Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 390: Xem lễ!



– Không biết tiền bối muốn khảo nghiệm như thế nào?  

Chu Hằng hỏi.  

– Rất đơn giản, chỉ cần đụng một chút vào phía trên ngọc khí này cũng đủ!  

Đan Định Hiên đưa tay phải ra, một ngọc bội bích lam sắc xuất hiện, phía trên ngọc bội kia hiện đầy từng đạo đường vân, thật giống như có khắc một cái Pháp trận phức tạp.  

Ở trên ngọc bội còn có một dấu hiệu Huyết Nguyệt, để cho Chu Hằng thấy cũng ngẩn ra.  

Bởi vì hắn ở phía trên Tiên đại lục cũng từng thấy dấu hiệu giống vậy, chính là Đạo tràng duy nhất bảo tồn hoàn chỉnh bên trong Tiên Thành, trên cửa có một cái dấu hiệu Huyết Nguyệt hoàn toàn giống vậy.  

Ở bên trong Đạo tràng, còn có một pho tượng không đầu, được mọi người cúng bái! Nhưng cũng là địch nhân của Hoặc Thiên, thậm chí làm cho sau khi Hoặc Thiên đến Tiên đại lục nổi lên cảm ứng, một đường “đuổi giết” tới.  

Nếu là địch nhân của Hoặc Thiên, vậy cũng là địch nhân của mình!  

Trong lòng hắn đột nhiên có phỏng đoán.  

Thiên Bảo Các không phải là một mực tìm Các chủ chân chính của bọn hắn sao? Nếu như vậy thì thật là chủ nhân của dấu hiệu Huyết Nguyệt, rất có thể năm đó ở bên trong một trận chiến đánh nát Tiên giới đại lục, chủ nhân của dấu hiệu Huyết Nguyệt cũng tham dự, hơn nữa đánh với Hoặc Thiên tơi lưỡng bại câu thương, cũng không biết là đã chết hay đang chữa thương như Hoặc Thiên.  

Như thế, là có thể hiểu được tại sao Thiên Bảo Các một mực tìm kiếm chủ nhân!  

Tiên nhân giống như Hoặc Thiên, ai dám phản bội?  

Nhưng nơi này có một vấn đề, chính là pho tượng trong Đạo tràng ở Tiên Thành mặc dù không có đầu, nhưng khẳng định là một phụ nữ, tại sao Thiên Bảo Các đều là nam nữ không giới hạn, cả đám đều muốn khảo nghiệm?  

Đúng rồi!  

Cổ Viêm không phải nói, tiên nhân có thể Thần chích ly thể, đoạt xá trọng sinh!  

Nhưng không hoàn toàn là chiếm cứ thân thể của nam nhân? Chỉ cần thần thức không thay đổi là được!  

Chu Hằng cũng không biết mình đoán có đúng hay không, nhưng đã không có hảo cảm đối với Thiên Bảo Các, hắn vươn tay với tới ngọc khí, nếu như hắn thật là người kia “Chuyển thế”, Hoặc Thiên làm sao có thể “ôn nhu” đối với hắn?  

Đan Định Hiên mang theo vẻ chờ mong rõ ràng. Thậm chí trong ánh mắt đều có một tia lửa nóng, cái này ở trên người của một cường giả Thần Anh Cảnh biểu hiện ra quả thực là bất khả tư nghị!  

Bàn tay ấn lên.  

Biến hóa gì cũng không có phát sinh.  

–... Cũng không phải!  

Đan Định Hiên lộ ra thất vọng mãnh liệt, thật giống như thoáng cái đã già yếu đi mười mấy tuổi, cả người cũng lộ ra một cổ vô lực, lưng dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền.  

Nhưng Thần Anh Cảnh dù sao cũng là Thần Anh Cảnh, hắn rất nhanh thì đã khôi phục như cũ, nói:  

– Tiểu hữu, lão hủ quấy rầy!  

Chu Hằng đứng lên tiễn khách, lúc đi tới cửa đại môn, hắn đột nhiên hỏi:  

– Tiền bối! Về chuyện xem lễ của Vô Cực Thiên Tôn, ngươi có ý kiến gì không?  

