Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 233: Đánh chém Ứng La Thiên



Toàn trường khiếp sợ, kết quả như vậy trước đó không ai dự đoán được?  

Mọi người đều dùng ánh mắt nhìn Chu Hằng như nhìn quái vật vậy, tiểu tử này vẫn còn là người sao? Ba tháng, chỉ vẻn vẹn 2 tháng mà thôi, hắn đã có thể đánh nát Sơn Hà Cảnh!  

Tiêu Họa Thủy ở phía sau nhìn, vầng sáng trên gương mặt xinh đẹp lưu chuyển, vẻ mặt tràn đầy kiêu ngạo!  

Từng bước nhìn Chu Hằng đi tới thành tựu đỉnh phong, cảm giác như vậy thậm chí còn mãnh liệt hơn nàng đột phá Ích Địa Cảnh lúc trước.  

Ứng La Thiên dù sao cũng là cường giả Sơn Hà Cảnh, hắn vận chuyển linh lực khôi phục thương thế, trong ánh mắt không che giấu được vẻ khiếp sợ.  

Trước tình báo cũng không sai, tiểu tử này quả thật chỉ là Khai Thiên nhất trọng thiên, nhưng mà man lực của hắn lại đạt tới Sơn Hà Cảnh, cũng không kém cỏi hắn, hơn nữa thể chất còn mạnh đến đáng sợ!  

Thế gian sao lại có yêu nghiệt như vậy?  

Tay trái hắn rung lên, ba cái gai xương lập tức từ trên nắm tay chòi ra, giống như cương xoa vậy, đây là huyết mạch lực của Ứng gia, ba cây xương cốt có màu trắng bạc, có một cỗ khí tức tôn quý.  

– Huyết Chiến Bát Phương, ta với ta Huyết Sái Trường Không! Ứng La Thiên kêu to một tiếng, máu tươi trên tay phải rơi lên ba cây xương cốt. Huyết dịch trong huyết mạch lực kế thừa được máu tươi tưới nhuần càng cường đại hơn.  

– Giết!  

Tay trái đấm ra, ba cây xương cốt cắt qua không khí, tạo thành từng vết rách không gian nhỏ, cuốn về phía Chu Hằng.  

Chu Hằng không tránh, mặc cho đối phương đấm tới!  

Gai xương đâm lên người, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, chỉ thấy ba cây xương cốt này lại không đâm xuyên vào người Chu Hằng được, mà lại cong lại, giống như ngân châm đâm lên bản sắt, dưới tiền hậu giáp kích bị biến hình!  

Cái gì!  

Đây chính là huyết mạch lực Ứng gia a, có thể xuyên phá hết thảy vô thượng thần thông phòng ngự! Nhưng mà không ngờ không thể oanh phá thân thể một tiểu bối Khai Thiên Cảnh, làm sao có thể!  

Ứng La Thiên muốn lòi cả mắt ra!  

Hắn còn tưới máu tươi lên xương cốt, không thể nghi ngờ gì phát huy uy lực của nó tới mức tận cùng, nhưng mà vẫn không thể xuyên phá phòng ngự của Chu Hằng!  

Này này này này này!  

Mặc dù nói huyết mạch lực Ứng gia chuyên phá phòng ngự, nhưng cũng phải xem đó là phòng ngự gì? Không khả năng để một tên võ giả Tụ Linh Cảnh phá phòng ngự của lão tổ Kết Thai Cảnh à.  

Nhưng mà Chu Hằng là tu vi gì? Ứng La Thiên là tu vi gì? Sao lại như thế! Không thể chấp nhận được!  

Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, lại một quyền đấm tới Ứng La Thiên.  

Tiểu tử này là quái vật, không thể địch lại được!  

Ứng La Thiên tuy rằng cực kỳ không cam lòng, nhưng mà liên tục hai lần nếm thiệt thòi, nếu như điểm ấy mà hắn không hiểu được thì tuyệt đối là đần độn! Hắn vội vàng nhún chân, phát lực lui về phía sau.  

Đối với võ giả bậc cao mà nói, kỳ thật tốc độ rút lui cũng không khác gì với tiến tới.  

Tốc độ của hắn nhanh vô cùng. – Thình thịch!  

