Nhiếp Cảnh trở về điện Sùng Quang, thấy Lý Phong Kỳ mặt nghiêm như gỗ đi theo, hơi hừ một tiếng, nói: “Lý tướng quân, gần đây không chỉ võ công của ngươi tăng lên, tài ăn nói cũng càng tăng, quả thật là tiến bộ thần tốc. Lòng trẫm rất an ủi.”
Lý Phong Kỳ không thể tranh luận, đành phải nói: “Thần đều là suy nghĩ vì bệ hạ.”
Trong mắt Nhiếp Cảnh loé lên một đạo ánh sáng sắc nhọn, lẩm bẩm nói: “Là lo nghĩ vì trẫm sao —— quả thật làm người khác vô cùng vui vẻ.” Y bỗng nhiên cười cười, đổi chủ đề: “Lý tướng quân, trẫm nhớ rằng trước kia ngươi là bộ hạ của Lâm Nguyên, trước đó, vốn được Ngô vương Nhiếp phái hầu cận Lâm Nguyên?”
Thời điểm nói câu này, trong mắt y nhịn không được mà mang theo vẻ sắc bén, dường như mơ hồ có một tâm tình khát vọng nào đó vùng lên kịch liệt.
Lý Phong Kỳ ngẩn ra, sau đó gật đầu một cái: “Vâng, thuở niên thiếu vi thần đi theo Ngô vương, được chỉ điểm rất nhiều.”
Nhiếp Cảnh như đang suy nghĩ điều gì, khẽ mỉm cười: “Thảo nào hôm đó ngươi vì Ngô vương mà cầu tình với ta.”
Lý Phong Kỳ chắp tay nói: “Cũng may bệ hạ khoan hồng độ lượng, không tính toán sự trung thành đến mù quáng của vi thần, có nhiều lời nói lỗ mãng không thoả đáng.”
Nhiếp Cảnh chậm rãi nói: “Lời nói của ngươi lỗ mãng ư? Ta thấy ngươi học gần hết tài ăn nói của khiêm khiêm nguỵ quân tử Ngô vương. Đại thần quan văn trong triều cũng chưa chắc lanh lợi như thế, cũng làm cho trẫm vô cùng kinh hỉ.”
Lý Phong Kỳ bị hoàng đế nói một cái, không tiện giải thích, đành phải cúi đầu ậm ờ tạ ân.
Nhiếp Cảnh nói tiếp: “Ngươi và Ngô vương thân thiết nhau như thế, nếu Nhiếp Hi còn ở nhân thế, nếu đến nhờ cậy ngươi, Lý tướng quân sẽ thu nhận vào nhà, hay là trình báo với trẫm đây?”
Những lời này từng chữ thốt ra, âm thanh không lớn, nhưng mang theo áp lực rất nặng, rõ ràng có ám chỉ. Hai mắt y chăm chú nhìn Lý Phong Kỳ, chú ý phản ứng của hắn, trong lòng bị một hy vọng mơ hồ nào đó khuấy động, trái lại hô hấp khó khăn.
Lý Phong Kỳ vốn là người thông minh, làm sao không nghe ra được ý tứ của hoàng đế, hai mắt vừa ngước lên, đụng ngay ánh mắt của Nhiếp Cảnh, chậm rãi nói: “Thì ra bệ hạ nghi ngờ vi thần cất giấu Ngô vương.”
Nhiếp Cảnh chậm rãi nói: “Võ công của Lý tướng quân tiến bộ thần tốc, kiến thức lời lẽ cũng hơn xưa rất nhiều, nếu không có cao nhân chỉ điểm, làm sao thay đổi nhiều như vậy? Quả nhân không biết là ngươi lừa dối sao?”
Y khẽ mỉm cười, đột nhiên hung hăng nắm lấy tay của Lý Phong Kỳ: “Nhị đệ của ta ở chỗ ngươi, phải không ——” Y nói gấp gáp, trên mặt tái nhợt hơi đỏ lên, nhưng càng lộ vẻ bệnh tình nghiêm trọng.
Lý Phong Kỳ chỉ cảm thấy bàn tay này nắm chặt giống như cùm sắt, nhưng lại lạnh băng khô gầy đến đáng sợ, tựa hồ tâm sự cả đời đều đang hung hăng chộp vào nắm chặt lấy cái này.
