Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 514: Vầng trăng thứ 10



– Đuổi theo.  

Sau khi 5 đại Nguyệt Minh Hoàng ngẩn ra, lập tức có bốn người phân ra truy kích, một người còn lại tiến tới Lâm Tài Tuấn, lão đại nói phải bắt được hai nam nữ này, như vậy tự nhiên một người cũng không thể chạy!  

Bóng người xông vào kia chính là Chu Hằng, với tốc độ của Tấn Vân Lưu Quang Bộ của hắn, cộng thêm hắn vốn có lực lượng 9 vầng trăng khuyết, một khi toàn lực tăng tốc thì có thể so được với Nguyệt Minh Hoàng đỉnh phong.  

Được hắn mang theo, Dương Lan Hinh cũng bay nhanh.  

– Tiểu tử, đứng lại cho ta!  

Bốn gã Nguyệt Minh Hoàng đều kêu lớn, toàn lực thúc giục lực lượng bản thân, 27 nửa vầng trăng tản ra đủ màu sắc trong vũ trụ đen như mực.  

Tốc độ của bọn họ cũng rất nhanh, nhưng so với Chu Hằng thì còn kém hơn một chút, tuy rằng chênh lệch rất nhỏ, nhưng mà lâu dài lại kéo dài như lạch trời  

Mấu chốt ở chỗ, Chu Hằng có kiên trì lâu được như vậy hay không?  

Đúng như vậy, bốn gã Nguyệt Minh Hoàng thủy chung không buông bỏ, gắt gao theo sát sau hai người Chu Hằng.  

Đối với bọn hắn mà nói, Dương Lan Hinh chính là một kiện trân bảo hiếm thế, sao bỏ được!  

– Vì sao không cứu biểu ca ta? Dương Lan Hinh kêu lên với Chu Hằng.  

– Năng lực có hạn, mang hai người khẳng định sẽ bị bọn họ đuổi kịp! Chu Hằng thuận miệng nói. Thực ra đều đạt tới cấp bậc tiên nhân, Lâm Tài Tuấn chỉ cần dùng linh lực để người trôi nổi, vậy mang theo một người cũng không mấy ảnh hưởng.  

Dương Lan Hinh tức giận thân thể ru rẩy, đây không phải là trợn mắt nói mò sao?  

Chỉ là vừa cứu nàng một mạng, để nàng không lọt vào tay cường đạo cùng hung cực ác, đây là đại ân, cho dù nàng muốn qua sông đoạn cầu cũng phải đợi tới nơi an toàn rồi nói sau.  

Hơn nữa, Chu Hằng cũng là thiên tài nàng muốn mời chào. Hiện tại Dương gia tổn thất một chiếc tinh thuyền, còn có hơn trăm tiên nhân Nguyệt Minh Cảnh, nếu như mang Chu Hằng về, vậy thì có thể cứu hồi được một chút tổn thất.  

Bởi vậy, nàng cũng chỉ oán trách một chút mà thôi.  

Có thể không tức giận sao?  

Lúc trước thì không biết. Nhưng bây giờ Chu Hằng toàn lực thi triển, 9 vầng trăng khuyết rõ ràng lóe sáng phía sau hắn! 9 vầng trăng a, đây chính là tồn tại Nguyệt Minh Hoàng sơ kỳ, lúc trước khẳng đinh Lâm Tài Tuấn bị Chu Hằng hãm hại, cho nên mới bị đánh về phía Tinh Mị, thiếu chút nữa mất mạng!  

Tên này giấu thật sâu!  

Nhưng mà chính vì thấy 9 vầng trăng. Dương Lan Hinh lại càng muốn mời chào Chu Hằng!  

Vừa mới tiến vào Nguyệt Minh Cảnh đã có được 9 vầng trăng, như vậy về sau thì sẽ thế nào? Đây tuyệt đối là thiên tài có một không hai a, thậm chí ngày sau có thể trở thành vô thượng tồn tại Sáng Thế Đế, bá chủ có thể tung hoành Tuyệt Tiên Thành!  

