Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 452: Lại chém một Thiên Tôn



Thành Thượng Thần tuyệt không dám để Chu Hằng tới gần, một màn Tả Khâu Văn Quan bị giết lúc trước còn nhỡ rõ, hắn không ngu xuẩn giẫm lên vết xe đổ, nhưng dùng thần thức từ xa đánh nhau chết sống, dùng linh lực đánh nhau chết sống, hắn sao phải sợ Chu Hằng?  

Dù thế nào đi nữa, hắn cũng là Thiên Tôn chân chánh, không giống Chu Hằng chỉ có thể lực là đạt tới mà thôi!  

Trong độc hải, đầu khô lâu siêu lớn nhô lên, ngửa mặt lên trời xoay tròn, phát ra tiếng rít gào bằng thần thức, grào một tiếng, mọi người đều dựng tóc, tim đập rộn lên!  

Vỗ số võ giả dưới Kết Thai Cảnh lồi mắt lên, tim bị chấn vỡ! Mà nửa bước tiên nhân Thần chích uể oải, giống như thụ thương nặng.  

Cách xa như vậy, hơn nữa không phải trực tiếp đả kích mục tiêu cũng tạo thành phá hư kinh khủng như vậy, uy lực bí thuật có thể nghĩ là biết.  

Thành Thượng Thần hừ lạnh, hai tay phát ra, đầu khô lâu siêu lớn kia há mồm cắn Chu Hằng.  

Nếu Chu Hằng không dùng Thần chích cùng hắn đánh nhau chết sống =, như vậy chỉ cần rút về, với lực phòng ngực bản thân như pháp khí Hóa Thần Cảnh của Chu Hằng, bất kỳ Thiên Tôn tôn nào cũng phải oanh kích tầng phòng ngự này để công kích Thần chích của hắn.  

Nhưng bây giờ lại khác, Chu Hằng chủ động buông ra Thần chích nghênh chiến, bỏ qua phòng ngự kiên cố nhất của mình, lộ ra mặt yếu nhất của mình.  

Đây là cơ hội tốt nhất tuyệt sát Chu Hằng!  

Nếu không, cho dù đích thân chủ nhân của bốn đại tử địa ra tay cũng chưa chắc trấn áp được hắn!  

Thành Thượng Thần cũng không thiếu mạo hiểm, nếu biết rõ là chịu chết hoặc là uổng phí, tự nhiên hắn không ra tay, nhưng bây giờ lại khác, cơ hội đang ở trước mắt!  

Đầu khô lâu to lớn cắn tới, hình thành Độc Miểu Thiên Tôn lúc trước, cái miệng khổng lồ kia giống như có thể cắn nuốt tất cả!  

Đây là công kích mạnh nhất của Thành Thượng Thần!  

Có câu nói, công kích mạnh nhất chính là phòng ngự tốt nhất, chỉ cần có thể trấn áp đối thủ, như vậy tất nhiên sẽ hóa giải được nguy cơ bản thân, căn bản không cần phải phòng ngự. Lời này quả thật có đạo lý, nhưng cũng không phải là tuyệt đối!  

Đầu lâu cắn xuống, ánh sáng đen trong nháy mắt nuốt trọn toàn bộ thế giới ánh sáng vàng.  

– Oanh!  

Độc hải sôi trào, sóng cuốn lên trời, khô lâu màu đen giận dữ gầm lên không dứt, dường như đang tuyên cáo nó là vô địch.  

– Hả? Thành Thượng Thần lộ ra vẻ nghi hoặc.  

Chu Hằng cứ như vậy mà chết sao?  

Đơn giản như vậy? Nhưng rõ ràng đã không còn khí tức của Chu Hằng à!  

Thành Thượng Thần vô cùng tin tưởng phán đoán của mình, thần thức của hắn đã sớm phong tỏa Chu Hằng, mà trong lúc đầu khô lâu màu đen kia cắn nuốt, khí tức Chu Hằng cũng theo đó tan thành mây khói.  

Đây nhất định là đã chết a!  

