– Nơi này có yêu thú hoành hành, nếu Nguyệt Hoa Liên kia đã thành thục, chẳng lẽ không bị yêu thú lấy đi ư? Chu Hằng kỳ quái hỏi.
Đây là chuyện rất rõ ràng!
Yêu thú Tiên cấp đã hoàn toàn mở ra linh trí, sao có thể trơ mắt nhìn bảo vật ở phía trước mà không lấy? Còn nữa, đừng nói là yêu thú Tiên cấp, cho dù là yêu thú thông thường cũng sẽ theo bản năng hái ăn tiên quả linh thảo.
– Ở địa phương khác quả thật sẽ phát sinh chuyện như vậy, nhưng ở trong này, sẽ không! Dương Lan Hinh lắc lắc đầu, mỉm cười nhìn Chu Hằng, dường như muốn cho Chu Hằng cấp bách khó dằn nổi, chủ động truy hỏi mình.
Chu Hằng mỉm cười, chỉ là nhìn vào gương mặt xinh đẹp như hoa như ngọc của Dương Lan Hinh, sau đó ánh mắt dời xuống phía dưới, nhìn vào cần cổ trắng như tuyết của nàng, sau đó đến bộ ngực đầy đặn cao ngất…
Gương mặt xinh đẹp của Dương Lan Hinh không khỏi đỏ lên, ánh mắt này dường như là một bàn tay thô lỗ xoa nắn bộ ngực của nàng, tràn đầy tính xâm lược, làm nàng không tự chủ được nhớ tới trường đại chiến mới chấm dứt sáng sớm hôm nay, dư vị đó đến bây giờ đều còn chưa tiêu tan đây!
Nàng cũng không dám để cho Chu Hằng tiếp tục nhìn xuống phía dưới như vậy, nếu không khẳng định nàng sẽ vui mừng dấn thân vào vòng tay ôm ấp của Chu Hằng! Giữa nam nữ đúng là kỳ quái như thế, trước khi chưa có làm chuyện kia thì rụt rè đủ cách, chỉ khi nào vượt qua thì lại khó kiềm chế.
– Bởi vì chung quanh tiên thảo ở trong này đều có cấm chế, chỉ có người lấy được lệnh phù mới có thể thông qua! Nói chuyện không phải Dương Lan Hinh, mà là Lưu Hàn Diệp. Hắn thật sự chịu không nổi hai người công nhiên tán tỉnh ở trước mặt hắn.
Chu Hằng nhìn cũng không có nhìn hắn, lại hỏi tiếp Dương Lan Hinh: – Yêu thú Tiên cấp đã mở ra linh trí, chúng nó sẽ không tìm ra lệnh phù được sao?
Không như người thí luyện tiến vào nơi này chỉ có một tháng, yêu thú thì luôn luôn ở trong này, chúng có đầy đủ thời gian tìm được lệnh phù.
– Chúng tìm được cũng vô dụng! Lần này Dương Lan Hinh cũng không có tiếp tục làm eo, giải thích: – Sinh sống lâu dài ở nơi này đều sẽ lây dính khí tức đặc thù. Chúng lấy được lệnh phù cũng không dùng được, ngược lại sẽ làm cho lệnh phù phát sinh bùng nổ, chính mình xương cốt cũng không còn!
Thì ra là thế!
Chu Hằng ngẫm nghĩ một lúc lại nói: – Như vậy sau khi ta lấy được lệnh phù không nộp lên, tích lũy vài lần không phải có thể chắc chắn lấy được hạng nhất sao?
– Vấn đề của huynh thật đúng là nhiều!
– Cảm thấy kỳ quái tự nhiên muốn hỏi thôi!
– Lệnh phù rời khỏi nơi này, nhiều nhất chỉ có thể tồn tại ba ngày, đến lúc đó đồng dạng sẽ tự bạo, huynh có muốn lưu giữ tai họa như vậy không? Dương Lan Hinh cười tủm tỉm nhìn Chu Hằng, nói.
Chu Hằng gật gật đầu. Hắn vừa nghĩ tới liền có thể nghĩ ra chỗ sơ hở, không có lý nào người ta trăm vạn năm cũng không nghĩ tới! Có lẽ ngay từ đầu quả thật có lỗ hổng như vậy, nhưng phát hiện khẳng định sẽ bổ túc, không để lại chỗ trống cho người sau chui qua nữa.
