Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 511: Ngầm hại nhau



Tên đầy bụng xấu xa!  

Chu Hằng lòng cảnh giác, Lâm Tài Tuấn muốn hại hắn, mà hắn cũng có ý tưởng giống vậy. Tuy rằng hắn chỉ là Nguyệt Minh Vương, nhưng chiến lực lại có thể sánh ngang Nguyệt Minh Hoàng, điều này Lâm Tài Tuấn tuyệt đối không thể tưởng được.  

Ai hại ai còn chưa biết đâu.  

Tinh Mị căn bản không để ý tới công kích của những người khác, tuy rằng nó cũng không có khả năng hoàn toàn xem nhẹ những công kích này, nhưng mà mấy tên Nguyệt Minh Hoàng so với trăm tên quỷ vật chiến lực Nguyệt Minh Hoàng lúc trước Chu Hằng diễn hóa ra, thì căn bản không thể sánh nổi.  

Hiện tại yêu vật này lại đang có cảm giác hạnh phúc!  

Lúc này mới giống như yêu quái, làm theo ý mình, tự ý tung hoành.  

Đầu quái vật này càng đánh càng hưng phấn, miệng gào khóc, dường như đã thu được toàn thắng vậy, kêu có vẻ vui sướng.  

– Con Tinh Mị này ăn phải xuân dược sao, tại sao hưng phấn như thế?  

– Đúng vậy, bị đánh mà cũng thoải mái như vậy, đúng là bi3n thái!  

– Không nghĩ tới trong đám quái vật cũng có tồn tại như vậy, ta còn tưởng rằng chỉ Triệu Thất mới thích bị nữ nhân thọng mặt đấy.  

Trăm tên tiên nhân Dương gia đều dùng thần ý trao đổi với nhau, con Tinh Mị trước mặt này đúng là quá cổ quái, bọn họ chưa từng nhìn thấy yêu vật bị đánh mà còn hưng phấn như thế.  

Tinh Mị lại hoàn toàn không biết, chỉ nhìn chằm chằm Chu Hằng không ngừng xuất kích, lúc trước trong chiến đấu nó dùng bản năng phát giác ra Chu Hằng có năng lực uy hiếp được tính mạng của nó, bởi vậy lúc này nó chiếm được thượng phong, tự nhiên phải tiêu diệt uy hiếp này trước.  

Thậm chí, nó nguyện ý vì vậy mà phải trả cái giá lớn phải trả.  

– Kết trận, nguyệt luân phiên công kích! Dương Lan Hinh uy phong lẫm lẫm quát to. Tay phải rung lên, hai ngọn núi tại lồ ng ngực cũng rung mạnh. Thiếu chút nữa khiến mọi người phun máu mũi, chiến lực cũng bởi vậy mà xuống thấp nhất.  

Cũng may mọi người đều là tiên nhân, có thể đi đến một bước này, làm sao lại không có tín niệm kiên định, nhao nhao tế vầng trăng của mình ra, vắt lên trời cũng nhau chiếu rọi, sau đó điên cuồng đánh xuống Tinh Mị.  

Tiên khí khó được, nhưng nhân thể lại là một cái bảo tàng, cũng không sợ lực sát thương của vầng trăng.  

Ầm ầm. Mấy trăm ánh trăng đánh xuống, dường như Quần Tinh Vẫn Lạc, thanh thế lớn vô cùng.  

Đột nhiên bị làm khó dễ, Tinh Mị căn bản không dự đoán được, cả người vừa muốn đuổi bắt Chu Hằng, liền bị mấy trăm ánh trăng đánh xuống, chấn cho nó kêu thảm. Mấy chỗ da tróc thịt bong, máu tươi vấy đỏ.  

Trong mấy trăm người này lại còn có vài tên Nguyệt Minh Hoàng, tuy rằng bọn họ còn chưa đạt tới Nguyệt Minh nhị trọng thiên đỉnh phong, có thể chính diện chống lại Tinh Mị, nhưng công kích của bọn họ cũng không thể sao lãng.  

