Kiếm Thần Trọng Sinh Đấu La Đại Lục

Chương 102: Băng



Vân Chính Thiên đạt được đệ nhất hồn hoàn là do một cơ duyên hiếm có trên thế gian này. Hồn hoàn thần ban, so với bất kỳ hồn hoàn nào khác đều có phẩm chất vượt trội, không những thế hồn hoàn thần ban sẽ đem lại hồn kỹ cần thiết nhất cho võ hồn cùng với niên đại của hồn hoàn này sẽ phụ thuộc vào khả năng thừa nhận lớn nhất của hồn sư.

Vân Chính Thiên năm đó hấp thu hồn hoàn thần ban, khả năng thừa nhận năng lượng từ hồn hoàn của hắn quả thực kinh người, trực tiếp đem đệ nhất hồn hoàn đạt tới ngàn năm cấp bậc. Thế nhưng, hồn hoàn mà Kiếm Si ban cho hắn không đơn thuần chỉ có vậy.

Nương theo tu vi của Vân Chính Thiên tăng lên, hồn hoàn niên đại cũng không ngừng tăng theo và năng lực của hồn kỹ cũng đồng thời tiến hóa lên một cấp bậc mới. Mặc dù võ hồn Thất Diện Kiếm của hắn có thể chưởng khống tới bảy loại nguyên tố khác nhau, nhưng nguyên tố có mối quan hệ mật thiết nhất, không phải là Phượng Hoàng Tứ Dực hồn linh mang đến hỏa nguyên tố cùng quanh minh nguyên tố, mà là băng nguyên tố.

Mặc dù vậy nhưng khả năng am hiểu của hắn đối với băng nguyên tố vẫn không ít nhưng thực sự mà nói, hắn vẫn chưa hoàn toàn đem băng thuộc tính thấu hiểu.

Vân Chính Thiên ba năm qua, dưới sự chỉ điểm của Bao Lão, hắn đã từ từ nhận ra được sự bá đạo khó tin mà võ hồn Thất Diện Kiếm mang lại. Không phải khả năng chưởng khống tới bảy loại nguyên tố, cũng không phải nhơ vào kỹ xảo kiếm đạo vốn có của hắn. Mà đó chính là khả năng đem một hoặc hai loại nguyên tố tăng cường độ tinh thuần, năng lực của nguyên tố này sẽ được phát huy đến cảnh giới tối đa.

Bởi vì tinh thần lực của hắn vẫn có chút không đủ cho nên chỉ có thể miễn cưỡng đem một loại nguyên tố làm toàn tâm tu luyện. Ở đây lựa chọn của hắn, tự nhiên chính là băng nguyên tố.

Hầu hết thời gian tu luyện trong phòng nguyên tố, hắn đều chọn tiến vào Băng Phòng. Nhờ vào hiệu quả kỳ lạ mà Băng Phòng mang lại, Vân Chính Thiên đối với băng thuộc tính đã có nhận thức sâu sắc hơn.

Phẩm chất nguyên tố vốn chia làm ba cấp bậc, thứ nhất là phổ thông nguyên tố, cao hơn là thuần khiết nguyên tố, mạnh mẽ hơn hẳn là cực hạn nguyên tố. Phàm là hồn sư chưởng khống một loại cực hạn nguyên tố, không ai không đứng trên đỉnh cao của đại lục này cả.

Tuy nhiên Bao Lão trong một lần chỉ điểm đã nói cho hắn biết một thông tin cực kỳ hữu ích, đó chính là Băng thuộc tính không thuộc phàm trù bình thường như các loại nguyên tố khác, phẩm chất băng nguyên tố chia ra tới bốn cấp bậc. Còn có cấp độ cao hơn cực hạn?

Đó chính là Độ Không Tuyệt Đối.

Đây mới chính là điểm cường hãn nhất của hồn sư chưởng khống băng hệ võ hồn. Theo khái niệm cơ bản thì cực hạn chi băng đã chạm vào giới hạn sinh mệnh của nhân loại. Bất quá so với Độ Không Tuyệt Đối vẫn chênh lệch không nhỏ. Đến linh hồn cũng có thể đóng băng lại, đó mới chính là Độ Không Tuyệt Đối.

Vân Chính Thiên hiện tại đã tiến vào ba mươi chín cấp hồn lực, đệ nhất hồn hoàn của hắn niên đại cũng đã vượt hơn sáu ngàn năm. Mặc dù băng thuộc tính của hắn vẫn nằm trong phạm trù thuần khiết nguyên tố, nhưng trong tương lai tiến hóa thành cực hạn chi băng, hắn tuyệt đối nắm chắt trong lòng bàn tay.

