Kiếm Tại Thiên Hạ

Chương 20



Nhiếp Hi càng ngày càng quen sống chung với Cận Như Thiết.

Lâm Nguyên và Nhiếp Cảnh đều là phản ứng trong chốc lát, mỗi một lời nói của mỗi người đều khác nhau, có lẽ Nhiếp Hi thường cần phải chú ý cẩn thận mới có thể đoán ra được ý tứ chân thật trong lời nói của bọn họ. Hoặc là, cho dù đoán được, cũng chỉ thấy triệt để thất vọng và đau khổ. Thời gian ở trong triều đình, càng là ngươi lừa ta gạt, cho dù ai nói cũng không tin được.

Đây cũng là nguyên do Nhiếp Hi thà chung đụng với Cận Như Thiết. Nam tử này trầm mặc ít nói, trừ khi Nhiếp Hi đặt câu hỏi, y tuyệt đối sẽ không mở miệng. Hành vi cử chỉ hằng ngày, lại chu đáo trong mọi mặt, chiếu cố hết sức ổn thoả. Hơn nữa y rõ ràng chỉ muốn tiền, rất dứt khoát, ngược lại làm cho Nhiếp Hi cảm thấy ít đi những lễ tiết vô nghĩa vô vị.

Thời gian lâu, Nhiếp Hi cảm thấy Cận Như Thiết như cái hũ nút này ngược lại cũng rất thú vị. Khuyết điểm duy nhất là hoàn toàn không nấu ăn được. Nhiếp Hi muốn Cận Như Thiết nướng thỏ rừng, không ngờ cháy khét lẹt hơn cả than, cho dù Nhiếp Hi đói bụng đến lợi hại, cũng cảm thấy khó mà nuốt trôi được. Nhiếp Hi lo lắng bị tai mắt của Nhiếp Cảnh phát hiện, thường thường không đi đường lớn, thường xuyên ngủ ngoài trời giữa nơi hoang dã thôn quê. Như vậy, đành phải đi bao xa cũng phải mang theo đủ lương khô.

Ngày hôm đó đi một ngày một đêm đến nơi rừng núi, khi tới nơi đã nhá nhém tối, bỗng nhiên bắt đầu mưa rả rích. Đường trong núi trơn trượt, cũng may tài cưỡi ngựa của Cận Như Thiết không tệ, rất nhanh hai người và một ngựa đã trốn được vào một chỗ đất trống trong rừng. Nơi này cây cối rậm rạp, nước mưa giọt xuống không nhiều lắm. Cận Như Thiết đơn giản thu gom một ít lá cây rụng, đốt một đống lửa, muốn Nhiếp Hi sấy khô quần áo trước.

Gió vừa thổi qua, Cận Như Thiết nhịn không được ho khan một trận. Nhiếp Hi đang hơ qua hơ lại hong quần áo, nghe vậy nói: “Vì sao phong hàn của ngươi kéo nhiều ngày rồi vẫn chưa khỏi.”

“Từ từ sẽ tốt thôi.” Cận Như Thiết ho khan thêm một hồi, cuối cùng đáp một câu.

Nhiếp Hi ôn hoà nói: “Vậy thì càng không thể bị cảm lạnh. Tới đây, cởi y phục ra, ta giúp ngươi hơ cho khô. Ngươi trước tiên mặc của ta trước đi.” Cận Như Thiết không phải là người có thân phận hiển quý gì, làm người tẻ ngắt, nhưng Nhiếp Hi thích sự chu đáo tinh tế tỉ mỉ của y, cố ý làm hài lòng thủ hạ, thái độ càng tốt hơn.

Cận Như Thiết nghe vậy do dự một chút: “Không dám.” Có lẽ, đối với thị vệ cấp thấp như y mà nói, để Ngô vương đích thân hong y phục, đơn giản là chuyện không thể tưởng tượng nổi, không những không cảm thấy quang vinh được cưng chiều, trái lại vô cùng hoảng hốt đi.

Nhiếp Hi mỉm cười nói: “Cận huynh không cần khách khí.”

Cận Như Thiết vẫn không chịu. Nhiếp Hi suy nghĩ một chút, giống như nói giỡn bổ sung một câu: “Dài dòng nữa, ta trừ tiền công của ngươi.” Nói rồi ra vẻ đứng lên.

Cận Như Thiết yên lặng đứng dậy, đi tới nhận lấy y phục đã khô mà Nhiếp Hi đưa. Nhiếp Hi cảm thấy trên người có chút ấm áp, thì ra Cận Như Thiết đã đem y phục phủ trên người hắn.

Nhiếp Hi đang muốn nổi giận, Cận Như Thiết chậm rãi đè tay hắn lại: “Ngô vương, tự ngươi mặc được rồi, mới lành bệnh, không nên lại gặp mưa mà ngã bệnh.”