Tinh Phong Thí Luyện đến bây giờ đã có trăm vạn năm lịch sử, hẳn là vô cùng thành thục.
– Nói như vậy, chúng ta trước phải đi tìm một tấm lệnh phù? Hắn nói.
– Ừm! Dương Lan Hinh gật gật đầu: – Cái này dễ làm, tuy rằng lệnh phù phân bố không có quy luật gì cả, có khả năng trong một đống bụi cỏ liền có một tấm. Nhưng có một điều có thể khẳng định: chỗ có yêu thú hung mãnh thì tất nhiên có lệnh phù!
– Này… này… này! Nói hồi lâu, Nguyệt Hoa Liên kia đến tột cùng là vật gì? Con lừa đen hai mắt sáng lên hỏi, nước miếng đã chảy “lộp bộp”.
Lại nghe nhắc tới tên Nguyệt Hoa Liên, Lưu Hàn Diệp cùng Lâm Tài Tuấn cũng một lần nữa kích động, toàn thân đều vì vậy mà run rẩy.
– Nguyệt Hoa Liên đối với tu giả Nguyệt Minh Cảnh mà nói chính là dị bảo chân chính. Ăn một đoạn ngó sen là có thể gia tăng một vầng trăng. Hơn nữa… Ít nhất có thể giúp cho tu giả có được 8 vầng trăng! Dương Lan Hinh nghiêm túc nói.
Bỗng không gia tăng một vầng trăng? Hơn nữa ít nhất có được 8 vầng trăng?
Chu Hằng hơi động tâm, đây đúng là thứ tốt đây!
Nếu hắn có thể ăn vào, với yêu nghiệt hắn không nhìn rào cản cảnh giới, vậy không phải có thể trực tiếp đột phá vào Nhật Diệu Cảnh sao?
– Bảo vật như vậy, đối với các gia tộc ở Tuyệt Tiên Thành cũng có thể xem là chí bảo chứ?
Chu Hằng nói.
– Tinh Phong Không Gian chính là đại năng của Tuyệt Tiên Thành tạo thành, đối với các nhà quyền thế đỉnh cao ở Tuyệt Tiên Thành, Nguyệt Hoa Liên cũng không tính là Tiên bảo đỉnh cao! Dương Lan Hinh sau khi suy nghĩ một chút, mới thận trọng nói.
Chu Hằng suy nghĩ, điều này có đạo lý, nếu người ta đã có năng lực thành lập một Tinh Phong Không Gian, thì tại sao không thể thành lập mười, một trăm cái cho gia tộc của mình chứ? Kể từ đó, trình độ quý báu của Nguyệt Hoa Liên đối với những gia tộc đỉnh cao kia, tất nhiên giảm xuống thật nhiều.
– Tuy nhiên, dưới Tuyệt Tiên Thành, những gia tộc khác khẳng định sẽ xem Nguyệt Hoa Liên là chí bảo, thứ này dùng để bồi dưỡng tộc nhân thế hệ trẻ đúng là vô cùng lợi hại! Dương Lan Hinh chuyển đề tài, còn nói thêm.
Chu Hằng trầm ngâm một hồi, nói: – Giới hạn trong mệnh lệnh của Tuyệt Tiên Thành, gia tộc Nhật Diệu, Thăng Hoa, Sáng Thế Cảnh đều chỉ có thể đợi ở trong khu vực Tiên Thành đặc biệt, không thể tham gia Tinh Phong Thí Luyện của các Tiên Thành khác, nhưng…
– Nhưng bọn họ có thể phái ra tộc nhân trẻ tuổi tiến vào Tiên Thành bậc thấp, nhận lấy danh ngạch Tinh Phong Thí Luyện, cạnh tranh với người của Tiên Thành bậc thấp! Dương Lan Hinh tiếp lời nói.
Chu Hằng gật gật đầu:
– Có lẽ, Nguyên Thiếu Hoàng kia chính là người của Tiên Thành bậc cao xuống!
Dương Lan Hinh, Lâm Tài Tuấn, Lưu Hàn Diệp đều là trong lòng chợt ngưng trọng. Điều này quả thật rất có khả năng! Nguyên Thiếu Hoàng kia xuất hiện cực kỳ đột ngột, hình như là từ trong tảng đá nhô ra, nếu như nói là tộc nhân ưu tú của Tiên Thành bậc cao phái xuống, ngược lại dễ giải thích hơn.
