Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 642: Đột phá Nhật Diệu Vương



Con lừa đen cùng Băng Tú Lan đều rất vui vẻ đi bắt cá.  

Một tên là tham bảo thành tánh, người kia thì tiêu chuẩn ham vui, một người một con lừa ở bên hồ vui thích cười ha hả.  

Hồ nước vẫn không thể chạm vào, vô cùng sềnh sệch, vừa chạm vào giống như bị cột lấy tay chân, vì vậy càng thêm khó bắt được Ngân Long Ngư. Cũng không biết những con Ngân Long Ngư này là làm thế nào bơi lội trong nước hồ sềnh sệch như thế.  

Con lừa đen còn muốn tát nước hồ, nhưng tính dẻo dính của nước hồ này cao đến cực hạn, nó mất nhiều công sức cũng mới tát lên một đống chất lỏng nhỏ, nếu dựa vào phương pháp như vậy tát cạn nước hồ, thì mấy chục năm cũng không nhất định làm được!  

Hơn nữa chẳng lẽ hồ nước này cũng không nhận được bổ sung sao? Làm như vậy thật không có tiền đồ!  

Chu Hằng không để ý tới những chuyện này, hắn liền ngồi xuống ở phía sau, bắt đầu luyện hóa tinh khí sinh mệnh trong hắc kiếm.  

Hắn càng bày ra bộ dáng tùy tiện như vậy, những người khác càng không nắm được, nào dám ra tay với hắn?  

Trước đó Liễu gia ra tay, kết quả còn đó!? Ví dụ đẫm máu còn ở trước mắt, ai dám không nghĩ tới hậu quả sau đó!  

Từng đạo linh lực lưu chuyển trong cơ thể, vầng trăng lưỡi liềm thứ 20 nhanh chóng trưởng thành đến trăng khuyết, đến nửa vầng trăng, rồi đến trăng tròn… hầu như là hành văn lưu loát liền mạch!  

Đáng tiếc là, vị Thăng Hoa Vương Liễu gia kia chỉ là một pháp tướng, pháp tướng là không có ẩn chứa tinh khí sinh mệnh. Chẳng qua hắn chém chết hai Nhật Diệu Vương khác, bao nhiêu đó đã đủ rồi.  

“Bộp”, thân hình hắn hơi run run, vầng trăng thứ 21 nhú lên! Nhanh chóng trưởng thành! Một vầng trăng cuối cùng này lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ nhanh chóng lớn lên thành trăng tròn!  

Đạt đến cực hạn!  

“Nhật Diệu Vương, rộng mở cánh cửa ở trước mặt ta đi!” Chu Hằng thầm quát trong lòng. Hắn không thiếu lĩnh ngộ cảnh giới, chỉ cần là áp lực.  

Hắn lấy ra mảnh vỡ Bảo khí kia, lập tức ở bên người hắn phóng ra từng đạo dao động khủng bố. Chu Hằng cố ý áp chế tác dụng của hắc kiếm, để cho thân thể chính hắn thể nghiệm áp lực này xem có kinh khủng bực nào!  

Đầu tiên là chiến ý hắn ngã xuống, nhưng ngay sau đó lại bùng phát dâng trào, đối kháng với áp lực, hắn vốn tuyệt đối không thể chịu đựng này.  

Từng chút một tiếp tục áp chế hắc kiếm, cả người Chu Hằng cũng bị áp lực đến cực hạn, giống như một sợi dây đàn căng thẳng, bất cứ lúc nào có thể đứt đoạn!  

Nếu bị đứt đoạn, đối với Chu Hằng mà nói chính là vạn kiếp bất phục!  

Nhưng điều này không mảy may hù dọa được hắn. Ngược lại làm cho cả người hắn tản phát ra ý chí chiến đấu còn mạnh hơn, lúc này mới có hứng thú đây!  

Ba ngày sau, hắn đạt tới điểm cực hạn.  

Hoặc là nhảy tới, hoặc là ngã trở về!  

Tâm thần của Chu Hằng ở thế giới bên trong điên cuồng gào thét, hắn nhất định phải nhảy tới! Nhất định có thể!  

Từ Nguyệt Minh Cảnh đến Nhật Diệu Vương, cần nén ép toàn bộ tất cả vầng trăng thành một, sau đó hình thành vầng mặt trời đỏ. Đây là một biến hóa hoàn toàn mới.  

