Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 286: Xử lý thần dược



Từ Hóa Thần Cảnh lên trên, tu luyện tới cực hạn là có thể bay vọt chín tầng trời, chém phá Phàm giới làm tiên!  

Từ xưa đến nay truyền thuyết thần thoại đều là như vậy!  

Nạp Lan Yêu Nguyệt là tiên nhân!  

Chu Hằng ngây ra một hồi lâu, lúc này mới xoa xoa gò má hơi cứng ngắc, đột nhiên phá lên cười.  

Đây không phải là rất buồn cười sao?  

Con lừa đen, Cổ Hà Càn, còn có rất nhiều cường giả tự phong mấy vạn năm vượt qua thời gian mà đến hiện tại, truy tìm cơ hội thành tiên. Điều này làm cho Chu Hằng nghĩ rằng thành tiên khó như lên trời, dường như toàn bộ Huyền Càn đại lục chỉ có thể ra một người vậy.  

Nhưng hắn hiện tại liền nhìn thấy một vị tiên sống sờ sờ, hơn nữa không hề có vẻ tiên phong đạo cốt, lập tức khiến cho tiên mất đi cảm giác thần bí.  

Nếu Nạp Lan Yêu Nguyệt là tiên, như vậy người có thể bắt giữ nàng, đem nàng phong làm nhân ngẫu tự nhiên cũng là tiên, hơn nữa còn là tiên mạnh hơn! Là lão lừa đảo sao?  

Có thể phải, có thể không phải.  

Lão lừa đảo từng nói, hắn cũng là phụng mệnh thu thập Thiên Huyền Linh Tinh, bởi vậy có khả năng 12 con nhân ngẫu kia là người ở sau lưng hắn giao cho hắn. Nhưng tóm lại, trên đời này còn có tiên khác, hơn nữa đem lực chú ý đặt ở Huyền Càn đại lục.  

Thiên Huyền Linh Tinh quả nhiên là tiên vật!  

Tuy rằng tiện tay ném cho lão lừa đảo nhưng Chu Hằng cũng không cảm thấy hối hận. Dù sao bảo vật tốt mấy không thể dùng cũng là rác rưởi, ngược lại Nạp Lan Yêu Nguyệt lại giải quyết cho hắn một phiền toái lớn.  

Tiên giới thật sự tồn tại!  

Nạp Lan Yêu Nguyệt một tay rạch mở Phàm giới, phá vỡ mà vào hư không, khẳng định là về tới Tiên giới!  

Điều này cho Chu Hằng lòng tin thật lớn!  

Thế giới này có tiên, còn có Tiên giới khiến hắn tràn đầy ý chí chiến đấu!  

Hắn sợ nhất chính là nhân sinh tịch mịch, đến Hóa Thần Cảnh liền thành điểm cuối, chỉ có thể giống như Vạn Cổ Đại Đế trấn áp dị tộc, như vậy thật không thú vị. Chu Hằng hắn muốn khiêu chiến là kẻ địch càng thêm mạnh mẽ!  

Chờ xem đi Tiên giới, sẽ có một ngày hắn sẽ mang theo người thân bằng hữu cùng lên tới, vì tất cả người thân cận tranh thủ đến cơ duyên trường sinh bất tử.  

Trong truyền thuyết, Tiên bất tử bất diệt!  

Nếu đã ra khỏi Tử Vong Sâm Lâm, Chu Hằng liền cho các nàng từ trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp đi ra hít thở không khí, một đường đi chậm, du sơn ngoạn thủy quay về Lãng Nguyệt Quốc.  

– Cửu Dương Sinh Sinh Thảo xử lý như thế nào?  

Theo tính tình trước kia của Hàn Vũ Liên, đó tự nhiên là không nói hai lời trực tiếp dùng. Nhưng nàng hiện tại trong lòng lại tràn đầy chỉ chứa một nam nhân.  

Nàng cô tịch trên trăm năm, nếu nói tính tình không vặn vẹo có quỷ mới tin. Mà điều này cũng không làm nàng biến thành ma nữ hủy diệt mọi thứ, mà sau khi đạt được tình yêu của một nam nhân, đánh bạc hết thảy để thủ hộ phần cảm tình này.  

Điều này làm cho Chu Hằng rất không thoải mái. Bởi vì hắn cảm thấy Hàn Vũ Liên yêu cũng không phải hắn, mà là bất kỳ một nam nhân nào có thể lên giường với nàng mà không chết, khiến hắn nổi lửa ghen.  