Vạn nhất sau này, có thể đem toàn bộ nhận thức về băng nguyên tố nắm vững, thành công đạt tới tầng thứ Độ Không Tuyệt Đối, xem như cũng tiếp cận Linh Băng Đấu La năng lực rồi.

Băng Đế Kiếm vừa hiện ra, Liễu Đao trong thể nội giống như bị bao phủ bởi một tầng dày đặc băng tuyết, ngay cả hồn lực cũng không thể vận chuyển theo cách thức bình thường.

Ngay khi Cự Đao của hắn va chạm với Băng Đế Kiếm vừa sau, hắn mới kinh hãi phát hiện ra, Vân Chính Thiên khả năng chưởng khống băng nguyên tố đã tăng tới mức kinh khủng như thế nào.

Cự Đao chém tới, tựa như chém vào một tảng băng sơn to lớn, hoàn toàn không có một chút cơ hội chiến thắng nào, trái lại băng sơn này còn điên cuồng trích xuất hồn lực trong cơ thể của hắn, hóa thành từng đạo lưu ly băng tuyết.

Hoảng sợ trong nháy mắt bao trùm tâm tình Liễu Đao, hắn điên cuồng vùng vẫy đem loại băng lãnh khí tức này bức ra khỏi cơ thể. Nhưng Vân Chính Thiên nếu để cho hắn thời gian làm việc này, thì đã không còn là Vân Chính Thiên nữa.

Chấn nhiếp Liễu Đao về sau, Vân Chính Thiên đã có đủ khoảng trống và thời gian để thi triển hồn kỹ của mình. Thuận theo băng thuộc tính tăng lên, đệ nhất hồn kỹ đã tăng tới cảnh giới mạnh nhất từ trước tới nay.

Dạ Hành một bên cảm nhận sự biến hóa của Vân Chính Thiên, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hắn vốn biết thiên phú Vân Chính Thiên tương đối trác tuyệt, lại còn là đệ tử chân truyền của Tổng Tháp Chủ Truyền Linh Tháp, nhưng trong vài năm tiến bộ đến như vậy thật có chút khó tiếp thu.

Không những Dạ Hành bất ngờ, mà ngay cả đồng bọn thân thiết của Vân Chính Thiên cũng đồng dạng kinh ngạc. Bọn hắn trong ba năm qua đẳng cấp hồn lực tăng lên không ít, vốn nghĩ rằng mình đã đem khoảng cách với Vân Chính Thiên kéo gần lại, nhưng sự thật chứng minh. Vân Chính Thiên đã vượt ra ngoài phạm trù của nhân loại rồi.

Thiên Hạ Băng Cực Vô Song.

Băng Đế Kiếm như một con Băng Long, ở trên không trung không ngừng gào thét, ngay sau đó một đợt vô tận bão tuyết đem Liễu Đao thân thể hoàn toàn nuốt vào bên trong.

Băng tuyết bao phủ toàn bộ chu vi sàn đấu, trong chớp mắt đã lan sang bên ngoài. Trọng tài lúc này một mặt chưng hửng, không ngờ loại băng thuộc tính này có thể dễ dàng vượt qua được vòng bảo hộ của võ đài, cứ như nó không có tồn tại vậy. Một số binh sĩ đứng gần đó không chịu được khí lạnh này mà chủ động lui ra xa.

“Lạnh quá, ta lạnh đến chết mất”

“Thực lực của hắn làm sao lại mạnh mẽ đến như vậy?”

Một trận bàn tán xôn xao lại vang lên, đa số mọi người đều bị thực lực Vân Chính Thiên làm cho trợn mắt há mồm. Nhưng cũng có người cho rằng đây chỉ là kỹ năng giả thần giả quỉ hù dọa mà thôi.

Như chứng minh cho sự phán đoán này, ở trung tâm của võ đài vốn bị bão tuyết bao phủ kia, có một thân ảnh to lớn lao thẳng lên không trung.

Liễu Đao mặc dù có vẻ chật vật, nhưng hắn thực sự đã thoát ra được thế công vũ bão của Vân Chính Thiên? Tất nhiên vẫn không có dễ dàng như vậy. Bão tuyết một lần nữa phóng lớn lên đem thân thể Liễu Đao lần nữa nuốt chửng.