21 vầng trăng tạo chiến lực khủng bố cho Chu Hằng nghiền ép hết thảy võ giả cùng cảnh giới, còn có thể chém ngược cường địch cao hơn một đại cảnh giới… nhưng có được những điều đó tất nhiên cũng phải trả giá.  

Dung hợp 21 vầng trăng thật sự quá khó khăn!  

Trước kia đột phá tiểu cảnh giới chỉ cần 7 mặt trăng hợp nhất, nhưng bây giờ lại là 21 mặt trăng hợp nhất.  

Số vầng trăng này mỗi gia tăng một cái, độ khó chính là tăng lên gấp bội gấp bội. Trên lịch sử Tiên giới chưa bao giờ xuất hiện người có được 21 vầng trăng. Càng không có tiền lệ 21 vầng trăng đột phá Nhật Diệu Vương!  

“Dung hợp cho ta!” Chu Hằng không có ý niệm nào khác hơn, 21 vầng trăng tròn chiếu sáng, chìm nổi trong thế giới đan điền.  

Dung hợp! Dung hợp! Dung hợp!  

Loại dung hợp này cũng không phải chỉ có lực lượng là được: vầng trăng vốn chính là độ chắc chắn có thể sánh với Tiên khí, nên muốn nghiền nát dung hợp chúng thật nói dễ hơn làm?  

Đây là một loại lý giải về đạo, là một loại lĩnh ngộ.  

Tâm thần Chu Hằng dần dần bình tĩnh lại, ngộ tính của hắn mới là đáng sợ nhất!  

Từng đạo hiểu ra lóe lên ở trong đầu, toàn thân hắn đều tản ra ánh sáng vàng, góc phù văn trên thiên linh cái kia giống như sống lại, tản ra từng đạo khí tức mỏng manh nhưng khó hiểu.  

Lúc này, đương nhiên người ở chung quanh cũng nhìn thấy rất rõ ràng.  

Tên này đang làm gì thế? Tu luyện? Đột phá? Ở ngay chỗ này?  

Bọn họ đều là nhảy ra nghi vấn này trong lòng, nếu Chu Hằng thực sự đang đột phá một cửa ải khó khăn, lúc này ra tay nhất định có thể thu được kỳ hiệu! Nhưng có ai lại ngu ngốc như vậy, lại đột phá ngay tại địa phương thế này?  

Bẫy! Nhất định là bẫy! Muốn dụ bọn họ ra tay, sau đó liền lấy cớ ra tay với bọn họ, cướp đoạt bảo vật trên người bọn họ!  

Thật độc mà!  

Tuy nhiên nếu đã nghĩ thấu như thế, thì ai ngu dại để bị mắc mưu?  

Ngươi lóe ánh sáng vàng thì cứ lóe đi, ai thèm quản tới ngươi!  

Mọi người đều tiếp tục bắt cá, Hóa Long Cửu Trảm dù sao chỉ là truyền thuyết, có hay không trước không nói, ngay cả có cơ hội lấy được tỷ suất cũng nhỏ đến đáng thương… đâu có thực tế như những con Ngân Long Ngư trước mặt này!  

Dị cảnh như vậy kéo dài suốt một ngày, sau đó đột nhiên biến mất sạch sẽ.  

“Hắc hắc! Thấy chúng ta khôn ngoan không lên hả! Bỏ đi cha?” Mọi người đều thầm cười lạnh trong lòng: “Phì! Tưởng chúng ta là kẻ ngốc à!”  

Chu Hằng lại là một bước bước qua điểm trọng yếu, ở thế giới bên trong của hắn, 21 vầng trăng dần dần hóa mềm, dường như bị đốt tan chảy thành đống đống bùn lầy.  

Hắn loại bỏ cặn bã, còn lại tinh hoa, dung hợp những “bùn lầy” này làm một thể, hình thành một cái “mặt tròn” cực lớn, tiếp tục đè ép, lấp đầy.  

Bước đầu tiên, dung hợp mặt trăng!  

“Mặt tròn” không ngừng thu nhỏ lại, một lần nữa hóa thành một vầng trăng tròn, ánh trăng tỏa ra trong sáng nhưng lạnh lùng, có lưu chuyển hào quang màu vàng, có lưu chuyển khí tức tối cao không thể nói ra lời.  

