Kiếm Sống Nơi Hoang Dã

Chương 34: Cô? Con rùa?



Editor: ChieuNinh

Lỗ Đạt Mã được Dạ cõng, ước chừng lại đi hơn một giờ, thảm thực vật dần dần thưa thớt, dòng suối dòng sông cũng dần rộng rãi hơn rất nhiều. Lỗ Đạt Mã vỗ vỗ bả vai của Dạ để cho hắn ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Bản thân thì nhảy lò cò đi tới bên dòng suối uống nước, còn chưa nhảy tới mép, Lỗ Đạt Mã đã cảm thấy giống như đã giẫm vào trong một cái hố, dưới chân mềm nhũn, đặt mông ngồi trên đất.

"Hít!"

Lỗ Đạt Mã ngồi dưới đất, vừa nhếch miệng vừa vê chân, hoàn hảo không có trẹo chân. Giờ chân trái thì sưng lên, chân phải mà trẹo nữa, thì nàng thật sự thành phế vật. Hôm nay về nhà nhất định đấp đống đất, quỳ lạy thánh thần. Gần đây nàng làm sao ấy nhỉ, quá gánh nặng đường xa rồi, vừa xuyên qua địa phương chim không thèm ị, vừa bị mãng xà truy đuổi, vừa trúng độc, không biết là đắc tội nhóm thần tiên nào rồi.

Âm thầm châm chọc ở trong lòng xong, Lỗ Đạt Mã phủi mông một cái tính đứng dậy. Tay dùng lực chống xuống đất, cảm giác giống như mình đã sờ cái gì đó tròn vo, tiện tay nắm lên nhìn, là quả trứng!

Lỗ Đạt Mã đào bới thổ nhưỡng ẩm ướt thì thấy trong đó chôn bảy quả trứng, cỡ một nắm tay, hình bầu dục, mang theo lấm tấm tương tự như hoa văn.

Có động vật gì sẽ đẻ trứng ở mép nước, lại còn đào hầm chôn dưới đất?

Rắn?

Không đúng, rắn cũng đẻ trứng ở trong hố, chỉ là nó sẽ canh giữ đến khi con rắn nhỏ ra đời mới có thể rời đi. Nếu cái này là trứng rắn mà nói, để cho mình nện một cái như vậy, đã sớm có rắn mẹ ra ngoài chơi bạc mạng (liều mạng) với nàng rồi.

Cái này cũng khẳng định không phải cá sấu. Tổ cá sấu đẻ trứng đều làm từ cỏ dại và lá cây, mà ở nơi này là đất đai ẩm ướt.

Chẳng lẽ đây là trứng Ô Quy? Như vậy có phải là dầu con rùa hay không?

Mắt hạnh to tròn của Lỗ Đạt Mã lập tức hiện lên ánh sáng. Nàng hưng phấn liền kêu Dạ tới đây, thật ra thì vào lúc nàng ngã xuống thì Dạ đã đi tới bên cạnh nàng rồi.

"Dạ, ngươi xem đây là cái gì?"

Lỗ Đạt Mã nâng cao cái trứng cầm trong tay cho Dạ nhìn.

Dạ giống như có thù oán cùng với cái trứng này, vẻ mặt ghét bỏ nhận lấy cái trứng, "bốp" một cái hung hăng vứt lên trên tảng đá.

Trứng nhảy hai lần lăn đến cát đá trên bãi sông, thế nhưng không có vỡ, thật là bền chắc.

Lỗ Đạt Mã nhặt lên, cầm vào tay cẩn thận nhìn xem, lại có thể đập ra một vết nứt. Lấy cốt đao ra dùng sức dập vào chỗ vết nứt. Sau mấy cái thì có một lổ nhỏ xuất hiện, dịch trứng nhơm nhớp chảy xuống từ bên trong.

Lỗ Đạt Mã suy nghĩ, cái này nếu là trứng dầu con rùa, như vậy phải chăng cũng có tác dụng làm chất dẫn cháy đây? Nghĩ tới đây, nàng đổ ra một chút dịch trứng ở chỗ bằng phẳng trên một phiến đá, lấy mặt dây chuyền thủy tinh trên cổ xuống, điều chỉnh góc độ hướng về phía dịch trứng. Rất nhanh liền có khói nhẹ lượn lờ bay lên, mơ hồ có thể thấy ngọn lửa nhỏ màu xanh lam.

"Dạ, ngươi xem, mau nhìn, dịch trứng cũng có thể nhóm lửa, thật tốt quá, ngươi biết đi, thật tốt quá."

Lỗ Đạt Mã giật mình nhảy cao ba thước, ôm cổ Dạ vui vẻ kêu to. Sớm quăng chân trái sưng y hệt như cái chân heo ra đến sau đầu.

Dạ là vẻ mặt chậm chạp không rõ chân tướng. Chỉ là nhìn thấy Lỗ Đạt Mã cười đến vui sướng, hắn cũng cười theo hai tiếng.

Biết đây là trứng dầu con rùa, Lỗ Đạt Mã có thể xác định, vùng này chính là khu vực hoạt động của dầu con rùa. Theo nàng biết, con rùa đều sống thành đàn, có trứng rùa thì nhất định có con rùa, có con rùa thì đó chính là một bầy. Về phần mấy ngày trước con rùa lạc đàn kia vì sao chạy đến cửa nhà bọn họ, Lỗ Đạt Mã cũng không thể nào giải thích, coi như là lạc đường thôi.