Nghĩ như vậy, Dương Lan Hinh càng thêm không muốn trở mặt với Chu Hằng. Về phần Lâm Tài Tuấn… Vậy thì xem mệnh trời.  

– Đứng lại! – Dừng lại!  

Phía sau, bốn đại Nguyệt Minh Hoàng cùng rống giận, nhưng mà cách hai người Chu Hằng càng ngày càng xa. Suốt một ngày một đêm, cuối cùng bọn họ bị bỏ xa không thấy bóng dáng.  

Tinh hải mờ mịt, một khi không thấy thì căn bản không thể đuổi kịp.  

Chu Hằng chậm lại, may mắn cuối cùng đã bỏ xa đám người kia, nếu không linh lực của hắn cũng sẽ khô cạn.  

– Phía trước có khối đại lục, vào đó trước rồi nói sau! Dương Lan Hinh tính cách cầm được thì cũng buông được. Nếu quyết định phải mời chào Chu Hằng, thì sẽ quyết đoán quên chuyện tiểu tử này giả bộ, lại nói, ở trước mặt người xa lạ ẩn giấu thực lực cũng chỉ là do cẩn thận, cho dù lúc hãm hại Lâm Tài Tuấn thì cũng chỉ vì tự vệ mà thôi.  

Chu Hằng gật gật đầu, nếu bọn họ muốn trở lại Tiên Thành cũng chỉ có cách ngồi lên cùng thuyền, mà vũ trụ mịt mờ muốn đánh chủ ý lên tinh thuyền thì xác suất cũng như không, chỉ có đến đại lục mới có khả năng gặp được thế lực khai thác quặng khoáng.  

Hưu, hưu, hai người bay đi, đợi lúc bọn họ tiến vào đại lục. Một cỗ trọng lực khổng lồ đánh úp lại, hai người đều nghiêng người, cấp tốc rơi xuống dưới.  

Trọng lực ở đây ít nhất mạnh hơn khối đại lục lúc trước gấp trăm lần.  

Chu Hằng và Dương Lan Hinh vẫn có thể phi hành, nhưng linh lực hao phí cũng mạnh hơn, còn không bằng trực tiếp đi bộ trên đất. Tốc độ không chậm, mà hao tổn cũng giảm mạnh.  

– Ngươi khôi phục một chút linh lực trước đi! Dương Lan Hinh đưa cho Chu Hằng một khối tiên thạch.  

Trong pháp khí không gian của Chu Hằng cũng có tiên thạch, đó là từ trong tay Lệnh Hồ Huyền, Đặng Bộ Phi mà đoạt được, nhưng nếu Dương Lan Hinh đưa cho hắn, hắn cũng không có lý do từ chối. Thành thật không khách khí nhận lấy, hắn bắt đầu ngồi xuống điều tức, mau chóng khôi phục linh lực.  

Thực ra nhanh nhất chính là hấp thu Tinh Hạch lực, linh khí trong đó là tinh thuần và nồng đậm nhất, nhưng mà để khôi phục linh lực cũng quá lãng phí! Hắn còn muố giữ lại cho ái thể dùng.  

Dương Lan Hinh cũng lấy ra một khối tiên thạch hấp thu, chiến đấu lúc trước nàng cũng tiêu hao rất nhiều, về sau lại luôn chạy trối chết, làm sao có thời gian cho nàng khôi phục.  

Hai người đều ngồi vào chỗ của mình, tuy rằng quen nhau không được mấy ngày, nhưng mà đã là bạn cùng chung hoạn nạn, vẫn có một phần tín niệm đối phương, đương nhiên muốn hoàn toàn tin tưởng là không thể.  

Trong Tiên thạch linh lực sung túc, một ngày một đêm sau, Chu Hằng đã khôi phục nguyên khí, hắn cũng không đứng lên, mà tiếp tục hấp thu tinh khí sinh mệnh trong hắc kiếm.  

Hắn tổng cộng đánh chém 17 tiên nhân, tinh khí sinh mệnh ẩn chứa trong hắc kiếm vô cùng phong phú.  