Chỉ là thân hình hắn vừa mới nhảy lên đã thấy một quyền đấm ra trước mặt hắn rồi.  

Thế Cảnh, không thể trốn tránh!  

Hắn lập tức nặng nề trúng một quyền, trong tai truyền ra tiếng nổ thanh thúy, trước mắt là một mảnh mơ hồ!  

Sống mũi bị đánh vỡ, máu tươi cuồng phún, mặt hắn dữ tợn như quỷ. Xít!  

Ngay cả Lăng Bách Đông đều vô cùng khiếp sợ. Tốc độ này… Nhanh đến mức ngay cả hắn cũng cảm thấy không bằng…!  

Một quyền vừa rồi, nếu Ứng La Thiên ra tay đón đở thì còn tốt hơn một chút! Ai bảo hắn so tốc độ với Chu Hằng chứ, đây quả thực là dùng ngắn đánh dài, tự mình chuốc lấy cực khổ!  

Ứng La Thiên trong lòng hoảng sợ, tốc độ tiểu tử này nhanh hơn hắn, man lực có thể chống lại hắn. Hơn nữa thể chất có thể so được với pháp khí của Sơn Hà Cảnh, đối thủ như vậy bảo hắn làm sao đối phó?  

Đánh không được, trốn không thoát!  

Cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ gặp khốn cảnh như vậy, tiến thối lưỡng nan.  

Chu Hằng lại lần nữa vung tay chụp tới cổ Ứng La Thiên.  

– Lớn mật! Ứng La Thiên giận đến phát cuồng, bóp cổ mình? Đây là nhục nhã cỡ nào! Hắn chính là Sơn Hà Cảnh lão tổ, ở trong Vương triều tuyệt đối là cấp bá chủ, tiểu tử này cũng dám đối đãi với mình như vậy!  

– Có gì không dám, ngươi là cái thá gì! Chu Hằng hừ lạnh.  

– Thình thịch!  

Ứng La Thiên ra tay chặn lại. Kỳ thật lực lượng của hắn cũng không kém gì Chu Hằng, tuy rằng thể chất không bằng, nhưng thân là võ giả Sơn Hà Cảnh còn không thể dựa Thế hóa lực sao? Chu Hằng nắm giữ Thế cảnh, hắn không có sao?  

Nắm giữ Thế Cảnh là điều kiện thiết yếu đột phá Sơn Hà Cảnh, tuy rằng nắm giữ Thế cảnh cũng chưa chắc có thể đột phá.  

Chỉ cần không cứng rắn đánh với Chu Hằng, hắn cũng không cần lo lắng sẽ bị Chu Hằng đả thương.  

– Tiểu bối. Ngươi không làm gì được bổn tọa! Ứng La Thiên cười lạnh nói, nhưng ngẫm lại mình đường đường là cường giả Sơn Hà Cảnh, không ngờ vì tiểu bối Khai Thiên Cảnh không gây thương tổn được cho mình mà đắc ý dào dạt như vậy, đây là bi ai cỡ nào?  

[CHARGE=3]- Hằng thiếu. Trước dừng tay đi, việc này gia chủ đại nhân tất sẽ đòi lại công đạo cho ngươi! Lăng Bách Đông đã ở bên cạnh khuyên can, Chu Hằng biểu hiện như thế cũng đã đủ kinh diễm rồi, còn có thể cầu xa gì hơn nữa chứ?  

Chẳng lẽ thật muốn đánh giết Ứng La Thiên tại đương trường sao?  

Trước không nói Chu Hằng có thực lực như vậy hay không, cho dù có, cũng không thể phát sinh, trước mắt Triệu gia đang ở giai đoạn súc tích lực lượng, không nên đắc tội Ứng gia. Không bao lâu nữa Triệu Đoạt Thiên có thể đột phá Kết Thai Cảnh, khi đó Triệu gia sẽ hoàn toàn không sợ!  

Kết Thai và Linh Hải, tuy rằng chỉ kém một cảnh giới, nhưng mà một bước này lại như lạch trời, nhảy qua thì chiến lực tăng vọt ngàn vạn lần!  

Đây là khác biệt giữa bán tiên cùng phàm nhân!  