Góc phù văn trên thiên linh cái Chu Hằng liên tục phát sáng, mà hơn sáu trăm mảnh vỡ phù văn nhỏ trong cơ thể hắn cũng đồng loạt bay múa, rồi bất ngờ tổ hợp lại: phù văn trị liệu một lần hành động đẩy lên độ cao 67 mảnh, mà phù văn công kích thì đạt tới hơn 92 mảnh!  

Giờ khắc này, Chu Hằng dung hợp cùng thiên địa, cộng minh với đại đạo, Huyết Hà Thiên Kinh cũng trong cơ hội này tiến bộ một mảng lớn.  

Rốt cục, vầng trăng tròn kia hoàn toàn thành hình, rõ ràng là một vầng trăng sáng trắng nõn, lại tản ra hào quang màu vàng!  

Bước đầu tiên thành công, kế tiếp chính là bước thứ hai, cũng là một bước càng mấu chốt hơn!  

Tụ thành mặt trời đỏ!  

Hào quang chớp lóe trong cơ thể Chu Hằng, tinh khí thần đều tập trung đến cực hạn, thần cốt rung động, tản ra tiếng xướng cộng minh, khiến người ta nghe có cảm ngộ lớn, có khả năng trực tiếp hóa đạo thành tro!  

– Không xong! Tên này thực sự đang đột phá!  

– Bị lừa rồi!  

– Hắn sắp đột phá Nhật Diệu Vương!  

Lúc này mọi người mới phản ứng lại. Bọn họ đều vô cùng kinh hãi, thực sự có người to gan lớn mật như vậy sao? Không ngờ dám đột phá ở địa phương nguy hiểm như thế!  

Buồn cười là trước đó bọn họ còn tưởng rằng là Chu Hằng thiết lập bẫy rập, còn đắc ý vì không có mắc mưu! Không nghĩ tới hư mà thực, Chu Hằng nhưng lại lợi dụng tâm lý của bọn họ như vậy, làm cho bọn họ từ cao tới thấp bị gạt không bổ nhào tới!  

Bây giờ có nên ra tay hay không?  

Mọi người do dự, lúc này Chu Hằng còn chưa hoàn thành đột phá: ra tay có khả năng rất lớn xử lý hắn!  

Nhưng vạn nhất vào lúc này đối phương hoàn thành đột phá thì sao?  

Tên kia khi ở Nguyệt Minh Đế đã cường đại như thế, một khi đột phá đến Nhật Diệu Vương còn cao thâm đến đâu!  

Hơn nữa, bọn họ cũng không có ân oán gì với Chu Hằng, đáng để mạo hiểm như vậy sao? Muốn giết Chu Hằng, cũng là chuyện của mấy người Nhất Kiếm Phá Thiên, Thiên Cương Nguyệt… đâu có quan hệ gì với bọn họ chứ?  

Nơi này áp chế tu vi, giúp cho đám người Chu Hằng, Ngô Khải có vẻ đặc biệt khí phách. Nhưng nếu ra bên ngoài, tu vi của bọn họ vốn cũng không đáng nhắc tới, đừng nói là Thăng Hoa Vương, chỉ Nhật Diệu Đế đều có thể hoàn toàn nghiền ép bọn họ!  

Nghĩ như thế, nên không ai ra tay.  

Giết Chu Hằng lại không có lợi gì, ai cũng không muốn vì vậy mà đắc tội với Chu gia. Có khả năng họ Chu đó chính là Vạn Cổ Tà Tôn nhất mạch!  

Chu Hằng thân thể run lên, một cái điểm đỏ sinh ra ở trong cơ thể hắn!  

Vầng mặt trời đỏ!  

Nhật Diệu Vương!  

Hắn đột phá rồi!  

“Ầm! Ầm! Ầm!”  

Linh khí thiên địa đánh úp lại, cho dù nơi này là vũ trụ hư vô thì sao chứ, từng đạo linh khí từ trong mặt đất dâng lên, điên cuồng vọt tới chìm vào trong cơ thể Chu Hằng. Điểm đỏ kia nhanh chóng mượt mà, hình thành một quả cầu lửa bùng cháy.  

Một vầng mặt trời đỏ hình thành!  

“Ầm!” Lại là một cái điểm đỏ sinh thành!  

Trước hắn là Nguyệt Minh Đế 21 luân, muốn đột phá vô cùng khó khăn, nhưng vừa bước ra một bước này, tiềm lực của hắn liền được hoàn toàn phóng thích ra ngoài, khủng bố đến kinh người!  

2 vầng mặt trời đỏ! 3 vầng mặt trời đỏ! 4 vầng mặt trời đỏ!  

