Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 451: Lấy yếu lừa địch



Vì pháp khí Hóa Thần Cảnh, cho nên 5 đại Thiên Tôn không có khả năng nói liên thủ là liên thủ đánh chém Chu Hằng.  

Lúc này bọn họ đã cực gần tới phi thăng, nhưng vẫn có thể xem thường nửa bước tiên nhân, 5 đại Thiên Tôn này liên thủ xuất kích, phong vân biến sắc, uy thế khủng bố không thể tả.  

Đối mặt với một kích này, cho dù 1000, 1 vạn cường giả Thần Anh Cảnh liên thủ cũng không thể ngăn cản nổi, chỉ có cách nhượng bộ lui binh!  

Bọn họ đặt mình vào hoàn cảnh người khác, đổi mình thành Chu Hằng, ai cũng mồ hôi lạnh chảy ròng, có cảm giác sợ hãi da đầu tê dại.  

Thực ra năm người Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng không tính một kích giết chết Chu Hằng, mà chỉ muốn đẩy lui hắn mà thôi. Đạo lý rất đơn giản, ai cách pháp khí Hóa Thần Cảnh gần hơn, người đó chính là công địch!  

Đương nhiên, Thành Thượng Thần và Cung Hoành Ân khẳng định rất muốn đánh giết Chu Hằng tại đương trường! Nhưng mà bọn họ cũng chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, biết Chu Hằng không có khả năng ngu xuẩn như vậy, một người ngênh chiến 5 đại Thiên Tôn?  

Lúc trước hắn đánh ba quả thật không rơi xuống hạ phong, nhưng thứ nhất hiện tại có tới năm vị Thiên Tôn, thứ hai, thực lực Sí Diễm Yêu Tôn và Nguyệt Ảnh Thánh Nữ mạnh hơn lão đại một khoảng, 5 đại Thiên Tôn này liên thủ không biết mạnh hơn bao nhiêu!  

Chu Hằng lại là làm ra một hành động mà mọi người cũng không nghĩ tới, hắn tránh cũng không tránh, giống như mũi tên kinh khủng vọt vào kình phong, kiên cường đưa tay chụp tới điểm sáng xanh kia.  

– Muốn chết! Thành Thượng Thần và Cung Hoành Ân đều vừa giận vừa vui, giận là tên này quả nhiên đủ cuồng, đối mặt với tình huống này còn muốn hớt tay trên của người, nhưng cũng vừa vui, Chu Hằng càng kiên quyết, thì càng khiến 5 đại Thiên Tôn đồng lòng, việc đầu tiên là cùng hạ gục hắn.  

– Lôi Quang Thiểm! Vị Nữ Tôn của Lôi Quang Địa Cốc kia kêu nhẹ một tiếng, bàn tay trắng nõn dang rộng, đánh ra một đạo điện mang, hóa thành một con báo điện điên cuồng phóng tới Chu Hằng.  

Tốc độ điện mang nhanh bực nào, trong nháy mắt đã đuổi kịp Chu Hằng. Điện mang đánh vào cơ thể, trong nháy mắt khiến cơ thể Chu Hằng cứng lại.  

Chỉ trong giây lát này, bốn đại Thiên Tôn khác cũng công kích tới, nặng nề oanh kích hắn bay xuống dưới, đánh cách xa tia sáng xanh biếc kia.  

Chu Hằng chân đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, mượn lực hóa lực, sau mười mấy lần uốn mình mới hóa giải hết lực lượng đánh vào người. Sau đó tiếp tục vọt lên trời. Hắn mắt nhìn vị Thiên Tôn thứ nắm lúc trước còn không có cơ hội gặp mặt kia, trong lòng rất kinh ngạc.  

Cái tên Nữ Tôn Dương Tử Đồng vị Nữ Tôn của Lôi Quang Địa Cốc nghe rất êm tai, nhưng diện mạo lại không dám khen tặng, mặt mũi hung tợn, trên đầu có hai chiếc lôi giác, điện mang màu lam chớp động. Đủ để cho người ta nhìn thấy sợ hãi lui về sau!  