Người xem cuộc chiến chung quanh cũng nhao nhao gật đầu, vô cùng đồng ý, Chu Hằng có thể làm được trình độ này đã cũng đủ đáng sợ.  

– Ta muốn giết người, ai cũng không cản được! Chu Hằng lại càng thêm cường thế, không có ý dừng tay.  

– Hừ, bổn tọa ngược lại muốn xem ngươi có thủ đoạn gì! Ứng La Thiên tức giận vô cùng, hắn đường đường là cường giả Sơn Hà Cảnh lại bị một tiểu bối uy hiếp tính mạng.  

Hai nắm đấm Chu Hằng ngưng lại, oanh, tử hỏa hừng hực bùng cháy.  

Ứng La Thiên đảo qua một cái, cười lạnh nói: – Chỉ bằng loại huyết mạch lực thấp kém này?  

Huyết mạch lực chia làm Thiên, Địa, Nhân ba phẩm bậc, nhưng nên biết rằng, có một số huyết mạch cho dù có nồng đậm hơn nữa cũng không thể đột phá nổi hạn chế Thiên cấp hoặc là Địa cấp, đây là quyết định bẩm sinh. Giống như một môn võ kỹ Địa cấp thượng phẩm, mặc cho ngươi nghiên cứu như thế nào, nhiều nhất cũng chỉ đề thăng một tiểu cảnh giới mà thôi.  

Ứng gia huyết mạch lực tự nhiên cực kỳ cao cấp, cao nhất có thể đạt tới cấp bậc Thiên linh thể, mà có thể đối kháng với huyết mạch lực của Ứng gia, toàn bộ đại lục cũng không có bao nhiêu, những huyết mạch lực thanh danh lừng lẫy cũng không yếu hơn Ứng gia, có một ít lại mạnh hơn Ứng gia.  

Nhưng có thể khẳng định một điểm, trong này khẳng định không có huyết mạch lực cùng loại với ngọn lửa màu tím.  

– Vậy ngươi nếm thử một chút đi! Chu Hằng một quyền đánh ra.  

Tốc độ của hắn vượt qua Ứng La Thiên, Thế Cảnh vừa ra, khiến Ứng La Thiên chỉ có thể chống đỡ, căn bản không thể trốn tránh.  

– Băng Triền Thủ! Ứng La Thiên hai tay vũ động, vận chuyển nhu kình để hóa giải man lực của Chu Hằng, đây là sách lược ứng đối tốt nhất. – A… Hắn đột nhiên kêu thảm một tiếng, vội thu tay lại, khói nhẹ không ngừng bốc lên, còn mang theo mùi thịt khét.  

Tử hỏa này quá nóng, cho dù hắn dùng linh lực bao bọc hai tay cũng vô dụng!  

Hắn nâng hai tay lên, chỉ thấy hai tay đều bị đốt trọi, ngay cả xương cốt cũng bị đốt đen nhanh, có mấy cây xương ngón tay còn bị đốt tan chảy, cho thấy sức nóng của nó đáng sợ cỡ nào.  

Tại sao có thể như vậy!  

Loại huyết mạch lực thấp kém này lại cường đại như vậy, ngay cả xương cốt cường giả Sơn Hà Cảnh cũng có thể đốt tan chảy!  

Ứng La Thiên rốt cục vô cùng sợ hãi, Chu Hằng thật sự có năng lực xử lý hắn, hơn nữa hắn đang dần tiến tới hiện thực!  

– Chu Hằng, ngươi nếu giết ta thì sẽ là tử địch với Ứng gia! Sắc mặt hắn hiện lên vẻ tàn khốc nói, vừa nói vừa lui, nhưng so tốc độ với Chu Hằng căn bản phải không chuyện thực tế.  

Chu Hằng không khỏi xuy cười, nói: – Ta không giết ngươi, Ứng gia sẽ bỏ qua cho ta sao?  

Ứng La Thiên không khỏi hoạt kê, kỳ thật hắn vốn không nên nói lời như vậy, nhưng mà thời điểm tính mạng bị uy hiếp, có mấy người có năng lực trời sụp trước mắt mà không sợ hãi?  

– Hằng thiếu, không nên kết thù quá sâu với Ứng gia! Lúc này, Lăng Bách Đông cũng ở một bên khuyên.  

