“Ha ha, thì ra ngươi vốn là nam tử Đường Môn. Ngọc Lĩnh tỷ tỷ, ngươi giấu giếm khiến Hoa Thược ta thật là khổ quá đi.”
Hoa Thược cùng Ngọc Lĩnh là hai đại hoa khôi của Quần Phương Lâu, hai nàng đều là mỹ nhân số một số hai trên đời, nhưng mà phong cách lại bất đồng.
Hoa Thược người cũng như tên, giống như đóa thược dược trong đình viện vậy, hồng đến yêu mị, nở đến hoa mĩ. Búi tóc của nàng mỗi ngày đều thay đổi kiểu dáng, nhưng đều điểm trang thêm một cánh quạt hoa đào với những đường vân tinh tế bằng vàng, lại tô điểm thêm một viên Đông Hải minh châu thật lớn nhưng không hề lộ vẻ tầm thường. Xiêm y cũng chung một màu hồng nhạt yêu thích, hơn nữa đều là do tơ lụa Tô Hàng cao cấp may nên. Một chiếc vũ y bên ngoài áo bó ngực, da thịt trắng nõn mìn màng nửa che nửa lộ cũng nhiễm lên một màu hồng nhàn nhạt, càng không nói đến áo bó ngực màu hồng kia cũng không che được đường cong rõ rệt, hai đường cong song song ngạo nghễ cũng bị vải dệt căng chặt phác thảo nên. Ngũ quan của Hoa Thược thật ra cũng không có gì đặc biệt, nhưng đôi mắt mị hoặc kia của nàng lại hấp dẫn không ít người trên phố phường, công tử ca nhi, thậm chí còn có cả người trong triều đình. Giữa đôi mày là một điểm chu sa, nghe nói là đã có từ khi mới sinh ra. Có người nói nàng trời sinh là ôn hương nhuyễn ngọc, cũng có người nói nàng là yêu tinh giảo hoạt quyến rũ. Mấy lời như vậy, Hoa Thược nghe được cũng chỉ mỉm cười, nâng tay tiếp tục đánh đàn mà thôi, những lúc vô ý giơ tay nhất chân lại đều khuynh đảo chúng sinh dưới đài.
Hoa Thược thích náo nhiệt cũng thích được người ta theo đuổi nâng niu, một đầu bài khác —— Ngọc Lĩnh lại hoàn toàn khác với nàng.
Ngọc Lĩnh thật ra cũng không phải xinh đẹp như thế, chỉ vì đường cong gương mặt nàng thoáng vẻ kiên cường lại không ôn hòa ôn nhu, ánh mắt cũng thanh lãnh như không nhiễm khói lửa nhân gian. Khi những mĩ nhân khác trang điểm thật xin đẹp, nàng chỉ tùy ý vấn tóc lên thành một búi tóc lỏng, sau đó lại cài một cây trâm hoa ngọc lan là xong, hơn nữa một năm bôn mùa bất luận ngày nào cũng đều trang điểm như vậy. Người khác hỏi nàng cũng chỉ hờ hững trả lời: “Tự nhiên là được.” Ngọc Lĩnh không thích mấy màu sắc diễm lệ như màu hồng, quanh năm một màu xanh, bao kín lấy dáng người thon thả của nàng, kín kẽ đến gần như không lộ ra chút da thịt nào. Chỉ khi nàng nâng tay vén tóc xõa xuống trán ra sau tai mọi người mới có thể qua ống tay áo rộng rãi thấy được mấy tấc bạch ngọc không chút tì vết kia, chọc cho bọn họ ước gì được lập tức cầm lấy sau đó hung hăng hôn lên. Nhưng mà bọn họ không dám, bởi vì Ngọc Lĩnh nổi tiếng là băng sơn mĩ nhân, không hề nói đùa, nói chuyện tuyệt đối không quá ba câu, quả thực như Thiên Sơn tuyết liên chỉ có thể cầu mà không thể có. Lão cô không phải không nói qua tính tình lạnh lùng này của Ngọc Lĩnh, song mấy nam tử này được nhiều cô nương yêu thương nhung nhớ, bỗng nhiên gặp gỡ nữ tử cao ngạo rơi xuống thế gian mà không nhiễm tục khí như Ngọc Lĩnh đều không khỏi bị nàng hấp dẫn. Ngọc Lĩnh thanh lịch thanh lãnh vì vậy mà biến thành một trong các đầu bài.