Nhưng mà vì sao hắn cảm thấy bất an như vậy? Có chỗ nào không đúng? Đúng rồi, thi thể!  

Thể chất Chu Hằng mạnh mẽ vô cùng, cho dù chiêu bí thuật này của hắn cũng không có khả năng trong nháy mắt ăn mòn được thân thể hắn, bằng không lúc trước hắn đã sớm giết chết Chu Hằng rồi, còn chờ tới bây giờ làm cái gì?  

Thôi chết, đây là một cái bẫy!  

Lúc hắn đánh ra công kích mạnh nhất. Khẳng định cũng là lúc bản thân phòng ngự yếu nhất! Lấy công thay thủ, cũng không phải nói công liền thật sự thành.  

Thành Thượng Thần lập biết không ổn, khi đang muốn trở ra, chỉ thấy trong hư không bóng người nhoáng lên một cái, Chu Hằng đột nhiên hiện ra, chân đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, dùng tộc độ nhanh vô cùng cấp tốc giết tới hắn.  

Quá nhanh!  

Giờ phút này Thành Thượng Thần đánh ra một đại chiêu. Đúng là lúc linh lực vớt vát, tuy rằng chỉ trong thời gian cực ngắn, nhưng lại bị Chu Hằng chộp được!  

Uy lực của Lăng Thiên Cửu Thức, hắn đã chính mắt thấy, đây chính là bí thuật có thể mạnh mẽ đánh chém Thiên Tôn a!  

Chẳng lẽ cái mạng của hắn cũng như thế?  

Trong mắt Thành Thượng Thần chớp động vẻ bất cam! Bản thân hắn là Thiên Tôn, phụ thân lại là Chuẩn Tiên hai kiếp, ngày sau có thể dẫn hắn cùng tới Tiên giới, trở thành bất tử, trở thành bất diệt. Hắn tại sao phải chết ở đây? Hắn không muốn chết! Tuyệt không muốn chết!  

Chu Hằng ánh mắt băng lãnh, lúc trước hắn núp ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, đây chính là Chuẩn Tiên khí, muốn đỡ một kích của Thiên Tôn tự nhiên không thành vấn đề, nếu đổi lại là Độc Miểu Thiên Tôn tự mình xuất thủ, vậy thì phải nói khác đi.  

Đi tìm chết đi! Tay phải hắn giương lên, hắc kiếm trong tay người tí hon màu vàng đã nằm trong tay hắn, Lăng Thiên Cửu Thức vận sức chờ phát động!  

Thành Thượng Thần lộ ra vẻ tuyệt vọng!  

– Oanh!  

Nhưng đúng vào lúc này. Một bàn tay xương khô to lớn đột nhiên từ trong hư không vươn ra chụp về phía Chu Hằng!  

– Cha… Thành Thượng Thần kêu một tiếng, nhưng lập tức phát hiện không đúng, bàn tay khô lâu này tuy rằng gần giống phụ thân. Nhưng uy thế lại kém hơn rất nhiều, nhiều lắm cũng chỉ là vừa tiến vào Thiên Tôn.  

Nhưng ngay cả như vậy cũng đủ rồi, hắn chính là cần một hơi chậm lại này.  

Chu Hằng giận dữ, tuyệt không nghĩ tới lúc này lại đánh ra vị Thiên Tôn thứ sáu! Nhưng cứ như vậy buông tha cho Thành Thượng Thần sao? Tuyệt đối không được!  

Chân đạp Tấn Vân Lưu Quang Bộ, từ trong khe hở bàn tay bộ xương khô đi xuyên qua, mà lúc này Thành Thượng Thần đã nắm bắt cơ hội tốt chạy trốn! Chỉ cần hắn di chuyển, Chu Hằng sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội.  

Chu Hằng vung tay trái lên, đánh ra Vô Ảnh Trảo chụp về phía Thành Thượng Thần.  

– Cái, cái gì! Thành Thượng Thần xoay người phát động, lại phát hiện trên y phục lại có thêm một câu trảo. câu trảo: nắm cào, nắm ngón tay xòe ra cong lại, giống như bộ dạng hù ma nhát quỷ.  

