Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 438: Càn quấy làm bừa



– Hể, ngươi tính là cái thứ gì, nói thả người là thả người? Nếu bổn tọa thả ngươi, chẳng phải rất là mất mặt? Con lừa đen không vui nói.  

– Hừ! Trên bầu trời, một bóng người đạp bước đi xuống, là một lão già bề ngoài hơn sáu mươi, dáng người cao to, mái tóc đen ngang vai, gió núi thổi không ngừng tung lên, có uy thế như ma thần.  

Tự nhiên rồi, có thể bước vào Kết Thai Cảnh, ai không phải là kỳ tài ngút trời, kiêu hùng một phương!  

Hắn là Lâm Du Hoa, bởi vì con trai duy nhất của hắn bị người… không, bị một con lừa đặt mông ngồi lên, sắc mặt của hắn tự nhiên không dễ coi, trong mắt như muốn phun ra lửa.  

– Dù tính ngươi là điềm lành trời giáng thì sao, lão phu vẫn sẽ giết ngươi! Hắn lành lạnh nói.  

Con lừa đen dùng sức ngoáy mông, Lâm Thiên Hồ bên dưới phát ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng uất nghẹn. Hắn bị con lừa đen đè lên nghẹn thở, chỉ có thể hít thở bằng mồm, thế này khó tránh khỏi làm hắn hít phải mùi thối của con lừa, khiến hắn sắp tức đến nổ tung.  

– Đáng chết! Lâm Du Hoa giận dữ, hắn đã nói đến mức này, nhưng con lừa đê tiện kia vẫn còn như vậy, đúng là quá đáng ghét. Hắn đánh ra một chưởng, trấn xuống con lừa đen.  

Con lừa đen giơ móng đánh ra, một luồng gió hóa thành con lừa nhỏ nghênh đón Lâm Du Hoa.  

Ầm!  

Trong tiếng nổ, con lừa đen cùng Lâm Du Hoa đồng thời lui lại mười mấy trượng, trình tự lực lượng của bọn họ gần bằng nhau, một đòn này không ai chịu thiệt hay chiếm được ưu thế gì. Nhưng Lâm Thiên Hồ lại thảm, hắn ở dưới mông con lừa, lùi thẳng ra như thế, hắn như thành tấm giẻ lau, nghiền ra cái rãnh lớn dưới đất!  

Ngay cả hắn là Linh Hải Cảnh thì sao, con lừa đen cố ý làm chuyện xấu, nửa người dưới của hắn bị ma sát nát ra, đau đến không ngừng kêu thảm.  

– Nghiệp chướng!  

Lâm Du Hoa hét lớn, Lâm Thiên Hồ là con trai duy nhất của hắn, nhìn như vậy làm hắn đau lòng muốn chết.  

– Lão đầu thối, không phục thì cắn ta đi! Cuối cùng con lừa chịu đứng lên, lực lượng của Lâm Du Hoa không kém gì nó, nó còn ngồi trên người Lâm Thiên Hồ chống đỡ thì tự hạn chế chính mình, không thua cũng phải thua.  

– Chết! Lâm Du Hoa đánh ra, hai tay vung lên liên tục, từng đạo khí kình tuôn trào, hóa thành vô số lưỡi dao, theo hắn điều khiến điên cuồng đánh về phía con lừa.  

– Lão đầu thối, có gan thì tới đây! Con lừa đê tiện này chộp lấy Lâm Thiên Hồ, che ở đằng trước.  

– Bỉ ổi! Lâm Du Hoa gầm lên, lại buộc phải thu hồi kình lực, hắn cùng con lừa “liên thủ”, Lâm Thiên Hồ chỉ còn nước bị phanh thây bỏ mạng.  

– Bổn tọa thích! Con lừa đen không chút hổ thẹn, chỉ cần có thể chiến thắng đối thủ, mặc kệ nó đê tiện, hạ lưu, vô sỉ thế nào. Nó vốn đã không biết xấu hổ, ngược lại càng thêm đắc chí.  

