Chu Hằng thật đúng là có chút bội phục, có thể biểu diễn không biết xấu hổ đến trình độ lý trực khí tráng như thế, niên kỷ lớn quả nhiên không phải thừa. Hắn không khỏi cười ha hả, nói:
– Thanh Dương Thiên Tôn, không giới thiệu cho ta một chút về bốn vị này trước?
– Ha ha, là lão phu sơ sót!
Thanh Dương Thiên Tôn cười cười, nói:
– Vị này chính là Thiên Phong Thiên Tôn, vị này chính là Độc Hổ Thiên Tôn!
Hắn phân biệt chỉ vào hai Chuẩn Tiên hai kiếp khác của Long Hà đại lục.
– Còn có hai vị này...
Thanh Dương Thiên Tôn dừng một chút, nói:
– Vị này chính là Lệnh Hồ công tử của Lệnh Hồ Huyền, chính là cửu thiếu gia của Lệnh Hồ thế gia, vị Lưu An Kỳ Lưu huynh này... Chính là hộ vệ của Lệnh Hồ công tử!
Chu Hằng âm thầm gật đầu, hắn cũng đoán được như vậy, nam nhân trung niên kia mặc dù là tiên nhân, nhưng lại thiếu một cỗ khí phách cùng tự tin, chỉ là một nô tài thôi!
Người như vậy, dù thiên tư bất phàm nhưng thành tựu có hạn!
Võ giả tu luyện chính là nghịch thiên mà đi, không có ý chí kiên quyết, vĩnh viễn không thối lui được? Lưu An Kỳ này đã hoàn toàn không có hùng tâm tráng chí, chính là trước mặt một võ giả Hóa Thần tam trọng thiên cũng phải gập cả người, làm sao trở thành cao thủ xưng bá một phương?
Kia rất có thể là “thổ địa” của Tiên giới, bọn họ sinh hoạt tại địa phương tốt như Tiên giới, muốn thành tiên khẳng định đơn giản hơn rất nhiều, không cần lo lắng vấn đề linh khí, nhưng cũng chính là như vậy, bọn họ thiếu đi sự cọ sát cần thiết!
Tiên giới còn có cường giả mấy tầng thứ, án theo tỉ lệ để suy tính, Lưu An Kỳ khả năng chỉ tương đương với Ích Địa Cảnh ở Phàm giới, tiểu nhân vật như vậy quả thật không có gì giỏi, nhiều nhất là xưng vương xưng bá trong thành thị nhỏ.
Buồn cười là, đến lúc này Thanh Dương Thiên Tôn còn đang giấu giếm, không muốn để cho Chu Hằng biết thân phận chân thật của Lệnh Hồ Huyền cùng Lưu An Kỳ.
Đúng rồi, hắn là sợ sau khi Chu Hằng biết sẽ trực tiếp chạy trốn, đây không phải là vô nghĩa ư, phàm nhân có thể đấu cùng tiên sao? Chính là Chuẩn Tiên cũng mang theo chữ chuẩn, cũng không phải Chân Tiên!
Bình thường thật ra không sao cả, chạy liền chạy. Bọn họ cũng không nghĩ sẽ đuổi theo giết một gã Thiên Tôn có được chiến lực của Chuẩn Tiên hai kiếp. Nhưng hiện tại bất đồng, Tinh Hạch ở trên người của Chu Hằng, bọn họ như thế nào cũng sẽ không bỏ qua một món đồ chí bảo như vậy!
Cho nên, trước phải trấn an cảm xúc của Chu Hằng, chờ thấy được Tinh Hạch mới có thể xuống tay!
Chu Hằng cũng lười vạch trần, dù sao vẫn tránh không được phải chiến một trận, cần gì phải phí miệng lưỡi làm gì, hắn nói:
– Nói hồi lâu, làm sao cũng không nhìn thấy Tiên Cung?
Hắn cũng không e ngại Lưu An Kỳ.
