Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 474: Bẫy giết



Chu Hằng ngây ra, sau đó mới kịp phản ứng. Đối phương nói là Sí Diễm Yêu Tôn và Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.  

Hắn không khỏi cười ha hả nói: – Muốn giết hai người các ngươi còn không cần phiền toái như thế, một mình ta đủ rồi!  

– Láo xược! Hai người lão tổ Nguyên gia đồng thời quát.  

Ngay cả hai người bọn họ liên thủ cũng không dám nói có thể đánh giết một gã Thiên Tôn. Mọi người đều là nhân vật vô thượng cùng cảnh giới, đánh bại đơn giản nhưng muốn giết chết lại khó như lên trời! Chu Hằng căn bản không phải là đối thủ của bọn họ, không ngờ lại nói muốn làm thịt bọn họ, đây không phải là chuyện cười sao?  

Nhưng chuyện cười này không buồn cười chút nào, sẽ chỉ khiến bọn họ giận không thể át!  

– Nơi này phong cảnh không tồi, làm nơi chôn xương cho các ngươi cũng xem như không làm thất vọng các ngươi! Chu Hằng mỉm cười, sát khí dần lộ.  

Nơi này vạn dặm cô quạnh, không có người biết chiến lực của hắn đến tột cùng khủng bố cỡ nào!  

– Tiểu tử, ngươi một mặt chọc giận chúng ta lại có ý nghĩa gì!  

Minh Hà Thiên Tôn hừ lạnh nói: – Đạt tới loại cấp bậc này của chúng ta, còn có thể bị ngôn ngữ kích đến rối loạn tâm thần sao?  

– Các ngươi loạn hay không loạn liên quan chó gì đến ta! Chu Hằng cười to, tế hắc kiếm ra.  

– Tiểu bối vô lễ! Minh Hà Thiên Tôn và lão tổ Nguyên gia đồng thời giận quát, nhao nhao xuất chưởng ra quyền, đánh về phía Chu Hằng.  

Nếu không phải đánh giết Thiên Tôn cùng cảnh giới quá khó, bọn họ đều muốn đem Chu Hằng bầm thây vạn đoạn.  

Bốp! Bốp!  

Hai tiếng giòn vang, trên mặt Minh Hà Thiên Tôn và lão tổ Nguyên gia đều ăn một bạt tai rắn chắc!  

Giòn tan, vang dội!  

Cái… cái gì!!!  

Hai đại Thiên Tôn đều dùng một tay sờ trên mặt bị đánh đau, trong mắt lộ ra thần sắc vô cùng khiếp sợ.  

Bọn họ là nhân vật cường đại bậc nào, làm sao có thể bị người cho một bạt tai lại căn bản không có phản ứng! Nếu là Chu Hằng vừa rồi không phải là bạt tai mà là cho cổ họng bọn họ một kiếm thì sao?  

Số lượng của pháp khí Hóa Thần Cảnh quả thật còn ít hơn so với Thiên Tôn, nhưng tài liệu cấp Hóa Thần Cảnh lại không ít. Chế thành vũ khí cứng rắn sắc bén đủ để chém giết Thiên Tôn, chỉ là không thể tự động kích phát tác dụng mà thôi.  

Hơn nữa, Thiên Tôn bình thường cũng chỉ là có được thể chất Kết Thai Cảnh mà thôi.  

Nghĩ đến đây, hai người không khỏi dâng lên nghĩ lại mà sợ mãnh liệt, trong nháy mắt sau lưng đều ướt đẫm.  

– Ngươi… Hai người đồng thời nhìn về phía Chu Hằng, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.  

Nếu là đối phương thật sự cường đại như vậy, cần gì phải bồi bọn họ hao tổn lâu như vậy? Hoàn toàn có thể hai chiêu ba thức đem bọn họ đánh chạy. Đây tuyệt đối là chiến lực cấp Chuẩn Tiên!  

Hắn đã có loại chí bảo đương thời Tinh Hạch này, còn có gì phải cầu xa?  

Đợi sau khi phá toái thành tiên, Tiên giới nghe nói tiên thảo đầy đất, chỉ bảo khom mình là có thể nhặt, không biết cao hơn Phàm giới bao nhiêu tầng thứ! Được Tinh Hạch chuyện thứ nhất chính là phá toái thành tiên, làm chi muốn dừng lại nhiều ở Phàm giới chứ?  

