Kiếm Pháp Vương Giả

Chương 92: Ba Nữ Nhân Một Màn Diễn



Lâm Phức Hương nhất quyết không về, nói khó lắm mới trốn ra được một lần, dù thế nào cũng phải tận mắt nhìn Chu Hằng đánh bại tên thối tha Thập Phương Giai Sát kia rồi mới trở về.  

Vô tình, mười ngày thoáng cái đã qua.  

Bởi vì Chu Hằng miễn cưỡng cũng có thể xem như người từng trải tình trường, mấy ngày này hai người cũng gặp không ít tình huống chớ trêu, chỉ mà Lâm Phức Hương da mặt non nớt, thấy tình thế không ổn sẽ chạy ra, cũng không cho Chu Hằng một cơ hội ôm ấp, khiến Chu Hằng thầm hô tiểu yêu tinh này tinh thông lạt mềm buộc chặt.  

Chu Hằng luôn luôn nghiên cứu Phi Bộc Kiếm Pháp, muốn đem 18 đạo bóng kiếm nén ép thêm một bước, chỉ là hắn đã đạt tới bình cảnh, thủy chung không thể tiến thêm một bước.  

– Tiểu sắc lang, ta đã đột phá! Ta đột phá rồi!  

Một tiếng kêu dịu dàng quyến rũ truyền đến, két két, An Ngọc Mị đẩy cửa tiến vào, khuôn mặt đầy vẻ vui sướng.  

– Ngươi là ai?  

Lâm Phức Hương đang quấn lấy Chu Hằng chỉ điểm nàng Phi Bộc Kiếm Pháp, ngộ tính của nàng cũng không thể so được với Chu Hằng, đến bây giờ còn chưa chân chính nắm giữ tinh túy của Phi Bộc Kiếm Pháp. Hai nàng hai mặt nhìn nhau, đồng thời quát hỏi đối phương.  

– Tiểu sắc lang, nàng là ai?  

– Quỷ hẹp hòi, nàng là ai?  

Hai nàng lại trăm miệng một lời hỏi han, một thanh âm kiều mỵ, một thanh âm trong veo, đều chấn động người nghe, chỉ là biểu tình hai nàng cũng không phải là cao hứng, mà có cảm giác như lâm đại địch.  

– Ồ, nàng là An Ngọc Mị, còn nàng tên là Lâm Phức Hương!  

Chu Hằng trước chỉ chỉ An Ngọc Mị, sau đó ngón tay lại chỉ Lâm Phức Hương, xem như giới thiệu cho hai nàng. Hắn cảm ứng khí tức hùng hậu trên người An Ngọc Mị lại không ổn định, không khỏi ngạc nhiên nói:  

– Ngươi thật sự đột phá.  

Hắn vốn còn tưởng rằng An Ngọc Mị lần thất bại này sẽ lớn hơn nữa chút.- Hừ hừ, ta sao sẽ thất bại!  

An Ngọc Mị kiêu ngạo nói.  

Kỳ thật nàng thiếu chút nữa đã thất bại, chỉ là trong lòng có chấp niệm, nhất định phải tiến vào Sơ Phân Cảnh, như vậy mới có thể khi dễ Chu Hằng, cũng đúng khiến nàng dựa vào dược lực Phong Linh Quả dẫn động ảo diệu thiên địa linh khí, sau mười ngày khổ tư, rốt cục phá kén hóa bướm!  

Đương nhiên đây là do nàng đã sớm đạt tới Tụ Linh tam trọng thiên đỉnh phong, ở cánh cửa này lui tới vô số lần, cho nên một lần mới đột phá xong.  

Chu Hằng gật gật đầu, cười nói:  

– Vận khí của ngươi đúng là tốt.  

– Đây là thực lực!An Ngọc Mị dùng đôi mắt đẹp khiêu khích Lâm Phức Hương, với ánh mắt người từng trải của nàng làm sao lại nhìn không ra Lâm Phức Hương có ẩn tình với Chu Hằng! Trong lòng nàng thầm mắng tiểu sắc lang Chu Hằng, khuôn mặt lại tươi cười đi đến bên cạnh Chu Hằng, ngước gương mặt xinh đẹp như bạch ngọc, môi đỏ mọng khẽ nhếch, câu hồn đoạt phách.  

