Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 742: Một chỉ định thiên hạ



Huyết Hà Thiên Kinh không còn là bộ dạng đường cong màu máu lúc trước nữa, màu sắc cũng không còn là màu đỏ như máu mà tỏa ra hào quang năm màu. Hình thể thì hoàn toàn nhìn không ra, cũng chỉ là một đoàn hào quang không ngừng biến ảo mà thôi.  

Sau khi ngẩn ra một lát, Công Dương Thái Tôn dẫn đầu ra tay, vọt người mà lên chộp về phía Huyết Hà Thiên Kinh trên bầu trời.  

Ông!  

Huyết Hà Thiên Kinh chấn động ra một luồng dao động tối cao, Công Dương Thái Tôn lập tức bị đánh bay ra ngoài.  

Đây tuyệt đối không phải là lực lượng, bởi vì nơi này bị phong ấn lực lượng, cao nhất cũng chỉ có thể đạt tới Thăng Hoa Đế. Mà cho dù là Thăng Hoa Đế 21 tướng đều rất khó đem Công Dương Thái Tôn đánh bay như thế, bởi vì hắn đã đến rất gần trình tự này.  

Pháp tắc!  

Hoặc Thiên phong ấn lực lượng nơi này, nhưng cũng không cấm chế vận dụng pháp tắc. Dường như vị thiên nữ tuyệt thế này đã sớm dự liệu sẽ có một màn này phát sinh.  

Ba người Đồng An Nhạc đều khẽ nhíu mày, tình huống dường như có chút thoát khỏi khống chế.  

Vút Huyết Hà Thiên Kinh nhoáng lên một cái, luồng hào quang năm màu này bắn mạnh vào trong cơ thể Chu Hằng, trong nháy mắt hào quang không phát sinh nữa.  

Thân thể Chu Hằng chấn động, dường như bỗng nhiên nhìn thấy một vùng trời mới.  

– Một đám vô tri! Công Dương Thái Tôn cực giận quát, hai mắt hung tợn, thân thể thuộc về Công Dương Thái Tôn, bản năng đối với Chu Hằng tràn ngập cừu hận, mà thần thức thay thế thì càng muốn cướp lấy Huyết Hà Thiên Kinh.  

Hắn lại nhào tới, đánh tới Chu Hằng.  

Nếu Thiên Kinh một lần nữa nhập chủ, như vậy Thiên Kinh liền không thể tự chủ vận chuyển, uy lực của nó có thể xem nhẹ bất kể. Mà thực lực của Chu Hằng, hắc hắc, tuy rằng tiểu tử này rất yêu nghiệt, nhưng hắn đã trả ra giá lớn tiền trình đều hủy, trong Thăng Hoa Đế tuyệt đối vô địch!  

Hắn muốn đánh chết Chu Hằng, cho Thiên Kinh một lần nữa chọn chủ. Mà hắn vốn là chủ nhân của Thanh Mộc Thiên Kinh, nếu Huyết Hà Thiên Kinh cắn nuốt Thanh Mộc Thiên Kinh tất nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng của Thanh Mộc Thiên Kinh, khả năng một lần nữa nhận hắn làm chủ tương đương cao.  

Dung hợp một giới Thiên Kinh, pháp tắc này đã tương đương viên mãn, đủ để cho hắn ngày sau phi thăng Minh giới vẫn như cũ uy phong bá đạo.  

Một chưởng bổ đến, hào quang màu xanh lưu chuyển, uy thế vô cùng!  

Nhưng Chu Hằng không ngờ lại nhắm mắt lại, đối với chuyện này không hề có phản ứng. Dường như Thiên Kinh vào cơ thể cũng là hắn biến ngu ngốc!  

– Thiên Kinh là của ta! Đồng An Nhạc cũng nhào ra, hắn và Công Dương Thái Tôn hợp tác chỉ là vì tiện cướp lấy Huyết Hà Thiên Kinh mà thôi, mà từ hiện tại mà xem lo lắng lúc trước căn bản là dư thừa!  

Cũng đúng. Cho dù dung hợp một giới Thiên Kinh thì lại thế nào, tiểu tử kia bản thân chỉ là Thăng Hoa Hoàng, thời gian lại ngắn như vậy, lại có thể từ trong Thiên Kinh đạt được chỗ tốt gì?  

