cũng không phải thể chất, man lực gì có thể san bằng được!  

Hắc lang rít gào, dày đặc răng trắng dài một xích, cắn một cái có thể xuyên thủng người.  

Chu Hằng lạnh lùng cười, thân thể thoáng động!  

- Vù. Hắn lại lắc qua công kích của hắc lang, giết về bản thể lão nhân áo đỏ thắm.  

– Hả?  

Lão nhân áo đỏ thắm kinh hãi, tốc độ tiểu tử này thật nhanh! Bộ pháp thật quỷ dị!  

Võ kỹ uy lực cường đại, chẳng những có thể phát huy ra lực lượng vốn có của võ giả. Lại có thể đề tăng diện rộng, mà đây cũng không phải là không phải trả giá đắt, chỉ là phạm vi đánh sẽ thu nhỏ lại rất nhiều.  

Nhưng công kích Linh Hải Cảnh đánh ra nhanh lẹ ra sao, hơn nữa hắc lang vô cùng lớn, thân thể khổng lồ gần như chiếm cứ toàn bộ sơn động, chỉ lưu lại cái khe nhỏ tới đáng thương, nên muốn lách qua công kích của hắc lang, từ khe hở kia xông ra, quả thực khó như lên trời!  

Hắc lang chỉ là một hình thái mà thôi, kỳ thật mỗi một bộ phận đều là linh lực cuồng bạo ngưng thành, chỉ đụng vào một chỗ là tương đương lãnh trọn công kích của Cô Lang Khiếu này!  

Nhưng mà Chu Hằng dám giết lại đây!  

Tuyệt đỉnh thân pháp!  

[CHARGE=3]  

Trong mắt lão nhân áo đỏ thắm lóe lên một tia cường nhiệt, thân pháp có thể khiến cho một tiểu bối Khai Thiên Cảnh phát huy ra tốc độ như thế, hơn nữa huyền diệu như thế, phải là thân pháp thần kỳ cỡ nào?  

Nhất định phải đánh hạ tiểu tử này ép hỏi ra mới được!  

– Tiểu tử, ngươi thật tưởng có thể chống lại lão phu? Lão nhân áo đỏ thắm hừ lạnh một tiếng, đưa tay phải ra chụp tới Chu Hằng, đơn giản, hữu hiệu.  

Thế Cảnh!  

Có thể đạt tới Linh Hải Cảnh, người nào không phải kỳ tài ngất trời, nắm giữ Thế cũng không kỳ quái.  

Thân hình Chu Hằng tiếp tục chuyển, suýt nữa đã bị trúng một trảo này rồi, cũng chỉ có tốc độ cực nhanh của Tấn Vân Lưu Quang Bộ cực mới có thể để cho hắn làm được! – Vù! Hắn xuất hiện phía sau lão nhân áo đỏ thắm, một quyền đánh ra!  

– Thình thịch! Một quyền nặng nề nện lên người lão nhân áo đỏ thắm, nhưng một đạo ánh sáng đen hiện lên, hắn mạnh mẽ bị đánh bật trở về. – Phụt! Chu Hằng mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, nhưng trong nháy mắt đã bị nhiệt độ cực nóng chưng khô.  

– Tiểu… Lão nhân áo đỏ thắm cười lạnh một tiếng, vừa mới phun ra một tiếng liền biến sắc, chỉ thấy vải vụn tung bay, vải vụn chỗ trúng quyền sau lưng hắn nhao nhao rơi rụng, giống như đàn bướm bay lên, tiếp đó bốc cháy, trong nháy mắt bị đốt thành tro.  

Hắn không cần dùng tay sờ cũng biết, sau lưng mình đã có một vết thương hình nắm tay, hơn nữa… Không chỉ đánh xuyên qua quần áo đơn giản như vậy, phía sau lưng hắn còn đau nóng mãnh liệt!  

Lão nhân áo đỏ thắm không kìm nổi thả thần thức ra quét tới, rõ ràng phát hiện phía sau lưng hắn có một dấu quyền cháy đen!  

Hắn đường đường là cường giả Linh Hải Cảnh, lại bị tiểu bối Khai Thiên Cảnh đánh cho bị thương!  

Mặc dù chỉ là vết thương nhỏ, nhưng bị thương chính là bị thương, chuyện này không thể phủ nhận!  

Tiểu tử thật nghịch thiên!  

Hai đấm Chu Hằng rung lên. Tử hỏa hừng hực bùng cháy, hắn vừa rời truyền tử hỏa biến dị lên người Linh Hải Cảnh, nếu không lão nhân áo đỏ thắm mặc cho hắn oanh kích như thế nào, hắn chỉ có man lực của Sơn Hà Cảnh, làm sao có thể đả thương được cường giả Linh Hải Cảnh?  

– Linh Hải Cảnh chẳng qua cũng thế! Hắn khinh thường nói.  

Lão nhân áo đỏ thắm thiếu chút nữa giận điên lên, tiểu tử thúi này chỉ đánh trúng hắn một quyền. Bị thương hắn một chút da thịt, sao lại đắc ý như vậy, chẳng nhẽ cho mình là lão tổ Kết Thai Cảnh?  