Ba người không khỏi đều đưa mắt nhìn trên thân Chu Hằng, thực ra tên này cũng phù hợp với điểm đặc thù như vậy, chẳng lẽ cũng là từ Tiên Thành bậc cao xuống?
Dương Lan Hinh cùng Lâm Tài Tuấn lập tức thầm lắc đầu phủ nhận: Khi Chu Hằng xuất hiện xác định chỉ mang theo khí tức vừa mới đột phá Nguyệt Minh Vương, hơn nữa bọn họ gặp nhau cũng rất ngẫu nhiên, nếu nói đây là Tiên Thành bậc cao bày ra bố cục: cũng quá không đáng tin.
Hoặc Thiên đối với hết thảy đều không để ở trong lòng, nàng chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, vẻ mặt hơi có phần chuyên chú, dường như sắp phát sinh điều gì. Nhưng con lừa đen lại cấp bách khó dằn nổi, nó đầy đầu đều là bảo vật, kêu lên: – Nhanh lên xuất phát, bằng không Nguyệt Hoa Liên sẽ bị người đoạt mất!
– Đây là của bổn tọa! Nó nói xong liền tung ra bốn vó chạy tới trước, trong nháy mắt đã biến thành một cái điểm đen nhỏ, rồi biến mất ở phương xa. Thế nhưng chỉ qua mười giây, ở phương xa lại xuất hiện một cái điểm đen nhỏ, con lừa đen chạy như điên trở về, “phù phù” thở hổn hển.
– Con lừa! Sao ngươi chạy trở lại rồi?
– Phì! Bổn tọa không biết chỗ đâu!
– Ha ha ha…
Mọi người đều cười ha hả, có con lừa đen đê tiện này đùa giỡn ít nhất sẽ làm cho toàn trường rất vui vẻ.
– Nếu Nguyên Thiếu Hoàng là Tiên Thành bậc cao phái tới, khẳng định người giống như vậy không chỉ một mình hắn! Sau khi đi tới trước một đoạn đường, Dương Lan Hinh đột nhiên nói.
– Không sai! Những người khác đều gật đầu đồng ý.
Trước kia Tiên Thành bậc cao chắc chắn sẽ không nhúng tay vào Tinh Phong Thí Luyện của Tiên Thành bậc thấp, bởi vì bảo vật không đủ để bọn họ động tâm. Nhưng Nguyệt Hoa Liên thì khác, mặc dù loại vật này đối với tu giả bậc cao không có chỗ dùng, nhưng dùng để bồi dưỡng tộc nhân thế hệ trẻ lại là lợi khí vô cùng sắc bén!
Trong Tinh Phong Thí Luyện lần này, Nguyệt Hoa Liên chính là thời kỳ thành thục, khẳng định sẽ dẫn tới vô số người mơ ước!
Một đoạn ngó sen liền có thể sinh ra một vầng trăng, hơn nữa ít nhất có thể giúp cho tu giả có được 8 vầng trăng. Loại ưu đãi này nhưng còn có thể tích lũy đến cảnh giới kế tiếp! Cũng giống như Chu Hằng khi ở Nguyệt Minh Vương có được 21 vầng trăng khuyết đáng sợ, khi thành tựu Nguyệt Minh Hoàng là có thể trực tiếp có được 8 nửa vầng trăng!
Càng là cảnh giới cao, giá trị của Nguyệt Hoa Liên này cũng càng cao! Nguyệt Minh Đế hình thành một vầng trăng, nhất định độ khó phải cao hơn gấp mười lần Nguyệt Minh Vương, nhưng Nguyệt Hoa Liên lại có thể không nhìn sai biệt cảnh giới như vậy.
Giống như Thanh Hoa Đan tuy rằng có thể cấp tốc trở thành Nguyệt Minh Vương, nhưng đối với Nguyệt Minh Hoàng mà nói hiệu quả sẽ kém gấp trăm lần; còn đối với Nguyệt Minh Đế thì hầu như không có hiệu quả!
Bởi vậy, Nguyệt Hoa Liên đối với những gia tộc trong Tiên Thành bậc cao không thiếu Thanh Hoa Đan kia cũng là dị bảo quý báu!
