Dương Thiết Hổ cơ hồ nhận lấy theo bản năng, vừa triển khai, cái này quả nhiên là con dấu khế đất người thủ hộ trật tự Dã Mã Thành!
Con dấu là một cái trận pháp giản dị, bất luận kẻ nào dám cả gan làm nhái chính là địch cùng Tuyệt Tiên Thành!
Bản thân Tư Đồ gia chính là Thành chủ Dã Mã Thành, hơn nữa lại cho trước mắt nhiều người như vậy, phần khế đất này tuyệt đối là thật!
Nhưng vì cái gì?
Dương Thiết Hổ bắt đầu hoảng sợ, nhưng lập tức cảm giác ra điều gì.
Khế đất Phó gia làm sao có thể rơi xuống trong tay Tư Đồ gia? Hơn nữa còn giao cho hắn trước mặt nhiều người như vậy? Đây không phải ý nghĩa Tư Đồ gia giao địa bàn Phó gia cho hắn?
Mục tiêu Dương Thiết Hổ phấn đấu, chính là một ngày kia có thể dọn gia tộc vào Dã Mã Thành!
Đây là một loại nhận đồng, một loại khẳng định, càng là một loại quang vinh, tượng trưng địa vị!
Có thể quản gia tộc trong Dã Mã Thành, chính là gia tộc đứng đầu nhất trong khu vực Dã Mã Thành, một trong!
Cho dù chỉ chen vào trước hai mươi, trước 30, vậy cũng đã đủ!
Dương Thiết Hổ nằm mộng cũng muốn có một phần địa bàn Dã Mã Thành, nhưng nhìn khế đất trên tay mình, hắn lại dâng lên một cỗ cảm giác mãnh liệt không chân thật, luôn cảm giác mình đang nằm mơ.
Hơn nữa, việc này vô cùng cổ quái a!
Phó gia là một trong gia tộc đỉnh cao Dã Mã Thành, khế đất bọn họ làm sao chạy đến trong tay Tư Đồ gia, lại cho hắn trước mặt nhiều người như vậy?
Trên trời rơi xuống đến một khối bánh thật lớn a!
Nhìn thấy phần khế đất này, vô luận là Dương Thiết Hổ hay là Lưu Tử Sương, Lâm Tài Tuấn, Lưu Hàn Diệp đều hủy bỏ những ý tưởng thế lực siêu cấp Dã Mã Thành tới tìm Dương gia gây phiền toái, bởi vì chuyện phát triển cũng làm cho bọn họ không biết rõ tình huống.
Ít nhất Lâm Tài Tuấn cùng Lưu Hàn Diệp mừng rỡ, bởi vì vào Dã Mã Thành xong. Ý vị địa vị của bọn họ tăng lên một cấp bậc, trở thành quý thiếu chân chính!
– Tư Đồ huynh, phần đại lễ này ta không dám thu a! Dương Thiết Hổ căn bản không biết rõ chuyện khúc chiết, đối mặt với một phần đại lễ hắn tha thiết ước mơ lại chần chờ, rút lui!
Tư Đồ Yếu Phương nhướng mày, trong lòng dâng lên ý không vui.
Giao địa bàn Phó gia cho Dương gia, đây là quyết định Chu Hằng làm ra từ lúc huỷ diệt Phó gia, những gia tộc khác đỏ mắt cũng biết vì vậy mà đắc tội một vị Dược sư tam tinh sẽ không khôn ngoan.
Bất quá bọn hắn cũng không làm quá lộ liễu. Dương gia chỉ nhận được địa bàn Phó gia ở trong Dã Mã Thành, về phần sản nghiệp Phó gia toàn bộ bị bọn họ phân, đại bộ phận đều là địa phương gieo trồng linh thảo, những thứ này là mấu chốt thế lực bậc thấp Tiên Thành dựa vào sinh tồn.
Ở trong mắt Tư Đồ Yếu Phương, Dương Thiết Hổ từ chối là giả, dụng ý chân chính là oán giận lấy chỗ tốt quá ít!
Thật đúng là tham a!
Tư Đồ Yếu Phương kính Chu Hằng. Tuy rằng Dương Thiết Hổ với hắn đều là Nguyệt Minh Đế đỉnh phong, nhưng khoảng cách bọn họ trèo lên con đường Nhật Diệu Vương khẳng định bất đồng, chiến lực cũng cách nhau 1 trời 1 vực!
Hắn xếp hạng chiến lực tốp 5 Dã Mã Thành cũng không phải đường trắng!
– Dương huynh, đây là quyết định của Chu thiếu! Tư Đồ Yếu Phương trầm giọng nói. Ích lợi phân chia từ lúc Phó gia huỷ diệt đã quyết định tốt, hơn nữa tuy rằng mọi người tiếp xúc tính cách Chu Hằng không dài, nhưng cũng biết hắn tuyệt đối là người nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt sẽ không lật lọng!
Như vậy khẳng định lão gia hỏa Dương Thiết Hổ nảy lòng tham!
