Đông Quách Hằng chưa từng thấy qua người trẻ tuổi tràn ngập tự tin như thế.
Đừng nói riêng là Nguyệt Minh Đế, dù là những Sáng Thế Vương trong gia tộc nhìn thấy mình cũng phải tràn đầy kính sợ giống như con chuột nhìn thấy mèo, lúc nói chuyện với mình ngay cả thở mạnh cũng không dám, đâu có người nào có thể nói năng bình thản giống như Chu Hằng như thế!
Muốn trở thành một cường giả, trước phải có cái tâm của cường giả!
Không có cái tâm vô địch, thì có tư cách gì trèo lên đỉnh phong võ đạo?
Người trẻ tuổi này nếu không phải tự đại mù quáng, thì tất nhiên tiền đồ của hắn không thể đo lường!
Đông Quách Hằng nhìn Chu Hằng đi vào một gian phòng, cũng không có đi theo vào, với thần thức nhạy bén của lão sao không dò xét được Chu Hằng có phải động tay chân gì hay không? Lão “thấy” Chu Hằng lấy ra cái lò luyện đan, sau đó bỏ vào bên trong tất cả dược liệu, rồi bắt đầu châm lửa luyện chế.
Đây không phải là làm xằng bậy sao?
Bản thân Đông Quách Hằng chính là Dược sư lục tinh, sao lão không biết Vũ Hà Đan là luyện chế như thế nào? Cho dù là thường dân cũng biết: luyện đan đối với mỗi một trình tự đều có yêu cầu hà khắc đến nghiêm khắc, bất kỳ một trình tự nào xảy ra chuyện ngoài ý muốn đều sẽ kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ.
Làm cách giống như Chu Hằng, lập tức ném vào lò luyện đan toàn bộ dược liệu, hoàn toàn chính là làm xằng làm bậy… cái này nếu có thể luyện được ra đan dược thì đúng là gặp quỷ!
Đông Quách Hằng định lập tức ngăn cản Chu Hằng, tài liệu để dùng luyện chế đan dược ngũ phẩm đều rất trân quý, nhưng lão thoáng suy nghĩ một chút vẫn không hề nhích động, bởi vì lão không tin Chu Hằng có lá gan lớn dám ngay mặt lừa gạt lão như vậy.
Hơn nữa, Hiệp hội Dược sư Dã Mã Thành này cũng không dám lừa gạt cấp trên, cấp danh hiệu Dược sư tam tinh cho một tên ngu dốt đi?
Chờ một chút chớ nóng vội, nếu là Chu Hằng thực dám khi dễ lão, thì đợi lát nữa giết hắn cũng không muộn! Đối với Sáng Thế Đế, phần tài liệu giao cho Chu Hằng kia mặc dù có một số quý báu, nhưng nếu nói quá trân quý thì cũng hoàn toàn không chính xác.
Lão hoàn toàn nén nhin rất tốt!
Vẻn vẹn chỉ năm phút sau, chỉ “thấy” Chu Hằng mở ra cái nắp lô, đổ ra 7 viên đan dược.
– Cái gì! Đông Quách Hằng không khỏi run lên! Dĩ nhiên lão biết Vũ Hà Đan là hình dáng gì, chỉ cần “thấy” màu sắc của 7 viên đan dược no tròn kia liền biết đây đúng là Vũ Hà Đan. Hơn nữa đều là mặt hàng thượng phẩm!
Thực sự luyện thành!
Nếu nói trước đó Chu Hằng ở ngay trong lò luyện đan trút ra Vũ Hà Đan, lúc ấy chỉ là che mắt rồi lấy ra từ chỗ khác cho lão nhìn, thì vạn lần Đông Quách Hằng không tin!
Hai mắt lão không mù, 7 viên đan dược này rõ ràng là vừa mới luyện chế xong, thậm chí có thể ngửi được từng tia tia hơi nóng! Vô cùng mới mẻ!
Khẳng định là vừa mới luyện chế ra, ai dám nói không phải, lão sẽ cá với người đó!
Thiên tài! Tuyệt đối là thiên tài a!
Năm phút đồng hồ liền luyện chế được một lò Vũ Hà Đan! Hơn nữa, tỷ suất thành đan cao tới bảy thành!