Hàn Vũ Liên thì cưỡi lên người hắn, vừa dùng thân thể đầy đặn nóng bỏng an ủi hắn, vừa hết lời ngon ngọt, khen hắn anh dũng cái thế, anh tuấn vô song, nhân nghĩa hào hiệp khiến cho chính Chu Hằng sau khi mặt đỏ ngượng ngùng, lửa ghen nhàm chán tự nhiên không còn.  

Ý tứ của nữ nhân này chính là để Chu Hằng ăn Cửu Dương Sinh Sinh Thảo, mau chóng trưởng thành đến độ cao Linh Hải Cảnh, có thể cùng Ứng Thừa Ân địa vị ngang nhau.  

Tuy nhiên Chu Hằng lại biết mình thiếu cũng không phải lĩnh ngộ cảnh giới mà chỉ là linh lực tích lũy, bởi vậy quả quyết cự tuyệt.  

Nhìn Phong Liên Tình như con chó nhỏ nhìn chằm chằm hắn, cùng với ánh mắt nóng như lửa mịt mờ của Lan Phi, Nam Cung Nguyệt Dung, Chu Hằng vẫn là mềm lòng, cắt một phần ba thần dược cho các nàng chia nhau, sau đó lấy ra một ít bùn đất của Tử Vong Sâm Lâm, đem thần dược còn lại trồng xuống.  

Hắn vốn lo lắng trồng không sống, không nghĩ tới thần dược này không mấy ngày liền khôi phục nguyên khí, tỏa ra sức sống rực rỡ, không có việc gì liền ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp đi vài bước. Nhìn mà mọi người đều có loại cảm giác thế giới quan hỏng mất.  

Chu Hằng nghiêm lệnh Phong Liên Tình không được vụng trộm đem thần dược nấu, nếu không tất sẽ đánh nát mông nàng, lập tức khiến nha đầu hoang dã vẻ mặt ỉu xìu. Tuy nhiên nha đầu hoang dã lập tức tỏ vẻ Cửu Dương Sinh Sinh Thảo căn bản ăn không ngon, không cần sỉ nhục khẩu vị của nàng, người ta mới lười trộm.  

Có thể làm cho thần dược tiếp tục sinh trưởng, đây hiển nhiên là công hiệu của Cửu Huyền Thí Luyện Tháp. Không hổ là tiên vật!  

Mọi người một đường trở về, trên đường Tiêu Họa Thủy, Lan Phi, Nam Cung Nguyệt Dung đều là nhiều lần đột phá, cách Khai Thiên Cảnh đều chỉ kém một đường.  

Sẽ có kết quả như vậy cũng không chỉ là tác dụng của Cửu Dương Sinh Sinh Thảo.  

Tối mỗi ngày mấy nàng đều sẽ cùng Chu Hằng “tu luyện” Thiên Dương Địa Âm Công. Trừ Hàn Vũ Liên không thể được ích lợi, ba nàng Tiêu Họa Thủy mỗi lần đều có thể đạt được tích lũy linh lực khủng bố. Nguyên bản còn có cửa ải lĩnh ngộ cảnh giới đè ép, nhưng Cửu Dương Sinh Sinh Thảo lại phá vỡ trói buộc này, khiến ba nàng phá liền hai cảnh giới nhỏ, đạp ở trước cửa ải cảnh giới lớn.  

Khai Thiên, không phải tầm thường.  

Như An Nhược Trần cũng xem như là nhân vật rất giỏi, còn không phải ở Ích Địa tam trọng thiên bị kẹt hơn 400 năm, nếu không phải đạt được một viên linh đan, hắn đến chết đều đừng mơ đột phá.  

Nhưng ba nàng đều thông qua Cửu Dương Sinh Sinh Thảo nhìn thấy được quá trình thiên địa diễn biến, tuy rằng độ khó đột phá cảnh giới lớn hơn xa cảnh giới nhỏ, nhưng đã đánh xuống cơ sở, hạt giống chỉ cần trải qua đào tạo cẩn thận, rất nhanh là có thể lớn lên thành đại thụ che trời.  

