Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 535: Quần là áo lượt chân chính



Khó trách tất cả mọi người đều kích động như vậy, hoặc là hưng phấn lại hoặc là phẫn nộ. Nhìn thấy một màn như vậy thế nào đều sẽ nổi lên phản ứng mãnh liệt.  

Đám côn đồ lưu manh thì mặt mày hớn hở, hưng phấn thảo luận bốn nữ nhân trần truồng kia người nào bộ ngực càng lớn, mông càng tròn, chân càng dài. Mà người lương thiện một chút thì đã không đành lòng nhìn, quay đầu đi chỗ khác.  

Người lòng đầy căm phẫn thì lớn tiếng quát mắng. Ban ngày ban mặt như vậy không ngờ lăng nhục nữ nhân như thế, còn có giới hạn cuối sao?  

Tiên Thành không có Hoàng đế, nhưng mọi người đều biết, Tiên Thành càng lên trên, thế lực ở đó lại càng cường đại, khủng bố. Tuyệt Tiên Thành tùy tiện ra một cao thủ là có thể hoành tảo tứ dã bát hoang!  

Trên thực tế, 49 Tiên Thành sau khi thành lập liền có tiên pháp ban bố, quy định rất nhiều tối kỵ, là thần thánh không thể xúc phạm!  

Bởi vậymới có cường đạo tinh hải xuất hiện, chính là có rất nhiều người xúc phạm tiên pháp, bị ép trốn ra 49 Tiên Thành. Nếu không, ai lại đi loại địa phương quỷ quái ảm đạm không ánh sáng, không hề có linh khí như chỗ sâu trong tinh hải?  

Nhưng chuyện không tuyệt đối, luôn có kẻ đặc quyền có thể lẩn tránh tiên pháp, thậm chí ngự trị trên tiên pháp!  

Như loại hành vi ác lăng nhục phụ nữ này, trên tiên pháp cũng không có quy định rõ ràng, nếu là tố cáo lên nói không chừng còn có thể đem thanh niên kia giết chết, nhưng cũng nói không chừng bị thế lực sau lưng hắn nhẹ nhàng san bằng.  

Cái gọi là hành vi ác, phải có ba thứ: người bị hại, vật chứng, người chứng. Nếu người bị hại không có, như vậy hành vi ác chẳng phải là căn bản liền không tồn tại? Nếu là người chứng hoặc vật chứng không có, như vậy không phải là vu cáo?  

Cho nên, đây vẫn là một thế giới cường quyền.  

Tuy nhiên, thanh niên quần là áo lượt kia dám hoành hành không kiêng kỵ trước mặt mọi người như vậy, nói rõ bối cảnh của hắn tuyệt đối đủ cứng rắn, nếu không sao dám như thế?  

– Đó không phải là đại thiếu của Mông gia Mông Thiên Quân sao? Hítzz hà, hắn bình thường nhưng là vênh váo vô cùng, trước giờ chưa từng thấy hắn khiêm tốn!  

– Vậy cái tên đang ngồi kia là ai, nhìn liền khiến người tức giận!  

– Nhỏ giọng một chút, đừng để người nghe thấy. Loại nhân vật lớn đó là ngươi có thể đắc tội?  

– Phì!  

Không bao lâu, đội ngũ kỳ quái này cũng đi tới gần, ở sau hai thanh niên kia còn có năm người hầu. Tuổi khác nhau, có người nghiêm trang mà đi, có người thì đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên mông bốn nữ nhân trần truồng kia, dường như hận không thể xách thương thúc ngựa, vọt vào nơi đào nguyên chỉ nhấc chân một cái là lộ ra kia.  

Cách gần như vậy, Chu Hằng tự nhiên cũng có thể nhìn ra tin tức.  

Thanh niên được xưng Mông Thiên Quân kia có tu vi Nguyệt Minh Hoàng, cụ thể là mấy vầng trăng, điều này liền không thể biết. Mà thanh niên quần là áo lượt kia thì chỉ có cảnh giới Nguyệt Minh Vương, hơn nữa hơi thở tương đối pha tạp. Giống như là thông qua bí pháp nào đó mạnh mẽ tăng lên, mang đến cho Chu Hằng một loại cảm giác như giấy pơ- luya, tùy tiện dùng ngón tay chỉ một cái là có thể chọc thủng.  

