Tuy rằng bởi vì Hoặc Thiên, ấn tượng của Chu Hằng đối với Thiên Bảo Các trở nên rất kém.
Nhưng trong khu chợ nho nhỏ này chỉ có một cửa hàng dược Thiên Bảo Các, kiêm cửa hàng pháp khí, Phòng đấu giá. Nếu hắn không muốn đem Thanh Hoa Đan bán cho Thiên Bảo Các, như vậy chỉ có rời khỏi khu chợ này.
Tuy nhiên, nhìn một góc mà hiểu toàn cảnh, Thiên Bảo Các đồng dạng là thương hiệu cự phách Tiên giới, phỏng chừng chạy tới chỗ nào đều là kết quả như vậy. Ít nhất ở Tiên Thành tầng 10 đến 12 là như vậy.
Không có biện pháp, Chu Hằng đành phải đi Thiên Bảo Các.
Hắn thay đổi dung mạo một chút, đáng tiếc hơi thở của thần hồn không thể thay đổi, Ẩn Tức Phù lại mất tác dụng, thay đổi như vậy cũng chỉ có tác đụng đối với phàm nhân. Ừhm, hắn toàn lực thu liễm hơi thở, Nguyệt Minh Vương hẳn là cũng không nắm bắt được hơi thở của hắn, bởi vì thực lực hắn trên thực tế đã là Nguyệt Minh Hoàng.
May là đại bộ phận tiểu nhị Thiên Bảo Các cũng chỉ là cấp bậc Chuẩn Tiên. Nguyệt Minh Hoàng ở Tiên giới tuy rằng không tính là cường giả, nhưng cũng không đến mức ở Hợi Tiên Thành liền trở thành hạng phục vụ, Chu Hằng chỉ cần cẩn thận một chút hẳn là còn có thể che giấu thân phận.
Hắn đi tới Thiên Bảo Các, sau khi nói rõ ý đồ đến muốn bán đan dược, lập tức liền có một lão nhân ăn mặc kiểu Dược sư từ trong cửa hàng đi ra, trên ngực treo một cái minh bài ánh bạc lóng lánh, phía trên có khắc một ngôi sao.
Đó là dấu hiệu thông qua hiệp hội Dược sư kiểm chứng, một sao đại biểu là Dược sư nhất tinh, phía trên có trận văn đặc biệt có của hiệp hội, người bình thường không thể làm giả. Cho dù có cao nhân có thể làm giả cũng không dám, như vậy tương đương với đối nghịch toàn bộ hiệp hội!
Tu vi của lão già là Nguyệt Minh nhất trọng thiên, Chu Hằng khẽ thở ra một hơi. Đối phương cơ bản không có khả năng nắm bắt được hơi thở của hắn.
– Người trẻ tuổi, ngươi muốn bán đan dược gì? Dược sư nhất tinh kia mở con mắt hơi đục, hỏi Chu Hằng.
– Thanh Hoa Đan! Chu Hằng lấy ra một bình thuốc. Đây vẫn là sau khi ra cửa đột nhiên nghĩ đến lâm thời mua, bên trong có 20 viên Thanh Hoa Đan.
– Thanh… Thanh Hoa Đan! Lão dược sư thần tình chấn động, đây nhưng là đan dược tam phẩm! Hắn mặc dù ra mắt lại không có năng lực luyện chế. Tuy nhiên nếu chỉ là bình phán phẩm chất, như vậy hắn vẫn còn dư sức có thừa.
Chu Hằng đem bình thuốc đặt lên bàn, một bình sứ rất thông thường, kém muốn chết. Thật sự là hắn trong túi eo hẹp, tiên thạch toàn bộ tiêu hết mua linh thảo.
Lão dược sư nguyên bản không làm sao tin tưởng Chu Hằng có thể lấy ra Thanh Hoa Đan, sau khi nhìn thấy bình thuốc này lại càng suýt nữa phun ra một búng máu. Trong này khả năng chứa Thanh Hoa Đan sao?