Bọn họ lại không biết Chu Hằng cũng là đầy bụng mật đắng. Ai bảo hắn thật sự quá cường đại, cường đại đến linh khí thiên địa của Phàm giới căn bản không đủ để duy trì hắn tiến vào Chuẩn Tiên vị. Bởi vậy Tinh Hạch cũng phải tiết kiệm, chỉ có thể dùng để tẩm bổ Thần chích khi hắn tiến vào Chuẩn Tiên.  

– Vì sao! Lão tổ Nguyên gia lớn tiếng nói. Không làm rõ ràng nguyên nhân, hắn chết không nhắm mắt.  

– Muốn trách thì trách lòng tham của các ngươi! Chu Hằng hừ một tiếng, tay phải cầm hắc kiếm đánh ra.  

Hắn mặc dù là giở thủ đoạn, nhưng người mắc câu cũng là lòng tham gây nên, tự rước lấy đau khổ! Bởi vì hiện tại Tinh Hạch cũng không phải là vật vô chủ mà đã bị hắn đoạt được, như vậy những người khác sẽ vì lòng tham của mình mà trả giá lớn!  

– Muốn giết chúng ta, ngươi cũng phải trả giá thật lớn!  

Hai người lão tổ Nguyên gia đều giận dữ quát.  

– Các ngươi nhìn chính mình quá cao! Chu Hằng cường thế đánh ra, tay trái vươn ra chộp hướng cổ lão tổ Nguyên gia.  

– Ngông cuồng! Lão tổ Nguyên gia hừ lạnh, Chu Hằng cũng quá không đem hắn để vào trong mắt, thật sự nghĩ rằng chênh lệch giữa Thiên Tôn và Chuẩn Tiên lớn như vậy sao? Hắn một chưởng đánh ra, thần huy màu xanh chiếu sáng thiên địa.  

Tay trái của Chu Hằng hạ xuống không chút bị ngăn cản, bịch một tiếng liền nắm lấy cổ lão tổ Nguyên gia.  

Nhẹ nhàng, đơn giản!  

Chênh lệch giống như giữa hùng sư trưởng thành và thỏ, hơn nữa con thỏ kia còn là con non mới sinh ra không bao lâu!  

Chênh lệch này căn bản là không thể đo lường!  

– Làm sao… Làm sao có thể như thế! Lão tổ Nguyên gia run giọng nói. Vào khoảnh khắc này hắn rốt cuộc ý thức được chênh lệch với Chu Hằng. Chiến lực của tiểu tử này không phải Hóa Thần nhị trọng thiên, tuyệt đối là Chuẩn Tiên, hơn nữa còn không phải Chuẩn Tiên một kiếp, ít nhất phải là Chuẩn Tiên hai kiếp!  

Xong rồi. Hắn đá phải tấm thép!  

– Vì sao không thể như thế!  

Chu Hằng giơ cao hắc kiếm đâm vào. Phập huyết quang phun bắn, đoạn kiếm màu đen đã chìm vào ngực lão tổ Nguyên gia, kiếm khí thúc giục trong nháy mắt mang đi tất cả sinh cơ.  

– Ặc… Nhìn thấy một màn này, Minh Hà Thiên Tôn sợ tới mức răng đánh lập cập, chợt quay đầu bỏ chạy.  

Cái gì sỉ nhục, Tinh Hạch, hắn hết thảy đều không quản được nữa!  

Trốn Trốn Trốn!!!  

Hắn chỉ còn lại một ý niệm như vậy, chỉ cần có thể bảo vệ được tính mạng, mọi thứ khác đều có thể tính sau!  

– Trốn không thoát! Chu Hằng xoay người một cái chặn ở trước người Minh Hà Thiên Tôn. Với trình tự linh lực của hắn lúc này căn bản không cần vận chuyển Tấn Vân Lưu Quang Bộ đã nghiền ép tuyệt đại bộ phận Thiên Tôn về tốc độ.  

– Tiền bối, ta nguyện ý quy thuận ngươi, đừng giết ta! Minh Hà Thiên Tôn run giọng nói.  