– Cuồng đồ mới vừa tấn nhập Hóa Thần Cảnh thôi!  

Đan Định Hiên mang theo một tia khinh thường nói, hẳn là không có để một gã Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh vào trong mắt.  

Phần khinh thường này tuyệt đối không phải là giả vờ!  

Chu Hằng không khỏi ngạc nhiên, đại lục này đã vài ngàn năm không có xuất hiện Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh, hiện tại rốt cục có một thiên kiêu xuất thế ngang trời, đây chính là có thể quét ngang tứ vũ bát hoang. Mặc dù Thiên Bảo Các nội tình thâm hậu, nhưng có thể địch nổi Thiên Tôn sao?  

Đó là đại danh từ mạnh nhất Phàm giới!  

Bất quá, lúc này nghe nói thiên địa linh khí đã khôi phục được không sai biệt lắm cùng niên đại thượng cổ, mà thời kỳ thượng cổ lại là không thiếu thiên kiêu, xuất thế lúc này sẽ rất nhanh phá vỡ mà vào Hóa Thần Cảnh, đến lúc đó cũng không phải chỉ có một mình Vô Cực Thiên Tôn siêu phàm!  

Vô Cực Thiên Tôn chẳng qua là đi trước một bước, nhưng nói muốn ngạo thị thiên hạ, duy ngã độc tôn tựa hồ còn sớm! Dĩ nhiên, trước khi không có Hóa Thần Cảnh thứ hai xuất thế, hắn tuyệt đối là mạnh nhất thiên hạ, điểm này không nghi ngờ chút nào!  

Sau khi Chu Hằng tiễn bước Đan Định Hiên, khoảng cách tới ngày “xem lễ” theo lời Lệ Vô Cực cũng rất gần, liền cùng con lừa đen, Triệu Đoạt Thiên mang theo Ứng Mộng Phạm chúng nữ lên đường, lúc này các nàng làm sao cũng không chịu đàng hoàng ở lại Triệu gia.  

Đã như vậy, hắn mang theo cả cha mẹ, một đám người ngồi trên pháp khí phi hành của Triệu Đoạt Thiên, đi tới đất cực đông.  

Lệ Vô Cực chính là Hóa Thần Cảnh duy nhất trước mắt ở Huyền Càn Tinh. Hơn nữa còn là từ những tinh cầu khác qua sông tới được, của hiếm lạ như thế tự nhiên là phải đi quan sát một cái.  

Mục tiêu của Chu Hằng bọn họ là Độc Miểu Chi Hải đại lục ở phía đông, Lệ Vô Cực nói muốn hủy diệt tứ đại tử địa, mục tiêu thứ nhất là lựa chọn nơi này.  

Phi hành gần nửa tháng sau, bọn họ đi tới phía đông của đại lục. Phía trước hiện ra một mảnh Hải Vực rộng lớn vô ngần.  

Nơi này vốn không phải biên giới của đại lục, hẳn là còn có thể kéo dài về hướng đông mấy chục vạn dặm, bất quá nghe nói là vị cường giả Hóa Thần Cảnh ở thượng cổ kia biến mất, thân thể liền hóa thành cái đại dương này.  

Độc Miểu Chi Hải, vạn dặm không có sóng, yên bình giống như nước lặng!  

Giống như Tử Vong Sâm Lâm, cực âm sinh dương, chết trong uẩn sinh, nước biển của Độc Miểu Chi Hải này tràn đầy kịch độc, nhưng trong đó cũng có thể súc tích sinh ra một hai gốc cây linh dược, có hiệu quả khởi tử hồi sanh!  

Vì vậy, một lượng lớn người tới xem lễ, cung không thiêu người muốn sau khi Lệ Vô Cực san bằng Độc Miểu Chi Hải, đi xuống tìm kiếm linh dược, nếu như có thể tìm được một gốc cây sánh ngang với bảo vật như Cửu Dương Sinh Sinh Thảo thì sẽ phát đạt!  

Lúc Chu Hằng đi tới bờ biển, phụ cận đường ven biển chạy dài kia đã sớm kín người hết chỗ.  