Nhìn khuôn mặt tiều tuỵ dị thường của hoàng đế, trong phút chốc, Lý Phong Kỳ có loại ảo giác, nếu như nói “Không”, có lẽ Nhiếp Cảnh cứ vậy mà chết đi.
Trong lòng hắn rùng mình, nhất thời khó trả lời, ngay cả mở miệng cũng thập phần khó khăn.
Nhiếp Cảnh bình tĩnh lại quan sát mỗi biến hoá nhỏ bé trên mặt hắn, trong lòng buồn bực đến cơ hồ không thể hít thở, chậm rãi nói: “Lý Phong Kỳ, ngươi không dám nói thật sao? Lúc trước ngươi đưa trẫm ban chỉ màu mực bằng ngọc kia… Trẫm càng nghĩ càng thấy bất thường, nơi đó có hoả hoạn lại không thể thiêu huỷ vật bằng ngọc? Ban chỉ vẫn còn toàn vẹn không có tổn hao gì, cho nên Nhiếp Hi nhất định đã trốn ra khỏi đám cháy, ban chỉ này là hắn cố tình muốn ngươi giao cho trẫm. Có phải không?”
Hai mắt y sáng ngời, hung hăng nhìn chằm chằm Lý Phong Kỳ, chỉ cần nghe được một chữ “Không”, chỉ sợ không chỉ tính mạng của Lý Phong Kỳ khó bảo toàn, mà Nhiếp Cảnh cũng đột nhiên ngã xuống đất chết.
Lý Phong Kỳ trầm mặc một hồi, cung kính nói: “Bệ hạ anh tuệ.”
À, quả nhiên chưa chết.
Có lẽ là tâm tình đã tích tụ quá lâu bỗng nhiên được buông lỏng, Nhiếp Cảnh cũng không thể tự kiềm chế. Cổ họng y phát ra một tiếng động nhỏ, cứ như vậy mà thân thể lung lay, ánh mắt nửa khép, suýt nữa ngã xuống đất.
Lý Phong Kỳ kinh hãi, vội vã đỡ thân thể lảo đảo sắp đổ của y lại, run giọng nói: “Bệ hạ, ngài…”
Nhiếp Cảnh được hắn dìu, chậm rãi ngồi tựa vào long ỷ, trì hoãn một hồi lâu, cười nhạt: “Nhất thời vui mừng mà thôi, không có chuyện gì.”
Niềm vui mừng trong lòng y lưu động, trên gương mặt nhợt nhạt cũng phủ một tầng màu đỏ nhàn nhạt, hai mắt sáng như ánh sao, dáng vẻ mỉm cười khi nhìn Lý Phong Kỳ, đúng là làm người khác không dám ngước mắt nhìn.
Lý Phong Kỳ bị y bức bách đến khẽ rũ mắt xuống, quỳ xuống đất nói: “Thần phụng nghiêm lệnh của Ngô vương, niệm tình ân huệ cũ, không đành lòng làm trái. Phạm tội khi quân, tuỳ ý bệ hạ xử lý.”
Nhiếp Cảnh khẽ mỉm cười, tâm tình vô cùng tốt, nói: “Đứng lên đi. Dẫn ta đi gặp Ngô vương.”
Nhưng Lý Phong Kỳ không đứng dậy, vẫn quỳ dưới đất nói: “Ngô vương đã rời kinh từ lâu, thần cũng không biết hành tung của hắn.” Lời này vô cùng không thành thật, rõ ràng không chịu thật thà khai nhận.
“Ân?” Hai mắt Nhiếp Cảnh híp lại, nhìn chằm chằm cái tên đầu gỗ Lý Phong Kỳ này, nén giận nói: “Lý Phong Kỳ, ngươi biết tính tình của trẫm —— ”
Lý Phong Kỳ gượng cười nói: “Thần là cô nhi, chưa thú thê, cho dù bệ hạ nổi giận muốn tiêu diệt cửu tộc của thần, cũng chỉ có mỗi một mình thần.”