Không có ai không sợ chết, cho dù Thiên Tôn cũng không ngoại lệ! Hơn nữa thực lực Chu Hằng đã cường đại đến trình độ vô hạn nghiền ép hắn, như vậy hắn cho dù đầu hàng Chu Hằng cũng sẽ không cảm thấy không cam lòng bao nhiêu.  

– Không cần! Chu Hằng không chút tạm dừng một kiếm đâm xuống.  

Phập máu tươi tung tóe, lại một Thiên Tôn chết trong tay Chu Hằng.  

Chu Hằng thu hồi hắc kiếm, thân hình bắn lên cấp tốc chạy về.  

Sau khi trở lại tòa nhà Nguyên gia kia, hắn cùng mọi người nói đơn giản một lần, liền bắt đầu luyện hóa tinh khí sinh mệnh trong hắc kiếm hấp thu được.  

Chỉ là lão tổ Nguyên gia và Minh Hà Thiên Tôn lại kém xa không thể so sánh với chủ nhân của bốn đại tử địa. Chuẩn Tiên ba kiếp và Hóa Thần tam trọng thiên quả thật là chênh lệch giữa trời và đất, hai Thiên Tôn cũng chỉ vẻn vẹn khiến tích lũy linh lực của Chu Hằng tăng lên tới Hóa Thần nhị trọng thiên hậu kỳ thêm một chút, cách đỉnh còn rất xa.  

Hai đại Thiên Tôn ngã xuống đối với toàn bộ đại lục mà nói đều là một tin tức lớn kheién người khiếp sợ đến ngất đi. Mà Tinh Hạch càng là bảo vật khiến võ giả bậc cao thèm nhỏ dãi. Tin tưởng không quá mấy ngày nơi này sẽ trở nên náo nhiệt vô cùng!  

Mục đích lớn nhất của Chu Hằng vẫn là mượn chuyện này nói cho bằng hữu, thân nhân của Huyền Càn đại lục tới đây trước một bước rằng hắn cũng đến nơi này!  

Tin tưởng có rất nhiều người sẽ tới gặp hắn.  

– Chu tiểu tử, mau, cho bổn tọa nhìn Tinh Hạch một chút! Con lừa đen nhịn vài ngày, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được, vươn móng tìm tòi trên người Chu Hằng.  

– Này này, con lừa biến thái ngươi, mau dừng tay!  

Chu Hằng quát.  

– Đưa Tinh Hạch cho bổn tọa, bổn tọa cam đoan chạy thật xa!  

– Ngươi thật đúng là dám nói!  

– Không nên nhỏ mọn như vậy mà, hai chúng ta ai với ai chứ!  

Chu Hằng nghĩ nghĩ, dứt khoát đem tất cả mọi người tụ tập lại, sau đó lấy Tinh Hạch ra. Nó đa bị hắn dùng linh lực phong tỏa, tránh cho linh khí tản ra ngoài lãng phí vô ích.  

– Đồ vật nhỏ như vậy, chính là tinh hoa của một tinh cầu? Lâm Phức Hương tràn đầy kính sợ và khó tin.  

– Để ta sờ xem! An Ngọc Mị giật Tinh Hạch vào tay, giống như nhìn một món trang sức quý báu.  

– Cũng cho ta sờ sờ! Các nàng nhao nhao ra tay, đem Tinh Hạch giành đến giật đi.  

Bảo bối như vậy các nàng tự nhiên đều chưa từng thấy, cả đám đều hết sức tò mò.  

– Để bổn tọa cũng nhìn một cái! Con lừa đen thừa nước đục thả câu, sau khi Tinh Hạch ở trong tay các nàng một vòng, nó nhân cơ hội đưa móng ra đón.  

Bốp!  

Chu Hằng phất tay đánh rơi móng nó xuống, trừng mắt nói: – Con lừa đê tiện, bị ngươi xem rồi, đồ vật còn có thể trở về?  

– Chu tiểu tử, ngươi đây là đang sỉ nhục nhân cách của bổn tọa! Con lừa đen tức giận nói.  

– Ngươi có nhân cách sao? Chu Hằng khinh thường nói.  

– Gâu! Mau đưa Tinh Hạch cho bổn tọa! Con lừa đen cắn tới.  