– Ngươi sao không vì ta mà cao hứng?  

Nàng dùng ánh mắt mê ly nhìn Chu Hằng, một bộ muốn véo.  

Lâm Phức Hương khiến nàng nổi lên cảnh giác rất mạnh, nàng tự phụ tuyệt mỹ, nhưng mà như vậy cũng không cho là Lâm Phức Hương lại kém mình. Hai nàng phong cách khác biệt, một người yêu mị, một người ngây thơ, khó phân cao thấp.  

Nàng đã quyết tâm phải làm nữ nhân của Chu Hằng, tự nhiên tâm tính chuyển biến. Thế giới này nam nhân thê thiếp thành đàn cũng không hiếm lạ, mà nam nhân có thực lực càng có vô số mỹ nhân chủ động yêu thương nhung nhớ, An Ngọc Mị cũng không có tâm độc chiếm Chu Hằng.  

Nàng cũng không ngại tìm thêm vài thê thiếp cho Chu Hằng, vốn tiểu sắc lang ở phương diện kia cũng rất lợi hại, vừa lúc chia sẻ chút áp lực cho nàng, nhưng mà thê thiếp tuyệt đối không thể uy hiếp địa vị của nàng được!  

Ở trong mắt nàng, Lâm Phức Hương có thể đủ tạo thành uy hiếp với nàng!  

Bởi vậy, nhất thiết phải kiên quyết bảo vệ quyền lực của nàng!  

Nhớ tới ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp còn có một Cổ Tư, đồng dạng cũng tuyệt mỹ không thua kém nàng, mà bộ ngực kia… Nàng nhìn mà còn hâm mộ a!  

– Ngươi làm gì!  

Chu Hằng còn chưa biết điều gì, Lâm Phức Hương liền kinh hô lên, liền vội vàng kéo Chu Hằng đến bên cạnh, nữ nhân kia cũng quá không biết xấu hổ, suýt chút nữa đã dán lên người Chu Hằng!  

Nàng hung tợn nhìn An Ngọc Mị, tuy rằng thực lực của đối phương sâu không lường được, nhưng mà nàng sao có thể trơ mắt nhìn Chu Hằng bị người cướp đi!  

– Tiểu muội muội, đây là chuyện nhà của người ta!  

An Ngọc Mị kiều mị nói, nàng là vưu vật trời sinh, bất kể thanh âm lúc nào cũng kiều mỵ vô cùng.  

Trong lòng Chu Hằng không khỏi nóng lên, hắn đã mười ngày chưa chạm qua nữ sắc, thiếu niên mới nếm thử tư vị tình yêu, đúng là đã xâm nhập vào cốt tủy, nhìn vẻ phong tình quyến rũ tận xương của An Ngọc Mị, nghe thanh âm kiều mị động lòng của nàng, khiến hắn cả người nóng lên.  

– Cái gì việc nhà?  

Lâm Phức Hương nháy đôi mắt to, vội vàng nhìn Chu Hằng nói:  

– Quỷ hẹp hòi, mau đuổi con đàn bà không biết xấu hổ này đi!  

– Sách sách sách, người ta chính là vợ Chu lang, Chu lang sao lại đuổi người ta đi chứ?  

An Ngọc Mị cầm lấy một cánh tay Chu Hằng, áp khuôn mặt xinh đẹp như bạch ngọc lên, vẻ mặt quyến rũ nở rộ như hoa hồng đỏ, phong tình vạn chủng.  

– Hồ, nói bậy!  

Lâm Phức Hương nóng giận, sao lại có nữ nhân mặt dày như vậy! Nàng không cam lòng yếu thế cầm cánh tay khác của Chu Hằng lên, cũng áp người tới gần. Nhưng mà dù sao nàng cũng là xử nữ thuần khiết, thân thể không ngừng run rẩy bán đứng sự khẩn trương cùng bất an của nàng.  

– Tiểu muội muội, ngươi sao lại không biết xấu hổ thông đồng phu quân người khác như thế!  

An Ngọc Mị nổi giận.  

– Ngươi mới không biết xấu hổ, quỷ hẹp hòi khi nào lập gia đình với ngươi?  