Chỉ là làm đồ cưới cho người khác mà thôi!  

– Đồng An Nhạc… Khổng Ngạo Côn chính là nhắm thẳng vào hắn, mối hận giết tình nhân vượt qua hết thảy.  

Hồng Long nữ hoàng cũng thân hình chợt nhoáng lên, chộp về phía Chu Hằng. Nàng lười là lười, nhưng chí bảo Tiên giới để ngay trước mắt, nàng làm sao có thể trơ mắt nhìn?  

Bốn bóng người nhao nhao vồ tới!  

– Dừng lại! Chu Hằng đột nhiên nói. Ông quanh mình hắn bỗng nhiên xuất hiện một quầng sáng màu vàng đất.  

Bùng! Bùng! Bùng! Bùng!  

Công kích đánh tới, lại bị quầng sáng này hấp thu sạch. Ba người Công Dương Thái Tôn cũng đều bị quầng sáng bắn trở về, mà Khổng Ngạo Côn thì nhân cơ hội liên tục oanh kích Đồng An Nhạc, khiến cho đối phương đổ máu không ngừng!  

Đây… đây là chuyện gì xảy ra?  

Đồng An Nhạc tạm thời không tới giằng co Chu Hằng, Công Dương Thái Tôn và Hồng Long nữ hoàng thì lộ ra vẻ kinh ngạc tuyệt đối.  

Bọn họ rời khỏi nơi này nhưng đều là siêu Sáng Thế Đế, nhưng một màn trước mắt lại khiến bọn họ hoàn toàn không thể lý giải. Một quả tim lại càng trong lúc vô tình lạnh đi. Lúc này còn làm sao cướp lấy Thiên Kinh?  

Chu Hằng chợt mở mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười.  

Huyết Hà Thiên Kinh sau khi dung hợp đã phát sinh biến hóa về bản chất. Ngũ hành tương sinh, trở thành hỗn độn!  

Từ hiện tại trở đi, Huyết Hà Thiên Kinh đã không thể xưng là Huyết Hà Thiên Kinh!  

Hỗn Độn Thiên Kinh!  

Hắn là chủ của Thiên Kinh, người khác không nhìn thấy bộ dạng của Thiên Kinh nhưng hắn lại có thể. Dưới hào quang năm màu là một mảnh hỗn độn, có thể diễn hóa hết thảy!  

Thiên Kinh sau khi dung hợp, Hỗn Độn Thiên Kinh tạm thời có một cỗ lực lượng dư thừa có thể cung cấp cho hắn chi phối. Đây là lực lượng sai khiến pháp tắc! Tuy rằng cỗ lực lượng này chỉ có thể cho hắn chi phối một lát, đợi sau khi Hỗn Độn Thiên Kinh hoàn toàn ổn định lại, cỗ lực lượng này sẽ biến mất. Nhưng trong khoảng thời gian này Chu Hằng lại có thể chân chính vận dụng pháp tắc.  

Giống như là Hoặc Thiên!  

Đương nhiên, cho dù là Hỗn Độn Thiên Kinh cũng không phải là ngũ hành đầy đủ chân chính, bởi vì pháp tắc ngũ hành 5 bộ Thiên Kinh này vốn ẩn chứa cũng không hoàn chỉnh, sau khi dung hợp lại tự nhiên cũng không có khả năng hoàn chỉnh.  

Chu Hằng đối với nắm giữ pháp tắc xa không thể so sánh với Hoặc Thiên, nhưng đối với vẻn vẹn vài siêu Sáng Thế Đế, đặc biệt là lực lượng nơi này còn bị áp chế đến Thăng Hoa Đế, vậy thật sự là dễ như trở bàn tay.  

Hơn nữa, điều này cũng làm hắn có thể quen thuộc pháp tắc trước thời hạn, đối với về sau toàn diện nắm giữ Hỗn Độn Thiên Kinh nhưng là có chỗ tốt lớn lao.  

Lĩnh ngộ như vậy chỉ là chuyện trong nháy mắt, Chu Hằng lại làm sao có thể không cười?  

Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt của Công Dương Thái Tôn và Hồng Long nữ hoàng lại trở thành trào phúng lớn lao. Hồng Long nữ hoàng còn đỡ, nàng quá lười, lười đến ngay cả tức giận đều là có thể tiết kiệm thì tiết kiệm. Nhưng Công Dương Thái Tôn không thể nhịn!  

Vô luận là bản năng thân thể hắn hay là Độc Cô Huyền nhập chủ, đều có một vạn lý do thống hận Chu Hằng.  

– Thăng Hoa Hoàng cỏn con, lão phu cũng không tin ngươi có thể lật trời! Công Dương Thái Tôn lạnh lùng nói, thân hình bắn lên, cuốn lên hào quang màu xanh đầy trời, hướng về phía Chu Hằng lại trấn qua.  

– Định! Chu Hằng thò tay phải ra, ngón trỏ điểm hướng Công Dương Thái Tôn, một màn quỷ dị lập tức xuất hiện. Không hề nhìn thấy bất kỳ lực lượng lưu chuyển, nhưng thân thể của Công Dương Thái Tôn lại bị hoàn toàn giam cầm.  

Hồng Long nữ hoàng lập tức kêu một tiếng, kìm lòng không đậu lùi vài bước. Mà chiến đấu giữa Đồng An Nhạc và Khổng Ngạo Côn cũng ngừng lại.  

Điều này vượt ra khỏi phạm trù bọn họ lý giải!  

Pháp tắc, nhất định là pháp tắc!  

Bọn họ một người là siêu Sáng Thế Đế, một là Sáng Thế Đế, người thứ ba tuy rằng cảnh giới hơi thấp nhưng xuất thân từ gia tộc siêu Sáng Thế Đế lại làm sao có thể chưa từng nghe nói một số chuyện của Minh giới?  

Kinh ngạc qua đi, bọn họ ngay lập tức nghĩ tới pháp tắc!  

Nhưng một Thăng Hoa Hoàng có thể vận dụng pháp tắc sao? Đây không phải là tồn tại siêu Sáng Thế Đế trở lên mới có thể vận dụng sao?  

Ba người đều bị chấn đến đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời không thể nảy ra ý tưởng gì.  

– Đáng ghét! Thân thể của Công Dương Thái Tôn bị một cỗ lực lượng vô danh giam cầm, mặc hắn có được lực lượng gần như Sáng Thế Vương thì lại thế nào, căn bản không thể tránh thoát. Hắn đại hận, lúc trước cho Chu Hằng quá nhiều cơ hội, dẫn đến cục diện hiện tại!  

Hắn cũng không biết Chu Hằng đối với vận dụng pháp tắc chỉ là tạm thời, chỉ biết là Hoặc Thiên cũng có thể vận dụng pháp tắc. Theo hắn thấy đây là năng lực sau khi dung hợp một giới Thiên Kinh.  

Hâm một, ghen tị, hận!  

Nhưng không quan hệ, chân thân của hắn đã đi chém giết Hoặc Thiên, dưới đòn đánh lén nữ nhân kia cho dù nắm giữ pháp tắc thì lại thế nào. Vẻn vẹn Nguyệt Minh Vương còn không phải là động một cái là chết? Hắn vẫn có thể đạt được một bộ Thiên Kinh sau khi dung hợp, đồng dạng có thể nắm giữ pháp tắc!  

Dung hợp một giới Thiên Kinh chính là chủ của một giới!  

Cho dù là Minh giới có người xuống lại như thế nào, đi tới Tiên giới thì phải chịu pháp tắc thiên địa của Tiên giới ước thúc. Ở trước mặt pháp tắc công kích của hắn còn không phải là chết ngay lập tức!  

– Tiểu tử, ngươi may mắn đạt được Thiên Kinh, nhưng sư tỷ của ngươi lại không có vận khí tốt như vậy. Chân thân của lão phu lúc này khẳng định đã chém giết nàng! Ha ha ha!  

Công Dương Thái Tôn cười to, dù sao đây lại không phải là thân thể của hắn, tổn thất cũng chỉ là một cỗ thần tướng, hắn còn có thể tu luyện lại.  

Chu Hằng mỉm cười nói: – Nói cho ngươi biết một tin tức bất hạnh, cấm chế nơi này chính là… sư tỷ của ta bày ra. Nếu như chân thân của ngươi đã đắc thủ, cấm chế nơi này không phải là nên biến mất?  