Đùa giỡn nửa ngày, Tinh Hạch vẫn bị Chu Hằng thu vào. Hắn không phải người hẹp hòi, nhưng Tinh Hạch thật sự quá mức quý báu, hắn phải làm ra kế hoạch sử dụng tỉ mỉ.  

Ba ngày sau, Triệu Đoạt Thiên mang theo nhân mã Triệu gia tới. Chu Hằng đoàn tụ cùng cha mẹ, đều khá là kích động. Bọn họ vốn tưởng rằng lần này sau khi tách ra phải qua không biết bao nhiêu năm mới có thể gặp lại.  

Lại vài ngày sau, Tang gia cũng tới, sau đó là Thượng Thiên Võ Các, từng đám từng đám người tới.  

Đây là Long Hà đại lục, đối với mỗi người đến từ Huyền Càn Tinh mà nói đều là vô cùng xa lạ. Bởi vậy có thể ở nơi này gặp được người của Huyền Càn Tinh, cho dù là người xa lạ đều là hết sức kích động, huống chi lúc trước đã là bằng hữu.  

Chu Hằng là người nhớ tình bạn cũ, đám bằng hữu cũ Tang Thanh Sơn, Chư Chí Hòa, Lưu Viêm, Vạn Lượng trở về khiến hắn mừng rỡ không thôi, mỗi ngày đều cùng bọn họ chè chén ôn chuyện. Nhưng thiên hạ không có bữa tiệc không tan, những bằng hữu cũ này đều có người nhà của mình, rất nhanh liền chia tay Chu Hằng, muốn ở thế giới mới này mau chóng mọc rễ nảy mầm.  

Sau khi tiễn tất cả bằng hữu, nơi này cũng chỉ thêm một nhánh nhân mã của Triệu gia, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ và Sí Diễm Yêu Tôn cũng hội hợp với thế lực của mình, cáo từ Chu Hằng rời đi.  

Tuy nhiên, Thương Ngạo Mục Nguyệt ở lại.  

– Yên tâm, vị Thánh nữ kia không lâu sau khẳng định sẽ tìm lý do trở về! An Ngọc Mị cắn ngón tay Chu Hằng nói.  

– Nàng có trở về hay không, có quan hệ gì với ta? Chu Hằng trừng mắt.  

– Khách khách khách! Các nữ đều cười duyên rộ lên, Ứng Mộng Phạm nói: – Đừng giả bộ, chúng ta lại không phải người mù. Vị Thánh nữ kia đối với ngươi có ý tứ hay không, chẳng lẽ chúng ta không nhìn ra được?  

– Gì? Chu Hằng ngược lại thật sự kinh hãi, Nguyệt Ảnh Thánh Nữ có ý tứ với mình?  

Không có khả năng chứ!  

Nữ nhân kia rất kiêu ngạo, sẽ nghiêng lòng với nam nhân?  

– Phu quân, có phải là trong lòng ngứa ngáy? Hàn Diệc Dao từ sau lưng ôm cổ Chu Hằng, thân thể mềm nhũn hoàn toàn dán sát trên người hắn, vú căng cứng trĩu nặng, xúc cảm cực kỳ tuyệt vời.  

Chu Hằng trong lòng rung động, lại đem Hàn Vũ Liên kéo vào trong lòng, hai tay linh hoạt chui vào trong quần áo, chiếm cứ hai ngọn núi cao kia, tận tình đùa nghịch, khiến Hàn Vũ Liên không tự chủ phát ra từng đợt rên rỉ.  

– Đồ khốn, tối qua còn chưa đủ sao? An Ngọc Mị nguýt, có chút ghen tị.  

– Ôi, ai không biết phu quân nhà chúng ta chính là một kẻ lưu manh!!! Ứng Mộng Phạm cũng ngã vào trong lòng Chu Hằng, ánh mắt mị hoặc.  

– Hừ, dám quở trách phu quân đại nhân của các ngươi, ta liền lưu manh cho các ngươi xem xem! Chu Hằng vươn tay, linh lực khởi động, đem toàn bộ các nàng bế lên, rao bước đi vào phòng ngủ.  

Hắn muốn đại khai sát giới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.