Mà bốn con “vật cưỡi” kia không ngờ đều là Nguyệt Minh Hoàng!  

Chu Hằng không khỏi kinh ngạc. Nguyệt Minh Hoàng mặc dù ở toàn bộ 49 Tiên Thành không tính là cao thủ đỉnh cao, nhưng có thể trở thành tiên nhân liền đủ để sống qua ngày. Huống chi nơi này là 12 Tiên Thành, Nguyệt Minh Hoàng không đủ để xưng bá, nhưng bất kể chạy đến gia tộc nào đều có thể trở thành đối tượng trọng điểm mời chào.  

Thậm chí có thể tự mình xây dựng cơ nghiệp!  

Làm sao sẽ luân lạc tới nông nỗi làm vật cưỡi cho người? Hơn nữa còn là cởi sạch, xấu mặt ở trước mặt vạn người?  

Đây chỉ có thể nói rõ, bối cảnh của thanh niên quần là áo lượt kia rất thâm hậu, thâm hậu đến khiến bốn gã Nguyệt Minh Hoàng bị khuất nhục lớn như vậy đều không dám phản kháng, ngược lại còn phải nhẫn nhục chịu đựng.  

Lại về phần năm tùy tùng phía sau, thì đều chỉ là Nguyệt Minh Vương, Chu Hằng đảo qua một cái liền thu hồi ánh mắt.  

Qua mấy ngày như vậy, Chu Hằng cũng có một hiểu biết đại khái đối với tình huống nơi này. Khu chợ này thuộc về Mông gia, cũng chính là gia tộc của Mông Thiên Quân.  

Lão tổ Mông gia nghe nói là tu vi Nguyệt Minh Đế, ở trong Bắc Hợi Thành cũng xem như là nhân vật cấp bậc bá chủ. Hắn vốn có tư cách đi tới Tiên Thành thứ 10, lại ở lại nơi này. Muốn không phải là loại trong núi không hổ, khỉ làm Đại vương sao?  

Mà phái đoàn của thanh niên quần là áo lượt kia hơn xa Mông Thiên Quân, từ thái độ của Mông Thiên Quân cũng có thể nhìn ra được, trong thần tình của hắn đầy vẻ lấy lòng.  

Tự nhiên không có khả năng lấy lòng một gia tộc đồng dạng là Nguyệt Minh Đế.  

Thanh niên quần là áo lượt kia tất nhiên tới từ thế lực Nhật Diệu Vương, thậm chí Nhật Diệu Hoàng. Điều này cũng có thể giải thích vì sao bốn gã Nguyệt Minh Hoàng bị bắt làm vật cưỡi cũng không dám phản kháng.  

Chu Hằng trong nháy mắt nổi sát ý. Nhưng thứ nhất, chuyện không liên quan mình. Thiên hạ chuyện bất bình quá nhiều, hắn quản được sao? Thứ hai, hắn hiện tại tu vi còn quá yếu, thật sự có lòng giết tặc lại không đủ sức xoay chuyển trời đất.  

Lại nói, chính hắn hiện tại đều là loại lưu vong, nếu lo việc bao đồng đem Mặc gia dẫn tới thì làm sao bây giờ?  

Hắn đè sát ý xuống, nhưng nếu là có cơ hội hắn tuyệt đối không ngại đánh chết tên khốn kia.  

Thiên Bảo Các tối mai sẽ cử hành hội đấu giá, sự xuất hiện của thanh niên quần là áo lượt kia có thể liên quan với nó hay không?  

Chu Hằng mang theo nghi hoặc về khách sạn, đem sự tình nhìn thấy nói cho Dương Lan Hinh. Yêu tinh này lại không hề có biểu tình phẫn nộ toát ra, dường như tập mãi thành thói quen.  

– Nàng không cảm thấy người nó nên giết sao?  

– Nên! Dương Lan Hinh gật gật đầu.  

– Vậy biểu tình của nàng cũng quá lạnh nhạt!  

