Kiếm Phệ Thiên Hạ

Chương 295: Địch? hữu?



Khi tới gần, người ta có thể cảm nhận được sự rúng động gây nên bởi thanh cự kiếm này.

Cho dù là những thủ đô Thần điện vô cùng đồ sộ của các đại đế quốc, trước mặt cự kiếm này cũng phải ảm đạm thất sắc. Toà kiến trúc cao nhất cũng bất quá bằng hai phần ba của cự kiếm, nếu như người ta đứng ở trên đỉnh của cự kiếm, toàn bộ phương viên trăm dặm của Hoàng Giả Chi Thành giống như một tiểu thiên hạ, hoàn toàn có thể đạp dưới bàn chân!

Hơn nữa làm người ta ngạc nhiên chính là, thanh cự kiếm này không phải là một loại kiến trúc phổ thông, mà tựa hồ như một thanh cự kiếm có thể sử dụng được! Trên thân kiếm, đủ loại kiếm văn vô pháp lý giải hiện lên rõ ràng ở mặt ngoài, tản mát ra một loại khí tức huyền diệu thâm ảo, khiến cho thanh cự kiếm có một loại sinh cơ khó tả. Chuôi kiếm được đính bằng một khỏa bảo thạch rực rỡ, tựu giống như thần dị vật cao quý nhất thế gian, tản mát ra huyền quang mà mọi người không dám nhìn thẳng.

Thấy Lăng Vân bị Thần kiếm khổng lồ hấp dẫn, trên mặt Chung Vạn Tiền không khỏi lộ ra vẻ tự hào:

- Thanh kiếm này, chính là thanh kiếm đã thành danh cùng với tổ sư khai phái của chúng ta, trên thân kiếm ẩn chứa một loại năng lượng vô cùng thần bí, có thể hấp thu và thôn phệ hết thảy mọi năng lượng đưa vào trong đó, trước kia tổ sư chính là bằng vào nó, một người một kiếm xông pha khắp Trung Ương Tinh, cuối cùng chiếm cứ được mảnh đất quý giá ở gần Chí Cao Thần Giới nhất này.

Lăng Vân nhìn thoáng qua phiến hắc ám bao phủ ngàn dặm phía chân trời, khẽ gật đầu!

Chí Cao Thần Giới mở ra, nếu như ở phụ cận nó thì không thể nghi ngờ là có ưu thế hơn hẳn. Miếng đất như thế tự nhiên có rất nhiều phương thế lực thèm nhỏ dãi. Hoàng Giả Chi Thành vẫn có thể chiếm cứ được phiến khu vực này, địa vị thủy chung không chút lay động, có thể thấy được thực lực mạnh mẽ bực nào.

Chung Vạn Tiền vừa nói xong, lại lộ ra một tia tiếc hận:

- Chỉ tiếc... Thanh Thần kiếm do tổ sư truyền thừa xuống này cần uy năng rất lớn mới có thể đem nó thôi động, cho dù là lão tiền bối đã đạt tới cảnh giới Thần linh trong thành chúng ta cũng không cách nào thôi động nó được... Nếu không thì Hoàng Giả Chi Thành chúng ta đã không thể nghi ngờ lại có thêm một sự trợ lực tuyệt mạnh!

- Kiếm này không có người nào có thể thôi động?

Lăng Vân quét mắt qua cự kiếm một cái nói:

- Kiếm này tuy những thứ kia, nặng tới mấy ngàn vạn cân, nhưng đối với đối với những cường giả có cấp bậc Kiếm Thánh mà nói, điều khiển nó một phen hẳn là không thành vấn đề, vì sao các ngươi lại không thể thôi động?