Đây là lão không biết: Chu Hằng cố ý bảo Hỏa Thần Lô giữ lại 4 viên, bằng không nếu để lão già kia biết tỷ suất thành đan vượt qua trăm phần trăm chẳng phải là bị kích động đến ngất đi sao?
Đan dược ngũ phẩm, tỷ suất thành đan bảy thành, điều này cũng đủ để dọa người rồi!
Chu Hằng đẩy cửa đi ra ngoài, hắn biết Đông Quách Hằng luôn luôn dùng thần ý nhìn chăm chú vào hắn, nhưng hắn lại làm như hoàn toàn không biết, nói: – Vãn bối may mắn không nhục mạng! Hắn trình lên 7 viên Vũ Hà Đan.
– Cực… cực phẩm! Đông Quách Hằng thất thanh nói. Lão chẳng những là một Sáng Thế Đế, hơn nữa còn là thiên tài về đan đạo, nếu không có dồn quá nhiều tinh lực vào võ đạo, thì hiện tại về đan đạo, khẳng định thành tựu của lão không chỉ là Dược sư lục tinh!
Trước đó lão chỉ biết 7 viên Vũ Hà Đan này tuyệt đối là phẩm chất thượng phẩm, nhưng khi cầm vào tay quan sát cẩn thận mới phát hiện mình sai lầm rồi: 7 viên đan dược này đều là cực phẩm!
Đan dược phẩm bậc càng cao, có thể luyện thành phẩm bậc cũng tương ứng càng thấp. Như loại đan dược ngũ phẩm này chỉ cần đạt tới trung phẩm đã coi như không tệ rồi, luyện 100 lò có thể ra một quả có phẩm chất cực phẩm là đủ để thắp hương bái tạ rồi.
Nhưng ở đây Chu Hằng luyện một lò ra 7 viên đan dược, lại đều là cực phẩm! Hơn nữa, mới dùng bao nhiêu thời gian? Quả thực chính là kỳ tích to lớn đến khó tin!
Tiểu tử này khẳng định là thiên tài đan đạo!
– Ha ha ha… Tiểu tử! Ngươi thật đúng là khiến lão phu kinh hãi! Đông Quách Hằng cười to nói, không che giấu tán thưởng Chu Hằng chút nào.
– Tiền bối quá khen! Chu Hằng khiêm tốn cười. Hắn thật sự không có công lao gì, hết thảy đều do Hỏa Thần Lô làm ra.
– Khiêm tốn quá mức chính là kiêu ngạo! Đông Quách Hằng trêu ghẹo nói.
Tuy rằng lão nhân cũng không phải thực khôi hài, Chu Hằng vẫn cười cười cho lão mặt mũi! Dù sao người ta chính là Sáng Thế Đế, đại biểu cho tồn tại mạnh nhất đương thời… ít nhất cũng đến gần tồn tại mạnh nhất.
Đông Quách Hằng rất nhanh liền chuyển vào chính đề, lão không cần quanh co lòng vòng với một tên Nguyệt Minh Đế nho nhỏ, liền nói thẳng muốn dẫn Chu Hằng đi Tuyệt Tiên Thành.
Đổi lại là người khác, đối với mời chào của Sáng Thế Đế như vậy, tất nhiên sẽ mừng rỡ như điên đồng ý ngay, nhưng Chu Hằng lại ngẫm nghĩ một lát rồi uyển chuyển từ chối.
Hắn quả thực không có ý định làm một Dược sư, đó chỉ là một nghề phụ. Mà nếu chạy đến Tuyệt Tiên Thành theo cách này, phỏng chừng cả ngày hắn sẽ bận rộn luyện đan! Tuy rằng trên thực tế là Hỏa Thần Lô bận rộn, nhưng hắn cũng phải làm ra bộ dáng luyện đan!?
Hơn nữa, một thời gian dài khẳng định sẽ có người nổi lòng hoài nghi, hắn lại chỉ là Nguyệt Minh Đế, ở Tuyệt Tiên Thành quá nhỏ bé.
Bây giờ còn không phải thời điểm đi Tuyệt Tiên Thành.
Tuy rằng Đông Quách Hằng không hài lòng lắm, nhưng cũng không có miễn cưỡng, dù sao theo Chu Hằng nói hiện tại hắn chỉ có tiêu chuẩn Dược sư ngũ tinh, tuy rằng tiền đồ hào quang sáng ngời vô hạn, nhưng đối với Đông Quách gia hiện nay mà nói cũng không có tác dụng quá lớn.
