Vân Chính Thiên ánh mắt rơi vào đạo thân ảnh cao lớn vừa phát ra thanh âm. Người này tự nhiên chính là Liễu Đao thuộc Hoàng Nhị đội ngũ.
Hắn vậy mà muốn khiêu chiến Vân Chính Thiên danh ngạch.
Dạ Hành quét mắt nhìn sang sau đó lắc đầu nói
"Bạch cấp Liễu Đao, ngươi tuổi tác vốn đã không phù hợp rồi, vì sao vẫn muốn khiêu chiến?"
Dạ Hành trong lời nói ý tứ rất rõ ràng, hắn không cho rằng Liễu Đao cuồng vọng làm liều mà bỏ qua vấn đề tuổi tác, cho nên không có lập tức khước từ, vẫn muốn nghe lý do từ hắn.
Liễu Đao thoáng vui mừng đáp
"Hồi bẩm thống lĩnh, xin ngài chấp thuận cho ta cùng Vân Chính Thiên chiến một trận. Nếu như ta thua thì để mặc hắn xử trí"
"Còn nếu như ngươi thắng thì sao?" Dạ Hành có vẻ hứng thú hỏi tiếp.
Liễu Đao hai mắt loé lên
"Huỷ bỏ tư cách của hắn sau đó tiến hành lựa chọn lại danh ngạch cuối cùng này"
"Hoang đường"
Hàn Thanh Chi nghe vậy không nhịn được la lên.
"Trật tự"
Dạ Hành bất đắc dĩ giơ tay can ngăn tiểu nha đầu nóng tính này. Quay đầu sang nhìn Vân Chính Thiên, mỉm cười nói.
"Chính Thiên, ngươi trả lời hắn đi"
Đối với yêu cầu của Liễu Đao kỳ thực hắn không cần phải để ý làm gì, bởi vì đây không được coi như một lời khiêu chiến chiến đoạt danh ngạch hợp lệ mà chỉ đơn thuần là đánh cược giữa hai người bọn hắn.
Bất quá Vân Chính Thiên trầm ngâm hồi lâu. Bản thân ở trong quân đoàn danh khí vốn không nhỏ thế nhưng vẫn có nhiều người không thực sự nể trọng hắn. Sở dĩ là do tuổi của hắn còn quá nhỏ, so với một số binh sĩ lâu năm vẫn có chênh lệch nhất định.
Nếu đổi lại ở trong một học viện mà nói chắc chắn hắn sẽ được xem như một viên ngọc quý, danh tiếng nổi như cồn. Mà ở trong môi trường quân ngũ này, chỉ có thể dùng thực lực để nói chuyện.
Từ chối lời khiêu chiến này, vẫn giúp hắn giữ vững được một cái danh ngạch nhưng đổi lại chỉ là sự khinh thường của bọn họ mà thôi, vì vậy Vân Chính Thiên suy nghĩ hồi lâu đã có câu trả lời. Hắn đã từng nói, ai muốn khiêu chiến hắn nguyện phụng bồi tới cùng.
Dù sao lúc trước cũng muốn cùng Liễu Đao đánh một trận quang minh chính đại.
"Ta đồng ý lời khiêu chiến của ngươi, nếu như ngươi thắng, ta sẽ từ bỏ danh ngạch, còn nếu như ta thắng ngươi phải đáp ứng ta một chuyện".
Vân Chính Thiên lên tiếng đồng ý quả nhiên nằm ngoài dự đoán của Liễu Đao, bản thân hắn năm nay tuổi không nhỏ, chỉ sợ không cùng tên tiểu tử này đánh một trận, e rằng sau này sẽ không còn cơ hội nữa. Bởi vì hắn thiên phú tuyệt luân, vài năm nữa chắc chắn sẽ đem Liễu Đao hắn bỏ rất xa, lúc đó dũng khí khiêu chiến cũng không còn.
"Đánh thắng ta rồi nói tiếp"
Liễu Đao cười cười đáp.
Ngay sau đạt thành thỏa hiệp, hai đạo thân ảnh phi người lên sàn đấu. Ở bên dưới mọi người đều nín lặng quan sát.
Vân Chính Thiên vẫn một bộ trường bào màu trắng quen thuộc, hắn đã lâu không có thay đổi màu sắc ưa thích của mình. Ba năm trôi qua, vóc dáng của hắn đã có sự thay đổi vượt bậc, hiện tại chiều cao đã vượt qua mét bảy, gương mặt càng bộc lộ vẻ anh tuấn điển trai. Hắn trên người không có cảm nhận được một tia hồn lực dao động nào, nhìn qua vô cùng ung dung tự do tự tại, xem trận đấu lần này tựa như không mấy quan trọng.