…
Chỉ là sau này có một ngày, lão cô phát hiện hai đầu bài đều biến mất trong cùng một đêm.
Không một dấu vết, không có bóng dáng, những khách nhân gần như đạp nát cửa Quần Phương Lâu, lão cô không còn cách nào khác đành phải thu thập đồ đạc quý giá rồi bỏ chạy một mình. Không biết là ai lớn mật như vậy đoạt hai nha đầu kiếm tiền nhiều nhất của bà, người này thật sự không thể chết tử tế, không hề biết rằng hai nàng thật ra là tự mình bỏ đi.
Cùng ở một nơi, Hoa Thược cùng Ngọc Lĩnh trước đây không xuất hiện cùng nhau quá nhiều lần, hai người cũng không có đề tài nói chuyện gì chung. Mà khi hai bên lấy một dáng vẻ khác đứng ở chiến trường là lúc bọn họ không tốn chút công sức nào nhận ra đối phương. Tựa như có một số việc vài người vô tình bị khắc vào trong máu thịt, muốn quên cũng không tài nào quên được.
“Ha ha, thì ra ngươi vốn là nam tử Đường Môn. Ngọc Lĩnh tỷ tỷ, ngươi giấu giếm khiến Hoa Thược ta thật là khổ quá đi.”
Hai tay Thiệu Hoa rút song kiếm sau lưng ra, thân kiếm phản xạ ra hàn quang lạnh lẽo đến chói mắt, trên mặt đều là ý cười giả tạo. Gợn sóng lưu chuyển trong đôi mắt hoa đào, điểm chu sa giữa đôi mày vẫn lóa mắt như trước.
Ngón tay của Đường Linh Vũ linh hoạt trang bị cung nỏ cho thiên cơ hạp, “lạch cạch” một cái, hai cánh của thiên cơ hạp màu đen ngạo nghễ mở ra, giống như hùng ưng giương cánh bay cao. Một tay nâng thiên cơ hạp, ánh mắt băng lãnh của Đường Linh Vũ quét qua nam tử vô cùng diễm lệ trước mặt. Vẫn là vũ y mỏng như cánh ve như cũ, chỉ là từ hồng nhạt đổi thành lam nhạt. Lồng ngực bằng phảng trắng như tuyết không chút kiêng nể lộ ra, thấp thoáng thấy được điểm đỏ hồng kia. Một mái tóc đen không vấn thành búi tóc, chỉ là cột đuôi ngựa cao cao, trang sức vẫn là cánh quạt tinh xảo.
“Không phải ngươi cũng vậy sao.”
Đường Linh Vũ mặc một thân trang phục đỏ sậm bao kín lấy mình, ánh mắt vẫn là thanh lãnh. Cũng không hề biết rằng, trong mắt Thiệu Hoa, thân hình lưu sướng tuyệt đẹp kia khiến hắn thật lòng yêu thích: bờ vai khoan hậu đáng tin, eo thon lại linh hoạt, mông săn chắc hơi cong, chân thon dài mà thẳng tắp. Một phần mái dài buông xuống trước mặt, trên mặt nạ bên mặt vẽ hoa văn màu xanh sẫm, mà nửa gương mặt lộ ra kia vẫn không giấu được đường cong gương mặt cương nghị của hắn. Khóe mắt hơi nhướn, cùng với môi mỏng nhếch lên, nhất là chiếc mũi cao thẳng kia cùng phần cạnh bất quy tắc của mặt nạ, quả thực hợp đến không chê vào đâu được.
—— Này thật đúng là gặp được đối thủ tốt đây.
Thiệu Hoa xoay tay nắm chặt chuôi kiếm, mũi kiếm nâng lên, cùng binh khí nắm quyền, lễ phép cười với người nọ.
“Hạo Khí Minh, Cửu Châu Đại Hiệp, Thất Tú Thiệu Hoa.”
Đối phương cũng nghiêm túc.
“Ác Nhân Cốc, Họa Thế Ma Quân, Đường Môn Đường Linh Vũ.
Nỏ động, Truy Mệnh câu hồn mạnh mẽ bắn ra.
Kiếm khởi, Giang Hải ngưng thành một mảng ánh sáng.
Hai bóng người xanh hồng giao triền cùng một chỗ. Đó chính là cố sự thuộc về họ.
Rất nhiều năm sau người kể chuyện chỉ cảm thán một câu ——