Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 520: Tà Vân Dược sư !



– Đây là ý gì! Chu Hằng phẫn nộ quát.  

Mặc Ngọc Nghiên căn bản không trả lời Chu Hằng, hướng Nguyệt Minh Hoàng nói: – Đem hai người này mang cho Tà Vân Dược sư!.  

– Tuân mệnh, tứ tiểu thư! Mắt thấy Mặc Ngọc Nghiên đột nhiên trở mặt, Nguyệt Minh Hoàng chỉ cảm thấy sau lưng của mình cũng đổ mồ hôi lạnh, ngay cả hắn đều nghĩ phía trước Mặc Ngọc Nghiên nói chính là nói thật, không nghĩ tới ngay cả hắn cũng bị lừa gạt.  

Vị Mặc gia tứ tiểu thư này tuyệt đối là hạng người kiêu hùng a!  

Nguyệt Minh Hoàng đưa hai tay ra, phân biệt xách theo cổ áo của Chu Hằng cùng Dương Lan Hinh, đi ra cửa.  

– Hừ, mặc kệ bọn họ nói thật hoặc là giả, Mặc gia ta với đoàn cường đạo Ám Nguyệt giao dịch bí mật không thể để người ngoài biết! Vừa lúc, dược thể bên Tà Vân cũng dùng hết, vừa vặn để cho bọn họ vào đó!.  

Mặc Ngọc Nghiên lạnh lùng tự nói, gương mặt xinh đẹp tỏ vẻ tàn nhẫn, khiến người ta không rét mà run.  

…  

Chu Hằng cùng Dương Lan Hinh cũng không bị thương tổn tính thực chất, chỉ là đan điền cùng thức hải đều bị phong chế! Ý vị bọn họ không thể vận dụng Thần chích cùng linh lực.  

Đối với tuyệt đại bộ phận tiên nhân mà nói, không thể vận dụng Thần chích cùng linh lực ý nghĩa trở thành một tên phế nhân. Nhưng đối với Chu Hằng mà nói lại không thích hợp, bởi vì hắn là linh thể song tu!  

Nhưng nói đi nói lại thì thể chất của hắn cũng chỉ mới vừa tiến vào Nguyệt Minh nhất trọng thiên, luận lực lượng, hắn ngay cả tiên nhân bình thường nhất đều không làm gì được, há là đối thủ Nguyệt Minh Hoàng?  

Bởi vậy Chu Hằng lựa chọn ẩn nhẫn, hắn phải tìm một cơ hội tốt nhất mới ra tay.  

– Ngươi mang vợ chồng ta đi nơi nào? Chu Hằng giả bộ sợ nói.  

Nếu Dương Lan Hinh biết nàng và Chu Hằng tuyệt đối không là vợ chồng, vậy nhất định sẽ bị Chu Hằng biểu diễn lúc này đánh lừa, tiểu tử này cũng quá có năng khiếu! Nhưng hai người ngồi chung một cái thuyền. Nàng tự nhiên không có khả năng đi vạch trần Chu Hằng.  

– Hai người các ngươi cũng chỉ có thể trách mệnh chính mình không tốt! Nguyệt Minh Hoàng kia khe khẽ thở dài, tựa hồ có chút đồng tình đối với hai người Chu Hằng – Thực ra, các ngươi ở trong tay cường đạo tinh hải còn may mắn hơn một ít!.  

Cường đạo tinh hải hung danh ai không biết? Nửa đêm đều có thể làm trẻ con khóc, chính là đại danh từ cực hung cực ác!  

Lại còn nói ở trong tay cường đạo tinh hải coi như tốt hơn?  

Tà Vân Dược sư đến tột cùng có bao nhiêu tà ác a!  

Chu Hằng nhướng mày. Linh lực của hắn bị phong chế, lúc này cho dù có thể giãy chạy trốn, cũng không có linh lực sẽ không thể phi hành, hắn ở trong vũ trụ mịt mờ có thể chạy bao xa? Còn không phải bị bắt về trong nháy mắt!  

Hiện tại… vẫn chỉ có thể nhịn!  

Từ tầng chót một đường xuống phía dưới, tôn Nguyệt Minh Hoàng rất nhanh dẫn hai người tới tầng dưới chót, xuyên qua mấy cái lối đi sau. Lập tức liền có mùi thuốc gay mũi đánh tới, vô cùng đặc, ngay cả tôn Nguyệt Minh Hoàng đều co rúm da mặt.  

Hắn vội vàng bước nhanh hơn, lại xuyên qua mấy cái lối đi sau, đi vào một gian thật lớn. Nơi này bày từng dãy bàn, mà trên bàn thì đổ đầy các loại bình bình lọ lọ.  

– Tà Vân Dược sư Tôn Nguyệt Minh Hoàng nói.  