– Thả con ta ra, quyết chiến với lão phu! Lâm Du Hoa ngửa mặt gầm lên, sắp tức điên rồi.  

– Ngươi căn bản không phải đối thủ của bổn tọa, tại sao bổn tọa phải tốn sức làm gì? Hiện tại con trai của ngươi ở trong tay bổn tọa, còn không mau quỳ xuống, dập đầu ba cái thật lớn, kêu 100 tiếng Lư đại gia. Bổn tọa sẽ miễn miễn cưỡng cưỡng thu các ngươi làm nhân sủng! Con lừa đen không biết xẩu hổ nói.  

– Lão phu, lão phu… Lâm Du Hoa đã tức đến không nói thành lời, thật sự không biết phải nói gì nữa, giận dữ gầm lên, hắn lao ra phát động công kích con lừa.  

Nhưng con lừa đen lại tiếp tục vô sỉ, chỉ đưa Lâm Thiên Hồ ra làm khiên đỡ đạn. Lâm Du Hoa đánh bên trái, nó liền đưa Lâm Thiên Hồ đỡ bên trái, đánh bên phải lại đem che bên phải.  

Một người một lừa thực lực không chênh nhau mấy, cho nên con lừa đen có thể tùy ý làm bừa.  

– Đ.M! Mấy chục chiêu công kích không có kết quả, nhưng trên người Lâm Thiên Hồ lại thêm vô số vết thương, sắc mặt Lâm Du Hoa ngày càng khó coi, không nhịn được phun ra một câu chửi tục.  

Hắn là cường giả Kết Thai Cảnh, lúc này lại giận dữ đỉnh điểm, một câu Đ.M này quả nhiên oanh động trăm dặm, vang dội không ngừng.  

Có thể khiến một vị nửa bước tiên nhân thất thố như vậy, có lẽ cũng chỉ con lừa đen này mới làm được.  

– Lão già, không nhìn ra được ngươi cả một bó to tuổi rồi, vẫn còn lớn giọng được như vậy, có phải luyện đồng tử công hay không? Con lừa đen vừa tung móng công kích, trên miệng cũng tiến hành công kích tầng cao hơn. – Kỳ quái, nếu lão già kia luyện đồng tử công, vậy đứa con này ở đâu chui ra?  

Nó chậc chậc chậc nhìn Lâm Du Hoa, lại nói: – Lão già, khẳng định bà già nhà ngươi cắm sừng ngươi rồi, đứa con này tuyệt đối là hàng giả, Lư đại gia giúp ngươi thanh lý môn hộ vậy!  

– Cái rắm con mẹ ngươi! Lâm Du Hoa giận không thể át, đây là sỉ nhục trắng trợn, làm sao hắn nhịn được!  

– Phì, chẳng lẽ mẹ ngươi không đánh rắm hay sao? Con lừa đen nói đảo ngược lại, nó đúng là không cần mặt không cần mũi mà.  

Lâm Du Hoa không khỏi cứng lại, những lời này hắn có có thừa nhận hay không cũng sẽ không có gì hay ho. Cường giả võ đạo như hắn, có thể xông lên đến cảnh giới này, một là bản thân có thiên tư trác tuyệt, hai là không tu luyện không ngừng nghỉ. Đừng nhìn hiện tại hắn hơn 1000 tuổi, nhưng tiêu tốn thời gian vào tu luyện cũng đến 800 năm!  

Mà hắn quyền cao chức trọng, bình thường nào có cơ hội đấu võ mồm với người khác, cố tình gặp phải con lừa đen không biết xấu hổ này, khua môi múa mép với nó còn không phải là tự chịu khổ?  

– Thì ra mẹ ngươi không có đánh rắm, khó trách sinh ra đứa con không có cúc hoa này! Con lừa đen gật đầu, sau đó vỗ hai mong, nói: – Lão ca, tên này có phải là ruột thịt hay không, chỉ xem hắn có cúc hoa hay không thì biết, nếu là con ruột của ngươi, khẳng định cũng không có cái lỗ cúc hoa đó!  