Nhưng tới cửa chính là khách, dược sư tuy rằng cao quý nhưng cũng phải xem là lăn lộn ở chỗ nào. Ở nơi này hắn chịu sự cung phụng của Thiên Bảo Các thì phải làm việc cho Thiên Bảo Các!
Cửa hàng lớn không chỉ ăn hiếp khách, cũng đồng dạng ăn hiếp tiểu nhị!
Hắn bất mãn trong lòng, càng thêm không tin, liền rất tùy ý cầm lấy bình thuốc, hờ hững mở nút. Lập tức, hắn vẻ mặt ngẩn ra, trên mặt bỗng nhiên hiện ra vẻ kích động.
Dược sư nhất tinh tuy kém, nhưng kém mấy cũng là dược sư, phản ứng so với Dương Lan Hinh thì nhanh hơn nhiều, không đến mức ăn vào bụng còn phải chờ Chu Hằng hỏi mới phản ứng lại. Lão dược sư ngửi thấy mùi thuốc lập tức liền hai mắt tỏa sáng, dường như dê xồm gặp người đẹp cởi sạch.
– Mùi thuốc thật tinh thuần!
Hắn vội vàng đổ ra một viên Thanh Hoa Đan, sau đó đem nắp bình nút chặt lại. Trong tay nâng viên Thanh Hoa Đan kia, hắn ngửi một cái thật sâu, sau đó lộ ra vẻ say mê đầy mặt, thật lâu không nói.
Nhìn thấy hắn hồi lâu không có phản ứng, tiểu nhị mời hắn ra ngoài có chút nóng nảy, nói: – Hiến Minh tiên sinh…
– Láo xược, lão phu đang đánh giá thuốc, ngươi lại dám cắt ngang? Lão dược sư trừng hai mắt, dọa cho tiểu nhị kia lập tức “bịch bịch” lùi lại mười mấy bước. hắn chưa từng ra mắt lão dược sư thất thố như vậy.
Đan dược tiểu tử này bán thật sự tốt như vậy sao?
Lão dược sư thưởng thức sắc hương một hồi lâu, lúc này mới thật cẩn thận từ trên viên Thanh Hoa Đan kia cấu xuống một chút xíu, bỏ vào trong miệng.
– Này này này này này… Lão già lập tức nói không nên lời, bộ dạng như sắp khóc, kích động hoa tay múa chân, miệng lại càng lẩm bẩm thanh âm người khác hoàn toàn nghe không hiểu.
Thấy động tĩnh bên này rất lớn, những tiểu nhị khác còn cho rằng xảy ra chuyện gì, nhao nhao đi tới thăm dò tình huống. Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng lão dược sư quỷ dị như vậy, mỗi người đều trong lòng trở nên buồn bực.
– Đây là đan dược cực phẩm! Lão dược sư rốt cuộc nói một câu tiếng người: – Trời! Trên đời này lại có người có thể luyện chế ra đan dược phẩm chất tốt như thế, đây là tuyệt phẩm thuật vẻn vẹn chỉ tồn tại trong lý luận!
Lão già lệ rơi đầy mặt, “phịch” một cái liền quỳ xuống đất, đem Thanh Hoa Đan nâng lên thật cao, dường như đang thờ cúng thần linh.
Quả thật, không có người có thể luyện chế ra được đan dược hoàn mỹ như thế! Bởi vậy đây căn bản không phải là người luyện chế ra, mà là Thái Dương Kim Tinh sinh ra linh trí, càng bị luyện chế thành Hỏa Thần Lô, trời sinh chính là vì luyện đan mà tồn tại!
– Này. Lão già, số Thanh Hoa Đan này trị giá bao nhiêu tiền, cho giá đi! Chu Hằng không nhịn được nói.
Mặc gia khẳng định đang tìm hắn khắp nơi, thậm chí còn có khả năng treo giải thưởng, thời gian hắn ở bên ngoài vẫn là càng ít càng tốt.