Mặc dù Lệ Vô Cực chỉ mời nửa bước tiên nhân, nhưng ai lại không muốn xem phong thái của Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh? Còn nữa, Lệ Vô Cực còn muốn chinh phạt tứ đại tử địa, loại sự kiện này vài ngàn năm mới có thể gặp được một lần, ai nguyện ý bỏ qua?  

Vì vậy, chỉ cần là người có thể chạy tới cũng sẽ hết sức chạy tới. Dĩ nhiên, hiện tại Huyền Càn Tinh tựa như một củ khoai lang sắp bị nướng cháy, đã sớm trăm vết ngàn lỗ, hiểm cảnh tứ phía, Ích Địa Cảnh thậm chí Khai Thiên Cảnh cũng không dám mạo hiểm lặn lội đường xa, có thể đến nơi đây ít nhất cũng phải là Khai Thiên Cảnh, nhưng số lượng Sơn Hà Cảnh nhiều nhất.  

Đoàn người Chu Hằng chính là có ba Kết Thai Cảnh, một Thần Anh Cảnh, đội hình như vậy sắp có thể sánh ngang thế lực siêu cấp giống như Đông Linh Tiên Trì, nơi đi qua đám người tự động tách ra, để cho bọn họ đi tới vị trí đầu tiên.  

Vô luận ở đâu, cường giả luôn là làm cho người ta kính sợ.  

Địa phương phía trước, một cái khu vực to lớn trống rỗng, nơi này dựng lên một cái đài to lớn, cao cao tại thượng, bốn phía là hơn ngàn cái đài nhỏ hơn rất nhiều.  

Trên đài cao nhất vẫn chưa có người nào, nhưng lại có một lá cờ giương lên thật cao, phía trên có hai chữ “Vô Cực”.  

Hiển nhiên, đài cao kia là giữ lại cho Lệ Vô Cực, mà đài phía dưới còn lại là cung cấp cho người xem lễ nghỉ ngơi, về phần Linh Hải Cảnh, Sơn Hà Cảnh không mời mà tới, người ta căn bản không có ý tứ để ý tới.  

Những đài nhỏ kia đã ngồi được quá nửa, đều là Kết Thai Cảnh, lão tổ Thần Anh Cảnh lúc bình thường muốn thấy mặt một lần cũng là ngàn vạn khó khăn, có chút người Chu Hằng đã gặp qua, có chút người thì chưa, hơn nữa không chỉ là Thiên Long Đế triều, vị Vô Cực Thiên Tôn này hiển nhiên dã tâm quá lớn, có chí khí muốn trở thành Vạn Cổ Đại Đế thứ hai, cường giả dị tộc cũng tới rất nhiều.  

Muốn thấy nhiều cường giả dị tộc cùng cường giả nhân loại như vậy ở lúc bình thường ngồi gần như vậy, uống chung trà quả thực chính là chuyện bất khả tư nghị, nhưng bây giờ là thật sự rõ ràng xảy ra, hơn nữa giữa hai bên không một chút ý tứ khai chiến.  

Không có ý nghĩa!  

Tất cả mọi người đang suy đoán vị Vô Cực Thiên Tôn còn không có lô măt này đến tột cùng là có lai lịch gì, là nhân tộc, hay dị tộc? Dị tộc chỉ là một thuyết pháp hời hợt, Dạ Ma Tộc, Thiên Yêu tộc có thể đi tới cùng sao?  

Thiên hạ vạn tộc, chỉ nhìn người nào cường đại hơn, có thể làm cho tộc khác thần phục, thậm chí diệt tộc khác!  

– Vô Cực Thiên Tôn này thật cuồng vọng, đợi sau khi bổn tọa tấn nhập Thiên Tôn, nhất định phải đá bể cái mông của hắn!  

Con lừa đen hết sức khó chịu nói.  

Nhiều ngày như vậy qua đi, vô luận là Triệu Đoạt Thiên, Chu Định Hải hay những người khác, cũng đã thích ứng sự rung động khi một đầu con lừa có thể nói, cũng biết miệng của con lừa này tổn hại người đến cỡ nào, nhưng đối với đánh giá mới vừa rồi của nó thì cũng là đồng ý không dứt.  

Vô Cực Thiên Tôn quả thật trong mắt không có người!  