Hắn có thể vì Chu Hằng mà liều mạng với Ứng gia, bởi vì đây là mệnh lệnh của Triệu Đoạt Thiên, lệnh cho hắn mang theo Chu Hằng trở về, nhưng mà chỉ cần Chu Hằng không sao, hắn sẽ không cứng rắn đối chọi với Ứng gia, bởi vì hiện tại khẳng định là Ứng gia đang ở lớn mạnh hơn.  

Về tình về lý, hiện tại cũng không nên xé vỡ da mặt với Ứng gia!  

– Ba! Chu Hằng đã bắt được Ứng La Thiên, một tay tóm lấy cổ đối phương xốc lên giống như xốc một con chó chết. Hắn dùng ánh mắt nghiêm nghị quét tới Lăng Bách Đông, cũng không nói lời nào.  

Bị ánh mắt của hắn đảo qua, ở trong nháy mắt đó, Lăng Bách Đông có một loại cảm giác bị Triệu Đoạt Thiên nhìn, uy nghiêm kia, khí thế kia, khiến hắn quả thật muốn quỳ rạp xuống đất, tung hô đối phương là Thần, dâng lên hết thảy của mình, bao gồm sinh mệnh!  

Phải đột phá Kết Thai Cảnh mới có thể tự thành Thần ở đan điền bản thân, ta tức là thiên, ta tức là địa, ta tức là thần! Hắn bị tín niệm dao động như vậy, đã mất đi tư cách đột phá Kết Thai Cảnh rồi!  

Đây cũng là nguyên nhân vì sao, đế quốc cả nhân loại cũng chỉ có gần hai trăm võ giả tạo thành Thần, trở thành nửa bước tiên nhân ngự trị chúng sinh!  

Bởi vì thế gian này có quá nhiều sức mạnh to lớn, ở trước mặt của thiên nhiên, hoặc là ở trước mặt tuyệt cường giả, có mấy người có thể thủ vững bản tâm, tin tưởng vững chắc mình có thể đối mặt với hết thảy?  

Lăng Bách Đông không khỏi hoảng sợ, nhưng trong lòng càng cuồng nhiệt!  

Quả nhiên ông trời chiếu cố Triệu gia, liên tục xuất ra hai đại yêu nghiệt thiên phú trác tuyệt, chỉ cần chờ Chu Hằng lớn lên Triệu Đoạt Thiên và Chu Hằng liên thủ, Triệu gia có thể quét ngang thiên hạ, danh chấn cửu thiên!  

– Ngươi không thể giết ta, ta là thành viên trung tâm của Ứng gia, nếu ngươi giết ta, toàn bộ Ứng gia sẽ đuổi giết ngươi! Thiên hạ tuy lớn, nhưng ngươi tuyệt không có nơi ẩn thân! Ứng La Thiên phát ra tiếng rít gào sau cùng.  

– Ta cố tình giết ngươi đó! Chu Hằng tế xuất hắc kiếm chém!  

Phốc, một đạo máu tươi vọt lên, Ứng La Thiên chân tay run rẩy, rất nhanh lại yên tĩnh trở lại, chân ray rủ xuống, hoàn toàn chết rồi.  

Tiểu tử này quá hung tàn!  

Ứng Băng Phong, Ứng Hỏa Tâm, Ứng Minh Nguyên, Ứng La Thiên, trước, sau đã có bốn người Ứng gia chết trong tay hắn, chỉ sợ là cuồng nhân giết nhiều tộc nhân Ứng gia nhất từ trước tới nay!  

Như vậy hắn và Ứng gia đã kết thù không chết không ngừng!  

Mặc dù có Triệu gia ủng hộ, nhưng mà tất cả mọi người vẫn có cảm giác Chu Hằng không có phần thắng, Triệu Đoạt Thiên cho dù có yêu nghiệt hơn nữa thì thế nào, Kết Thai Cảnh chính là tồn tại thành Thần, trên bản chất đã thoát khỏi phạm trù phàm nhân, là nửa tiên nhân!  

Phàm nhân làm sao có thể chống được tiên?  

Trong ánh mắt phức tạp của mọi người, Chu Hằng mang Lục Thần Phù ra, phiêu nhiên mà đi. – – –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.