Tinh Mị đột nhiên bị đánh đột ngột, lập tức rống giận. Ở trong ý thức đơn giản của nó, ai làm thương tổn nó, thì nó liền đánh người đó!  

– Grào! Tên to xác cuối cùng buông tha cho Chu Hằng, cự chưởng vung lên chụp tới những người khác.  

Dương Lan Hinh không chút hoang mang, tọa trấn ở giữa chỉ huy, chia trăm người làm mười đội để dễ sai khiến, một nửa người phụ trách dắt quái vật. Một nửa kia lại phụ trách công kích, đợi sau khi Tinh Mị bị chọc giận lại đổi cho nhau, đùa bỡn Tinh Mị như trong lòng bàn tay.  

Từng bóng người bay múa, hoa cả mắt.  

Lâm Tài Tuấn ánh mắt âm trầm, hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất đục nước béo cò, hắn phải gi ết chết Chu Hằng.  

– Oanh! Oanh!  

Hắn bỏ qua sắp xếp của Dương Lan Hinh, liên tục xuất chưởng, với chiến lực Nguyệt Minh Hoàng của hắn rất nhanh khiến Tinh Mị mạnh mẽ đánh trả. Hắn cười lạnh, tránh về phía Chu Hằng, muốn kéo Chu Hằng xuống nước.  

Dương Lan Hinh không khỏi nhíu mày, nhưng Lâm Tài Tuấn nói như thế nào cũng là biểu ca của nàng, nàng cũng không tiện nghiêm trách, cũng may cũng chỉ có một người, vấn đề không lớn, nàng liền mở một mắt nhắm một mắt, dồn bất mãn tại trong lòng.  

Chu Hằng triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, nhưng Lâm Tài Tuấn lại như bóng với hình đuổi theo, thủy chung kéo ra một khoảng cách với hắn, để hai người đều bị lọt vào công kích của Tinh Mị.  

Lâm Tài Tuấn đang tìm cơ hội, tìm một cơ hội khiến cho Chu Hằng vạn kiếp bất phục.  

Chu Hằng cũng rất phối hợp, Lâm Tài Tuấn muốn hại hắn, hắn cũng muốn đá lại cho đối phương một đá.  

Kể từ đó, cơ hội tự nhiên sẽ tới!  

Tinh Mị sau khi đánh một chưởng vào khoảng không, Chu Hằng vừa mới lui được vài dặm, thân hình còn chưa đứng vững, Tinh Mị lại vỗ ra một chưởng, cự chưởng tiếp tục vỗ tới.  

Chuyện này vốn không có gì, nhưng Lâm Tài Tuấn giống như hoảng loạn quá, nặng nề bắn về phía Chu Hằng! Hơn nữa, vừa lúc là từ hướng ngược lại va chạm, với lực lượng Nguyệt Minh Hoàng của hắn, Chu Hằng bị hắn va vào khẳng định sẽ nhanh chóng bắn về phía cự chưởng của Tinh Mị.  

Vậy đơn giản là chui đầu vô lưới.  

Sau lại nói tiếp Lâm Tài Tuấn cũng rất vô tội a, hắn đang tránh né công kích của Tinh Mị, ai biết lại vừa lúc đụng trúng Chu Hằng như vậy?  

Chu Hằng cười lạnh trong lòng, trong nháy mắt Lâm Tài Tuấn sắp đụng vào hắn, hắn đột nhiên bộc phát ra lực lượng 9 vầng trăng, thân hình chuyển hướng một cách khó có thể tin, giống như đang thất kinh vậy, hai tay vung loạn vừa lúc đánh lên lưng Lâm Tài Tuấn.  

Lực lượng 9 vầng trăng của hắn thu lại trong nháy mắt, tốc độ nhanh khiến cho Lâm Tài Tuấn chỉ kịp liếc thấy, đang lúc trong ánh mắt khó tin của mọi người, Lâm Tài Tuấn đã hét thảm một tiếng, dũng cảm vọt tới Tinh Mị.  

– Thật nghĩa khí! Chu Hằng ổn định thân hình, lập tức khen ngợi, mặt còn đầy cảm kích.  