Tuy giọng nói khàn khàn thô ráp không được tự nhiên như vậy, Nhiếp Hi nghe được, lòng bỗng nhiên ấm áp một trận, cảm giác những trò gian trá trước kia, đều trở nên vô cùng nực cười trước câu nói quan tâm rất thản nhiên ở nơi này.

Hắn trầm mặc một hồi, từ từ nói: “Thân thể ta rất cường tráng, bệnh đã sớm khoẻ rồi, ngược lại ngươi… ho lâu như vậy, thật sự không được.” Liền đem y phục khô cứng rắn nhét cho Cận Như Thiết.

Cận Như Thiết vốn còn muốn đẩy đi, gió lạnh thổi qua, y không nhịn được mà ho khan kịch liệt một hồi, liền lặng lẽ thay y phục khô. Nhiếp Hi muốn y cứ ngồi sưởi ấm, bản thân thì im lặng thay y hong y phục. Cận Như Thiết buồn bực một hồi, bỗng nhiên nói: “Vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?” Thanh âm lại có chút run rẩy.

Nhiếp Hi mờ mịt một hồi, kỳ thật chính hắn cũng cảm thấy không hiểu vì sao, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cười cười: “Nhớ lại đêm hoả hoạn lần đó không? Ngươi cũng là đưa cho ta một tấm áo choàng… Ta trước kia quyền cao chức trọng, thế nhưng… chưa từng có người đối đãi với ta như vậy… Ta dù vô năng, cũng biết đạo lý ân oán rõ ràng. Cận huynh… Ngươi đối với ta thế nào, ta sẽ đối với ngươi thế nấy.” Nói đến phần sau, thanh âm từ từ nhỏ dần, thở dài một tiếng.

Cận Như Thiết cười khẽ không tiếng động: “Thì ra chưa từng có ai đối đãi với ngươi như thế.” Y nói thêm hai câu, bỗng nhiên lại ho khan.

Nhiếp Hi vội nói: “Cận huynh, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.” Nghe tiếng ho khan vỡ vụn đến thảm thiết của Cận Như Thiết, không nhịn được muốn giúp y vỗ vỗ ở sau lưng.

Đây là Cận Như Thiết, không phải Lâm Nguyên, cũng không phải người nhà, nếu là Nhiếp Hi trước kia, có lẽ sẽ không chú ý, nhưng bây giờ lại không nhịn được mà lo lắng. Có lẽ là làm bộ lâu quá rồi, đã thành thói quen…

Ngón tay hắn mới đụng lưng y, lại bị Cận Như Thiết tách ra: “Qua một lúc sẽ đỡ hơn… Khụ… Không cần phải để ý đến ta.”

Nhiếp Hi mặc kệ, nhẹ nhàng vỗ lưng thuận khí cho y, ôn nhu nói: “Đừng nói, yên tĩnh một chút là được.”

Một lát sau Cận Như Thiết quả nhiên dừng lại, nửa cúi thấp đầu, vẫn trầm mặc. Nhiếp Hi bây giờ mới cảm giác mình gần như ôm Cận Như Thiết vào trong ngực, cảm thấy lúng túng, cười cười: “Ngươi nghỉ ngơi một chút. Ta tiếp tục hong y phục.” Chợt nhớ tới hôm nay còn chưa uống thuốc, liền lấy lọ kia ra, nuốt một viên xuống.

Cận Như Thiết hỏi: “Đây là thứ gì?”

Nhiếp Hi giải thích: “Ta lấy được một loại thuốc, nghe nói uống vào có thể khôi phục lại võ công và thị lực. Bây giờ mắt vẫn chưa nhìn thấy, trái lại võ công đã trở lại một phần.”

Cận Như Thiết cau mày nói: “Cũng phải dùng cẩn thận. Lai lịch của thuốc này có đáng tin không?” Lấy ra cái bình ngửi một cái, trên mặt hiện ra vẻ suy nghĩ sâu xa, nhưng không nói ra.

Nhiếp Hi cười một tiếng: “Không đáng tin cũng không sao. Dẫu sao ta đã là một kẻ đui mù, võ công hoàn toàn biến mất, thật sự không có gì để thua. Dù chuyện gì ta cũng dám thử xem.”

Cận Như Thiết nhàn nhạt nói: “Đối với ngươi võ công quan trọng như thế sao? Nghe nói… hoàng đế vốn định giữ ngươi…”

Nhiếp Hi chấn động, trong lòng đau nhói một hồi, trầm giọng nói: “Đừng nhắc tới y.”

Cận Như Thiết quả nhiên không nói nữa, im lặng không lên tiếng. Nhiếp Hi thở dài: “Kỳ thật… ta càng muốn khôi phục thị lực…”

Cận Như Thiết nói: “Đúng vậy… thuận tiên hơn rất nhiều.”