9 vầng mặt trời!  

Giống như thời điểm hắn đột phá đến Nguyệt Minh Vương, hắn vừa đột phá Nhật Diệu Vương liền có được 9 vầng mặt trời đỏ, dù phóng tới trên thân thiên tài cấp bậc Nhật Diệu Vương, số vầng mặt trời này cũng đã có thể lập tức đột phá đến cảnh giới kế tiếp.  

Nhưng với Chu Hằng, lúc này mới chỉ là bắt đầu!  

“Vù” hắn mở ra hai mắt, trong mắt trái có ánh trăng vàng chiếu ra; bên trong mắt phải là một vầng mặt trời đỏ, nhật nguyệt cùng phát sáng. 9 vầng mặt trời đỏ không thể kiềm chế xuất hiện ở phía sau hắn, lập tức phóng ra một lực dao động khủng bố, “ầm ầm ầm ầm ầm ầm”, mặt đất rung chuyển.  

Tên này đột phá rồi!  

Mọi người đều hoảng sợ trong lòng: Chỉ mới mấy ngày thôi, tên này liền hoàn thành đột phá đại cảnh giới!  

Yêu quái! Tuyệt đối là yêu quái!  

May mắn là vừa rồi không có ra tay, bằng không trong số bọn họ có mấy người có thể đấu thắng Nhật Diệu Vương 9 luân? Con bà nó! Nhật Diệu Vương 9 luân đấy, làm sao có thể! Chưa từng nghe nói qua có người vừa đột phá liền có được 9 vầng mặt trời!  

Đây là muốn nghịch thiên sao?  

Chỉ riêng lực lượng này đã bị nghiền ép, huống chi tên này còn nắm giữ tiên thuật đáng sợ!  

– Chu tiểu tử! Ngươi đã đột phá ư? Con lừa đen chớp cặp mắt to hỏi, có vẻ rất khó chịu.  

Nó vốn tưởng mình tinh tiến rất nhanh, có thể mau chóng đuổi kịp đồng thời vượt qua Chu Hằng! Không nghĩ tới một lần nữa Chu Hằng ném nó ở phía sau thật xa.  

Chu Hằng cười to, có thể đột phá nhanh như vậy, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là trước đó ăn một viên Liệt Vương Đan, hắn vỗ vỗ vai con lừa đen, nói: – Yên tâm, Ngân Long Ngư ở đây ta cho ngươi ăn thống khoái!  

– Đây chính là ngươi nói đó nha!  

– Ừm!  

Băng Tú Lan cũng thò đầu lại đây, đầy mặt khiếp sợ nói: – Chuẩn tỷ phu! Huynh thật lợi hại!  

Nàng dừng một chút, dường như cảm thấy chỉ nói như vậy không đủ xác thực, lại bổ sung: – Còn lợi hại hơn tỷ tỷ của ta! Năm đó tỷ tỷ ta đột phá Nhật Diệu Vương cũng phải dùng ước chừng một tháng!  

So sánh với nhau, Chu Hằng chỉ dùng bốn ngày thật sự quá kinh người!  

Nhưng mọi người ở chung quanh vừa nghe, ai nấy lại lần nữa rét lạnh!  

Trong bọn họ có không ít Nhật Diệu Vương, mà dù không phải, khẳng định cũng từng thấy tận mắt những người trong gia tộc đột phá Nhật Diệu Vương. Quá trình này dù là thiên tài đều cần phải mấy năm. Một tháng ư? Tuy rằng không sánh được với yêu nghiệt như Chu Hằng, nhưng cũng có thể xưng là yêu quái!  

Đây đều là những người nào vậy chứ!  

Theo bọn họ vừa so sánh, ai còn có thể có lòng tin nữa?  

Chu Hằng cũng hơi giật mình, Băng Tú Lan dùng là hai chữ “năm đó”, có nghĩa tỷ tỷ nàng có khả năng đã vượt qua giai đoạn Nhật Diệu Vương này rồi! Hắn hơi tò mò, hỏi: – Tỷ tỷ nàng là tu vi gì?  

– Không ra gì mà! Đã 4000 năm chỉ mới tu luyện đến Thăng Hoa Vương! Thật là khiến người ta phát sầu! Băng Tú Lan nhún vai nói.  

“Thịch thịch thịch thịch thịch thịch…” mọi người ở chung quanh lại lần nữa ngã thành một đống. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.