Chu Hằng mượn lực, tốc độ càng nhanh hơn, cấp tốc từ trong bàn tay xương khô vọt về phía Thành Thượng Thần, đoạn kiếm màu đen chớp động sát khí lành lạnh.  

Thành Thượng Thần đã không kịp kéo câu trảo xuống, lúc này linh lực trong cơ thể phụt ra, oanh một tiếng, quần áo trên người nổ tung, trong nháy mắt trần như heo, nhưng trói buộc của Vô Ảnh Trảo cũng biến mất.  

Trốn!  

Chu Hằng hừ lạnh một tiếng, người tí hon màu vàng vọt ra, hai tay điều khiển Tử Diễm Thiên Long, khí thế phách tuyệt thiên hạ cuồn cuộn tràn ra Thành Thượng Thần như bị sấm đánh, bị tạm dừng trong nháy mắt.  

Đây là vô thượng ý chí của Chu Hằng, tinh thần áp chế của Tử Diễm Thiên Long, tuy rằng chỉ có thể ảnh hưởng Thành Thượng Thần được trong nháy mắt! Nhưng trong lúc khẩn yếu này, Chu Hằng cũng chỉ cần thời gian trong nháy mắt này mà thôi!  

Hắn nắm được cơ hội này!  

Lăng Thiên Cửu Thức, ra! Hưu hưu hưu, tám bóng kiếm điên cuồng múa may trong không gian tăm tối, chém lên trời, chém xuống đất, chém trái, chém phải, tám kiếm hợp nhất, giống như bày ra vũ trụ khởi nguyên.  

Thành Thượng Thần si mê tuyệt đối, một kiếm này, hắn dường như thấy được bí ẩn đại đạo thiên địa, nhưng này kém một chút. Giống như tầng sương mù bày ra, khiến hắn không thể chân chính nhìn ra ảo diệu vũ trụ chân chính.  

Đúng là thiếu một chút, đột nhiên khiến hắn tỉnh táo lại, nhưng mà lại thấy một thanh đoạn kiếm màu đen đã cắt tới trước cổ mình rồi!  

– Phốc!  

Máu nóng bắn ra, đầu Thành Thượng Thần phóng lên cao, bắn về phía xa xôi.  

Lẽ ra, Thiên Tôn Hóa Thần Cảnh cơ hồ là tồn tại bất hư không hủy. Đừng nói đầu bị đánh bay, cho dù toàn thân bị nghiền thành mảnh vụn, chỉ cần Thần chích không hủy, đan điền không tổn hại, như vậy chỉ cần mở ra Vực thì chính là Thần trong lĩnh vực của hắn, khôi phục bản thân thì có gì khó khăn?  

Nhưng hắc kiếm lại chính là Tiên khí. Hơn nữa còn là Tiên khí không biết cái cao cấp bậc nào, chỉ cần bị hắc kiếm chém trúng yếu hại, tuyệt đối không thể có người sống!  

Kiếm khí tập thân, trong nháy mắt Thành Thượng Thần sinh cơ đoạn tuyệt! Đây là Thiên Tôn thứ ba nằm xuống tại Huyền Càn đại lục trong thời gian ngắn!  

Cơ hồ là chuyện trước nay chưa từng có, cho dù thời kỳ thượng cổ võ đạo thịnh thế, cũng có nhiều Thiên Tôn ngã xuống như vậy sao?  

Máu nhuốm trời cao, trong máu Thiên Tôn ẩn chứa lực lượng cường đại cỡ nào. Mỗi một giọt đều nặng vạn cân, rơi xuống núi cao, núi cao sụp đổ, rơi xuống sông lớn, trong nháy mắt sông lớn bị bốc hơi lên!  

Một màn này được vô số võ giả thấy được, không ai không lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết.  

Thiên Tôn ngã xuống!  

Bọn họ rồi lại thấy được Thiên Tôn ngã xuống! Kế sau Lệ Vô Cực, lại có một vị Thiên Tôn bị đánh chém!  