Nhiếp Cảnh bị lời này làm tức giận đến đỉnh điểm, suy đi nghĩ lại, Lý Phong Kỳ là công thần có công dẹp yên phản loạn, vì tư tình của mình mà trừng trị hắn, như thế tất sẽ cực kỳ mất lòng quần thần. Huống gì chỉ có mỗi người này biết tăm tích của Nhiếp Hi, không thẻ thiếu được, cần phải từ từ dụ hắn. Vì vậy nặng nề cười một tiếng: “Đã như vậy, ngươi nói, Ngô vương hắn… thương thế thế nào rồi? Thông báo chuyện gì với ngươi.”
Lý Phong Kỳ khẽ nói: “Thương tích của Ngô vương vẫn chưa lành hẳn, cho nên sau khi thoát thân từ Vĩnh Châu, không thể gấp rút lên đường, vi thần cũng là sau khi hồi kinh một thời gian dài mới gặp được hắn. Hắn tỉ mỉ hỏi qua đại sự trong triều, muốn ta lưu ý giúp đỡ hoàng thượng, lại dạy ta một chút võ công. Cách đây mấy ngày, bệ hạ bận ứng phó với Chu thái phó, mỗi ngày Ngô vương đều thúc giục hỏi tiến triển, dặn dò ta hành sự như thế nào. Sau khi dẹp yên phản loạn của Chu thái phó, Ngô vương liền rời đi. Võ công của hắn rất cao, mỗi lần tới đi đều không dấu vết, vi thần cũng không có biện pháp nào giữ lại.”
Nhiếp Cảnh mù mờ một chút, lẩm bẩm nói: “Đi rồi?” Biết rõ lời của Lý Phong Kỳ chưa chắc có thể tin, trong lòng vẫn đau đớn hoang mang một trận.
Nhiếp Hi mang theo một thân thể đầy thương tích, không ngại cực khổ chạy tới kinh thành, đoán là lo lắng y không thể ứng phó với Chu thái phó đi. Xem ra, dù sao Nhiếp Hi cũng có nhớ đến ca ca.
Nhưng hắn lại thà để Nhiếp Cảnh cho là mình đã sớm chết rồi, kiên quyết cắt đứt hết thảy các liên hệ như vậy. Lẽ nào, ở trong lòng Nhiếp Hi, thật sự định từ nay về sau sẽ vĩnh viễn không gặp nữa?
Người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình.
Nhưng mà, lòng ta không phải đá, nào có thể lay chuyển được.
Cho nên, cho dù còn quan tâm, còn lo lắng, trong lòng vẫn là yêu một người khác. Nhưng người kia chỉ cho hắn lừa dối và thương tổn, tình ái trở nên hư ảo và trống rỗng như vậy…
Có lẽ lúc Nhiếp Hi giao ra ban chỉ màu mực bằng ngọc bị vỡ đó, cũng đã quyết tâm cắt hết thảy mọi tình cảm phải không?
Nhiếp Cảnh thống khổ một trận, hít một hơi, lại chậm rãi hỏi: “Hắn còn nói gì nữa không?” Bất luận là thật hay giả, chỉ cần có thể nghe được một chút tin tức của Nhiếp Hi, bao giờ cũng vui mừng.
Lý Phong Kỳ chần chừ một hồi, lắc đầu nói: “Không nói gì. Ngô vương không trò chuyện nhiều với thần.”
Nhiếp Cảnh suy ngẫm hồi lâu, vẫn là nhịn không được mà hỏi: “Hắn —— chưa từng nói về trẫm sao?” Trong lòng y khó bình tĩnh được, không nhịn được mà thanh âm khẽ run rẩy.
Lý Phong Kỳ cảm giác rõ ràng được tâm thần chấn động của hoàng đế, hơi bất an cúi đầu xuống.
Trầm mặc khó chịu.
Một lúc lâu, Nhiếp Cảnh mờ mịt cười một tiếng: “Là như vậy sao…”
Trong lòng đau đớn một trận, những nghĩ đến hắn vãn còn ở nhân thế, lại vui mừng một trận. Đang lúc tinh thần rối loạn, một tên thái giám vội vã tiến vào, quỳ xuống đất nói: “Khởi bẩm bệ hạ, hoàng hậu nàng…”
Nhiếp Cảnh nhìn một cái, người tới là Ti lễ đại thái giám Tào Hân Nhiên, dễ nhận thấy là sự tình không thể coi thường, vì vậy cau mày hỏi: “Sao vậy?”