– Trị giá bao nhiêu tiền? Lão dược sư dường như bị giẫm đuôi, lập tức từ mặt đất nhảy lên, một tay túm ngực Chu Hằng nhấc hắn lên: – Tiểu tử thối, đây nhưng là bảo vật vô giá, bao nhiêu tiền? Đây là có tiền có thể mua được sao?
Tuy rằng bị túm ngực nhưng Chu Hằng có thể thông cảm sự kích động của lão già, hắn cũng vui vẻ, nói: – Nếu là bảo vật vô giá, vậy thì dùng tất cả hàng hóa và tiên thạch nơi này để đổi đi!
– Chậm!
Lão già lúc trước là quá kích động, lập tức liền phục hồi tinh thần, ngượng ngùng nói: – Cái gọi là vô giá cũng là xem đối với ai, cửa hàng chúng ta đây là làm ăn buôn bán, hết thảy đều có giá!
– Lão già, ngươi cũng quá không phúc hậu! Chu Hằng thở dài.
Lão dược sư có chút ngượng ngùng, nhưng sống lâu như vậy, một tấm da mặt tự nhiên cũng cứng cỏi vô cùng, lập tức liền hàm hồ cho qua, quay đầu nói với đám tiểu nhị kia: – Còn không mâu đi lấy 20 bình thuốc tốt nhất đến. Dược lực này nếu là xói mòn, các ngươi gánh nổi sao?
Khi nói đến đây, lão già còn rất “u oán” nhìn Chu Hằng một cái. Tiểu tử này không ngờ lấy bình sứ bình thường nhất chứa đan dược cực phẩm, thật sự là phí phạm của trời!
Chu Hằng bị lão già này trừng khiến toàn thân toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: – Lão tiên sinh, tới tính tiền đi!
– Chậm chậm chậm, trước cho phép lão phu bình định phẩm chất số đan dược này một chút! Lão dược sư ngược lại không gấp, chậm rì rì đem 20 viên Thanh Hoa Đan tới tới lui lui đánh giá.
Chu Hằng biết, lão già này là cố ý kéo dài thời gian, khiến trong lòng hắn nôn nóng, đến lúc đó lại giằng co bàn giá tiền, hắn liền có khả năng làm việc xung động. Hắn tươi cười nói: – Gia sư qua một hồi còn muốn luyện một nhóm Thanh Hoa Đan…
Động tác của lão dược sư lập tức cứng đờ, động tác lập tức nhanh hơn, rất nhanh liền đem 20 viên Thanh Hoa Đan phân biệt cất vào trong bình ngọc. Hắn ho khan một cái, nói: – Trải qua lão phu giám định, 20 viên Thanh Hoa Đan này toàn bộ là cực phẩm!
Lời là hắn nói, nhưng chính hắn đều sợ nhảy dựng. Toàn bộ đều là cực phẩm, cái này… ai có thể luyện chế ra được? Những dược sư cấp Thánh trong truyền thuyết kia?
Chính là loại nhân vật vô thương này, trong 10 lò có thể luyện chế ra một viên đan dược phẩm chất cực phẩm xem như là may mắn. 20 viên này toàn bộ là cực phẩm… Có vị dược sư cấp Thánh nào ăn no thừa hơi đi luyện chế ít nhất 200 lò Thanh Hoa Đan?
– Nói giá đi, không cho ta vừa lòng, ta cũng không bán! Chu Hằng nói.
Lão dược sư vội vàng khép hai tay, đem 20 bình thuốc ôm hết vào lòng, sau đó dùng ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Hằng, bộ dạng ngươi dám đoạn ta liền liều mạng. Lại nói tiếp, cho dù Thanh Hoa Đan cực phẩm thì lại thế nào, luận dược hiệu nhiều nhất có thể bằng được hai viên Thanh Hoa Đan sáu điểm. Chỉ từ điểm này mà nói cũng chỉ là giá tiền gấp đôi.
Nhưng hai chữ cực phẩm há là nói suông?