Mà ngay lúc này, đệ nhị cùng đệ tam hồn hoàn của hắn lóe lên, tức thì một cái Cự Đao Quang Ảnh to lớn ngưng tụ ở trên đầu hắn, lấy Cự Đao ở bên dưới làm gốc không ngừng cấp tốc to lên. Mà ngày khi Quang Ảnh này như thực thể hiện rõ mồn một, đệ tứ hồn hoàn cũng sáng óng ánh.

“Vân Chính Thiên, tiếp một chiêu của ta”

Liễu Đao ở trên không trung gầm lên một tiếng, cả cơ thể như một viên đạn đạo bắn thẳng vào Vân Chính Thiên thân ảnh. Trên đường hắn xuyên tới, vô số đạo băng phong không ngừng gãy nát ra, để lại vô số vệt lam sắc điểm ảnh.

Vân Chính Thiên hai mắt ngưng tụ lại, Liễu Đao một chiêu này có thể xem như cực hạn của hắn, mặc dù dưới sự áp chế của băng nguyên tố nhưng vẫn đánh ra được một chiêu cường đại như thế này, đã rất kinh người.

Siết chặt chuôi kiếm, Vân Chính Thiên tọa vững mã bộ, Băng Đế Kiếm hơi đưa ra phía sau, hồn lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển.

Hắn không có ý định né tránh?

Dưới con mắt kinh hãi của mọi người, Vân Chính Thiên lại lựa chọn trực tiếp va chạm. Phải biết một kích toàn lực của hồn sư tiếp cận Hồn Vương cảnh giới mạnh đến như thế nào, mà Liễu Đao cũng không phải là một tên phổ thông hồn sư a.

Vân Chính Thiên hét lên một tiếng, thân thể cũng lao thẳng tới Liễu Đao, Băng Đế Kiếm lam quang lóe lên, kinh khủng nổ lớn làm rung chuyển cả tòa quảng trường Long Thần.

“OÀNH ——”

Trong nháy mắt bộc phát toàn bộ năng lực, Vân Chính Thiên cùng Liễu Đao đồng thời đem năng lực của bản thân thôi thúc tới cực hạn. Mà kết quả của đợt va chạm này cũng chính là kết quả của trận đấu.

Nổ lớn vừa vang lên, có một đạo thân ảnh bắn ra nhanh nhất, đó chính là Vân Chính Thiên thân ảnh, trên tay hắn là Băng Đế Kiếm hào quang ảm đạm, mà ngay khi thân thể vừa bắn ra, một ngụm máu tươi theo cuống họng của hắn trực tiếp phun ra ngoài, cả người ngã nhào ra mặt đất nhìn qua vô cùng khó coi.

Hắn thua?

Hoàng Thập Nhất thành viên không khỏi chấn kinh, trực tiếp va chạm liền nhanh như vậy trọng thương, Liễu Đao kia thực sự khủng bố như vậy.

Hoàng Nhị đội trưởng, Diệp Phong ôm bùng hả hê cười nói

“Hắc hắc, Đao huynh uy vũ, cho tên nhóc không biết trời cao đất dày này một bài học”

Diệp Linh bên cạnh cũng hùa theo vài câu

“Tốt nhất là đánh cho hắn tàn phế luôn cũng được”

Đắc chí thanh âm vang lên từ Hoàng Nhị khu vực khiến mọi người không khỏi chán ghét, bọn họ lại đưa mắt nhìn lên sàn đấu, hy vọng sẽ có kỳ tích xảy ra.

Vân Chính Thiên hiện tại đã chứng minh được thực lực của hắn không hề tầm thường, đối đầu với đối thủ mạnh như Liễu Đao vẫn không hề thua kém, ngược lại còn đem đối phương ép đến mức lưỡng bại câu thương, tính cách kiên cường như vậy, bọn hắn không thể không công nhận được nữa.

Hắn hoàn toàn có tư cách là một trong những binh sĩ ưu tú nhất trong lớp trẻ bây giờ.

Vân Chính Thiên ngồi trên mặt đất, gương mặt trắng bệch, trong lòng thầm than.

“Khụ... Băng Đế Kiếm không ngờ lại đem hồn lực tiêu hao quá nhiều, sau này không thể tùy tiện sử dụng được nữa”

Mà ngay khi băng tuyết vừa tan đi, một cảnh tượng không thể xảy ra lại xuất hiện trước mắt của mọi người.

Liễu Đao toàn thân đã bị đóng băng, hóa thành một pho tượng bằng băng không hơn không kém, kinh khủng nhất đó chính là võ hồn của hắn, thanh Cự Đao kia đã gãy thành hai mảnh, phân biệt nằm ở hai vị trí khác nhau, tất nhiên cũng đã bị đóng băng hoàn toàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.