Tào Hân Nhiên dè dặt nói: “Hoàng hậu ở trong lãnh cung nôn mửa nhiều lần, thái y mà nô tì mời đến khám bệnh nói… nàng đã mang thai được hơn một tháng.” Nói rồi nhìn Nhiếp Cảnh một cái.
Nhiếp Cảnh nghe vậy cả kinh.
Bởi vì Nhiếp Hi, y không thường tiếp cận nữ sắc, đối với một hồng nhan tuyệt thế như Chu hậu cũng khó mà động tâm, đến bây giờ vẫn không có con nối dòng. Bởi vì tuổi còn trẻ, đối với chuyện này Nhiếp Cảnh cũng không quá lo lắng. Nhưng mà, lần này trở lại kinh thành, Nhiếp Cảnh vì ổn định đảng của Chu thái phó, phá lệ ôn tồn với hoàng hậu. Hai người đế hậu kiềm chế lẫn nhau, gần như mỗi ngày đều dây dưa cùng một chỗ, không ngờ Chu Nhã Hoa lại có thai trong thời điểm mấu chốt này.
Chu Nhã Hoa oán hận y như thế, chỉ ước gì dồn Nhiếp Cảnh vào chỗ chết, trong bụng lại có hài tử của y. Vận mạng đã an bài, vì sao cuối cùng lại hoang đường như thế?
Vốn là phế hậu, diệt cửu tộc của Chu thái phó đã thành kết cục đã định, nhưng Chu Nhã Hoa có long mạch, nếu sinh hạ hoàng trưởng tử, phần lớn chính là thái tử của quốc gia. Chẳng lẽ muốn y làm theo chuyện xưa của Hán Vũ Đế, diệt gia tộc của mẫu thân thái tử, rồi giết thân mẫu của thái tử?
Có lẽ cũng nên xử tử bào thai trong bụng này, để tránh nhi tử của phế hậu đương triều, ngày sau hận thù tiên đế…
Trong lòng Nhiếp Cảnh rùng mình, đưa ra quyết định. Cho dù đứa bé này sinh ra đồng nghĩa với bao nhiêu bão táp về chính trị, nhưng vẫn phải giữ nó lại.
Nhiếp Cảnh trầm mặc một hồi, khẽ hỏi: “Hoàng hậu tự biết rồi sao?”
Tào Hân Nhiên thấp giọng nói: “Thái y chúc mừng hoàng hậu, cho nên nàng đã biết rồi… Giống như nổi điên đấm vào bụng của mình, còn nói không sinh nhi tử cho kẻ thù giết cha —— ”
Nhiếp Cảnh “hả” một tiếng, đột nhiên đứng lên, trầm giọng nói: “Trẫm đi qua xem xem.”
Tào Hân Nhiên liếc trộm thần sắc của hoàng đế một chút, cẩn thận nói: “Bệ hạ yên tâm, nô tì sợ nàng đả thương long mạch, đã phải mấy bà mụ tháo vát dùng vải mềm tạm thời buộc lại chân tay của hoàng hậu. Nhưng mà, như thế không phải là kế lâu dài, nô tì không dám tự chủ trương, vội vã qua đây bẩm báo bệ hạ.”
Lãnh cung của Chu hậu ở kỳ thật chính là Hoà Phương trai nơi hoàng hậu tự giam mình trước kia. Sau khi Phương Hoà hậu qua đời, lão hoàng đế không chịu nỗi việc đặt chân vào chốn cũ của hoàng hậu, hơn nữa trong cung tung tin đồn nhảm rằng hồn của Phương hoàng hậu chưa tiêu tan, thường thường quanh quẩn ở trong đó, lâu ngày, Hoà Phương trai liền bỏ phế. Chu hậu bị cầm tù trong đó, chỉ có qua loa hai người hầu gái làm bạn, tất nhiên vô cùng quạnh quẽ thê lương.
Lúc Nhiếp Cảnh thấy Chu Nhã Hoa, nàng bị vải trắng buộc lại trên chiếc ghế gỗ cũ nát, không ngừng giãy giụa, nhưng không thể nhúc nhích, vẻ mặt phẫn hận kích động, tóc mai tán loạn, quả thật chật vật tới cực điểm. Nhưng mà Chu Nhã Hoa trời sinh tú lệ, cho dù đến nông nỗi này, dung sắc không giảm, trái lại càng đẹp thê lương.