– Chu tiểu tử! Nếu ngươi có thể tìm cách lấy được Nguyệt Hoa Liên giao cho bổn tọa để luyện chế, thì một đoạn ngó sen có thể luyện chế mười viên đan dược. Hơn nữa mỗi viên đan dược đều có thể gia tăng một vầng trăng, hiệu quả không giảm! Hỏa Thần Lô đột nhiên ở trong đan điền Chu Hằng lên tiếng.
Cái lò luyện đan này nhận được bảo đảm của Chu Hằng, có cơ hội sẽ tìm dị hỏa cho nó ăn, bởi vậy hiện tại tên này cũng có quan hệ rất tốt với Chu Hằng, lập tức liền nhảy ra làm Mao Toại tự đề cử mình.
Chu Hằng mừng rỡ, hắn biết loại thiên tài địa bảo này cho dù hoàn toàn thành thục cũng không có khả năng có mấy đoạn, hắn lại đa mang trong nhà nhiều người như vậy làm sao đủ phân phối? Bây giờ nghe Hỏa Thần Lô nói như thế dĩ nhiên là quá đỗi vui mừng.
Hoặc Thiên hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua bụng Chu Hằng, không có nói gì, rất nhanh lại dời mắt đi, một lần nữa cúi đầu nhìn dưới mặt đất, dường như nơi đó sắp mọc ra một đóa hoa.
– Quái quái! Chu tiểu tử! Nữ nhân bên cạnh ngươi này là ai vậy? Như thế nào vừa liếc mắt nhìn bổn tọa một cái, bổn tọa giống như toàn thân đều sắp nổ tung vậy! Hỏa Thần Lô đột nhiên run giọng nói.
– Vợ ta! Chu Hằng mặt dày mày dạn nói, dù sao là đang dùng thần thức kết nối với Hỏa Thần Lô, những người khác vốn không nghe được.
Nhớ ngày đó hắn có thể thu phục Hỏa Thần Lô cũng là lợi dụng Cốt phù của Hoặc Thiên cho hắn, chỉ là một góc phù văn đã làm Hỏa Thần Lô kêu cha gọi mẹ, huống chi là bản thân Hoặc Thiên? Người ta nhưng có 206 cái phù văn hoàn chỉnh đấy!
– Vợ của ngươi quá bưu hãn đi! Ngươi không chịu nổi đâu, tốt hơn là mau mau bỏ vợ đi!
Hỏa Thần Lô bị thiệt thòi môt cái, chỉ cần vừa cảm ứng được Hoặc Thiên nó liền có loại cảm giác sợ hãi giống như con chuột gặp mèo, lập tức đưa ra một đề nghị cho Chu Hằng.
– Nói hưu nói vượn nữa, ta đem ngươi ra bên ngoài giao cho nàng! Chu Hằng đe dọa.
Hỏa Thần Lô “ong ong” run rẩy, thành thực lại.
Chu Hằng chợt động trong lòng, nói: – Ngươi có từng nghe nói qua tên Hoặc Thiên không?
– Hoặc Thiên? Dường như có điểm quen thuộc! Hỏa Thần Lô thì thào nói.
– A! Mau nói ta nghe!
– Quên rồi! Hỏa Thần Lô trả lời rõ ràng gọn gàn.
– Ngươi một cái lò luyện đan bể nát cũng biết quên ư? Chu Hằng nổi giận.
– Hắc hắc… Bổn tọa không phải luyện đan thì ngủ, đâu thèm để ý những chuyện khác! Tuy nhiên bổn tọa quả thật ngẫu nhiên nghe chủ nhân trước kia đề cập tới tên Hoặc Thiên, dường như hết sức kính sợ! Hỏa Thần Lô nói.
Chu Hằng nhướng mày, hắc kiếm nhất mạch rốt cuộc là nhân vật gì ở Tiên giới? Hắn từng hỏi qua Dương Lan Hinh, hỏi qua Đồ Cương, hỏi qua Tư Đồ Yếu Phương… bọn họ đều chưa từng nghe nói qua tên Hoặc Thiên, cũng không biết bất cứ chuyện gì về nguyên chủ nhân của hắc kiếm.
Nhưng rõ ràng trên khối Tiên đại lục rơi xuống Phàm giới kia có Đạo tràng tử địch của Hoặc Thiên, chứng tỏ Hoặc Thiên có liên quan với Tiên giới, mà sao có thể một chút tin tức đều không tìm ra được?