- Tiền bối có điều không biết! Thanh kiếm này phảng phất như một cái động không đáy, bất kỳ năng lượng gì quán chú vào trong, đều bị nó thôn phệ sạch sẽ! Lúc trước trong phái chúng ta có hai vị trưởng bối đã đạt tới Thần giai đồng thời đem năng lượng trong thể nội quán chú vào trong kiếm, nhằm kiểm chứng xem thanh kiếm này có thể hấp thu bao nhiêu năng lượng. Nhưng đến lúc bọn họ hao sạch năng lượng, hơn nữa còn tiêu hao vô số linh đan diệu dược, vẫn không thể khiến cho kiếm này có chút động tĩnh... Muốn vận dụng kiếm này, muốn thông qua phương pháp nào đó để điều khiển hẳn là không dễ dàng tí nào, sợ rằng chỉ có thể bằng vào lực lượng cơ thể mới có thể huy động, hoặc giả là giống như tổ sư, đem Hoàng giả kiếm khí tu luyện tới đại thừa...

"Dùng lực lượng nhục thể để huy động..."

Thanh kiếm này nếu có thể cầm lên để đánh người, uy lực khủng bố tuyệt đối không kém hơn một vị Kiếm Thánh cường giả. Bất quá... Ở thế giới này có ai lại có nhục thể cường hãn tới mức cầm lên được một thanh Thần kiếm như thế?

Khi Chung Vạn Tiền giới thiệu cho Lăng Vân về thanh kiếm, bọn họ cũng đi tới được nơi ở của Hoàng Giả Chi Thành thành chủ - một tòa thành nguy nga giống như hoàng cung.

Vào thành, Chung Vạn Tiền vội vàng hướng Lăng Vân cáo lỗi:

- Thành chủ đại nhân biết tiền bối không thích những thứ lễ tiết nghi thức thông thường, cho nên cũng không có chuẩn bị, mong tiền bối hiểu cho!

Lăng Vân gật gật đầu.

Chung Vạn Tiền lập tức đưa tay ra cung kính mời:

- Vừa vào thành ta đã sai người thông tri cho thành chủ đại nhân, cũng đã chuẩn bị xong tiệc rượu. thỉnh tiền bối đi theo ta.

Nói xong, hắn liền dẫn Lăng Vân trực tiếp tiến vào hậu viện!

Hậu viện chính là trọng địa của Hoàng Giả Chi Thành. Hơn nữa hiện tại là thời điểm Chí Cao Thần Giới mở ra, tất nhiên là được đề phòng sâm nghiêm. Cứ cách hơn mười thước lại có một người đứng gác. Hơn nữa, người đứng gác đều có lực chiến đấu mạnh mẽ, cũng không hề thấp hơn kiếm sư, thậm chí đạt tới thực lực đại kiếm sư. Còn về phần đội trưởng thì càng mạnh mẽ hơn, có Thánh kiếm sư cấp bậc. Đội ngũ phòng ngự cường đại như thế, cho dù là Hạo Thiên Kiếm Phái đi nữa cũng không thể sánh bằng. Xem ra chỉ có thể nhìn thấy được ở thế lực đứng đầu như Hoàng Giả Chi Thành mà thôi!

Trước cửa Dưỡng Kiếm Các có hai vị nam nữ trẻ tuổi đang chờ đợi, bọn họ đều có thực lực Kiếm Thánh, vừa nhìn thấy Chung Vạn Tiền dẫn Lăng Vân đến, vội vàng tiến lên nghênh đón:

- Vị này chính là người đã lấy lực lượng một người chém thất đại Kiếm Thánh - Lăng Vân các hạ sao. Hạo Hoa, Hạo Nguyệt xin ra mắt các hạ.

"Dòng họ của Tử?"

Lăng Vân liếc nhìn nam tử trẻ tuổi một cái, đột nhiên cảm giác được hắn có chút quen mắt, tuy rằng nhìn rất quen mắt, nhưng hắn vẫn có thể chắc chắn một điều, hắn cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người này.

Chung Vạn Tiền vội vàng thay Lăng Vân giới thiệu:

- Đây là nam đệ tử thứ hai mươi sáu và nữ đệ tử thứ ba mươi mốt, cũng là người thuộc thị tộc nhất mạch của thành chủ đại nhân, là những người kiệt xuất nhất trong thế hệ sau.