– Dược thể để lão phu thử sao? Nam nhân ia nhếch nhác xoay người lại, lại là một lão già thần tình cau mày. Da mặt đen nhánh, hình như là một đoạn vỏ cây chết già, xấu xí vô cùng kỳ quái – Tiểu tử ngươi tự nguyện để lão phu thử dược thể sao?.  

– Hắc hắc, Tà Vân Dược sư thật biết nói đùa, ta phụng mệnh tứ tiểu thư, đưa thử dược thể tới! Tôn Nguyệt Minh Hoàng vội vàng nói.  

– Ân, rốt cục có thử dược thể, lão phu vừa mới nghiên cứu ra một loại dược mới, nếu không có thử dược thể. Lão phu sẽ tự mình ăn!  

Lão nhân nhếch nhác tự nhiên chính là Tà Vân Dược sư, hắn phất phất tay – Lão phu bận rộn, ngươi còn không mau cút đi một chút. Muốn lão phu đút ngươi một viên Tiêu Hồn Đan sao?.  

Tôn Nguyệt Minh Hoàng không khỏi run lên, vội vàng bỏ lại hai người Chu Hằng, trốn chạy ra ngoài.  

– Ha ha ha ha! Tà Vân Dược sư cười ha hả, một bên tiếp tục điều phối dược vật ở trên bàn, vừa nói – Hai người các ngươi, người nào đến nếm thử trước, lão phu vừa mới nghiên cứu ra Thất Tâm Tán? Lão phu rất có tình người, một cái ăn, một … người khác cũng không cần ăn!.  

Người này hoàn toàn chính là người điên, còn có tình người sao, quỷ cũng sẽ không tin tưởng!  

Chu Hằng thở dài trong lòng, lão gia hỏa này điên thì điên, nhưng một thân tu vi cũng đạt tới Nguyệt Minh nhị trọng thiên sơ kỳ, nếu tu vi hắn phục hồi có thể bắt giữ lão nhân này ở trong vòng mười chiêu, ở trong vòng ba chiêu giế t chết đối phương!  

Nhưng bây giờ chỉ có một thân man lực, hắn tuyệt đối không có khả năng làm được gì.  

Nếu không có cơ hội, vậy tuyệt không bại lộ thực lực của chính mình.  

– Lão già, Thất Tâm Tán là cái gì? Chu Hằng bò dậy từ dưới đất, cũng thuận tiện đỡ Dương Lan Hinh lên, yêu tinh này mất một thân linh lực không khác biệt cùng thường nhân mấy, mà ăn thuốc kia hình thể lại trở nên thật mập, giống như con rùa, muốn chính mình đứng lên cũng quá khó.  

Tuy rằng nghe đối phương gọi mình là lão già, Tà Vân Dược sư lại không thèm để ý chút nào, ngược lại hưng trí bừng bừng giới thiệu Thất Tâm Tán, nói: – Đây là lão phu căn cứ một phương thuốc cổ truyền điều phối chế ra gần đây, tác dụng là làm cho tâm thần người phảng phất, hỏi cái gì đáp cái đó! Hơn nữa, đây vẫn chỉ là Thất Tâm Tán giai đoạn thứ nhất, chờ lão phu lại có tiến triển, còn có thể khiến người uống thuốc nghe lệnh làm việc, dù là đi giết mình cha mẹ người vợ con cái cũng sẽ không do dự!.  

Hắn càng nói càng hưng phấn: – Lão phu nhất định sẽ trở thành Dược sư kiệt xuất nhất toàn bộ 49 Tiên Thành, danh truyền muôn đời!.  

Đây thật là lão điên, không ngờ nghiên cứu dược vật tà ác như vậy, hoàn toàn không vì thiên địa nhân luân!  

– Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi từng người bay! Tà Vân Dược sư lấy ra một cái bát, bên trong có chất lỏng đen thùi lùi, hẳn chính là Thất Tâm Tán. Hắn nhìn Chu Hằng, lại nhìn Dương Lan Hinh một chút, nói: – Thế nào, quyết định xong chưa, người nào thử trước?.  

– Nhanh, đừng trách lão phu không nhắc nhở các ngươi, Thất Tâm Tán hiện tại vẫn chưa hoàn toàn điều phối tốt, ăn vào còn có tác dụng phụ rất mạnh, đại để chính là đau đầu dục nứt ra, ân, rất đau rất đau, phía trước có một thử dược thể tự đập nát đầu mình ai, thật là một tên không nghị lực!.  

Lão già chỉ chỉ tòa lồ ng giam kia, Chu Hằng cùng Dương Lan Hinh nhìn sang theo, dường như có thể nhìn thấy trên song sắt đen nhánh còn lưu lại vết máu đỏ.  

Dược vật khiến nguời ta thà rằng tự sát cũng không thể chịu đựng!  

Dương Lan Hinh không khỏi run lên, nàng biết Tà Vân Dược sư làm cho bọn họ lựa chọn thật ra là đang trêu bọn họ, chính là muốn nhìn Vợ chồng bọn họ phản bội, vì chết chậm một chút mà xé rách da mặt.  