– Nếu là ngươi gặp nhiều loại tình huống này, phẫn nộ lớn hơn nữa cũng sẽ biến thành bất đắc dĩ! Dương Lan Hinh thở dài. Cũng không phải là nói nàng có lòng đồng tình bao lớn, mà là thân là một nữ nhân hận nhất chính là hành vi lăng nhục phái nữ.  

– … Còn có người tương tự? Chu Hằng cả kinh.  

– Nhiều không đếm xuể! Dương Lan Hinh bất đắc dĩ thở dài.  

Tiên giới này… Hủ bại không chịu nổi như thế! Như thế còn xứng xưng là Tiên giới? Quả thật chính là địa ngục nhân gian!  

Chu Hằng đột nhiên nghĩ đến vị lão tổ tông kia của hắn. Vạn Cổ Đại Đế một đường đánh lên Tuyệt Tiên Thành, hẳn là vị lão tổ này lòng có cơn giận xung thiên, muốn đẩy ngã cường quyền Tuyệt Tiên Thành thanh tẩy Tiên giới nhỉ?  

Cũng giống như năm đó Vạn Cổ Đại Đế thống nhất Huyền Càn Tinh, thành lập pháp điển của mình, người không tuân kẻ trấn, người giết. Ai dám làm xằng làm bậy?  

Đáng tiếc, vị lão tổ tông này hoặc là thực lực còn không đủ cường đại, hoặc là một mình không đánh lại số đông… Tóm lại không thể lật ngã Tuyệt Tiên Thành, hiện tại sống chết tung tích đều không biết!  

Chu Hằng nắm chặt tay. Bất kể Vạn Cổ Đại Đế chết hay chưa, hắn nhất định sẽ dọc theo đường của Vạn Cổ Đại Đế đi tới, giết lên Tuyệt Tiên Thành, đánh đổ đám khốn kiếp kia!  

Hắn chiến ý hào hùng, tự nhiên mà lộ ra khí thế tiến tới không sợ sệt, nhìn mà Dương Lan Hinh không khỏi si mê. Có một loại kích động ngả vào lòng, mặc hắn yêu thương.  

Một ngày qua đi, Chu Hằng và Dương Lan Hinh chuẩn bị một chút, rời khỏi khách sạn đi tới Thiên Bảo Các.  

Bọn họ ở nơi này cũng rất lâu rồi, sau lần đấu giá này sẽ rời đi.  

Chu Hằng ngụy trang thành cách ăn mặc mấy lần trước đi Thiên Bảo Các, mà Dương Lan Hinh thì dùng lụa mỏng che mặt, lại đổi một món quần áo rộng thùng thình, che đi dáng người ma quỷ.  

Hai người đi tới Thiên Bảo Các, Chu Hằng sau khi lấy ra thiệp mời được cung kính đưa vào trong phòng bao riêng.  

Kết cấu tương tự phòng đấu giá Phàm giới, nơi này cũng là ba mặt vách tường, ngay phía trước thì chỉ có nửa bức tường, có màn che, kéo ra là có thể nhìn thấy tình huống của phòng đấu giá phía dưới.  

Nơi này có trận pháp ngăn cách thanh âm và thần thức cảm ứng. Chu Hằng thừa dịp bán đấu giá còn chưa bắt đầu, ôm Dương Lan Hinh ngồi lên đùi, hai tay chia quân hai đường. Một đường thẳng đến bộ ngực đầy đặn kia của yêu tinh, một đường thì trượt xuống mông xinh đẫy đà kia, xoa bóp quên trời đất.  

– Dê xồm! Dương Lan Hinh khẽ rên rỉ. Hôm ban đầu đó nàng còn giãy giụa một chút, nhưng hiện tại cũng thói quen, dường như đã nhận mệnh. Muốn sờ thì cứ sờ, dù sao nàng cũng hưởng thụ.  

Chu Hằng cười hắc hắc, một tay đùa nghịch quả cầu thịt co dãn mười phần của nàng, tới tới lui lui trêu chọc hai viên anh đào nhỏ, dường như hứng thú mười phần.  

Rầm!  

Chính vào lúc này, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng vang nặng nề, rồi lại bị người một cước đạp mở ra.  

Dương Lan Hinh thét một tiếng kinh hãi, liền vội vàng đem mặt vùi vào trong lòng Chu Hằng.  