Trong mắt một nam một nữ có một tia đắc ý, bất quá cũng không dám biểu hiện ra ngoài, trái phải mỗi người đều đưa tay ra mời:

- Thành chủ đại nhân đang chờ các hạ bên trong, mời!

Hạo Hoa...

Xa lạ cũng không phải xa lạ ở danh tự.

Hạo Ly giờ khắc này đang ở trong đình nghỉ mát bên trong Dưỡng Kiếm Các, lẳng lặng uống trà một mình, vừa thấy đám người Chung Vạn Tiền, Hạo Hoa đi tới, trong mắt nhất thời bắn ra một đạo tinh quang, trực tiếp rơi xuống trên người Lăng Vân đang cùng đi bên cạnh bọn họ, một lúc lâu mới là hết sức tán thưởng nói:

- Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, từ tin đồn của ngoại giới thì Lăng Vân các hạ đã có thực lực Bán Thần, cũng giống như chúng ta, cách Thần linh cảnh giới bất quá cũng chỉ có một chút. Nguyên bản ta còn nghĩ, lấy độ tuổi của các hạ thì không có khả năng, hôm nay được gặp, đúng là danh bất hư truyền a.

Chung Vạn Tiền tuy rằng đã sớm suy đoán rằng Lăng Vân đã đạt tới Bán Thần cảnh giới, bất quá đó chung quy chỉ là suy đoán, giờ khắc này nghe được chính miệng thành chủ đại nhân nói ra, biết được điều này không phải là giả, nhịn không được lộ ra vẻ kinh sợ. Ngay cả Hạo Hoa, Hạo Nguyệt vốn không phục danh hiệu đệ nhất nhân dưới bán Thần của Lăng Vân cũng phải chấn kinh trong lòng, thu liễm ngạo khí của chính mình lại không ít.

Lăng Vân hướng Hạo Ly hơi gật đầu, xem như là hoàn lễ.

Hạo Ly sao lại không biết tính cách của Lăng Vân, lơ đễnh cười nói:

- Ta biết Lăng Vân các hạ là người sảng khoái, bởi vậy ta cũng không quanh co lòng vòng. Lần này, ta mời các hạ đến đây, chính là muốn kết thành đồng minh với Thượng Huyền Kiếm Tông của các hạ, khi chúng ta tiến nhập Chí Cao Thần Giới có thể hỗ trợ lẫn nhau. Mặt khác, hi vọng các hạ có thể giúp ta xác định một chuyện...

Không đợi hắn nói xong, Lăng Vân đã cắt ngang:

- Vừa lúc, có một số việc, ta cũng muốn hỏi thăm thành chủ một phen.

- Ha ha, tự nhiên là chúng ta đều cần đàm thoại một phen, để giải đi những nghi hoặc trong lòng của riêng mình.

Vừa nói xong, Hạo Ly thoải mái đưa tay mời:

- Lăng Vân các hạ ở xa tới là khách, xin mời nói trước.

Lăng Vân cũng không từ chối, trực tiếp hỏi:

- Ta muốn biết danh húy cùng với lai lịch tổ sư của quý phái.

- Này...

Vấn đề thứ nhất vừa đưa ra, mặt Hạo Ly đã lộ vẻ khó xử, có chút buồn rầu nói:

- Các hạ, có thể hay không đổi lại một vấn đề khác?

Lăng Vân không nói gì, chờ đợi câu trả lời của hắn, đồng thời nhìn thoáng qua mấy người Chung Vạn Tiền một cái.

Bọn họ đều biết, thành chủ sắp tới có thể nói ra những chuyện tối cơ mật của môn phái, lập tức thức thời cáo từ rồi ly khai. Hạo Ly cũng không có giữ lại, đợi bọn hắn rời đi, trực tiếp xuất ra một tiểu đạo cụ bỏ trên bàn đá, trên tiểu đạo cụ này tản ra một loại năng lượng ba động vô hình vô chất, có hiệu quả thần kỳ là ngăn cách với ngoại giới, cho dù là linh thức thì cũng có thể nhận ra được thông ra hiện trạng của ba động.