– Cái gì! Công Dương Thái Tôn lập tức sắc mặt đại biến. Trong thân thể của hắn cất giấu một linh hồn vô cùng già nua, có thể rất rõ ràng phán đoán Chu Hằng nói có phải là lời thật hay không.  

Chu Hằng nhún nhún vai, nói:  

– Nếu cấm chế nơi này chưa tiêu, mà chân thân của ngươi hiển nhiên đã sớm động thủ, như vậy kết quả chỉ có một chân thân của ngươi đã ngỏm!  

– Phụt… Công Dương Thái Tôn lập tức phun ra một búng máu. Nếu như cấm chế nơi này quả thật là Hoặc Thiên bày ra, suy đoán này là tương đương hợp tình hợp lý.  

Xong, chân thân của hắn xong rồi! Mà nếu hiện tại thần tướng cuối cùng này cũng bị tiêu diệt, hắn sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thiên địa này.  

– Ở Giác Đấu Trường đã nói với ngươi rồi, kiếp sau làm một người tốt! Chu Hằng dùng ngón tay điểm xuống: – Hiện tại lời này nhưng là cùng nói với hai thầy trò ngươi, nhớ kỹ!  

Bùng!  

Lực lượng pháp tắc cuốn qua, Công Dương Thái Tôn trong nháy mắt hóa thành mưa máu, mà thần tướng của Độc Cô Huyền cũng căn bản không có đường giãy giụa, đồng dạng tan biến!  

Chu Hằng xoay người lại, khẽ mỉm cười nhìn về phía ba người Đồng An Nhạc. Nhưng nụ cười này rơi vào trong mắt ba người lại giống như ác ma, khiến cho bọn họ không tự chủ toàn thân phát lạnh.  

Công Dương Thái Tôn thân xác chưa lạnh!  

Ông đúng lúc này, không gian chợt run lên, còn không chờ bọn họ xoay chuyển ý niệm, bọn họ đã về tới vùng đất lửa cũ. Tuy nhiên, Thiên Kinh hệ hỏa đã bị dung hợp, lực lượng lửa nơi này đang nhanh chóng biến mất.  

Đồng An Nhạc sau khi thoáng sững sờ lập tức quay đầu bỏ chạy!  

Cảnh tượng Công Dương Thái Tôn tử vong đã khiến hắn trái tim hoàn toàn băng giá, căn bản không có dũng khí cùng Chu Hằng chiến một trận.  

– Đồng An Nhạc, ngươi chạy không thoát! Khổng Ngạo Côn vội vàng đuổi theo.  

Hồng Long nữ hoàng mắt đẹp khẽ chuyển, nàng cũng định chuồn.  

– Lam Long nữ hoàng ở chỗ ta, không định gặp màng một chút sao? Chu Hằng vào lúc này lại đột nhiên nói.  

– Cái gì! Bước chân Hồng Long nữ hoàng vừa nâng lên lập tức để xuống.  

– Ngươi nghe thấy rồi! Chu Hằng mỉm cười, trong lòng lại âm thầm thở dài, hắn không thể vận dụng pháp tắc nữa!  

Trong lòng hắn có mất mát mãnh liệt, lúc trước hắn giống như là thiên thần, đừng nói chỉ là Thăng Hoa Đế, cho dù siêu Sáng Thế Đế xuất hiện hắn đều có thể áp chế bằng một ý niệm. Cái loại cảm giác nắm giữ hết thảy này bỗng nhiên mất đi, khiến hắn cực độ không thích ứng.  

Tuy nhiên hắn lập tức điều chỉnh tâm tính của mình. Loại lực lượng này dù sao không thuộc về hắn, mất đi thì lại làm sao, hắn sẽ có một ngày có thể đạt tới cảnh giới này!  

Hắn tại sao muốn gọi Hồng Long nữ hoàng lại, bởi vì hắn sợ vị nữ hoàng Long tộc này giết được 3 triệu năm trôi qua sẽ tâm tình kịch biến giết lung tung trút giận! Hắn muốn đem Hồng Long nữ hoàng khống chế ở bên cạnh Hoặc Thiên, do vị thiên nữ tuyệt thế kia tới quản thúc hai nữ hoàng Long tộc.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.