Chu, Chu thiếu?
Trong khoảng thời gian ngắn Dương Thiết Hổ không hiểu gì. Thẳng một lát sau chần chờ hỏi: – Chu Hằng?.
– Đương nhiên! Tư Đồ Yếu Phương gật đầu.
Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!
Bốn người Dương Thiết Hổ, Lưu Tử Sương, Lâm Tài Tuấn, Lưu Hàn Diệp đồng thời nổ vang trong óc, như là kẻ ngốc.
Chu thiếu!
Đường đường một trong lão tổ Tư Đồ gia, Đồ Yếu Phương chiến lực xếp hạng tốp 5 Dã Mã Thành Tư không ngờ gọi Chu Hằng là Chu thiếu! Này này này này, bọn hắn nghễnh ngãng sao?
– Dương huynh, hiện tại Chu thiếu ở nơi nào?.
– Mời Chu thiếu đi ra để ta bái kiến!.
– Dương huynh.
Mọi người nhao nhao nói.
Dương Thiết Hổ dù ngu đi nữa cũng có thể nhìn ra những người này bởi vì Chu Hằng mới tới chỗ này, tuy nhiên không phải bởi vì Chu Hằng ngủ với khuê nữ của người ta, mà là khiến những người này đều có loại kính sợ phát ra từ nội tâm!
Kính sợ?
Đúng vậy, chính là kính sợ!
Những người này đại biểu cho lực lượng mạnh nhất Dã Mã Thành. Nhưng không ngờ bọn họ lại kính sợ đối một mao đầu tiểu tử vừa mới phi thăng Tiên giới!
Khó tin!
Nhưng những người này căn bản không cần thiết diễn trò ở trước mặt hắn a!
Những thế lực này tùy tiện phái 1 chi ra, muốn tiêu diệt bọn họ Dương gia cũng chỉ hơi chút tiêu phí một chút tay chân, nào cần dối lừa hắn?
Chu Hằng lợi hại như vậy?
Nghĩ đến đây, Dương Thiết Hổ mặt không khỏi đỏ!
Phía trước hắn bỡn cợt Chu Hằng không xu dính túi, nhưng bây giờ cái tên ăn bám này ở trong mắt hắn không ngờ nhanh chóng biến hóa thành tồn tại chư thế lực Dã Mã Thành kính úy, chẳng những kinh ngạc lạ thường, càng làm cho hắn không biết đối mặt với Chu Hằng như thế nào!
Một cái xoay người cũng quá hoa lệ!
Con gái a con gái, ngươi lừa gạt lão tử ngươi thảm a!
– Các vị mời ngồi, ta đây… mời Chu thiếu đi ra! Dương Thiết Hổ vốn định gọi thẳng tên Chu Hằng, nhưng lời đến khóe miệng, hắn lập tức cảm thấy không ổn, mọi người đều gọi Chu Hằng là Chu thiếu, hắn lại tùy tiện gọi thẳng tên, chẳng phải tước sĩ diện của mọi người sao?
Dù sao bây giờ Chu Hằng còn không phải con rể nhà hắn!
Chu thiếu!
Lưu Hàn Diệp cùng Lâm Tài Tuấn đều dâng lên từng luồng hàn ý từ đáy lòng, bọn họ đều từng gặp những đại nhân vật trong Dã Mã Thành.
Đại nhân vật chân chính, giậm chân một cái toàn bộ Dã Mã Thành đều run rẩy!
Nhưng những người này không ngờ xưng Chu Hằng là Chu thiếu!
Dựa vào cái gì? Cái tên kia dựa vào cái gì có thể nhận được vinh quang như vậy?
Tiểu tử kia chỉ là tán tu vừa mới phi thăng đi lên từ Phàm giới, ở Tiên giới căn bản không có bối cảnh gì – nếu không khẳng định Giới Môn đã sớm tiếp dẫn đến Tiên giới thành tiên. Làm sao có thể xuất hiện ở chỗ sâu trong vũ trụ hoang vắng?
Hắn đến tột cùng đụng vào đại vận gì, không ngờ có thể làm cho Nguyệt Minh Đế đỉnh phong đều kính sợ như thế?
Chu Hằng chỉ là Nguyệt Minh Hoàng a, hơi thở kia hoàn toàn là thật sự, căn bản không giả được!
Vì cái gì! Vì cái gì! Vì cái gì!
Tại sao là Chu Hằng? Vì cái gì không là bọn hắn?
Hai người tràn đầy hâm mộ ghen tị, hai mắt đều đỏ, càng không thể tin tưởng, không chịu tin tưởng, không muốn tin tưởng!
Chu Hằng cùng Dương Lan Hinh thực ra đã đến bên ngoài cửa, Dương Thiết Hổ phái ra người mời hắn vừa ra khỏi cửa liền thấy hắn, thần sắc vội vàng nghiêm lại, nửa quỳ hành lễ nói: – Chu thiếu, gia chủ đại nhân cho mời!.