Thứ nhất,, ở Phàm giới cho dù là tiên nhân cũng chỉ có thể phát huy ra chiến lực Chuẩn Tiên ba kiếp, cũng sẽ không mạnh hơn nhiều lắm so với Chu Hằng! Thư hai, đối phương mặc dù là tiên nhân, nhưng cấp độ rất thấp. Tuyệt đối chỉ là Nguyệt Minh Cảnh, có nghĩa là lực phòng ngự của đối phương cũng tuyệt đối không có biến thái như Vinh Kiếm Long!
Tại hạ giới vốn là vô địch, trong tay Chu Hằng có hai thanh Tiên khí, nhưng lại đều là phẩm bậc cực cao, chỉ cần có lực lượng cấp bậc Thiên Tôn thúc dục, liền đủ để trảm phá pháp khí Hóa Thần Cảnh!
Nếu hắn sử dụng hết thủ đoạn, quả thật có khả năng đánh chém một gã tiên nhân bậc thấp ở dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng!
Bởi vì đây là Phàm giới!
– Tiên Cung! Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt!
Thanh Dương Thiên Tôn chỉ một ngón tay, một đạo dao động đẩy ra, chỉ thấy nước biển chung quanh di chuyển lên cao, sóng nước tản ra, một tòa kiến trúc to lớn bỗng nhiên hiện lên, giống như vốn là bị một tấm vải che đi, hiện tại đột nhiên mở ra.
Nguy nga, tráng lệ, Tiên Cung này lấy màu trắng bạc làm chủ. Cũng không biết là dùng tài liệu gì chế thành, toàn thân tản ra ánh sáng nhu hòa, làm cho người ta vừa thấy liền phát lên cảm giác vui vẻ thoải mái.
Vị trí của bọn họ đang đứng đúng là cửa chính, trên tấm biển có bốn chữ Chân Dương Tiên Uyển, chữ tựa như kiếm, có một loại khí thế bừng bừng, sát phạt thiên hạ.
Không tồi, đây tuyệt đối là tiên vật. Khí tức tản mát ra có cảm giác cùng loại với Cốt Điện của Cổ Viêm!
Thanh Dương Thiên Tôn bọn họ là đào hố bẫy Chu Hằng, nhưng cái mồi câu này lại là thật.
– Tiểu hữu, không nên lãng phí thời gian!
Thanh Dương Thiên Tôn thúc giục, cho dù là Chuẩn Tiên hai kiếp cũng đều có chút kích động đến da đầu run lên.
Không có biện pháp, một mặt là Tinh Hạch, một mặt khác lại là Tiên Cung, đối với tiên nhân mà nói đều là vật trân quý vô cùng, hắn há có thể ngoại lệ?
Ý niệm trong lòng Chu Hằng trào lên, trong nháy mắt liền làm ra quyết định, lấy Tinh Hạch từ trong lòng ngực ra ngoài, Cửu Huyền Thí Luyện Tháp hắn để lại cho Hoặc Thiên, địa phương tốt tiện lợi để nàng bảo hộ mọi người, lần này chỉ mang theo vài món không gian pháp khí không lớn.
Chí bảo của Phàm giới bị linh lực của hắn phong chế, không thể hiện ra một chút xíu khác thường, nếu để tại trên đường cái, phỏng chừng sẽ bị coi là Ngọc Thạch hơi có chút giá trị, mà tuyệt đối sẽ không liên tưởng đến là Tinh Hạch!
Ngay cả Lệnh Hồ Huyền là con em gia tộc Tiên giới, Lưu An Kỳ lại là tiên nhân, nhưng cũng không có tư cách thấy Tinh Hạch, một cái tinh cầu từ khi sinh ra đến khi hủy diệt cần bao nhiêu ức năm?
Tiên nhân là sống được lâu hơn so với phàm nhân, nhưng cũng không có khoa trương như vậy!
Đây là Tinh Hạch sao?
Những người khác đều là có chút không xác định, trước khi chưa cảm ứng được lực lượng dồi dào của Tinh Hạch căn bản không thể kết luận!
– Một đám nhà quê!
Con lừa đen ở một bên phơi nắng, nói, thanh âm còn không nhỏ.