Những tinh khí sinh mệnh này dùng tốc độ cực nhanh chuyển hóa thành tích lũy linh lực, mạnh mẽ gia tăng thực lực Chu Hằng.  

Tuy nhiên 9 vầng trăng của Chu Hằng đều tròn lên, chỉ một thời gian sau, hắn lại gặp phải bình cảnh, bởi vì 9 vầng trăng không thể gia tăng tiếp, linh lực hắc kiếm cung cấp bắt đầu súc tích.  

Chu Hằng chỉ cảm thấy cơ thể đầy hơi, cả người như muốn nổ tung, nhưng hắn cũng không thể làm gì, chỉ không ngừng rút ra lực lượng trong hắc kiếm.  

Sau khi luyện hóa nửa tinh khí sinh mệnh trong hắc kiếm một, hắn cũng đạt tới điểm tới hạn.  

Ông!  

Thế giới đan điền run lên, viền 9 vầng trăng khuyết xuất hiện một điểm trắng nhỏ.  

Vầng trăng thứ 10!  

Tuy rằng chỉ là hình thức ban đầu, nhưng lại đi ra một bước khó khăn nhất, chuyện còn lại thì dễ dàng rồi.  

Chu Hằng không ngừng rút ra linh khí trong hắc kiếm, điểm trắng nhỏ này cũng nhanh chóng trưởng thành, ánh sáng càng thêm sáng trắng, điểm nhỏ chậm rãi kéo dài, tạo thành một vầng trăng khuyết nhỏ.  

Khi tất cả tinh khí sinh mệnh trong hắc kiếm đều bị rút sạch, vầng trăng khuyết thứ 10 cũng phình được 1/3.  

Chu Hằng nhảy lên, toàn lực vận chuyển, 10 vầng trăng khuyết đồng loạt sáng ngời, trong nháy mắt lực lượng của hắn tăng lên mức kh ủng bố.  

So với lúc đến, ít nhất mạnh hơn gấp ba!  

Đợi vầng trăng khuyết thứ 10 này hoàn toàn thành hình, lực lượng của hắn cũng tăng lên 10 lần.  

Quả nhiên, nhiều hơn một vầng trăng thì chênh lệch càng lớn.  

Chu Hằng massage tay chân, ngoai đầu nhìn thấy Dương Lan Hinh vẻ mặt quái dị, trợn trừng mắt nhìn hắn, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi mở lớn hết cỡ, dễ dàng khiến người ta nổi lên ý nghĩ tà ác, muốn đem cái gì đó cứng cứng nhét vào.  

– 10, 10 vầng trăng! Dương Lan Hinh sắp điên mất rồi.  

Thông thường Nguyệt Minh Cảnh gặp 7 tiến 1, cũng chính là mỗi khi hình thành 7 vầng trăng là có thể tiến về phía trước một bước dài, tiến vào tiểu cảnh giới kế tiếp, tụ trăng khuyết thành nửa vầng trăng, lại tụ nửa vầng trăng thành trăng tròn.  

Ngẫu nhiên có kỳ tài ngất trời, có thể ở hình thành 8 vầng thậm chí 9 vầng, 10 vầng trăng sáng rồi tiếp tục đột phá, cũng sẽ lập tức tiến vào tiểu cảnh giới sơ kỳ kế tiếp, thậm chí trung kỳ!  

Nhưng thiên tài như vậy… Ngàn năm mới ra một!  

Nhưng mà quái vật trước mặt này thì sao, vừa tiến vào Nguyệt Minh Cảnh đã có được 9 vầng trăng khuyết, hiện tại lại tạo thành vầng thứ 10! Càng làm cho người ta kinh khủng hơn là, tên này rõ ràng vừa mới tiến vào Nguyệt Minh Cảnh, hiển nhiên không có khả năng sau khi vầng trăng khuyết thứ 10 hoàn toàn thành hình tiến vào Nguyệt Minh nhị trọng thiên, điều này có nghĩa cực hạn của hắn cũng không phải là 10 vầng trăng!  