Lỗ Đạt Mã cất mấy cái trứng dầu con rùa vào trong túi da thú đeo lưng, khập khễnh tính đi gần mép nước tìm tung tích dầu con rùa. Lại bị Dạ cường ngạnh vác lên vai ngăn trở.

Ý tưởng của Dạ rất đơn giản, hành động cũng rất trực tiếp. Hắn cho là chuyện gì ngươi không thể đi làm, sẽ rất quả quyết lấy hành động ngăn cản, không lãng phí nước miếng với ngươi. Dĩ nhiên, hắn muốn nói cái gì, Lỗ Đạt Mã cũng nghe không hiểu, còn là hành động thì đơn giản dễ hiểu rồi.

Vào lúc này chân bị thương của Lỗ Đạt Mã đang sưng, không thể nào Dạ để cho nàng đụng nước.

Lỗ Đạt Mã nằm ở trên bả vai Dạ, mông chổng lên, hướng về phía ngang lưng Dạ bắt đầu đàm phán.

"Dạ! Ngươi mau buông ta xuống, ta có chánh sự phải làm, ta muốn tìm dầu con rùa! Tìm dầu con rùa có thể dẫn cháy, chúng ta phải dùng qua mùa đông, rất quan trọng!"

Dạ không có phản ứng tới Lỗ Đạt Mã, khiêng nàng để nhẹ lên một tảng đá to lớn, rồi "Ưmh lãi nhãi" hai tiếng với nàng, bản thân hắn thì xoay người đi tới trong suối.

Lỗ Đạt Mã chống cằm, cau mày.

Dạ biết nàng muốn tìm cái gì không?

Rất nhanh, Dạ cho nàng câu trả lời. Hắn ôm một con vật đen thùi lùi bị đập nát đầu, cái đuôi bị cắt đứt tới đây. Trong miệng còn mơ hồ nói qua: "Cô! Cô!"

Gì? Đây là đang gọi nàng sao? Lỗ Đạt Mã co rút khóe mắt, nàng mới hai mươi tuổi như hoa như ngọc được không á..., chỗ nào nhìn qua giống như cô hắn rồi......

Còn chưa châm chọc xong, trong nháy mắt Lỗ Đạt Mã phản ứng kịp, chẳng lẽ là Dạ đang nói "Con rùa"? (con rùa là dịch ra tiếng Việt, chứ tiếng Hoa chỉ có một từ là Quy thôi. 龟: quy. Nhưng chữ cô 姑 lại phát âm như quy nên chị mới hiểu sai á)

Chuyện này...... Dạ có thể lên tiếng? Nàng biết trong cổ họng con báo  có cái "xương lưỡi" chưa có hoàn toàn hóa xương, có thể khiến bọn nó phát ra âm thanh không giống với kỳ động vật nào khác, nhưng cái "xương lưỡi" này sẽ không ảnh hưởng chất giọng của hắn sao?

Nếu như Dạ có thể phát âm bình thường, như vậy nàng có thể dạy cho Dạ ngôn ngữ của mình hay không? Nhiều ngày chung sống với nhau, Lỗ Đạt Mã có thể cảm giác được là Dạ có ngôn ngữ của riêng mình. Nhưng lại có rất nhiều thiếu sót, phần lớn đều cần tứ chi phối hợp mới có thể miêu tả, rất nhiều khái niệm trừu tượng nào đó thì không cách nào biểu đạt ra được.

Mà qua lâu như vậy cũng chưa từng gặp đồng tộc của Dạ xuất hiện, tiếng nói của hắn hoàn toàn có thể không quan trọng rồi. Dạy hắn ngôn ngữ của mình, ngày sau chẳng phải liền dễ dàng khai thông á!

Có thể có người đối thoại, mình cũng không cần mỗi ngày lầm bầm lầu bầu giống như người đần độn. Thật ra thì Lỗ Đạt Mã sợ đã ở cái thế giới này lâu, sẽ từ từ quên mất ngôn ngữ của mình.

"Cô! Cô!"

Dạ thấy Lỗ Đạt Mã không có phản ứng, chớp chớp con ngươi màu tím sẫm, mình nói không đúng sao? Sao Lỗ Đạt Mã không để ý tới mình? Suy nghĩ một chút thì phát ra âm thanh lần nữa. Từ đó gọi về tinh thần đang dạo chơi của Lỗ Đạt Mã.

"Dạ! Không phải ‘cô’! Là ‘con rùa’ Ô Quy!" Lỗ Đạt Mã quyết định, nàng muốn dạy Dạ học nói chuyện.

"Cô?"

"Con rùa, gui, con rùa!" (Nguyên văn phải là: Quy, gui, quy nha @_@)

"Cô?"

"Con rùa!"

......

Hai người cứ như vậy đứng ở bên dòng suối "Cô cô con rùa con rùa" cả buổi.

"Con rùa?"

"Đúng rồi, Dạ, ngươi thật giỏi! Con rùa!"

Lỗ Đạt Mã vui vẻ ôm đầu Dạ rồi hôn lên trán hắn.

Đối với Lỗ Đạt Mã thình lình có hành động thân cận, Dạ sững sờ mấy giây, liền học theo động tác của nàng, lấy môi của chính mình cũng đóng dấu ở trên trán Lỗ Đạt Mã.

Hôn xong rồi, cảm thấy chưa đủ, lại liếm liếm.

"Sắc mèo! Ngươi học được rất nhanh đấy!"

Lỗ Đạt Mã giơ tay lên lau đi nước miếng Dạ còn lưu lại trên trán, dí dỏm nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.