Dược sư tự nhiên có thể từ trong quan sát đan dược đạt được bổ ích, cái loại phối chế hoàn mỹ đối với tài liệu, đối với nắm giữ tinh vi hỏa hầu. Đây nhưng đều là người thầy tốt nhất!
– 2000 một viên… Lão dược sư yếu ớt nói, sau khi nói ra giá tiền này chính hắn đều có chút ngượng ngùng. Đây quả thật chính là khinh nhờn đan đạo!
Kỳ thật chỉ cần vượt qua 1000 một viên Chu Hằng đã có thể tiếp nhận, nhưng hắn không thích chính là người khác coi hắn là ngốc mà đùa giỡn! 3000 tiên thạch một viên, chỉ từ dược hiệu mà nói đã là giá rất ưu đãi, về phần loại hiệu quả phụ gia đối với tăng lên kỹ nghệ của dược sư… Chu Hằng không hề để ở trong lòng.
Cứ như vậy đi, dù sao hắn chẳng những gỡ vốn, hơn nữa còn có Thanh Hoa Đan chưa bán đây!
– Đồng ý! Chu Hằng cười cười.
– Mau… mau đi lấy 6 vạn tiên thạch hạ phẩm ra! Lão dược sư dường như sợ Chu Hằng đổi ý, vội vàng thúc giục tiểu nhị đi lấy tiên thạch hoàn thành giao dịch. Sau đó ôm 20 bình thuốc kia như ôm bảo bối, dường như có người muốn cướp của hắn vậy.
Bên phía Thiên Bảo Các hy vọng Chu Hằng để lại địa chỉ liên hệ, để tiện sau này tiếp tục làm ăn. Nhưng Chu Hằng lại làm sao sẽ bộc lộ hành tung của mình, tùy tiện tìm cái “gia sư không thích bị người quấy rầy” làm lý do chối từ.
Hắn ra khỏi Thiên Bảo Các, ở trong khu chợ lượn vài vòng cắt đuôi theo duõi, khôi phục bộ dạng vốn có rồi mới quay về khách sạn.
Nghe thấy Chu Hằng thoáng cái liền kiếm được sáu vạn tiên thạch hạ phẩm, Dương Lan Hinh tự nhiên là không biết nói gì hơn. Cái này còn nhiều hơn so với Dương gia kiếm được một năm! Nhưng Chu Hằng Chu Hằng chỉ là bán không đến 1/10 Thanh Hoa Đan. Người so với người… tức chết người!
Chu Hằng lấy ra mấy khối tiên thạch ném lên giường, cười nói: – Cô bé, cười một cái cho đại gia!
Dương Lan Hinh nguýt một cái, sóng mắt quyến rũ. Vưu vật này nhất cử nhất động đều tràn ngập phong tình. Nàng cảm khái trong lòng. Nếu không phải dùng võng tình trói lại Chu Hằng, bằng vào chỗ tốt Dương gia hứa hẹn lại làm sao giữ được thiên tài như vậy?
Nhìn xem, người ta một ngày kiếm đều nhiều hơn một năm các ngươi kiếm, dùng nổi sao?
– Chúng ta ở đây an toàn sao? Bởi vì Chu Hằng biểu hiện quá mức xuất sắc, nàng cam tâm tình nguyện làm nhân vật ỷ lại.
Chu Hằng nghĩ nghĩ, nói: – Dù sao an toàn hơn trong núi rừng!
Đừng nhìn trong núi rừng hoang không bóng người, chợt nhìn rất bí mật! Nhưng chính là bởi vì người quá ít, chỉ cần thần ý đảo qua là có thể phát hiện, càng thêm không bảo hiểm! Còn không bằng ở trong phố xá sầm uất này, nhân viên phức tạp, căn bản không có khả năng dùng thần thức quét qua được!
Đây dù chỉ là một khu chợ, nhưng quy mô lại không kém chút nào so với một tòa thành cỡ lớn, phải có bao nhiêu người chứ!