Nhiếp Hi gật đầu: “Không sai, thuận tiện hơn rất nhiều. Hơn nữa…” Hắn bỗng nhiên cười nhạt một tiếng: “Nếu không phải là người mù, ta liền thấy được Cận huynh.”

Cận Như Thiết hiển nhiên không ngờ tới được những lời này, chấn động, một hồi lâu mới nói: “Ta là một quân nhân thấp kém thô lỗ, có cái gì đẹp mắt chứ.”

Trong đôi mắt vô thần của Nhiếp Hi xoẹt qua một tia sáng mơ hồ, giống như ngôi sao cách xa sương mù, mỉm cười nói: “Nhưng ngươi là Cận huynh mà… Ta dĩ nhiên muốn nhìn ngươi một chút.” Nếu không, để ta sờ mặt ngươi, ta có thể đoán được dáng vẻ của ngươi.” Nói rồi hơi giơ tay lên.

Cận Như Thiết nghẹn lời, hồi lâu mới lạc giọng nói: “Không cần… Ta chỉ lấy tiền làm việc… Ngô vương.” Nói xong tuy cứng ngắc, hô hấp trở nên dồn dập, một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Sau khi y gặp mưa, lại ho khan kịch liệt một trận, chỉ cảm thấy thân thể inh ỏi, cả người đều mê man, không có lòng dạ để ý tới Nhiếp Hi, dựa vào đống lửa từ từ ngủ thiếp đi.

Nhiếp Hi cũng im lặng, tiếp tục hong khô y phục. Nội lực của hắn đã hơi khôi phục lại một phần, liền không sợ giá rét nữa, nhưng mà đêm khuya sương nặng hạt, sợ Cận Như Thiết bị phong hàn càng nghiêm trọng hơn, định hơ y phục cho khô rồi đắp lên người Cận Như Thiết.

Hắn đứng lên duỗi người một cái, được gió mát lướt qua trán, nghe hơi thở nhỏ nhẹ của Cận Như Thiết, bất giác cười cười.

Mặc dù là nơi rừng núi hoang vu, tình cảnh lại chật vật, Nhiếp Hi cảm thấy hiếm khi có được tâm tình yên bình an ổn như vậy. Một lát sau, ngáp một cái, cũng dựa vào đống lửa mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, Nhiếp Hi bị một tiếng rên rỉ đè nén thức giấc, hỏi: “Sao thế?” Lại không có người đáp, thò tay ra sờ một cái, trên người cư nhiên đắp thêm một bộ y phục, nghĩ không biết Cận Như Thiết làm thế nào phủ thêm cho hắn lúc khuya.

Hắn đột nhiên cảm giác được cái gì đó bất thường, đứng dậy mò mẫm, suýt nữa bị đống lửa đã tắt một nửa làm phỏng, cuối cùng sờ ra Cận Như Thiết, chỉ cảm thấy cái trán của y nóng rần, thì ra là phát sốt. Cho dù Nhiếp Hi có ưng thuận trả thù lao, Cận Như Thiết bảo vệ hắn như vậy, hình như cũng có trách nhiệm quá mức.

Nhiếp Hi vội vã lần mò hơi thở của Cận Như Thiết, cảm thấy hơi thở ra nóng đến kinh người, tiếng thở chầm chậm khó khăn, nhất thời sợ hết hồn, vỗ nhẹ bờ vai y: “Cận huynh, mau tỉnh lại!”

Cận Như Thiết không đáp, hàm răng run cành cạch, dường như rất lạnh, nhưng toàn thân lại nóng như lửa. Nhiếp Hi thấy y sốt sao đến lợi hại, đây là nơi hoang vu hẻo lánh lại không có đại phu, muốn cầu y, dựa vào một kẻ mù như mình cũng tuyệt đối không đi ra được, liền lo lắng. Hái loạn ở trên cây được mấy lá còn đọng sương, muốn cởi y phục của Cận Như Thiết ra, lau thân thể cho y để hạ nhiệt.

Không ngờ mới đụng tới cổ áo y, Cận Như Thiết bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy, lớn tiếng quát lên: “Ngừng tay!” Không chút do dự tách Nhiếp Hi ra. Lần này dùng sức rất mạnh, chỉ đẩy một cái đã khiến Nhiếp hi chao đảo thiếu chút nữa thì ngã xuống. Nhiếp Hi sửng sốt, mỉm cười nói: “Cận huynh không phải là nữ tử khuê phòng, vì sao không được tự nhiên như thế?”

Cận Như Thiết mơ mơ màng màng nói: “Không được.” Khẩu khí thập phần nghiêm nghị.