Xoạt, bao gồm cả Lệnh Hồ Huyền, Lưu An Kỳ, bất kể là tiên nhân hay thiếu gia của gia tộc ở Tiên giới, hay hoặc là cường giả đỉnh cao của Phàm giới, sắc mặt đều đỏ lên, nóng bỏng vừa thẹn vừa giận.
Bọn họ là nhà quê?
Ai dám nói như vậy!
Nhưng ở trước mặt chí bảo như Tinh Hạch, bọn họ chính là tên nhà quê, hơn nữa còn là quê tới không thể quê hơn!
Bọn họ đã gặp bảo bối mấy vạn năm, thậm chí là linh thảo mười mấy vạn năm, hay hoặc là kim loại quý báu bị địa hỏa rèn luyện mấy triệu năm, trên triệu năm, nhưng vừa so sánh với Tinh Hạch không biết kém bao nhiêu!
Những thứ này đều là tinh cầu uẩn sinh ra, mà Tinh Hạch lại là do một cái tinh cầu áp súc, điều này có thể so sánh sao?
Ở trước mặt chí bảo, cho dù là gia chủ của rất nhiều đại gia tộc ở Tiên giới cũng biến thành tên nhà quê, huống chi là bọn họ!
Tuy rằng đây là sự thật, nhưng bọn họ là thân phận gì, có thể nói ra trước mặt mọi người như vậy sao?
Năm người này đều là lạnh lùng liếc mắt nhìn con lừa đen một cái, đằng đằng sát khí.
Để sau khi giết Chu Hằng, nhất định phải hành hạ con lừa đê tiện này đến chết!
Một người, hai người sát khí có thể che giấu, nhưng năm người đồng thời lộ ra sát khí, đây nhất định không thể gạt được Chu Hằng, hắn lập tức dừng động tác lại, lành lạnh nhìn lại năm người kia, nói:
– Cửa còn chưa mở, các ngươi liền muốn qua sông đoạn cầu?
– Tiểu hữu không nên hiểu lầm, điều này sao có thể!
Thanh Dương Thiên Tôn liền vội vàng nói, chủ yếu hắn vẫn không thể xác nhận vật trong tay Chu Hằng rốt cuộc có phải là Tinh Hạch hay không, hiện tại làm sao có thể trở mặt!
– Hừ, vậy thì xin lỗi đi!
Chu Hằng chỉ ngón tay về con lừa đen.
– Đừng cho là ta không biết các ngươi đã nổi lên sát ý đối với nó! Tuy rằng con lừa này quả thật đê tiện, nhưng không phải là các ngươi muốn giết thì có thể giết!
– Hừ, Chu tiểu tử ngươi muốn bị cắn sao?
Con lừa đen giận dữ.
Xin lỗi một con lừa đê tiện, sao có thể!
Bọn họ có thân phận thế nào, nếu chịu nhận lỗi với một con lừa, về sau còn có mặt mũi gặp người sao?
Lệnh Hồ Huyền là con cháu nhà quyền thế ở Tiên giới, kiêu căng nhất, lập tức liền không nén được tức giận, mặt tối sầm liền muốn phát tác. Nhưng còn không có đợi hắn lên tiếng, Lưu An Kỳ bên cạnh đã ấn một tay vào trên vai của hắn, hơi lắc đầu đối với hắn.
Bây giờ không phải là lúc trở mặt, nhất định phải xác nhận tồn tại của Tinh Hạch trước!
– Xin lỗi!
Chu Hằng trầm giọng quát, thanh âm không lớn, nhưng lại oanh chấn như là lôi minh.
Năm người Lệnh Hồ Huyền đều là thập phần phẫn nộ, bọn họ có thân phận thế nào, lại phải xin lỗi một con lừa đê tiện? Nhưng thái độ Chu Hằng thập phần kiên quyết, nếu là bọn họ không xin lỗi, Chu Hằng chắc chắn sẽ không tiếp tục nữa.
Mấu chốt là bọn họ căn bản không thể xác định thật giả của Tinh Hạch, tuy rằng trong tay Chu Hằng đang cầm một món đồ như vậy, nhưng bọn họ thấy thế nào cũng đều không cảm thấy giống a!