Nhưng nàng thật không thể chịu đựng!  

– Ta đến nếm thử! Nhưng còn không chờ nàng lên tiếng, chỉ thấy Chu Hằng đã đứng ra, mang theo một nụ cười nhàn nhạt hướng Tà Vân Dược sư. Trong khoảng thời gian ngắn, Dương Lan Hinh không biết trong lòng có cái tư vị gì, cảm động? Xấu hổ? Như trút được gánh nặng?  

Chính nàng cũng nói không rõ.  

Nhìn thấy Chu Hằng thống khoái mà đứng dậy như thế, Tà Vân Dược sư không khỏi lộ ra một tia khó chịu, hắn muốn xem thân nhân, bằng hữu phản bội, loại phản bội trắng trợn này có thể làm cho hắn thỏa mãn.  

– Tiểu tử, ngươi quyết định? Cũng không nên cậy mạnh!.  

– It nói nhảm, nếu không ngươi tự uống đi! Chu Hằng bĩu môi.  

– Ha ha, thật mạnh miệng, hy vọng lát nữa ngươi còn có thể như thế! Tà Vân Dược sư đi đến trước người Chu Hằng, đưa tay phải ra nắm khớp hàm Chu Hằng, mạnh mẽ mở khóe miệng Chu Hằng ra, sau đó đổ chén nước thuốc đen thùi lùi vào.  

Hắn tận mắt nhìn thấy nước thuốc đi vào thực quản Chu Hằng, lúc này mới vừa lòng cười, kéo Chu Hằng đi tới cửa lồ ng giam, vung thủ đánh Chu Hằng đi vào, sau đó cũng đẩy Dương Lan Hinh vào theo.  

– Chu Hằng! Chu Hằng! Ngươi thế nào? Dương Lan Hinh vội vàng hỏi.  

– Không chết được! Chu Hằng nói, ngồi xếp bằng, trong ánh mắt có lửa giận sôi trào. Hắn thề, chờ hắn thoát khốn nhất định phải chẻ lão bi3n thái này thành 100 khối, còn cam đoan mỗi một khối đều giống nhau như đúc!  

– Cạc cạc dát, bà béo, lão phu nhắc nhở ngươi một tiếng, dược lực Thất Tâm Tán sẽ phát tác rất nhanh, tiểu tử này dưới đau nhức sẽ không nhận lục thân, đến lúc đó ngươi có thể sẽ bị hắn cắn chết tươi! Tà Vân Dược sư tiếp tục châm ngòi quan hệ của hai người.  

Cái lão bi3n thái này muốn nhìn vợ chồng, thân nhân, bằng hữu phản bội.  

Dương Lan Hinh không nghe thấy, căn bản không quan tâm. Không phải là nàng áy náy lòng mang, dù chết ở trong tay Chu Hằng cũng không sao, mà là lồ ng giam chết tiệt này chỉ lớn có thế, nàng dù muốn trốn, có năng lực trốn đi nơi nào?  

– Hừ! Gặp hai người Chu Hằng cũng không quan tâm chính mình, Tà Vân Dược sư bất mãn hừ một tiếng, nhưng hắn lập tức lại lộ ra cười âm hiểm, hiện tại Chu Hằng còn có thể nhẫn, nhưng dược lực Thất Tâm Tán bất cứ người nào đều không thể chịu đựng, không bao lâu nữa hắn sẽ cắn xé cùng Dương Lan Hinh giống như dã cẩu!  

Vậy nhất định rất thú vị!  

Lão bi3n thái tiếp tục đi điều phối dược phẩm, đây là niềm vui lớn nhất của hắn  

Thất Tâm Tán… Dược lực phát tác thật mau!  

Chu Hằng đã cảm giác được trong bụng như đao cuốn, dường như muốn xả nứt ra can, tràng, dạ dày trong lòng hắn, cho dù hắn có được thể chất cấp bậc Tiên khí thì như thế nào, căn bản không hữu dụng!  

– Oa Hắn bạo phun ra một ngụm máu tươi, lại là đen thùi lùi, tản ra mùi tanh tưởi mãnh liệt.  

– Chu Hằng! Dương Lan Hinh cả kinh kêu lên.  

– Không có việc gì, ta còn chịu đựng được! Chu Hằng miễn cưỡng cười, năng lực Phệ Kim tộc phát động, hắn cắn nuốt sạch sẽ tinh hoa trong kim loại này, đến lúc đó lồ ng giam sẽ chỉ như sắt thường, để hắn có thể đột nhiên lao ra, phát động một kích chí mạng!  

Hơn nữa, đau nhức như thế đánh úp lại, hắn cũng phải tìm chút chuyện làm phân phân tâm.  

– Cạc cạc dát! Tà Vân Dược sư cười ha hả, hắn muốn xem Chu Hằng cùng Dương Lan Hinh ẩu đấu với nhau. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.