Chiếu theo bình thường thì ít nhất cũng phải thêm 7, tổng cộng thành 16 vầng trăng sáng!  

Dương Lan Hinh chỉ thử nghĩ tới con số kia cũng muốn ngất rồi, 16 vầng trăng sáng a, như vậy cũng có thể so được với Nguyệt Minh Hoàng đấy!  

Nhưng mà độ khó đề thăng của hai người giống nhau sao? Nguyệt Minh Hoàng ít nhất khó hơn gấp mười!  

Đây cũng là nguyên nhân vì sao những cường giả kia lại trăm phương nghìn kế tận khả năng gia tăng số lượng vầng trăng rồi mới đột phá, bởi vì giống như chiến lực, độ khó hai thứ hoàn toàn không giống nhau.  

Nhất định phải bắt lấy nam nhân này cột hắn vào chiến xa của Dương gia!  

Dương Lan Hinh thầm nói trong lòng, nàng dường như đã thấy Dương gia quật khởi, quét ngang Tây Hợi Thành, thậm chí có thể một đường đánh lên, tương lai ở trong Tuyệt Tiên Thành chiếm được chỗ đứng nhỏ nhoi cũng không phải là không thể!  

Vậy sẽ là vinh quang vô hạn!  

– Mặt ta nở hoa sao?  

Chu Hằng có chút buồn bực, hơn nữa bị một vưu vật như vậy nhìn chằm chằm, hắn cũng có chút động tâm, dù sao nữ nhân này chẳng những xinh đẹp như hoa, hơn nữa dáng người kia lại nóng bỏng tới cực điểm, quả cầu thịt sinh động khiến người ta không muốn nắm không được.  

Dương Lan Hinh lại không ngại Chu Hằng dùng ánh mắt ăn chút đậu hủ, dù sao nàng cũng không lộ ra cái gì, nào có tính tổn thất. Nàng kiều mỵ cười, nói: – Thì ra thực lưc Chu huynh lại mạnh như vậy?  

Lúc trước nàng còn xưng Chu Hằng là thế huynh, là bởi vì nàng cho rằng mình cao hơn Chu Hằng một cảnh giới, mà võ giả lại chú trọng nhất thực lực, mặc cho Dương Lan Hinh coi trọng Chu Hằng như thế nào cũng không thể đối đãi bình đẳng.  

Nhưng bây giờ lại khác, Chu Hằng có được 10 vầng trăng, chiến lực có thể sánh ngang Nguyệt Minh Hoàng, bởi vậy tự nhiên có địa vị bằng nhau với nàng, xưng hô Chu thế huynh cũng biến thành Chu huynh.  

Kém một chữ, nhưng mà ý nghĩa lại hoàn toàn khác nhau.  

Nếu thực lực đã lộ ra ngoài, Chu Hằng cũng không khiêm tốn nữa, cười một tiếng nói: – Nơi này trọng lực thật lớn!  

– Không sai! Dương Lan Hinh lập tức ánh mắt sáng ngời, nhưng ngay sau đó liền lộ ra vẻ thất vọng: – Nơi này trọng lực lớn như vậy, khẳng định là ẩn chứa kim loại cực kỳ trân quý, hơn nữa số lượng rất nhiều! Đáng tiếc, tinh thuyền chúng ta đã bị cường đạo tinh hải đoạt mất rồi.  

– Kim loại! Chu Hằng động tâm, hắn cũng không cần lo lắng an toàn của Hoặc Thiên, chỉ có nàng khi dễ người khác, nào đến phiên người khác khi dễ nàng? Nói không chừng ngày sau gặp lại, nàng đã thành Nữ Vương của toàn thể cường đạo tinh hải!  

– Đi, chúng ta đi tìm một chút! Hắn động cắn nuốt ý.  

Ở Phàm giới, thể chất của hắn gần như vô địch, nhưng ở Tiên giới lại không dùng được, cũng nên cường hóa một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.