Năm người nhao nhao trao đổi ánh mắt một chút, cuối cùng thống nhất gật gật đầu.
Liền tạm thời cúi đầu một chút, dù sao Chu Hằng cùng con lừa đen đều phải chết, bồi thường một lễ cho người chết, nói lời xin lỗi thì tính là cái gì!
Bọn họ tự mình an ủi như thế, lập tức cảm thấy tâm bình khí hòa hơn nhiều rồi, liền nhao nhao khom người thi lễ một cái với con lừa đen, nói:
– Đúng, Là chúng ta sai lầm rồi!
– Sai lầm rồi thì sửa, không thể biết sai mà không thay đổi! Có sai còn biết sửa thì còn có thuốc có thể cứu! Không thể dạy mãi không sửa! Huyền tôn đại nhân nói, người thành thật quá không tốt, nhưng mấu chốt là nếu biết sai có thể sửa đổi! Các ngươi có thể ý thức được sai lầm của mình, nói rõ các ngươi còn có đường cứu vãn, bổn tọa miễn cưỡng, liên dạy các ngươi làm sao biết sai mà sửa!
Con lừa đen lập tức đắc ý, há mồm nói, một phen nói ra làm cho năm người Thanh Dương Thiên Tôn đều là đầu óc choáng váng.
Đợi cho con lừa đen thao thao bất tuyệt nói xong, bọn họ mới ý thức được sự bất thường, con lừa đê tiện này thật sự coi bọn họ trở thành hậu bối để khiển trách a!
Vì Tinh Hạch, vì Tiên Cung, nhẫn!
Con lừa đen càng nói càng dũng cảm, mà Chu Hằng cũng không hề có ý tứ ngăn cản, còn đứng một bên xem náo nhiệt, ba ba ba, nước miếng bay ra, con lừa đen nói một hơi tới nửa tiếng, bên trong căn bản không có ý ngừng lại, dạy bảo năm người Thanh Dương Thiên Tôn từ đầu đến chân, ngay cả tam đại tổ tiên cũng không may mắn thoát khỏi.
Cho tới khi con lừa đen chưa thỏa mãn dùng ngòi bút làm vũ khí phát động công kích tới tổ tiên đời thứ tư, Lệnh Hồ Huyền rốt cục không kìm nổi nhảy dựng lên, quát:
– Con lừa đê tiện, không cho nói nữa!
Hai mắt hắn phóng hỏa, trưởng bối đời thứ tư của hắn chính là tầng lớp trung kiên của Lệnh Hồ gia, nếu là hắn để mặc con lừa đen nói những lời ô nhục mà không ngăn lại, sau khi trở về chỉ cần hơi lộ ra tuyệt đối sẽ bị trói buộc đến chết!
– Gì, bổn tọa mới nói một phần mười, ngươi lại dám kêu bổn tọa ngừng lại?
Con lừa đen lập tức nổi giận, vươn một cái chân chỉ ra:
– Lúc trước thấy các ngươi còn có mấy phần ý ăn năn, bổn tọa mới không tiếc nước miếng nói đạo lý với các ngươi, ngươi cho là ai cũng có thể nhận lời răn dạy của bổn tọa sao? Ai, tiểu tử xấu xa ngươi, cô phụ hảo ý của bổn tọa a!
Đều mắng tam đại tổ tiên của người ta như giội máu chó lên đầu, còn có thể nói là có hảo ý, loại lời nói không biết xấu hổ này cũng chỉ có con lừa đen mới có thể nói được.
Đừng nói Lệnh Hồ Huyền, chính là bốn người khác cũng đều là không nhịn được, nhao nhao lộ ra vẻ dữ tợn.
Lúc trước là bị mắng tới hồ đồ, nhưng bọn hắn bây giờ lại là phản ứng lại, bị chơi xỏ!
Thật to gan!
– Tiểu tử, giao Tinh Hạch ra đây!
Cuối cùng Lưu An Kỳ không hề che che giấu giấu, lộ ra bản mặt thật.