Cho dù Nhiếp Cảnh không yêu hoàng hậu, nói cho cùng vẫn có một hồi phu thê, thấy nàng như vậy, không khỏi thở dài, phất tay ra hiệu tất cả mọi người lui ra.
Chu Nhã Hoa nghe được thanh âm của y, ánh mắt thất thần đột nhiên sắc bén, ngồi thẳng dậy, nhìn chòng chọc Nhiếp Cảnh lạnh lùng cười một tiếng: “Bệ hạ tới xem xét tù binh sao.”
Nhiếp Cảnh biết rõ nàng không chịu đánh mất ngạo khí trước mặt kẻ thù, cũng không khiển trách, lặng lẽ tiến đến, khẽ vuốt bụng của nàng một chút, thấp giọng nói: “Thái y nói đã có hơn một tháng?”
Chu Nhã Hoa thấy vẻ mặt mơ màng của y, sắc mặt thật là tái nhợt, trái lại sửng sốt. Người này đại thắng hoàn toàn, giữa lúc đắc ý của đời người, vì sao ngược lại có vẻ mặt tiều tuỵ.
Nhiếp Cảnh lại hỏi: “Thái y đã kê đơn thuốc chưa? Hoàng hậu còn nôn sao?”
Chu Nhã Hoa ngẩn ngơ, cho dù nàng có thói quen có qua có lại, tuy trong lòng cực kỳ căm hận Nhiếp Cảnh, vẫn nói: “Hơi tốt hơn mấy ngày trước đây.”
Nhiếp Cảnh gật đầu, nói: “Trẫm vốn định lập một tôn thất họ xa làm hoàng trừ*. Không ngờ hoàng hậu có hài tử. Trong lòng trẫm… thập phần vui mừng.”
(*Hoàng trừ (皇储): người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua)
Khoé miệng Chu Nhã Hoa khẽ động, cười như không cười nói: “Ngoại công và mẫu thân của hài tử này chết trong tay ngươi, ngươi lưu lại một mầm mống tai hoạ nhỏ này, còn rất vui mừng sao?”
Nhiếp Cảnh khẽ mỉm cười: “Dạo gần đây, triệu chứng ngất xỉu của trẫm càng ngày càng trầm trọng, có lẽ cũng sống không được bao lâu nữa. Tuy lấy được tính mạng của lệnh tôn, sớm muộn gì trẫm cũng phải phụng bồi, hoàng hậu oán hận cái gì chứ. Chỉ tiếc, hoàng hậu gây tội bị giam cầm ở nơi này, không thể thực hiện được chí nguyện buông rèm chấp chính.”
Chu Nhã Hoa biết rõ Nhiếp Cảnh sau khi hồi kinh nôn ra máu mấy lần, là điềm rất xấu, nghe chính y tự nói ra, vẫn còn có chút ngỡ ngàng, một lát nữa nói: “Đúng vậy. Đều phải chết cả.” Giọng điệu lãnh khốc, ánh mặt tựa ngôi sao lạnh lại không nhịn được có một tầng hơi nước lóng lánh.
Nhiếp Cảnh nói: “Về phần hài tử này… tuy ta nhất định phải giết cả nhà của Chu gia, nhưng có thể cho ngươi một cơ hội. Sau khi ngươi sinh hạ hài tử, hoặc xuất gia, hoặc tự tử, ngươi chỉ có thể chọn một mà thôi. Tóm lại, cả đời không được ra khỏi Hoà Phương trai một bước. Còn hài tử, ta sẽ giao cho các phi tử có đức hạnh giáo dưỡng.”
Chu Nhã Hoa ngẩn ra, tuỳ tiện nói: “Ta chọn xuất gia.”
Ánh mắt sâu thẳm tĩnh lặng lành lạnh của nàng nhìn Nhiếp Cảnh, trên mặt cư nhiên cười cười: “Ta quyết không chết vì ngươi. Chỉ cần có cơ hội, ta đều phải sống. Còn sống —— mới càng có nhiều cơ hội hơn.”
Nhiếp Cảnh cũng không tức giận, mỉm cười nói: “Thật không chịu thua kém. Vậy ngươi tốt nhất ngây ngô đi, nếu như sẩy hài tử, trẫm sẽ lập tức lấy mạng ngươi.” Nói rồi, tự tay cởi vải trắng trên người nàng.