Đây tuyệt đối là một dị nhân tộc, hơn nữa còn là dị nhân tộc mà Huyền Càn Tinh đại lục không có, trời sinh có khả năng thân cận lôi điện, cho nên mới có thể tu công pháp lôi hệ, thành đại đạo lôi hệ!  

Chu Hằng từ trước tới giờ chưa từng gặp qua người tu lôi hệ.  

Trong truyền thuyết lôi phạt chính là công cụ để trời phạt ác, có đại uy lực không hiểu, quả nhiên không thể khinh thường! Chu Hằng thể chất mạnh mẽ đã đạt đến trình độ không sợ bất kỳ man lực Hóa Thần Cảnh nào, nhưng mà lôi quang của Dương Tử Đồng lại có công hiệu khiến hắn bị tê liệt trong thời gian ngắn. Đúng là lợi hại!  

Chu Hằng thu hồi lòng khinh thường, bây giờ thể chất hắn quả thật cứng rắn tới mức không thể thương tổn, nhưng mà trên đời còn có rất nhiều kỳ công, giống như có lửa có thể nấu chảy, độc thủy ăn mòn, sấm sét tê liệt, chỉ cần triển khai vẫn có thể đánh chết hắn.  

Đương nhiên, cho dù chủ nhân bốn đại tử địa tự mình ra tay, muốn mài chết hắn cũng phải trả cái giá tương ứng phải trả. Nói không chừng bọn họ khôi phục Chuẩn Tiên hai kiếp còn chưa đủ đâu! Hắn cũng không cần quá lo lắng.  

Chu Hằng bay lên, lại tiến vào chiến đoàn. Hắn ỷ vào thể chất như pháp khí Hóa Thần Cảnh, không chút tránh né, hừng hực đánh ra Vô Ảnh Trảo.  

Đáng tiếc, nơi này đều là Thiên Tôn a. Hơn nữa vừa không có địa hình phức tạp có thể che đậy tầm nhìn, không có thiên địa dị tượng gì có thể ảnh hưởng tới thần thức, Vô Ảnh Trảo ở trước mặt 5 đại Thiên Tôn quả thực chính là minh đao cướp bóc, căn bản không trốn tránh được.  

Phiên Thiên Chưởng! Nguyệt Ảnh Thánh Nữ một chưởng đẩy ra, một lần nữa đánh Chu Hằng rơi xuống.  

Đáng ghét!  

Chu Hằng gào to một tiếng. Thể chất của hắn quả thật vô địch, nhưng mà lực lượng lại chưa đạt tới cảnh giới đối ứng, người ta căn bản không cần đả thương hắn, chỉ cần đánh hắn bay ra xa là được.  

– Hắc hắc! Thành Thượng Thần và Cung Hoành Ân cười trào phúng, bọn họ quả thật không làm gì được Chu Hằng, nhưng nhìn thấy hắn nếm thiệt thòi thì lại cảm thấy thoải mái.  

Chu Hằng ánh mắt phát lạnh nhìn về hai người, sát ý trong lòng bùng lên.  

Với hắn mà nói, pháp khí Hóa Thần Cảnh có hay không cũng không sao, khiến linh lực đề thắng tới Hóa Thần Cảnh mới là vương đạo!  

Không nói khác, khi trình đọ linh lực của hắn tiến vào Hóa Thần Cảnh, Bách Quỷ Kiếm sẽ có thể ngưng tụ ra quỷ vật cấp bậc linh lực gấp 100 Thiên Tôn, đâu phải kiện bảo vật này có thể so sánh được?  

Hắn vốn tưởng rằng không cần phải tốn quá nhiều sức là có thể cướp được pháp khí Hóa Thần Cảnh này, như vậy Thành Thượng Thần và Cung Hoành Ân đỏ mắt nói không chừng sẽ tử chiến cùng hắn, để hắn càng nắm chắc hơn đánh giết hai người này.  

Nhưng chiếu theo tình huống trước mắt mà xem, hắn rất khó cướp được kiện pháp khí kia.  