Chu Hằng nhíu mày, xoay người lại.  

Ở cửa tổng cộng có ba người, đều là lúc trước hắn đã nhìn thấy.  

Mông Thiên Quân, thanh niên quần là áo lượt kia cùng với một nữ nhân trần truồng bị hắn cưỡi ở dưới.  

Lần này thanh niên quần là áo lượt kia không lớn lối như lúc trước, cho bốn nữ nhân trần truồng cõng “vương tọa” của hắn. Nhưng một nam nhân cưỡi trên lưng một nữ nhân trần truồng, dường như con ngựa rêu rao khắp nơi, đây chính là chuyện mà nghĩ thôi đều khiến người cảm thấy không phải là người có thể làm ra.  

– Ngượng ngùng, đi nhầm phòng! Mông Thiên Quân hướng về phía Chu Hằng mỉm cười, ngôn từ tuy rằng khách sao nhưng trong giọng nói lại lộ ra kiêu ngạo mười phần.  

Cũng đúng. Đường đường Nguyệt Minh Hoàng có thể hướng về Nguyệt Minh Vương nói xin lỗi đã là một dị số, còn muốn thế nào?  

Đây là Tiên giới với thực lực làm vua!  

Thanh niên quần là áo lượt kia lại chỉ nhìn chằm chằm Dương Lan Hinh, nói: – Vạch khăn che mặt ra, cho bản thiếu nhìn xem bộ dạng thế nào! Hắn vừa mở miệng, cái loại mùi vị bại gia tử liền trào ra.  

Chu Hằng sắc mặt lạnh lùng, lạnh nhạt nói: – Cút ra ngoài!  

– Ái chà, tiểu tử, ngươi dám kêu bản thiếu cút? Nói cho ngươi biết, người có thể khiến bản thiếu cút còn chưa sinh ra đâu! Thanh niên quần là áo lượt lấy ra một cái quạt gấp, xoạt một cái xòe ra, phe phẩy mấy cái, lại “roạt” một cái gấp lại, chỉ vào chính mình nói: – Ngươi có biết bản thiếu là ai chăng? Bản thiếu họ Phạm, Thất thiếu gia Phạm Thông của Phạm gia chính là bản thiếu!  

– Quản ngươi Phạm Thông thùng cơm (đồng âm), cút xéo cho ta! Chu Hằng vốn đối với thanh niên quần là áo lượt này mười phần sát ý, hiện tại lại càng phát ra mà không thể vãn hồi.  

– Ngươi… ngươi dám mắng ta? Phạm Thông đỏ mắt, dường như bị uất ức rất lớn: – Không ai dám mắng bản thiếu, ngươi đây là tìm chết! Diêu Cơ, giết hắn cho bản thiếu!  

– Dạ, thiếu gia! “Vật cưỡi” dưới khố hắn bò dậy, tóc đen tách ra, hiện ra một gương mặt cực kỳ xinh đẹp. Da thịt trắng như tuyết, eo nhỏ vú to, chính là một mỹ nữ cực kỳ xuất sắc.  

Thế gian không thiếu mỹ nữ, chỉ cần có đủ nhân khẩu, chính là trong 100 ra một, trong vạn có một, số lượng mỹ nữ cũng là cực kỳ khả quan. Mỹ nữ có thể tu luyện đến tiên nhân… loại này liền ít, hơn nữa còn là Nguyệt Minh Hoàng!  

Mỹ nữ như nàng lại thêm phần tu vi này, có thể nói là chọn một trong 100 triệu.  

– Chậm! Một tiếng quát lớn, một người từ ngoài cửa đi vào, chính là một nam trung niên nhìn qua rất bình thường. Hắn lạnh lùng đảo qua Chu Hằng, Mông Thiên Quân và Phạm Thông nói: – Trong Thiên Bảo Các cấm đánh nhau, người vi phạm giết không tha!  

Lời này vừa ra, ngay cả Phạm Thông vênh váo đến trời là anh cả hắn là anh hai đều tịt ngòi. Hung hăng trừng Chu Hằng một cái, ném lại một câu: – Chờ xem!  

Rồi nghênh ngang mà đi.  

Thiên Bảo Các vẫn là rất có thực lực!  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.