Bây giờ Chu Nhã Hoa mới hiểu được ý tứ của y, ham mê tức giận vừa nãy cũng đã bị ý niệm muốn sống quật cường thay thế. Nàng mờ mịt một hồi, thấy thân ảnh gầy gò của Nhiếp Cảnh chậm rãi di chuyển hoà vào sắc trời ngoài cửa, trong lòng bỗng nhiên đau đớn một trận.
Y đi lần này, có phải vĩnh viễn sẽ không gặp lại nữa phải không.
“Chờ đã.” Chu Nhã Hoa thất thanh kêu lên.
Nhiếp Cảnh hơi xoay người lại: “Sao thế?”
Chu Nhã Hoa cắn môi, bất thình lình nói: “Nghe nói Lý Phong Kỳ đưa ngươi ban chỉ màu mực bằng ngọc của Nhiếp Hi, xác nhận tin Ngô vương đã chết, việc này làm hại ngươi nôn ra máu bệnh nặng một trận. Kỳ thật, xưa nay có nói ngọc đá đều cháy, trong hoả hoạn ban chỉ màu mực bằng ngọc kia không thể nào hoàn hảo không hư tổn gì. Cho nên —— Ngô vương nhất định còn ở nhân gian, hắn giao ban chỉ ra, cố ý cắt đứt ý niệm của ngươi.”
Khoé miệng Nhiếp Cảnh khẽ động: “Ta biết.” Y nhìn ánh mắt kinh ngạc của Chu Nhã Hoa, chậm rãi bồi thêm một câu: “Cảm ơn ngươi. Ta chắc chắn không nghĩ rằng… ngươi chịu nói việc này với ta.”
Có lẽ, suy cho cùng Chu hậu không muốn nhìn thấy Nhiếp Cảnh cứ tiều tuỵ thế mà chết đi. Hận y như thế, nhưng vẫn không đành lòng. Lúc ban đầu, Chu Nhã Hoa vốn là một nữ nhân ôn nhu, có lẽ bị ép buộc đến cực kỳ tuyệt vọng, trở thành như vậy.
Nếu như lúc trước người mình yêu là hoàng hậu, nếu như cố gắng cởi bỏ khúc mắc với Chu thái phó… có lẽ, đời này sẽ vui vẻ một chút đi.
Nhưng từ thời điểm Nhiếp Hi cười nói với y hoa mai giống huynh trưởng, y liền trúng độc, đã định trước toàn bộ số mệnh.
Vĩnh viễn không thể cởi bỏ.
Chu Nhã Hoa bị ánh mắt ôn hoà mơ màng của y làm cho cảm thấy bất an, lạnh lùng quay đầu đi, có chút không được tự nhiên nói: “Ta mới không phải là vì ngươi. Ta không muốn trước khi hài tử ra đời ngươi đã chết, tôn thất khác liền đăng cơ. Nhi tử của ta, ngày sau nhất định làm thiên tử. Đây là ngươi nợ Chu gia ta.”
Nhiếp Cảnh khẽ mỉm cười: “Ta biết, hoàng hậu, ngươi không cần giải thích. Ngươi thông minh cứng cỏi, đủ làm mẫu thân của thiên tử. Chỉ tiếc, mệnh trời đã định…”
Y nhìn vẻ mặt quật cường của Chu Nhã Hoa, trên người lại hết sức gầy yếu đơn bạc, đột nhiên cảm thấy nàng đáng thương, thở dài, thuận tay cởi áo choàng xuống phủ thêm cho nàng, quay đầu rời đi.
Nhãn thần của Chu Nhã Hoa sáng tối bất định, đột nhiên chậm rãi nói: “Thư viện Bạch Mai. Ngươi còn nhớ rõ không —— ”
Nhiếp Cảnh chấn động, mọi suy nghĩ lập tức nổ tung, ngoảnh lại nói: “Cảm tạ!” Vội vã rời đi.
Đúng rồi, thư viện Bạch Mai!
Nếu Nhiếp Hi không thể yên lòng với huynh trường, lưu lại kinh thành, chỗ quen thuộc nhất và là một thói quen trong lòng lòng hắn, chính là thư viện Bạch Mai đã trở thành một đống hoang tàn kia!