Người nọ cũng không phải người ngu. Biết Chu Hằng hiện tại tuyệt đối là nghịch thiên, trong lời nói tràn đầy kính sợ!
Chu Hằng gật gật đầu, quay đầu nói với Dương Lan Hinh: – Chúng ta đi vào!.
– Ân! Dương Lan Hinh mềm mại nắm tay Chu Hằng, trong lòng tràn đầy kiêu ngạo!
Mục tiêu đời này của Dương Thiết Hổ chính là chiếm cứ chỗ đứng nhỏ nhoi ở trong Dã Mã Thành, hiện tại chẳng những thực hiện, hơn nữa quy cách còn vượt qua xa!
Gia tộc nào có thể làm cho toàn bộ thế lực Dã Mã Thành tập thể bái phỏng? Tư Đồ gia cũng không có mặt mũi như vậy!
Cha được vẻ vang. Nàng tự nhiên như được ăn mật ngọt!
– Cảm ơn! Nàng nhỏ giọng nói.
– Buổi tối theo giúp ta! Chu Hằng cũng nhỏ giọng cười nói.
– Lưu manh! Dương Lan Hinh gắt một cái.
Khi hai người bước vào đại sảnh, nguyên bản toàn trường tiếng động lớn lập tức trở nên yên tĩnh lại, mỗi nhóm lão tổ đại gia tộc đều thu hồi thanh âm, trên mặt hiện đầy tươi cười, nhao nhao nhìn về phía Chu Hằng.
Thấy một màn như vậy, nguyên bản Dương Thiết Hổ còn có chút không chắc cũng không khỏi không tin tưởng. Mặt mũi của Chu Hằng lớn đến thái quá!
Trách không được lúc trước hắn dám ba hoa nói lần này Dương gia bắt được thứ nhất Tinh Phong Thí Luyện! Chỉ cần Chu Hằng nói, những gia tộc này khẳng định sẽ vòng quanh Chu Hằng, giao lệnh phù cho Chu Hằng, cướp lấy thứ nhất dễ như trở bàn tay!
Trừ phi tám thành lớn khác cũng làm như vậy, tập trung toàn bộ lệnh phù đoạt được ở trên người một người, lúc này mới có thể tranh.
– Chu thiếu!.
Tất cả gia tộc đều đứng lên, chào hỏi Chu Hằng.
– Đại nhân! Ba gã trưởng lão hiệp hội Dược sư cũng bu lại, tu vi bọn họ không cao vốn không được chen vào. Nhưng ai bảo bọn họ là Dược sư nhị tinh tôn quý, ai dám không cho bọn hắn mặt mũi?
Nhìn mọi người vây quanh Chu Hằng, Lâm Tài Tuấn cùng Lưu Hàn Diệp đều tức giận đến toàn thân phát run, bọn họ hy vọng mình mới là người được mọi người kính sợ!
– Tiểu nhân đắc chí! Lâm Tài Tuấn thấp giọng nói.
– Bất quá là gặp vận may! Lưu Hàn Diệp cũng nhỏ giọng hừ nói.
Hai người liếc nhìn nhau, đều từ ánh mắt của đối phương thấy được cừu thị đối với Chu Hằng.
Cái gọi là địch nhân của địch nhân là bằng hữu. Tuy rằng trước kia bọn họ không hợp nhau, nhưng bây giờ lại có một cái địch nhân chung cường đại!
– Nhất định phải giết chết hắn!.
– Đương nhiên!.
Hai người đều lộ ra một tia cười lạnh, trong nháy mắt kết thành đồng minh.
Dương Thiết Hổ giống như nằm mơ nhìn chúng lão tổ nhà quyền thế lấy lòng Chu Hằng, tựa như đẩy ra vãn bối nữ tính gia tộc của chính mình, một bộ dáng vô sỉ bất cứ lúc nào đều có thể trên giường cùng Chu Hằng.
Hắn hiểu!
Chu Hằng là con rể của hắn! Hắn phải bảo vệ ích lợi nữ nhi! Hắn phải bảo vệ ích lợi Dương gia!
– Các vị, hoan nghênh mọi người đã đến, Dương mỗ đã bày ra yến hội, còn xin các vị ăn một bữa cơm! Dương Thiết Hổ dù sao làm gia chủ hơn một ngàn năm, lập tức làm ra ứng biến.
Tiên nhân có thể không ăn không uống, mọi người chạy đến nơi này mục đích cũng không phải là vì ăn uống, chỉ muốn kết cùng Chu Hằng một tầng quan hệ sâu. Nhưng nếu Dương Thiết Hổ nói như vậy, mọi người đều không thể không cho hắn mặt mũi.
Dương Thiết Hổ âm thầm đắc ý trong lòng, có cảm giác hết thảy đều ở nắm trong tay. Nhưng khi ánh mắt của hắn không cẩn thận chạm cùng Chu Hằng, không khỏi chột dạ một trận, vội vàng nháy mắt Dương Lan Hinh ra dấu, ý bảo ái nữ nhất định phải trấn an Chu Hằng tốt.