Lan Phi, Tiêu Họa Thủy đều không phải thiên tài võ đạo, nguyên bản Sơ Phân Cảnh chính là cực hạn của các nàng. Nhưng bây giờ ngay cả Khai Thiên Cảnh đều nhìn thấy hy vọng. Không, không phải hy vọng mà là cánh cửa đã mở rộng, không bao lâu nữa là có thể bước vào, tự nhiên khiến các nàng vô cùng mừng rỡ.  

Ở thế giới lấy võ làm vua này, ai không muốn nắm giữ thực lực mạnh mẽ!???  

Dưới sự kích động hưng phấn cảm ơn, hai nàng tự nhiên càng thêm ra sức hầu hạ, dốc hết thân tâm thỏa mãn Chu Hằng, cao thấp đều dùng, làm cho cái miệng anh đào nhỏ nhắn đều căng ra đến mấy ngày đều chỉ có thể há thành nửa vòng tròn mà không thể khép lại.  

Tu vi của Chu Hằng cũng có chút tăng trưởng. Khi triền miên với Hàn Vũ Liên, bởi vì đối phương là tu vi Linh Hải Cảnh, Thiên Dương Địa Âm Công đối với hắn chỗ tốt thật lớn, cộng thêm sự bổ trợ lẫn nhau giữa thân thể Huyền Âm và Kim Dương Thảo Vương. Hắn và Hàn Vũ Liên kỳ thật đều được trợ giúp rất lớn, chỉ là không nhiều như lần đầu tiên mà thôi.  

Một đường hương diễm mất hồn, suốt hai tháng trôi qua đám người Chu Hằng mới xem như về tới Lãng Nguyệt Quốc. Mà tu vi của Chu Hằng cũng đạt tới Sơn Hà nhị trọng thiên hậu kỳ, cách đột phá lần nữa cũng không xa xôi.  

Triệu Đoạt Thiên tạm thời không có hậu đại, Chu Hằng là cháu ngoại ruột của hắn, hơn nữa còn là yêu nghiệt trong thiên tài, dĩ nhien đạt được sự tán thành thật lớn của Triệu gia. Hắn vừa về tới Triệu gia tự nhiên khiến cho toàn thể Triệu gia nhảy cẫng hoan hô.  

Sau đó, Chu Hằng lập tức làm ra một quyết định cưới Hàn Vũ Liên.  

Tin tức truyền ra, toàn bộ đế đô lại ồ lên.  

Ai cũng biết, bốn tháng trước Ứng Thừa Ân nhưng tự mình đưa sính lễ Hàn gia, đổi cưới Hàn Vũ Liên làm vợ. Nhưng Chu Hằng buông lời nói muốn cười Hàn Vũ Liên, đây không phải là công nhiên vả mặt Ứng Thừa Ân sao?  

Mặt của Ứng gia, đặc biệt là của Ứng Thừa Ân dễ đánh vậy sao?  

Ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người, Ứng gia không ngờ lựa chọn nén giận!  

Tại sao lại như vậy?  

Như vậy đều nhịn?  

Nam nhân cái gì đều có thể nhịn, chính là đầu không được nhuộm xanh dờn!  

Ứng Thừa Ân làm sao sẽ, làm sao có thể nhịn được cơn tức này? Chẳng lẽ hắn lần này tranh đoạt Cửu Dương Sinh Sinh Thảo bị thương? Lại hoặc là chiếm được cơ hội đột phá, hiện tại phải bế quan?  

Nhưng toàn bộ Ứng gia làm sao đều không phản ứng, tập thể im hơi rồi? Đây là siêu cấp hào môn hoành hành bá đạo đế đô, coi trời bằng vung kia sao?  

Ngay sau đó, tin tức “Quần là áo lượt” của Chu Hằng nổ ra.  

– Này này này, ngươi biết không? Hóa ra Chu Hằng đã từng cướp dâu của Ứng gia một lần!  

– Hắc, đó chỉ là một nhân vật nhỏ của Ứng gia, không tính là gì. Tuy nhiên ta nghe nói vị hôn thê trước của Ứng Thừa Ân và Chu Hằng cũng không rõ ràng, khi ở Hàn Thương Quốc công nhiên cùng Chu Hằng đi về có đôi, cùng ăn cùng ở!  

– A, tên này làm sao mạnh mẽ như vậy?  

– Hóa ra Ứng Thừa Ân đã từng bị đội nón xanh (cắm sừng) một lần, tập mãi thành thói quen!  

– Ha ha, ngươi cũng thật là đủ độc!  