Hắn hiện tại đúng là Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh duy nhất của Huyền Càn đại lục, nhưng vương tọa duy nhất này hắn có thể giữ vững bao lâu? Không tới mấy năm, thậm chí không cần mấy tháng, trong thiên kiêu thượng cổ tất nhiên có người sẽ đột phá Hóa Thần Cảnh!  

Điểm này, người khác không thể khẳng định, nhưng Chu Hằng tin tưởng Nguyệt Ảnh Thánh Nữ tuyệt đối có thể làm được, bằng không lúc trước hắn cũng sẽ không suy đoán người đột phá Hóa Thần Cảnh thứ nhất là Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.  

Bất quá so sánh với người vượt lên đầu một bước, không kịp chờ đợi mà bày ra kiêu ngạo thiên hạ độc tôn, thật là quá cuồng ngạo!  

– Con lừa ngươi nói nhảm nhiều như vậy, chỉ có câu này coi như xuôi tai!  

Chu Hằng gật đầu nói.  

– Kháo! Bổn tọa cắn chết ngươi!  

Đoàn người tìm một cái đài ngồi xuống, con lừa đen tự nhiên lại đấu miệng cùng Chu Hằng, để tiêu tốn thời gian nhàm chán.  

– Chu huynh!  

Cũng không lâu lắm, chỉ thấy một người bay vọt tới, đỉnh đầu thần huy giương động, một con mãng xà nho nhỏ màu đen đã vô cùng chân thật, chính là Tang Thanh Sơn.  

– Nguyên lai là Tang huynh!  

Chu Hằng đi ra ngoài đón.  

– Chu huynh có biết tin tức về vị Vô Cực Thiên Tôn này?  

Tang Thanh Sơn hỏi.  

Chu Hằng lắc đầu, nói:  

– Sợ là trên đời này không người nào rõ ràng!  

Mặt mũi Tang Thanh Sơn lạnh lùng, nói:  

– Nếu Vô Cực Thiên Tôn này là dị tộc nhân, vậy đối với chúng ta mà nói cũng không phải là một chuyện tốt!  

Hắn lo lắng không phải không có lý, không phải là tất cả mọi người đều lòng mang thiên hạ giống như Vạn Cổ Đại Đế, mặc dù nhất thống đại lục nhưng không có giết dị tộc, mà là dung hội vạn tộc, chung đụng ngang hàng.  

Nhưng vạn nhất Vô Cực Thiên Tôn này là dị tộc nhân, tính toán xấu nhất chính là hắn sẽ hủy diệt toàn bộ tộc khác, khá hơn một chút thì có thể cách chức tộc nhân làm đầy tớ, tóm lại rất không có khả năng có chuyện tốt phát sinh.  

Giống như lần xem lễ này thực chất chính là lập uy, bày ra thực lực đáng sợ của Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh một chút, há có thể không để cho người ta lo lắng?  

– Xe tới trước núi tất có đường, Tang huynh, kiên nhẫn! Kiên nhẫn!  

Chu Hằng nói, hắn cũng không phải lo lắng Vô Cực Thiên Tôn kia, đầu tiên là trong “thổ địa” Huyền Càn Tinh không lâu sau nhất định là có Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh mới xuất hiện, hai người chế ước lẫn nhau, liền không thể nào để cho một người một tay che trời!  

Tiếp theo, bên cạnh hắn còn có Hoặc Thiên a!  

Vị chủ này nếu là phát động bão tố, ngay cả Tiên Thành cũng là có thể tan vỡ, thì một tên Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh tính là cái gì?  

– Cũng chỉ có thể như thế!  

Tang Thanh Sơn thở dài, nhưng sau khi ánh mắt quét qua Chu Hằng, đột nhiên hai mắt đăm đăm, miệng hoàn toàn biến thành hình tròn.  

– Ngươi... Ngươi... Đột phá đến Kết Thai Cảnh!  

– Xấu hổ, vẫn chỉ là Kết Thai Cảnh tam trọng thiên!  

Chu Hằng khiêm tốn nói, hắn vốn tưởng rằng có thể vọt tới Thần Anh Cảnh trước khi tới xem lễ.  

Tang Thanh Sơn: “...”  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.