Không giành được thì quên đi, trước hết giết Thành Thượng Thần và Cung Hoành Ân đã!  

Chu Hằng lệ khí đại thịnh, chân đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, lại hóa giải lực lượng một chưởng của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, thầm nghĩ về sau tiếp tục tính sổ với ba nướng này, một bước bước ra, ánh sáng vàng vạn trượng.  

– Vù. Thân hình cấp tốc vọt lên, giết về phía Thành Thượng Thần.  

Hắn thể chất vô địch, thình thịch thình thịch thình thịch, không hề cố kỵ xông phá từng công kích, giống như một tảng đá lớn từ trên cao lăn xuống, một đường đi qua, căn bản không thể ngăn cản!  

– Nhận lấy cái chết! Chu Hằng gào to một tiếng, nắm tay màu vàng đấm về phía Thành Thượng Thần.  

– Sợ ngươi sao! Thành Thượng Thần hừ lạnh, hắn kiêng kỵ chỉ là thể chất mạnh mẽ của Chu Hằng, cũng không phải là lực lượng của hắn. Vị Thiên Tôn này mở ra hai tay, một độc hải từ trong người trào ra, trong nháy mắt bao phủ phạm vi trên trăm dặm.  

Trong độc hải, thỉnh thoảng có một đầu lâu nhô ra, phun ra tà khí âm u lạnh lẽo, liện tục kêu gào, khiến cho người ta không khỏi cả người phát lạnh, giống như rơi xuống động ma.  

Hắn bây giờ chỉ có thể một mình nghênh địch, bởi vì bốn vị Thiên Tôn khác đang thừa cơ hội này tranh đoạt pháp khí Hóa Thần Cảnh!  

Chu Hằng không hề cố kỵ xông thẳng vào, cả người chớp động ánh sáng vàng, giống như thiên thần hạ phàm!  

Hắn từng bước kiên định, mỗi bước bước ra liền có một đạo thần mang vàng nhấp nháy, tạo thành một mảng thế giới màu vàng phía sau hắn, tạo thành vị thế ngang ngửa độc hải.  

– Cuồng vọng! Thành Thượng Thần phẫn nộ quát, thế giới vừa giống thật vừa giống ảo này là thể hiện của ý chí võ giả, thuộc về Thần chích, là Vực Cảnh thực hóa. Ở trên thế giới này, võ giả chính là tồn tại mạnh nhất, chẳng những niệm động công tới, còn có thể ngăn cản đối thủ.  

Bởi vậy, Chu Hằng mở ra Vực của mình, phân ra một nửa thiên địa, thế giới màu vàng kia chính là Vực của hắn, là thế giới thuộc về hắn.  

Hai thế giới đụng nhau, hai đại Thần chích trực tiếp giao phong! Đúng là điều này làm cho Thành Thượng Thần phẫn nộ!  

Chu Hằng chỉ mạnh ở thể chất, cũng không phải linh lực! Mà Thần chích lại cùng một nhịp thở với linh lực, nói cách khác, Thần của Chu Hằng bây giờ chẳng qua là Thần Anh mà thôi, không giống hắn đã trở thành người lớn.  

Người lớn không đánh lại trẻ con? Đây không phải là giỡn hay sao?  

– Ngươi đây là muốn chết! Thành Thượng Thần ngửa mặt lên trời thét dài, Thần chích trồi lên đỉnh đầu, chính là một đầu khô lâu màu đen, cũng thét gào giận dữ, độc hải lập tức tăng mạnh, dậy sóng nghìn trượng ập tới Chu Hằng.  

Nếu Thần chỉ là tầng thứ linh lực, vậy sẽ không liên quan gì tới thể chất, Chu Hằng muốn dùng Thần chích cùng hắn tử chiến, đó không phải là dùng sở đoản của mình, đánh với sở trường của địch hay sao?  

Đây là tự mình muốn chết!  