Trong lòng Nhiếp hi nghi hoặc, cảm thấy y đường đường là nam tử, thế nào lại sợ người ta lột y phục, quả thật là kỳ quặc, vô cùng cổ quái, lập tức cười cười: “Không chịu thì thôi vậy.”

Nhưng mà bây giờ Cận Như Thiết đã bệnh thành thế này, dĩ nhiên không thể làm ẩu, Nhiếp Hi không còn cách nào, dùng nước trên lá cây nhẹ nhàng lau mặt y. Nghe được y thở dài khe khẽ, dường như hơi dễ chịu hơn một chút, Nhiếp Hi cũng thở phào, bèn lập tức ôm lấy y, nói: “Cận huynh, dù sao ngươi cũng đã hơi tỉnh tỉnh, chỉ phương hướng thử xem, còn ta điều khiển ngựa. Chúng ta phải xuống núi tìm đại phu.” Thế này thật là nguy hiểm, nhưng Nhiếp Hi sợ Cận Như Thiết giống như phát sốt mà chết, cũng chỉ cố kiên trì thử mạo hiểm một lần.

Cận Như Thiết yếu ớt “Ân” một tiếng, hai người một ngựa, chậm rãi đi ra khỏi rừng. Nhiếp Hi cảm thấy trên mặt một bên thì không ngừng đụng phải mấy cành cây nhỏ, một bên thì bị gió mát quất vào mặt, đang đi ở trên đường núi dựng đứng, chỉ sợ một phía là vách núi, phía kia chính là sườn núi vách đá cao ngất. Hắn không dám phóng ngựa, dùng một nhánh cây từ từ dò dẫm dọc đường, hai người một ngựa cẩn thận từng li từng tí đi dán vào vách núi.

Đoạn đường này, Cận Như Thiết dĩ nhiên mê man, Nhiếp Hi lại là người mù không nhìn thấy đường, đi vô cùng chậm chạp, nhưng vẫn thập phần nguy hiểm đáng sợ. Nhiếp Hi không nhìn thấy, lại sợ Cận Như Thiết sốt đến mê man không thể chỉ đường, dọc đường liền thỉnh thoảng tán gẫu với y vài câu.

Thân thể Cận Như Thiết vô lực, khi mê khi tỉnh, chỉ có thể ngẫu nhiên kéo dây cương một chút, điều chỉnh lại phương hướng cho ngựa. Cả người y mềm nhũn đi mấy phần dựa vào cổ ngựa, lại bị Nhiếp Hi tách ra kéo lại, nói: “Cẩn thận kẻo ngã xuống, ngươi bị bệnh chắc ngồi không vững, dựa vào ta là được rồi.” Lặp đi lặp lại như thế mấy lần, y bệnh đến không còn hơi sức khước từ, đành phải tựa ở trong lòng Nhiếp Hi. Nghe Nhiếp Hi nhẹ nhàng chậm rãi nói vài chuyện phiếm với y, hồi lâu mới nhàn nhạt đáp một câu. Đời này của Nhiếp Hi đã thấy nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt, cũng rất ít khi thản nhiên cùng người khác nói mấy chuyện phiếm không quan trọng gì như vậy, đoạn đường núi này mặc dù đi rất nguy hiểm và đáng sợ, trong lòng lại có một cảm giác thân thiết khác thường.

“Cận huynh, thuật cưỡi ngựa không tồi, có phải là từ nhỏ đã từng học phải không?”

“…” Cận Như Thiết không trả lời.

“Trước kia khi mắt ta còn chưa mù, cũng có thói quen hay cưỡi ngựa. Nhưng mà sau này ca ca của ta còn lợi hại hơn so với ta, y rất thông minh, chuyện gì cũng làm rất tốt, mọi thứ đều tài giỏi hơn ta, đáng tiếc… sớm muộn gì thì không phải y giết ta, thì chính là ta giết y.” Nhiếp Hi bình tĩnh nói, đột nhiên thở dài.

Thân thể Cận Như Thiết khẽ run một cái, vẫn không mở miệng.

Nhiếp Hi cảm nhận được từng cơn sốt từ thân thể y, dường như ra mồ hôi khắp người, lại cười cười: “Ngươi nhất định thấy ta rất đáng sợ, vì sao lại muốn giết ca ca của mình… Ta cũng không biết… Có lẽ là vận mệnh đã định trước đi.”

Cận Như Thiết tựa hồ muốn nói chuyện gì, thân thể co giật một trận, bỗng nhiên ho khan, lần này ho vô cùng kịch liệt, giống như tim phổi đều bị xé rách vậy, trong không khí thoang thoảng mùi sắt rỉ nhàn nhạt. Nhiếp Hi vội vàng vỗ lưng y, hai người lại im lặng một hồi. Nhiếp Hi cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của Cận Như Thiết, chỉ sợ y đã bất tỉnh, lại thử gọi một tiếng: “Cận huynh?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.