Con lừa đê tiện này nào có gì cố kỵ, roạt một cái liền kéo quần Lâm Thiên Hồ ra, lộ ra cái mông trắng toát, nửa bên đẫm máu.  

– Ngươi… ngươi… ngươi… Lâm Du Hoa chỉ vào con lừa đen, râu rung rung, giận dữ đến đen cả mặt, còn Lâm Thiên Hồ thì trực tiếp dứt khoát ngất xỉu.  

– Quả nhiên không phải là con ruột! Con lừa đen như là phát hiện bí mật lớn gì, rất là hưng phấn hô lên: – Lão đầu thối, tiểu tử này có cái lỗ kia, tuyệt đối không phải con của ngươi!  

Lâm Du Hoa cả người phát run, bị con lừa đen bẻ cong đến cỡ này, hắn có nói gì cũng vô dụng, chẳng lẽ hắn thật phải cởi quần cho con lừa đê tiện này xem hắn cũng có cái lỗ đó?  

Dù tính là hắn thật làm vậy, khẳng định con lừa đê tiện kia cũng sẽ nói hình dạng hai cái lỗ không giống, quả nhiên không phải ruột thịt….  

– Lão nhị! Tiếng nói tràn ngập uy nghiêm vang lên, lại hai bóng người đạp không tiến tới, khí tức mạnh mẽ như vua muôn thú, làm người ta kinh hồn lạnh gáy.  

Đây là hai lão tổ Kết Thai Cảnh khác của Lâm gia, Lâm Nguyên Sơn cùng Lâm Thiên Cơ.  

– Lão đại, lão tam, các ngươi tới đúng lúc!  

Lâm Du Hoa lạnh lùng nói. – Bọn chúng giết Hà Duyệt, lại bắt giữ Thiên Hồ!  

– Hừ! Các ngươi là ai, dám ăn hiếp tới trên đầu Lâm gia ta! Lâm Nguyên Sơn trầm giọng nói, hắn là nhân vật lớn nhất Lâm gia, tọa trấn Lâm gia đã vượt quá một ngàn năm.  

– Còn không mau thả người! Lâm Thiên Cơ cũng quát.  

– Nè nè nè, lớn tiếng cái gì, không biết là các ngươi rất phiền hả? Con lừa đen khó chịu nói.  

– Gian ngoan cứng đầu, trực tiếp trấn áp!  

Lâm Nguyên Sơn đánh ra một chưởng, Lâm Thiên Cơ cùng Lâm Du Hoa cũng phối hợp ra tay. Bọn họ đều là nửa bước tiên nhân, thế chưởng đánh ra đồng thời vận chuyển Thần chích, phát động công kích toàn diện về phía con lừa đen.  

– Má ơi! Lúc này con lừa đen không thể bình thản đối phó được nữa, đối phương là ba đại lão tổ Kết Thai Cảnh, mỗi một người đều không yếu hơn nó, căn bản không cách nào dùng Lâm Thiên Hồ làm lá chắn được nữa.  

Nó vội vàng ném Lâm Thiên Hồ sang một bên, hai móng vận chuyển, đánh ra Phiên Thiên Chưởng, đồng thời trấn áp ba lão tổ Lâm gia.  

– Cái gì!  

– Thật là lợi hại!  

– Là loại bí thuật gì!  

Phiên Thiên Chưởng vận chuyển, hóa thành ba bàn tay lớn che trời, từ trên trời trấn áp xuống ba đại lão tổ Lâm gia. Đây là tiên thuật, uy lực mạnh mẽ, vô cùng ảo diệu.  

Ầm! Ầm! Ầm!  