Tổ sư khai phái của Hoàng Giả Chi Thành chúng ta cũng đến từ cùng địa phương với các hạ.

Lăng Vân gật đầu:

- Lập trường của Hoàng Giả Chi Thành các ngươi.

- Tuy rằng Hoàng Giả Chi Thành chúng ta thỉnh thoảng có làm ra những hành động không hợp với sở huấn của tổ sư, nhưng đây cũng là vì sự phát triển của môn phái, lập trường của phái chúng ta cho tới bây giờ cũng chưa từng có thay đổi chút nào. Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Một vấn đề cuối cùng! Các ngươi ở chỗ này đến tột cùng là có mục đích gì?

- Mục đích?

Hạo Ly hơi ngẩn ra, khẽ cười nói:

- Tổ sư của phái chúng ta chính là vì truy tìm dấu chân của Kiếm Chi Quân Chủ đại nhân mà đến đây, mục đích đúng là hy vọng có thể cùng với quân chủ đại nhân phản hồi địa phương mà bọn họ từ đến đây. Tuy rằng trước mắt tổ sư đại nhân đã bị ngộ hại, nhưng Hoàng Giả Chi Thành chúng ta vẫn sẽ đem di nguyện của tổ sư đại nhân tiến hành, cho đến tìm được Kiếm Chi Quân Chủ đại nhân mới thôi.

Loại hồi đáp này, khiến cho trong lòng Lăng Vân cũng khẽ động, sau khi gật gật đầu, bất động thanh sắc nói:

- Thành chủ nếu có nghi hoặc gì, không ngại cứ việc hỏi.

- Ta chỉ có một vấn đề, vấn đề này đối với Hoàng Giả Chi Thành chúng ta là tối trọng yếu, kính xin Lăng Vân các hạ có thể nói cho chúng ta biết.

Hạo Ly vừa nói xong, vẻ mặt ngưng trọng hỏi:

- Nghe đồn Lăng Vân các hạ là một người duy nhất biết được chỗ ở của Kiếm Chi Quân Chủ đại nhân, không biết đây có phải là thật hay không?

Kiếm Chi Quân Chủ đại nhân vốn là ở trung ương Thần điện ở Thương Mãng Sơn của chủ tinh tĩnh dưỡng, bất quá do chủ tinh bị công phá, nên người đã ly khai chủ tinh, hơn nữa nghe nói Tự Nhiên Nữ Thần và các Thần linh khác cũng không tìm được chỗ ở của Tịch Lưu Quang đại nhân, vì vậy chỗ đi chân chính của hắn, sợ rằng hiện tại đã không còn người nào biết.

Nói xong, Lăng Vân cũng là lắc đầu tiếc hận.

Mục quang của Hạo Ly có chút lóe lên, bất quá loại lóe lên này chỉ có trong chốc lát, liền hóa thành một sự thất vọng thật sâu:

- Xem ra, Hạo Ly ta nếu muốn đạt thành di nguyện của tổ sư, không biết là còn cần thời gian bao nhiêu vạn năm...

Lăng Vân cũng lộ vẻ tiếc nuối.

Kế tiếp Hạo Ly lại nói tới chuyện liên minh giữa song phương để thăm dò Chí Cao Thần Giới, sau khi mọi chuyện đã xong, Hạo Ly lại nhiệt tình mời Lăng Vân ở lại, cùng nhau đi Chí Cao Thần Giới mở ra vào tháng tới, bất quá Lăng Vân lại lấy lý do khác cự tuyệt.

Ly khai Hoàng Giả Chi Thành, Lăng Vân cũng không tới cứ điểm ở phụ cận môn phái, mà không ngừng tham sát phía sau xem có người nào theo dõi không, phảng phất như cuộc nói chuyện thật vui ở Hoàng Giả Chi Thành vừa rồi chỉ là giả tạo, hắn vừa ly khai thì lập tức sẽ có người truy sát.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.