Lâm Phức Hương không cam lòng yếu thế nói.  

– Chu lang, phu quân, ngươi nói với nàng, người ta có phải là vợ ngươi hay không?  

An Ngọc Mị ngọt ngào nói, còn vừa dùng bộ ngực đầy đặn chà lên cánh tay Chu Hằng, bộ dáng quyến rũ kia quả thực có thể làm cho cây khô nẩy mầm!  

Dù sao nàng đã là nữ nhân của Chu Hằng, làm chút động tác thân mật thì thế nào? Nàng vốn là vưu vật trời sinh, loại chuyện câu người khác này vô sự tự thông, một khi buông ra thì sẽ lớn mật vô cùng.  

Hơn nữa, người trước mặt lại là tình địch nữa! Tình trường như chiến trường, nàng không xuất ra toàn bộ bản lãnh thì sao được?  

– Coi là vậy đi!  

Chu Hằng nghĩ nghĩ, hai người dù sao cũng lên giường vài lần, mà hắn lại tuyệt đối theo chủ nghĩa đại nam tử, cho dù An Ngọc Mị muốn chạy hắn cũng đoạt đối phương về, người vợ này đã định rồi.  

Lâm Phức Hương lập tức sắc mặt tái nhợt, kinh ngạc nhìn lui ra phía sau vài bước, liên tục lắc đầu, lẩm bẩm nói:  

– Sẽ không! Sẽ không!  

An Ngọc Mị có chút không đành lòng, nhưng mà lúc này sao có thể nhân từ mà nương tay? Nàng thuận thế ngả vào ngực Chu Hằng nói:  

– Tiểu muội muội, về sau không nên dây dưa với phu quân nhà ta nữa.  

Lâm Phức Hương thất thần, tinh thần trở nên sa sút, nhưng rất nhanh ánh mắt trở nên kiên định, nói:  

– Ta sẽ không bỏ qua!  

– Ngươi…  

An Ngọc Mị không nghĩ tới đối phương khi ở sơn cùng thủy tận lại bộc phát ra ý chí chiến đấu cường đại như vậy, đây quả nhiên là vật cực tất phản, nàng làm quá cứng, ngược lại khiến cho chiến ý của Lâm Phức Hương trở nên kiên định.  

Lâm Phức Hương chạy đến bên cạnh Chu Hằng, cũng muốn chen vào trong ngực hắn, nhưng mà không thể nào, An Ngọc Mị chính là Sơ Phân Cảnh, chiến lực lúc này ngay cả Chu Hằng đều có thể nghiền ép, Lâm Phức Hương ngay cả Tụ Linh Cảnh cũng chưa tới, làm sao tranh?  

An Ngọc Mị chỉ nhẹ nhàng phất phất tay, Lâm Phức Hương liền liên tiếp thối lui mười mấy bước, đặt mông ngồi vào ghế dựa, may mà An Ngọc Mị dùng là nhu kình, nếu không một kích mạt sát cũng không khó.  

– Ba!  

Chu Hằng vỗ một cái lên mông An Ngọc Mị nói:  

– Không được khi dễ người.  

Lâm Phức Hương vốn vô cùng ủy khuất, nhưng thấy Chu Hằng xuất đầu vì mình, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ mừng như điên, nước mắt không tự chủ được chảy xuống. Nhưng lập tức thầm nghĩ quỷ hẹp hòi tại sao lại đánh mông An Ngọc Mị chứ? Không đúng, nàng cũng bị Chu Hằng đánh mông, chẳng lẽ đây là vợ chồng sao?  

Hừ, xú nữ nhân này ngạc nhiên cái gì, khi quỷ hẹp hòi đánh mông mình còn sớm xa nàng!  

Lâm Phức Hương phục hồi ý chí chiến đấu, đối phương cảnh giới cao thì có ích gì, quỷ hẹp hòi thích người nào mới là quan trọng!  

Hai nàng lại lần nữa mắt lớn trừng mắt nhỏ, cũng muốn làm cho đối phương biết khó mà lui!  

Đúng lúc này, một đạo nhân ảnh hiện lên, trong phòng xuất hiện nữ nhân thứ ba – Cổ Tư.  