Mọi người đều sửng sốt, bọn họ tự nhiên biết rõ tính cách của Lâm Tài Tuấn, tên này không bỏ đá xuống giếng thì quên đi, lại còn chủ động chắn đao cho hắn? Đây là Lâm Tài Tuấn sao? Chẳng khác nào Thánh nhân a!  

Nhưng mà Chu Hằng diễn cũng không có một kẽ hở, nếu không phải Lâm Tài Tuấn tự nguyện, bằng vào một chưởng của Nguyệt Minh Vương có thể đánh bay Nguyệt Minh Hoàng sao?  

Nói đùa!  

Vương và hoàng chính là cách biệt một trời một vực!  

Thật sự cổ quái, chẳng những gặp phải một con Tinh Mị thích ngược đãi, mà không ngờ Lâm Tài Tuấn cũng đổi tính, đúng là một ngày cổ quái.  

Thiên tài muốn làm Thánh nhân!  

Lâm Tài Tuấn trong lòng kêu thảm, khi Chu Hằng phát ra lực lượng 9 vầng trăng, hắn tự nhiên biết bị người giả heo ăn thịt hổ!  

Có lực lượng 7 vầng trăng khuyết là có thể tấn công Nguyệt Minh nhị trọng thiên, 9 vầng trăng khuyết tuyệt đối là chiến lực của Nguyệt Minh Hoàng! Đổi một lúc khác, với lực lượng 3 vầng trăng của hắn vẫn có thể dễ dàng thắng Chu Hằng, nhưng mà lại cố tình ở lúc khẩn cấp này!  

Muốn hại người lại bị người hại lại.  

– Chu Hằng, ta đập chết ngươi… Hắn chửi ầm lên, nhưng trước mắt tối sầm, Tinh Mị đã một chưởng nện xuống.  

Mạng ta xong rồi!  

– Nghiệt súc khá lắm, dám làm càn ở trước mặt vương gia gia ngươi. Một tiếng quát chói tai vang lên, chỉ thấy một đạo nhân ảnh như thác nước bắn xuống, đi sau mà tới trước, chỉ cất một bước đã tới trước người Lâm Tài Tuấn.  

Đấm phải đấm ra, cả cánh tay bành trướng gấp mười, lực lượng đánh ra vô cùng đáng sợ.  

– Thình thịch!  

Một quyền đánh vào lòng bàn tay Tinh Mị, bàn tay to thịt dày của Tinh Mị lại bị mạnh mẽ đánh bay!  

Đúng là Vương Nguyên Long! Nguyệt Minh Đế!  

Chu Hằng cuối cùng cũng thấy được chênh lệch tiểu cảnh giới Tiên cấp… Đây không phải tiểu cảnh giới, rõ ràng là kém vài đại cảnh giới a!  

Đầu Tinh Mị này mặc dù chỉ là ấu thể, nhưng thực lực đã đạt đến Nguyệt Minh nhị trọng thiên đỉnh phong, nhưng mà không ngờ bị Nguyệt Minh tam trọng thiên một quyền đánh bay, chênh lệch trong đó đúng là quá lớn.  

Tuy nhiên đáng tiếc, Lâm Tài Tuấn không ngờ không chết!  

Vương Nguyên Long là loại người tính tình nóng nảy, lúc trước Dương Lan Hinh khuyên can nên không thể ra thủ, lúc này vì cứu Lâm Tài Tuấn mới đánh ra một kích, hắn lập tức lập uy, đấm ra một đấm đã đấm cho Tinh Mị không thể chống đỡ.  

Với tu vi Nguyệt Minh Đế của hắn, muốn thu thập ấu thể Tinh Mị này quả thật dễ như trở bàn tay, đánh cho tên to xác kia căn bản không đủ sức phản kháng, nếu không phải là thiên địa dị chủng, xương cốt toàn thân chắc chắn vô cùng, thì đã sớm bị đánh thành thịt vụn rồi!  