Ba tiếng nổ vang, ba đại lão tổ Lâm gia đều bị đánh vào trong đất, nhưng chỉ là một lúc, ba người lại bay ra, sắc mặt mỗi người đều có chút tái nhợt, khóe miệng chảy máu, rõ ràng là bị thương. Nhưng bị thương không nặng, khí tức tràn ra vẫn rất mạnh mẽ.  

Con lừa đen cũng không chịu nổi, Phiên Thiên Chưởng nếu là tiên thuật, vậy tầng thứ như nó hiện tại không thể nào vận chuyển như ý, ba chưởng này trực tiếp rút mất ba phần lực lượng, chân cũng nhũn ra.  

– Tiện lừa, nhận lấy cái chết! Ba lão tổ Lâm gia tự nhiên nhìn ra được ba chưởng kinh khủng vừa nãy của con lừa đen đã tiêu hao bao nhiêu linh lực, đều hét lớn đánh về phía con lừa, làm sao cho nó có cơ hội khôi phục nguyên khí.  

– Má ơi! Con lừa đen vừa nãy còn rất là ra oai liền biến thành chó nhà có tang, chạy như làn khói ra đằng sau Chu Hằng. – Chu tiểu tử, hộ giá! Hộ giá!  

– Hiện tại biết sợ rồi? Ba đại lão tổ Lâm gia hừ một tiếng, ba người bọn họ lại bị một con lừa đánh lún xuống đất, đây là chuyện nhục nhã cỡ nào, cho dù giết không được con lừa đê tiện này cũng phải hung hăng trút giận!  

– Sợ cái rắm! Con lừa đen ló đầu ra từ sau lưng Chu Hằng. – Bổn tọa chỉ là tự giữ thân phận, không muốn chấp nhặt với đám binh tôm tướng cua các ngươi. Nè, trước tiên đánh bại thủ hạ của Lư đại gia, các ngươi mới có tư cách khiêu chiến bổn tọa!  

Ba lão tổ Lâm gia công kích không ngừng, bọn họ không để ý một đòn này đánh xuống cũng sẽ đánh chết cả Chu Hằng!  

Chọc tới người Lâm gia, chỉ có con đường chết!  

Chu Hằng trừng mắt, khí thế to lớn khủng bố lập tức tuôn trào ra.  

Bịch! Bịch! Bịch!  

Ba lão tổ Lâm gia lập tức đồng loạt té xuống từ trên không, mỗi người đều nằm sát mặt đất, tư thế tay chân dán xuống đất rất tiêu chuẩn.  

Sao lại như thế này!  

Các người Lâm gia khác đều há mồm.  

Ba vị lão tổ này là thần linh trong mắt bọn họ, dù là trời sập xuống, bọn họ cũng có thể hai tay chống trở lên!  

Nhưng bây giờ thì sao?  

Ba vị lão tổ lại nằm sát đất, lạy trước mặt kẻ thù!  

Cái thể diện gì cũng mất sạch rồi!  

Nhất thời, tất cả người Lâm gia đều trào ra giận dữ mãnh liệt từ đáy lòng, bọn họ tuyệt đối không tin Chu Hằng hùng mạnh đến mức khiến cho ba vị lão tổ nhà mình quỳ sát đất, mà là dùng thủ đoạn âm độc gì khác!  

Đúng, nhất định là thế!  

Lão tổ tông nhà bọn họ làm sao có thể ngã xuống như thế!  

– Ngươi… ngươi dùng ám chiêu gì? Lâm Nguyên Sơn run giọng nói, hắn chỉ cảm thấy linh khí ngừng trệ, tự nhiên liền cắm đầu té xuống, nhưng vì sao lại như thế, hắn lại không tìm hiểu được.  

– Bỉ ổi!  

– Quá vô sỉ!  

Tộc nhân Lâm gia đều nháo nhào mắng to, nếu ba vị lão tổ mà chết, trước kia bọn họ đắc tội nhiều người như thế, khẳng định cũng sẽ khó thoát cái chết, tự nhiên mỗi người đều nhảy ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.