Nhưng mà cố tình hắn không thể cãi lại được, người ta chỉ là Khai Thiên Cảnh a! Khai Thiên Cảnh có thể đả thương Linh Hải Cảnh, hắn nào có mặt mĩ đi cãi lại!  

– Tiểu tử, nằm xuống cho lão phu! Lão nhân áo đỏ thắm bật người ra. Hắn bây giờ không còn dám khinh thị Chu Hằng nữa, vừa mở ra linh lực bao phủ toàn bộ hang động, vừa vươn hai tay chụp tới Chu Hằng.  

Sự cường đại của Linh Hải Cảnh rốt cục cũng hiển lộ ra!  

Toàn bộ hang động tràn đầy linh lực đáng sợ, khiến Chu Hằng có cảm giác dường như đặt mình trong ở một đầm lầy sền sệt, ngay cả một cử động cũng vô cùng hao sức!  

Chu Hằng cười ha ha một tiếng, lấy ra Phá Hư Lục dán lên người, tầng chướng linh lực lập tức xem như không có gì. Vù, thân hình hắn vọt qua, lao thẳng ra ngoài động, oanh, dòng khí bốc lên lập tức nâng thân hình hắn lên, tốc độ vọt tăng.  

– Lão già, ta không chơi với ngươi nữa.  

– Hỗn đản! Lão nhân áo đỏ thắm giận không kềm được, hắn cũng không quản được hình tượng của mình nữa. Giống như nữ nhân động tình, ngay cả quần cũng cởi ra, nhưng mà cởi ra hết thì phải mất vài ngày.  

Tiểu tử này đánh hắn một quyền, điều này khiến hắn vô cùng nhục nhã, nếu không giết chết tiểu tử này thì không thể rửa sạch vết nhơ cả đời hắn.  

– Đừng chạy! Lão đuổi giết theo.  

Chu Hằng được dòng khí đối lưu nâng lên, chân đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ. Dòng khí cũng có thể mượn lực, hắn không ngừng biến ảo phương hướng trên không trung, bổ nhào về phía chiến đoàn con lừa đen, Hàn Diệc Dao và 5 đại Sơn Hà Cảnh Mao gia.  

– Trụ cột (chỗ dựa) của các ngươi đã bị ta đánh bại, các ngươi cũng chết đi! Chu Hằng cường thế giết tới, hai nắm đấm bốc lửa nóng.  

Cái gì!  

Hác lão bị tiểu tử này đánh bại? Không có khả năng!  

Nhưng mà tiểu tử này sao lại vui vẻ giết lại đây như thế, nếu không đánh bại Hác lão, hắn làm sao có thể thoát khỏi hang động?  

Bởi vì trong lòng rất là lo lắng, bọn họ không tự chủ được thối lui, nếu Chu Hằng không nói ngoa, vậy hắn giết năm người bọn họ cũng chỉ là mấy chưởng mà thôi.  

– Đi! Chu Hằng hét lớn một tiếng, hai chân đạp một cái, dẫn đầu bay lên.  

Lúc con lừa đen và Hàn Diệc Dao nhìn thấy trong huyệt động có năm người giết ra, đã biết đó là một cái bẫy, chỉ là liên quan tới Đồng Tâm Kết, một người, một con lừa mặc dù có lòng muốn trốn, nhưng vẫn không thể thực thi.  

Hiện tại Chu Hằng đã xuất hiện, như vậy đánh tiếp cũng không có ý nghĩa nữa.  

– Vù, vù! Một người, một con lừa theo sát Chu Hằng, dưới chân bắn ra, tự nhiên có dòng khí đối lưu nâng thân hình bọn họ lên.  

– Tiểu tử đáng ghét! Lão nhân áo đỏ thắm cũng chỉ chậm một bước, nhưng lại cho hai người Chu Hằng và một lừa đủ thời gian chạy thoát.  

Đây không phải là thiếu ba trái tim người sống đơn giản như vậy, để ba người này chạy trốn, bọ họ sẽ rêu rao khắp thiên hạ, tới lúc đó chỉ có thể rút lui. Bây giờ tuy rằng đã giết không ít người, nhưng mà cách mục tiêu còn một khoảng lớn.  

Năm người đần độn kia, thậm chí ngay cả ngăn cản cũng không dám.  

– Vù!  

Dòng khí đối lưu này mạnh mẽ cỡ nào, ngay cả cự thạch như núi nhỏ cũng có thể nâng lên, phá hồ nước bốc lên trời cao! Hai người, một lừa Chu Hằng lập tức tăng tốc, trong nháy mắt đã bay lên trên trăm trượng, tốc độ càng lúc càng nhanh.  

– Oanh! Oanh!  

Chỉ mười mấy giây sau, bọn họ đã chạm vào tầng nước hồ.  

Đối với người thường mà nói, va chạm như vậy đã đủ khiến cho bọn họ vỡ thành trăm khối thịt sống rồi, nhưng bọn họ lại không sợ, linh lực mở ra tạo thành một vòng bảo hộ, sau khi chống lại va chạm kịch liệt, hồ nước tự nhiên sẽ cản bọn họ lên.  

Dù sao bọn họ trọng lượng nhẹ, quán tính có hạn. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.