– Tiểu tạp chủng, ngươi dám hại ta! Lâm Tài Tuấn sau khi hơi kinh hoàng, ổn đinh lại, mặt lập tức giận dữ, giết về phía Chu Hằng.  

– Ngươi làm cái gì? Dương Lan Hinh chắn trước người Chu Hằng, gương mặt quyến rũ tràn đầy bất mãn.  

Lúc trước Lâm Tài Tuấn không nghe nàng chỉ huy đã khiến nàng cực kỳ bất mãn, mà với sự thông minh của nàng làm sao không nhìn ra, vừa rồi chính là Lâm Tài Tuấn cố ý hại chết Chu Hằng!  

Chu Hằng là nhân tài trong mắt nàng, nói không chừng ngày sau có thể đưa Dương gia tới tầm cao mới, có thể nói, giá trị của Chu Hằng thậm chí còn lớn hơn con Tinh Mị ấu thể này! Hơn nữa, Lâm Tài Tuấn còn phá hủy kế hoạch luyện binh của nàng, làm cho Vương Nguyên Long buộc phải ra tay trước dự tính.  

Dưới cơn thịnh nộ, nàng cũng không chút che giấu bất mãn với Lâm Tài Tuấn. Chu Hằng lại phối hợp núp phía sau Dương Lan Hinh, mắt liếc Lâm Tài Tuấn nói: – Lâm thiếu, vừa rồi ta không phải cố ý a, ngươi ngàn vạn lần không nên để ở trong lòng.  

– Ngươi, ngươi… Lâm Tài Tuấn tức giận muốn chết, từ trước đến nay chỉ có hắn hại người khác, không nghĩ tới lúc này lại bị Chu Hằng hại lại!  

Hơn nữa, hắn lại không thể giải thích rõ được!  

Nói cái gì? Nói Chu Hằng thực ra ẩn tàng lực lượng, thậm chí hắn có chiến lực 9 vầng trăng? Nhưng mà trước đó chỉ có hắn thấy được, hiện tại tiểu tử này lại có Dương Lan Hinh bảo hộ, có muốn bức hắn dùng toàn lực cũng không bức được.  

Hắn đã chọc cho Dương Lan Hinh nổi giận, không nên tiếp tục kích tiểu muội tâm ngoan thủ lạt này nữa.  

Lâm Tài Tuấn cũng hận luôn Dương Lan Hinh, bọn họ có quan hệ thân thích bao nhiêu năm, nhưng mà lại không sánh bằng một ngoại nhân sao?  

Tiện nhân kia, ngày sau bị hắn vật lên giường, nhất định phải hung hăng hành hạ một phen!  

Lâm Tài Tuấn cúi đầu, nén bất mãn vào lòng, bây giờ tất cả thứ hắn có đều do Dương gia cho, căn bản không có tư cách trở mặt. Oanh! Oanh! Oanh!  

Bên kia, Vương Nguyên Long đại phát thần uy, thực lực của hắn hoàn toàn nghiền ép ấu thể Tinh Mị, cũng không tế xuất trăng sáng của bản thân, chỉ dựa vào quyền đầu đã đánh cho Tinh Mị da tróc thịt bong, rõ ràng là muốn đánh chết!  

Cao hơn một tiểu cảnh giới, đã có khí phách như thế!  

Dương Lan Hinh đảo qua sắc mặt Lâm Tài Tuấn, ánh mắt lóe lên cảnh cáo, sau đó mới phất phất tay, nói: – Nhanh đi thu xương cốt Tinh Mị đi!  

Đây chính là kim loại cực kỳ trân quý!  

Mọi người nhao nhao đáp xuống, lúc này bọn họ không thể về tay không.  

– Đều dừng tay cho lão tử, khối thi thể Tinh Mị này, Hắc Báo quân đoàn chúng ta thu! Đúng vào lúc này, một bóng râm lớn phủ xuống, một chiếc tinh thuyền còn lớn hơn Không Hạm Dương gia xuất hiện trên trời, đầu thuyền cắm một lá cờ hình khô lâu, đúng là dấu hiệu cường đạo tinh hải! –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.