Nàng ở trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp ngây người một tháng, cuối cùng cũng ra hít thở không khí, chủ yếu muốn tắm rửa một chút. Tuy rằng sau khi tiến vào Tụ Linh Cảnh, võ giả có linh lực rửa sạch bản thân, không để bụi bậm không dính vào, nhưng ra mồ hôi trong lòng luôn có chút không thoải mái, ngay cả Cổ Tư mê võ nghệ như vậy cũng không ngoại lệ.  

Dù sao nàng cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc.Nàng thông qua Cửu Huyền Thí Luyện Tháp câu thông thần thức với Chu Hằng, Chu Hằng liền dùng ý niệm phóng nàng ra, nếu không không có chủ nhân cho phép, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp.  

– Quỷ, quỷ quỷ!  

Lâm Phức Hương bỗng nhiên nhìn thấy một người sống đột nhiên xuất hiện, lập tức sợ ngây người, nếu không phải đi theo Chu Hằng tới thế giới dưới lòng đất, gan lớn hơn rất nhiều, thì chỉ sợ đã ngất đi rồi.  

– Ta không phải quỷ!  

Cổ Tư vô cùng nghiêm túc nói.  

– Vậy ngươi, vậy sao ngươi đột nhiên biến ra?  

Lâm Phức Hương vẫn trợn mắt, cái miệng nhỏ nhắn há hốc lên, không che giấu nổi vẻ khiếp sợ.  

– Ta từ chỗ hắn đi ra ngoài!  

Cổ Tư chỉ chỉ Chu Hằng.  

Lâm Phức Hương lại lập tức nghĩ sai, sao lại từ trên người Chu Hằng đi ra, chẳng lẽ lúc trước nàng giấu ở trong ngực Chu Hằng? Không thể nào nha, sao lại giấu được chứ?  

– Ta có món pháp khí không gian, có thể cho người ở!  

Chu Hằng đưa ra giải thích, hắn sợ Lâm Phức Hương ngạc nhiên tới mức tròng mắt đều rơi cả.  

Lâm Phức Hương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lúc trước bị lông đỏ quái dọa sợ, giống như sợ bộ ngực nữ nhân đột nhiên biến thành lệ quỷ! Ánh mắt đảo qua bộ ngực Cổ Tư, nàng cũng không thu trở lại nữa, làm sao có thể lớn như vậy?  

Là giả sao?  

– Cái này là thật.  

Thái độ làm người của Cổ Tư thật sự quá nghiêm túc, nhưng mà năng lực cảm ứng lại cao hơn Chu Hằng gấp trăm lần, lập tức phát hiện ánh mắt khó có thể tin của Lâm Phức Hương. Nàng đè bộ ngực cao ngất của mình, nghiêm trang nói, không chút phát giác lời này có chút kinh thế hãi tục nào.  

Không khoe ra sẽ chết a!  

Lâm Phức Hương và An Ngọc Mị đều kêu lên trong lòng, khoảnh khắc này, họ thật muốn bóp chết nữ nhân kiêu ngạo này!  

– Ta đi tắm!  

Cổ Tư thành công vén lên chiến hỏa hai nàng, lại không chịu trách nhiệm rời đi.  

Lâm Phức Hương và An Ngọc Mị hai mặt nhìn nhau, bị Cổ Tư quấy rối như vậy, họ cũng không có tâm tình tiếp tục chiến đấu.  

Hai nàng đều lo lắng để đối phương một mình bồi tiếp Chu Hằng, ai cũng không chịu rời đi, bồi tiếp Chu Hằng nói chuyện một hồi, ngẫu nhiên lại tặng nhau một câu khiêu khích. Chỉ một lúc sau, Cổ Tư tắm rửa xong trở về, thay bộ trang phục bó sát người, hoàn toàn phô ra bộ ngực đầy đặn của nàng.  

Tóc đen hơi ướt, bắp thịt còn dính nước, như phù dung thuần mỹ trong nước, nhưng lại phù hợp với bộ ngực vô cùng đầy đặn của nàng, lại trở nên gợi cảm vô cùng, hai loại phong cách khác nhau tạo thành lực tấn công mãnh liệt.  

Lâm Phức Hương và An Ngọc Mị như lâm đại địch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.