– Xít!  

Chiến lực của Chu Hằng không phải có thể đặt song song với chủ nhân bốn đại tử sao?  

Bọn họ còn không biết, thực ra lúc trước đã có một vị Thiên Tôn chết ở trong tay Chu Hằng. Người này chính là người thứ hai! Bằng không bọn họ nhất định sẽ cả kinh kêu lên Chu Hằng là sát thủ Thiên Tôn!  

Còn chưa phải Thiên Tôn chân chánh, lại có thể đánh chém Thiên Tôn, đây là cường đại bực nào!  

Chu Hằng xoay người lại, hắc kiếm không dính một vết máu, hắn đạp bước phóng lên trời cao, nhìn lại vị Thiên Tôn thứ sáu đột nhiên giết tới kia.  

Đó là một bộ xương khô chỉ còn lại khung xương, có ít nhất cao trăm trượng. Xương cốt toàn thân màu vàng, chớp động khí tức thánh khiết cao quý. Mà xương sọ trên đỉnh đầu lại đội một cái vương miện, một cái vương miện hoàn chỉnh!  

Thi Vương!  

Mao gia rốt cục vẫn không tình nguyện tịch mịch, muốn xuất thủ rồi đây!  

Mao gia này cũng không phải có liên quan tới bốn đại tử địa. Mà là thuần túy là ân oán với Chu Hằng, chỉ cần chuyện Chu Hằng muốn làm bọn họ sẽ tận lực phá hư.  

Thiếu chút nữa thật sự bị bọn họ phá hư rồi!  

Chu Hằng đằng đằng sát khí, tiến gần Thi Vương, ở trong mỗi hốc mắt bộ khô lâu đứng một người, đó là nhân loại, tất nhiên là tộc nhân Mao gia.  

Sau khi Thành Thượng Thần chết, bốn người Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng hơi đình trệ, nhưng chỉ trong nháy mắt lại tiếp tục tranh đoạt, chỉ là càng thêm cố kỵ Chu Hằng.  

Hai người Mao gia nhìn Chu Hằng một hồi, mỗi người đều huýt lên quái dị Thi Vương kia lập tức dậm chân, chụp về phía pháp khí Hóa Thần Cảnh, bàn tay sương trắng mở ra, phủ ra một bóng râm lớn, dường như muốn che phủ thiên địa vậy.  

Ở trong mắt của những Thiên Tôn này, cướp đoạt pháp khí Hóa Thần Cảnh chính là việc ưu tiên hàng đầu, đến lúc đó tương đương với đề thăng chiến lực bản thân.  

Thành Thượng Thần đã chết, lại có thêm một Thi Vương, vẫn là cục diện 5 đại Thiên Tôn tranh đoạt.  

Chu Hằng hừ một tiếng, thân hình cấp tốc rơi xuống, vừa rồi hắn vận chuyển Lăng Thiên Cửu Thức, một thân linh lực đã hoàn toàn kiệt quệ, mà đạp không phi hành là cần linh lực, thể chất Hóa Thần Cảnh của hắn vào lúc này không có chút tác dụng nào.  

– Vù. Hắn dường như đốm lửa rơi xuống, mạnh mẽ va chạm với mặt đất thành cái hố lớn.  

Hiện tại tranh đoạt pháp khí Hóa Thần Cảnh này, cơ bản không hề liên quan tới Chu Hằng, hắn muốn khôi phục một thân linh lực kinh khủng kia ít nhất phải mất một ngày một đêm trở lên.  

Chu Hằng cũng lười bò ra ngoài, trực tiếp ngồi đó xếp bằng, trước lấy ra linh thạch thượng phẩm luyện hóa để khôi phục linh lực, sau luyện hóa tinh khí sinh mệnh hắc kiếm hấp thu được để tránh lãng phí.  

Chỉ cần có thể gia tăng linh lực lên Hóa Thần Cảnh, như vậy hắn sẽ chân chính quét ngang thiên hạ. – – –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.