Đợi sau này khi Chu Hằng lấy được tiến bộ lớn hơn trên đan đạo, lúc ấy hãy kéo hắn vào trận doanh Đông Quách gia cũng không muộn! Dù sao Chu Hằng đã thiếu lão một mối ân tình, hơn nữa Đông Quách gia ở Tuyệt Tiên Thành thực lực cũng không kém!
Đông Quách Hằng tự nhiên không thể ở lại lâu chỗ Tây Hợi Thành nho nhỏ này, rất nhanh liền ung dung rời đi, mà bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn Huyết Hà lão tổ, Tinh Phong Thí Luyện của Tây Hợi Thành cũng bị chết non giữa đường, đương nhiên cũng không có sinh ra quán quân, đầu danh cái gì, phần thưởng khẳng định cũng không có.
Đối với Chu Hằng, thu hoạch từ Tinh Phong Thí Luyện lần này, cũng đủ phong phú rồi.
Đợi sau khi Đông Quách Hằng rời đi, con lừa đen liền chạy tới, cắn gấu quần Chu Hằng nói: – Chu tiểu tử! Mau mau giao Nguyệt Hoa Liên ra đây! Bổn tọa muốn ăn! Muốn ăn! Muốn ăn!
– Con lừa thúi! Nước miếng của ngươi đều sắp làm ta chết đuối rồi! Chu Hằng kêu lên.
Các nàng đều bật cười khúc khích, hiện tại là lúc nên kiểm kê thu hoạch đây!
– Tại sao muốn lưu lại một khúc ngó sen? Chu Hằng hỏi Hoặc Thiên. Trước đó Hoặc Thiên chỉ bảo hắn làm như vậy, nhưng không có giải thích nguyên nhân.
Hoặc Thiên tiếp nhận một khúc Nguyệt Hoa Liên còn đính vào cành sen, lá sen, nói: – Nguyệt Hoa Liên này còn có thể tiếp tục sinh trưởng!
– Nhưng loại này một lần thành thục cần 3 vạn năm, chúng ta đâu có chờ được thời gian lâu như vậy! Chu Hằng lắc đầu nói, tuy rằng tiến vào Nguyệt Minh Đế hắn có được gần như 4 vạn năm thọ mệnh, nhưng thật qua 3 vạn năm hắn còn là Nguyệt Minh Đế sao?
Đừng nói hắn, mà những người bên cạnh hắn kia cũng không thể dừng lại ở Nguyệt Minh Cảnh.
Hoặc Thiên lắc đầu, nói: – Mộc Đồng Đồng có huyết thống của Tinh Linh nữ hoàng, có nàng mỗi ngày chăm sóc cây Nguyệt Hoa Liên này, gần như trong một năm có thể thành thục!
– Cái gì! Toàn bộ mọi người đều cả kinh kêu lên: huyết thống Tinh Linh nữ hoàng cái gì này mạnh mẽ như vậy sao?
– A! Bắt Đồng Đồng chăm sóc đóa hoa khó coi này à! Hoặc Thiên tỷ tỷ! Đồng Đồng chỉ muốn chơi đùa, sẽ không trồng hoa đâu! Mộc Đồng Đồng chỉ ngón tay, đôi mắt tròn xoe đen nhánh thì đảo lên đảo xuống, một bộ dáng muốn bỏ trốn mất dạng.
Hoặc Thiên bình thản nhìn thoáng qua nàng một cái, tiểu nha đầu lập tức ủ rũ, nhận mệnh.
Lời nói của vị thiên nữ tuyệt thế này nói ra dường như là pháp chỉ của thiên địa, không người nào có thể làm trái!
– Chờ một năm sau, hoa sen này có thể kết trái, là Nguyệt Hoa Liên có mầm giống! Hoặc Thiên lại nói, mọi người nghe nói đều há hốc miệng: Cái này chẳng phải là nói Nguyệt Hoa Liên đều có thể tăng sản lượng?
Nàng vẫy vẫy tay nói với Chu Hằng: – Đưa Nguyệt Hoa Đan cho ta!