Liễu Đao bên kia ánh mắt thủy chung rơi vào đạo thân ảnh tóc trắng bên kia, hai mắt hắn dần dần chuyển sang vẻ nghiêm túc. Một tia sáng lóe lên, Cự Đao đã xuất hiện trên tay, đao quang thập phần mãnh liệt tỏa ra lành lạnh sát niệm. Bốn vòng hồn hoàn từ dưới chân dâng lên, là bốn cái ngàn năm hồn hoàn.
Ở bên dưới đài có không ít binh sĩ hai mắt kinh ngạc, Liễu Đao hiện tại, tu vi chỉ sợ đã tiến vào Hồn Tông đỉnh phong rồi. Khoảng cách tới Hồn Vương chỉ trong gang tấc.
Bên dưới có một số người lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối cho Vân Chính Thiên, chấp nhận khiêu chiến của một tên tu vi cao như vậy, muốn chiến thắng đã là chuyện vô cùng khó khăn.
Vân Chính Thiên trên mặt vẫn không có một chút lo lắng nào, hắn chậm rãi đem võ hồn phóng thích, mà ngay khi Hắc Kiếm vừa xuất hiện, trong không khí có vô số đạo "Ong Ong" thanh âm vang lên theo. Hồn hoàn của hắn số lượng mấy năm nay vẫn không có thay đổi, vẫn là ba cái ngàn năm hồn hoàn.
Tròng mắt của Vân Chính Thiên cũng hơi lập lòe, một cỗ kiếm ý cường thịnh từ bên trong như núi lửa phun trào mà bắn ra, đem đao quang của Liễu Đao chặn lại.
Một kiếm đấu với một đao, có trò hay xem nga.
Trên đài cao, Hàn Long Quân đã thẳng lưng chăm chú quan sát. Trong bảy cái danh ngạch hắn lựa chọn, tất nhiên Vân Chính Thiên vẫn được đánh giá cao nhất, mà đối thủ trước mặt hắn bây giờ, chính là rào cản cuối cùng phải vượt qua nếu hắn muốn tiến xa hơn nữa trên con đường cường giả sau này.
Từng chi đội ngũ bên dưới, từng tên binh sĩ đều ngưng thần theo dõi, thở cũng không dám thở mạnh, đang chờ đợi xem ai sẽ là người phát động thế công đầu tiên.
Thời gian trong một khắc này như chậm lại, chỉ còn cảm nhận được một chút đợt gió lạnh đang chuẩn bị thổi qua.
Mà ngay lúc này, trận chiến không hẹn trước mà bắt đầu.
Liễu Đao xoay người một cái đem Cự Đao đặt ở ngang hông, một cước giẫm xuống đem thân thể bắn tới Vân Chính Thiên. Ở phía sau lưng hắn rõ ràng có một đạo nhàn nhạt lưu quang ẩn hiện.
Tốc độ này... thực sự không thua kém mẫn công hệ một chút nào. Liễu Đao quả nhiên đã chạm một chân vào Hồn Vương cấp bậc.
Ngay chỗ bàn chân Liễu Đao giẫm xuống, sàn đấu đã bị nứt ra, uy lực cực kỳ khủng bố. Hắn vừa mới bắt đầu trận đấu liền đem toàn bộ sức mạnh hiển lộ ra bên ngoài, đây cũng là do tâm lý kiêng kỵ của hắn đối với Vân Chính Thiên mà ra.
Vân Chính Thiên hai tròng mắt lượn lên, mũi chân điểm một cái thân hình búng ngược ra phía sau.
Hắn không dám đấu cứng với Liễu Đao? Ở bên dưới, đa số binh sĩ trong đầu đều xuất hiện suy nghĩ này. Nhưng rất nhanh mọi người đã có câu trả lời.
Liễu Đao vừa phát động thân thủ, Cự Đao cũng đồng thời chém ra một đao cực mạnh, chỉ là do hai động tác này gần như lập tức cho nên không nhiều người có thể nhìn ra được. Mà Vân Chính Thiên tâm lý bình tĩnh cho nên phán đoán vô cùng chính xác, hắn không có lựa chọn trực diện va chạm mà chủ động né tránh.
Hành động của Vân Chính Thiên khiến Liễu Đao hai mắt không khỏi hoang mang, nhưng đao đã xuất tuyệt đối không thể thu lại. Cự Đao rạch một đường vào khoảng không, nghe rõ trong đó có tiếng không khí bị phá toái.
Thật là một đao đầy uy lực.
Can Hữu Long cùng Lương Thế Nhân bốn mắt nhìn nhau. Thấy rõ sự hoảng sợ trong mắt của đối phương, bởi vì bọn hắn cũng không có tự tin đem một đao này trực diện đón lấy.