Chu Hằng cười ha ha, tiểu nhân màu vàng cũng chồi lên đỉnh đầu, tay phải múa hắc kiếm, trên thế giới màu vàng lập tức hiện lên ức vạn đạo linh kiếm, chém tới khô lâu màu đen.  

Hưu hưu hưu!  

Vạn kiếm xuyên qua, sóng lớn lập tức vỡ nát, uy lực giảm mạnh, không thể tạo thành phá hư nữa.  

Thành Thượng Thần không khỏi nhíu mày, rõ ràng Chu Hằng chỉ là Thần Anh Cảnh, vì sao Thần chích của hắn lại mạnh tới mức chỉ chút nữa ngang ngửa hắn?  

Tiểu tử này đến tột cùng yêu nghiệt đến cỡ nào?  

Chu Hằng hừ một tiếng, Thần chích đối chiến trừ linh lực ra, còn phải xem khí thế, loại lực lượng vô hình này được Thần chích vận dụng, giống như năm đó Vạn Cổ Đại Đế vừa ra, tất cả đối thủ tự động giảm ba thành chiến lực!  

Mà hắn, lại là trò giỏi hơn thầy, đủ để đè thấp chiến lực của đối thủ năm thành! Thậm chí đối thủ ý chí không kiên định chỉ nhìn Chu Hằng, khả năng ngay cả một thành chiến lực cũng không làm được!  

Tuy nhiên, Thành Thượng Thần loại người dựa vào hơi ấm của bậc cha chú này hiển nhiên không có khả năng có đại nghị lực như vậy!  

Chu Hằng điên cuồng đấm ra, chỉ phát động man lực thân thể, tận khả năng giữ lại linh lực. Hắn không phải muốn đánh bại Thành Thượng Thần, mà là muốn chém giết tên tân tấn Thiên Tôn này, bởi vậy tuyệt không thể lãng phí một chút xíu linh lực.  

Lúc này hắn giữ lại linh lực càng nhiều, như vậy thi triển ra Lăng Thiên Cửu Thức uy lực lại càng lớn!  

Vấn đề là, hắn làm sao đến gần đối phương được đây?  

Đã có vết xe đổ lúc trước, Tả Khâu Văn Quan làm âm hồn không lâu, Thành Thượng Thần làm sao cuồng vọng nữa, làm sao dám tự phụ nữa, thậm chí nói như thế nào đi nữa thì cũng không ngu xuẩn cho Chu Hằng co cơ hội gần người.  

Bởi vậy, Chu Hằng nhất thiết phải sáng tạo ra một cơ hội, dùng thế lôi đình vạn quân của mình một lần đột phá, diệt đối thủ dưới kiếm!  

Hơn nữa cũng chỉ có một cơ hội, nếu không Thành Thượng Thần khẳng định quay đầu bỏ chạy.  

Chu Hằng sở dĩ dùng thần chích nghênh chiến, chính là cố ý lấy yếu lừa địch, khiến Thành Thượng Thần cảm thấy có cơ hội giết chết mình, Thành Thượng Thần quả thật có cơ hội như vậy, dù thế nào đi nữa người ta cũng là Thiên Tôn thứ thiệt, nếu không làm sao có thể để hắn mắc câu chứ?  

Song phương đều có khả năng đánh giết đối phương, về phần ai có thể nắm chắc cơ hội, thì phải xem thủ đoạn từng người. Chu Hằng quyền nện ra, phía sau mang theo ánh sáng vàng đầy trời, thần uy vô thượng xông vào độc hải, vô cùng cường thế giết tới Thành Thượng Thần.  

– Chết tiệt!  

Thành Thượng Thần khó thở, vì sao Chu Hằng phải để mắt tới hắn chứ?  

Nơi này rõ ràng còn có Cung Hoành Ân và Dương Tử Đồng, đó cũng đều là hậu nhân của bốn đại tử địa à, vì sao lại chỉ một mực đánh mình? Tưởng hắn dễ khí dễ lắm sao?  

Ánh mắt hắn phát lạnh, từng khô lâu trong độc hai kết hợp với nhau, tạo thành một đầu khô lâu siêu lớn! –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.