Chu Hằng cả kinh! Tuy rằng mọi người đều thấy hắn dùng Nguyệt Hoa Liên luyện thành Nguyệt Hoa Đan, nhưng hắn chưa từng nói qua tên của đan dược, Hoặc Thiên là theo tên của Nguyệt Hoa Liên thuận miệng nói, hay là nàng có thể “nghe” được mình trao đổi với Hỏa Thần Lô?
– Tiểu tử! Bà nương này của ngươi quả thực không phải là người, luôn làm cho bổn tọa có cảm giác còn đáng sợ hơn so với tên khốn kiếp kia! Hỏa Thần Lô ở trong đan điền của hắn, run giọng nói.
Chu Hằng kết luận Hoặc Thiên có thể cảm ứng được trao đổi giữa hắn và Hỏa Thần Lô, nên không nói gì thêm. Hắn lấy ra Nguyệt Hoa Đan, cho vào một cái dược bình, sau đó đưa cho Hoặc Thiên.
Con lừa đen nhìn không chớp mắt, nước miếng chảy ròng, hai con mắt đều mở to sắp lọt tròng ra ngoài.
Hoặc Thiên nhận bình thuốc, phân phát cho các nàng mỗi người một viên, nói: – Nguyệt Hoa Đan này dùng tốt nhất ở giai đoạn Nguyệt Minh Đế: các ngươi ở giai đoạn Nguyệt Minh Vương và Nguyệt Minh Hoàng phân biệt dùng một viên, ít nhất có thể có được 8 vầng trăng. Trước khi các ngươi đạt tới Nguyệt Minh Đế, gần như cũng là một năm sau, lúc đó có Nguyệt Hoa Đan cho các ngươi dùng tiếp!
– Hảo cô nương! Còn phần ta đâu?
Con lừa đen nhỏ nhẹ nói. Ở trước mặt vị thiên nữ tuyệt thế, quả thật nó không còn một chút xíu tính cách lừa.
Hoặc Thiên chớp chớp đôi mắt đẹp, nhưng vẫn trút ra một viên Nguyệt Hoa Đan thảy cho con lừa đen.
Con lừa đê tiện kia vội vàng một ngụm nuốt Nguyệt Hoa Đan vào bụng, làm như sợ đột nhiên Hoặc Thiên lại đổi ý.
Hoặc Thiên trả dược bình lại cho Chu Hằng. Tuy nhiên qua một phen phân phát như vậy, chỉ còn lại có hai viên Nguyệt Hoa Đan.
Đương nhiên Chu Hằng sẽ không đau lòng, trừ con lừa đen và Mộc Đồng Đồng ra, còn lại đều là nữ nhân của hắn… cho dù bây giờ không phải thì về sau cũng phải…
– Huyết Hà Thiên Kinh này cho ngươi! Hoặc Thiên lại đưa tới một dải tơ đỏ như máu, cũng không biết là dùng tài liệu gì tạo thành, mà rất giống như một dòng máu huyết lưu động!
Chu Hằng lấy tay vuốt ve dải tơ, nói: – Nàng không giữ lại tham khảo một chút à?
– Bản Thiên Kinh này trình tự quá yếu! Hoặc Thiên bình thản nói.
Chu Hằng không khỏi toát mồ hôi, Huyết Hà lão tổ uy thế cỡ nào? Mới vừa trọng thương mà lại ở vào tình huống suy yếu nhất còn có thể lực áp bảy đại Sáng Thế Đế… có thể thấy rõ uy lực của Huyết Hà Thiên Kinh!
Nhưng dù như thế, không ngờ còn bị Hoặc Thiên xem thường là trình tự quá yếu!
Chẳng lẽ Huyết Hà Thiên Kinh này là đến từ Phàm giới? Hay nói cách khác cho dù là Thiên Kinh cùng một phiến thiên địa uẩn dục ra cũng có phân biệt tầng thứ?
Chu Hằng hỏi Hoặc Thiên, Hoặc Thiên lại nói không biết! Trong trí nhớ của nàng hiện giờ vẫn là không trọn vẹn, quá nhiều chuyện hoàn toàn không nghĩ ra. Nhưng nàng lại nói uy lực chân chính của Thiên Kinh này có thể nói là vô địch, nếu như Huyết Hà lão tổ kia thực sự nắm giữ Huyết Hà Thiên Kinh, như vậy hắn có thể hóa thành sông máu, ngoại lực không thể gây thương bản thân, mà sông máu thì lại có thể miểu sát hết thảy!