Đao này là do Liễu Đao ngưng tụ đã lâu, nếu như Vân Chính Thiên thực sự dốc sức va chạm sẽ ngay lập tức rơi vào bẫy của hắn, bất quá đối thủ của hắn đầu óc phán đoán quả thực hơn người.
Thân hình vừa búng ra sau đã tránh được sát chiêu của Liễu Đao, ngay sau đó Hắc Kiếm từ trên cao không hẹn trước mà hung hăng bổ xuống, đưa Liễu Đao vào tình huống nguy hiểm.
Khả năng chiến đấu tinh tế như vậy, vẫn là lần đầu tiên Liễu Đao hắn gặp phải.
Bất quá Liễu Đao hắn cũng không phải kẻ mới ra chiến đấu vài ba trận. Đối thủ càng mạnh càng kích phát đấu tâm của hắn. Vận sức vào hai cánh tay, gân xanh lập tức nổi lên, Liễu Đao ngửa mặt lên hét to một tiếng. Tức thì Cự Đao từ bên dưới đột nhiên quét ngược lên đem Hắc Kiếm của Vân Chính Thiên đánh bật ra.
"KHANH"
Vân Chính Thiên ở trên không hoàn toàn không có điểm tựa, mà lực lượng của Liễu Đao tất nhiên không tầm thường, xung lực va chạm làm hắn hoàn toàn bị chấn bay về phía sau. Cảm nhận một chút tê rần cảm giác ở bàn tay, Vân Chính Thiên trong lòng chiến ý ngưng tụ.
Đao vốn cứng cáp và mạnh mẽ hơn Kiếm rất nhiều, trực diện va chạm tất nhiên chiếm giữ thượng phong. Nếu đơn thuần so đấu về mặt sức mạnh, Liễu Đao nắm chắc phần thắng, nhưng còn về kỹ xảo chiến đấu, hắn tự nhận vẫn không so được với Vân Chính thiên.
Ngay khi Vân Chính Thiên vừa tiếp đất, Liễu Đao thân hình lại bắn mạnh tới, sau lưng hắn đệ nhất hồn hoàn lóe lên. Liễu Đao vung tay một cái, hai vệt đao quang mang theo vô tận sắc bén khi tức nhắm thẳng Vân Chính Thiên điên cuồng bay tới.
Đối mặt với khí thế mãnh liệt của đối phương, thế nhưng Vân Chính Thiên vẫn chưa có vận dụng bất kỳ một cái hồn kỹ nào, hắn lại đơn thuần sử dụng kỹ xảo chiến đấu cùng đặc tính xuyên thấu của Hắc Kiếm để chống đỡ.
Hắc Kiếm nhẹ nhàng vung lên liền đem hai vệt đao quang của Liễu Đao chém xuống, bất quá hai vệt đao quang này cũng không có tầm thường, Hắc Kiếm vừa chạm vào lập tức có hai tiếng nổ lớn vang lên.
"OANH"
Mặc dù áp lực của vụ nổ không mạnh, hoàn toàn không thể tổn thương tới hắn nhưng Vân Chính Thiên vẫn vô cùng bất ngờ. Nguyên bản đệ nhất hồn kỹ của Liễu Đao không có hiệu quả phát nổ như vậy, đây chính là hắn đem hồn kỹ cùng đao quang hòa hợp lại với nhau.
Liễu Đao ba năm qua cũng có không ít thành tựu a.
Ngay khi Vân Chính Thiên thân hình còn chưa ổn định lại, thì Liễu Đao đã xuất hiện ở trước mặt, Cự Đao cứ như có linh tính, chớp một cái liền từ trên cao chém xuống một cái thật mạnh, tựa như thái sơn áp đỉnh, mang theo khủng bố lực lượng.
"Lần này xem ngươi tránh như thế nào?"
Liễu Đao thanh âm vang lên, mang theo một chút đắc ý tư vị.
Lực lượng của một tên tiếp cận Hồn Vương cấp bậc tuyệt không thể xem thường. Đệ nhất hồn hoàn lóe lên, một trận cuồng bạo băng phong gần như lập tức xuất hiện, đem nhiệt độ chu vi sàn đấu cấp tộc hạ xuống.
Băng Đế Kiếm hiện ra như một đầu hung thú, trừng mắt nhìn về Cự Đao của đối phương, sau đó không do dự mang theo băng lãnh khí tức đón lấy một đao này.
Liễu Đao trong đáy mắt lần đầu tiên xuất hiện một tia hoảng sợ. Khả năng chưởng khống băng nguyên tố của Vân Chính Thiên, từ khi nào đã đạt đến cấp độ kinh khủng này.