Không thể nghi ngờ, lần hôn sự này khiến mặt mũi Ứng Thừa Ân tổn hao nhiều, nhất là danh vọng cá nhân của hắn lại càng hạ xuống băng điểm. Mà Chu Hằng cũng không tốt đến đâu, thêm một ngoại hiệu “Ma Vương cướp cô dâu”. Tuy rằng chưa chắc người gặp người hận, nhưng thật sự không có nhà ai khi kết hôn sẽ hy vọng nhìn thấy hắn giá lâm.  

Chu Hằng gióng trống khua chiêng như vậy cũng không chỉ là vì ghê tởm Ứng Thừa Ân, hơn nữa cũng là vì cho Hàn Vũ Liên một lời công đạo. Nữ nhân của hắn tự nhiên phải quang minh chính đại đi theo hắn nữ nô không nhân quyền, không tính.  

Còn có một điểm, hắn muốn dùng tin tức này để dẫn ra Hàn Diệc Dao.  

Hắn cũng không sợ Ứng Thừa Ân sẽ làm ra phản ứng thế nào, bởi vì người kia lòng dạ thâm trầm, tuyệt đối sẽ không kích động làm việc.  

Ứng Thừa Ân “biết” bên cạnh Chu Hằng có một vị cường giả tuyệt thế có thể một đòn đánh chết Khai Thiên Cảnh. Trước khi không có đủ thực lực tự bảo vệ, hắn lại làm sao dám lấy thân mạo hiểm?  

Nói không chừng hắn còn lo lắng Chu Hằng trả thù, sớm đã chạy tới chân trời góc biển rồi!  

Nghĩ đến đây, Chu Hằng không khỏi có chút đắc ý nho nhỏ. Triệu Đoạt Thiên và Ứng Thừa Ân đấu mấy chục năm không phân cao thấp, mà hắn tế ra một cỗ nhân ngẫu liền dọa Ứng Thừa Ân sợ tới mức té cứt té đái.  

Hôn lễ từ Lục Thần Phù bỏ tiền, đem một nhà tửu lâu nổi tiếng đế đô bao trọn. Các nàng hiệp lực hỗ trợ, làm một hồi hôn lễ vô cùng long trọng.  

Tuy nhiên, người đến lại cũng không phải là rất nhiều, trừ tộc nhân Triệu gia ra cũng chỉ có ít ỏi mấy người Bạch Phi Vũ và Mai Di Hương có danh tiếng, những người khác đều trình tự cực thấp.  

Chu Hằng cũng không quan tâm, hôn là kết cho mình lại không phải cho người khác nhìn.  

Ban đêm, Hàn Vũ Liên một thân trang phục đỏ, áo hỉ sát người bó thắt lưng, đem dáng người tốt đẹp của nàng hoàn toàn in ra. Trong bước đi nhẹ nhàng, cái mông uốn éo, khiến cho Chu Hằng biết được mùi vị vẫn như cũ lửa dục tăng vọt, ngay cả quần áo cũng không cởi, kéo lên hông liền bắt đầu chinh phạt.  

Hôm sau trở dậy, Chu Hằng ở trong khuê phòng vẽ mày vẽ môi cho Hàn Vũ Liên, tình đến chỗ nồng, không kìm nổi đem quần áo vừa mới mặc lên lột sạch, hai người lại lăn lên giường, một phen triền triền miên miên, ân ân ái ái.  

Hàn Vũ Liên rất điên, dường như muốn đem tịch mịch của những năm này bù lại toàn bộ, ở trên giường cực kỳ chủ động. Bất kể Chu Hằng yêu cầu tư thế gì đều sẽ thỏa mãn, khiến Chu Hằng vô cùng mất hồn.  

Dậy rồi lại nằm, hai người ở tân phòng giày vò chừng bốn ngày mới ra ngoài gặp người, khiến ba nàng Tiêu Họa Thủy đều mắt ngậm ai oán. Nhưng ai bảo các nàng chỉ là nữ nô, nữ nô làm sao tranh giành sủng ái?  

Chu Hằng rốt cục chịu đi chỗ Lục Thần Phù quan tâm một chút sự tình hiệu buôn, biết được dưới sự hỗ trợ của Bạch Phi Vũ, sự nghiệp của Lục Thần Phù đang nóng nảy trải rộng, sớm ở hai tháng trước đã bắt đầu có lời, không thể không lại cảm thán nhặt được một khối bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.